Cả người hắn ta hữu khí vô lực giống như chỉ một giây sau thôi sẽ vì lên cơn sốc mà đi đời.
Nam Nhiễm ném ghế dựa sang một bên, giật khăn tắm trên vai xuống, ném thẳng vào hạ thân của Trương đại ca, che lại cái chỗ đang chảy máu.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Anh cũng thật tốt, chỉ cần ăn đau một chút là có thể kiếm được hai mươi vạn. Tôi muốn đem số tiền bản thân cực khổ kiếm được đưa cho anh."
Hệ thống mờ mịt, hả? Hình như nó nghe câu này ở đâu rồi thì phải.
Nói xong, Nam Nhiễm cầm lấy va li tiền ở bên cạnh, [bộp] [bộp] [bộp], hai mươi vạn tiền mặt rơi xuống ngay cái khăn tắm màu trắng của Nam Nhiễm.
Hành động này của Nam Nhiễm không khác gì đánh vào tâm lý và thể xác của tên Trương đại ca kia lần nữa, khiến hắn ta chịu không nổi mà ngất xỉu.
Nam Nhiễm vén tóc sang một bên, tán thưởng một câu: "Tôi thật lương thiện."
Hệ thống trầm mặc một lúc lâu.
Ký chủ luôn hiểu lầm ý nghĩa của cái từ thiện lương này, không những thế, ký chủ còn sinh ra hiểu lầm rất lớn với bản thân.
Cô đánh người ta tới mức đoạn tử tuyệt tôn (*), khiến cho ba người đàn ông có mặt tại hiện trường hoảng sợ không nói thành lời, vậy mà ký chủ vẫn còn cảm thấy bản thân mình thật thiện lương...
Lúc hệ thống đang suy tư, Nam Nhiễm bỗng nhiên hỏi một câu.
"Ngươi không thấy thế?"
Tiểu Hắc Long run rẩy, nhỏ giọng nói: "Ký chủ nói rất có lý." Dứt lời, Tiểu Hắc Long lập tức trầm mặc, từ chối cho ý kiến.
Trương Đóa Đóa ở trên lầu, nghe được động tĩnh lớn ở dưới lầu, cuối cùng nhịn không được mở cửa ra chạy xuống xem thử.
Vừa bước xuống cầu thang, đập ngay vào mắt cô chính là hình ảnh thảm thiết, máu chảy đầy đất.
Trương Đóa Đóa trợn mắt, cô chạy nhanh đến trước mặt Nam Nhiễm.
Hai mắt cô như phát sáng nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, cho dù cô không nói gì nhưng ánh mắt kia cũng đủ để bày tỏ sự sùng bái của cô với Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn khắp phòng khách một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Cố Nguyên Kiệt.
Vẻ mặt Cố Nguyên Kiệt hoảng loạn, tim đập bình bịch, cả người lui về sau một bước, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nói: "Tiểu Nhiễm, em, em nghe anh giải thích đã."
Nam Nhiễm nghiêng đầu, tay vừa mới vịnh lên ghế, cô liền cảm thấy tức ngực.
Một dòng cảm xúc phẫn nộ không thuộc về cô dâng lên, Nam Nhiễm cau mày, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Lúc này, tiếng [kẽo kẹt] bỗng vang lên.
Cửa lớn bị một đôi tay thon dài đẩy ra.
Một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục màu lam của tuyển thủ e-sport bước vào. Người đàn ông ấy đội mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt lãnh đạm, tầm mắt nhàn nhạt quét quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Nhiễm.
Môi mỏng khẽ cong lên một độ cong nhẹ, anh bước nhanh về phía trước. Lúc đi tới trước mặt Nam Nhiễm, thấy cô vẫn chưa biết anh đã tới, anh nhìn theo tầm mắt của Nam Nhiễm, phát hiện ánh mắt của cô dán chặt vào cái tên "Cố bảo bối" kia, hai mày hơi nhăn lại, không biết đang nghĩ gì.
Ý cười trên mặt người đàn ông dần dần biến mất, cuối cùng khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, xa cách thường ngày.
Anh giơ tay lên hơi dùng sức giữ chặt cằm Nam Nhiễm, một tay còn lại nắm lấy cổ tay của cô, kéo cả người cô đến trước mặt mình, nhàn nhạt nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
Có thể đối xử với Nam Nhiễm như thế mà không làm cô tức giận, trên đời này, có lẽ chỉ có dạ minh châu mới có thể làm được.
Xúc cảm lành lạnh giúp Nam Nhiễm ổn định lại tâm tình, khiến những cảm xúc phức tạp không thuộc về cô kia biến mất.
Cô theo bản năng, duỗi tay ôm chặt lấy dạ minh châu.
...
(*) Đoạn tử tuyệt tôn (断子绝孙): Đoạn tử có nghĩa là không có con nỗi dõi, tuyệt tôn là không có cháu nỗi dõi. Đoạn tử tuyệt tôn có nghĩa là không có đời để nỗi dõi.