Trương Vũ Huyên cầm lấy tờ khăn giấy kia, vừa muốn lau mặt thì Trương Đóa Đóa đột nhiên ôm chầm lấy cô ta, giọng nói trầm thấp.
"Sau này đừng dùng hành tây hơ mắt để giả khóc nữa, mới lại gần người chị mà tôi đã ngửi thấy mùi hành tây nồng nặc rồi."
Cả người Trương Vũ Huyên cứng ngắc, ánh mắt xẹt qua tia tàn nhẫn và bài xích không che dấu.
Cô gái này muốn làm gì?
Trương Đóa Đóa nói xong, đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi khác thường của Trương Vũ Huyên, cô giơ tay xoa lưng Trương Vũ Huyên vài cái.
"Đừng lo, không chừng lát nữa chị sẽ được khóc một trận thỏa thích."
Giọng điệu của Trương Đóa Đóa mang theo sự ngây ngô của thiếu nữ chưa trưởng thành nhưng mỗi câu mỗi chữ cô nói ra lại làm người khác không nhịn được mà rùng mình.
Dứt lời, Trương Đóa Đóa lại đưa cho Trương Vũ Huyên một tờ khăn giấy khác, sau đó mới lùi ra sau vài bước, bắt đầu dạo vòng quanh nhà Trương Vũ Huyên một vòng, dáng vẻ giống như đang nhìn tài sản của nhà mình. Cô đi một hồi rồi biến mất khỏi phòng khách, không biết đã chạy tới nơi nào.
Khoảng mười lăm phút sau, có ba người đàn ông bước vào cửa.
Dẫn đầu là một người đàn ông có thân hình gầy gò, hắn ta mặc một bộ âu phục thẳng tắp, chân mang giày da.
Theo sau là hai người đàn ông to con, cơ bắp cuồn cuộn, mặt đeo kính râm, tóc xịt keo vuốt ngược ra sau.
Ba người vừa bước vào đã tạo cho người trong phòng một áp lực vô hình.
Vừa thấy ba người kia đến, hai mắt Cố Nguyên Kiệt như phát sáng: "Trương đại ca." Dứt lời, Cố Nguyên Kiệt lập tức đi tới trước mặt người đàn ông đi đầu. Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị tên cơ bắp sau lưng Trương đại ca đẩy mạnh một cái.
Cố Nguyên Kiệt đột nhiên bị đẩy không kịp phòng bị, hai chân theo quán tính lui về sau vài bước rồi té sấp xuống đất.
Trương đại ca tháo kính râm ra, tầm mắt ngừng lại trên người Nam Nhiễm rồi chuyển dời sang người Cố Nguyên Kiệt ngã nằm trên mặt đất, âm trầm nói: "Cô ta muốn vay tiền?"
Cố Nguyên Kiệt gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, là cô ấy."
Trương đại ca nghe thế, cầm kính râm trong tay, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới cả người Nam Nhiễm một lượt giống như đang đánh giá một món hàng hóa nào đó. Qua một lúc lâu, hắn ta mới lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Cũng không tệ lắm."
Trương đại ca đánh giá xong, lập tức vẫy tay vài cái.
Chỉ thấy, một tên cơ bắp trong đó mang lên một cái va li màu đen.
[Tạch]
Va li mở ra.
Hai mươi vạn tiền mặt xuất hiện dưới ánh mắt của Nam Nhiễm.
Bên trong còn có một bản hợp đồng.
Trương đại ca duỗi tay, cầm lấy bản hợp đồng kia đặt xuống trước mặt Nam Nhiễm, đôi mắt vẩn đục hiện lên một tia sáng nhỏ.
"Ký xong bản hợp đồng này, hai mươi vạn kia sẽ thuộc về cô."
Nam Nhiễm vươn tay nhận lấy bản hợp đồng.
Vì động tác này của cô mà khăn tắm quấn trên cổ rơi xuống, để lộ ra vết hôn chi chít ở trên cổ.
Mấy vết đỏ đỏ tím tím này nhìn qua thì giống như bị người ta đánh.
Trương Vũ Huyên và Cố Nguyên Kiệt có lẽ sẽ không nhận ra nhưng Trương đại ca này đã duyệt qua vô số cô gái khác nhau đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu được vấn đề.
Hai mày Trương đại ca kia cau lại, hắn ta quay đầu nhìn Cố Nguyên Kiệt.
"Không phải xử nữ?"
Câu hỏi này khiến Cố Nguyên Kiệt ngây ngốc.
"Không, không, cô ấy nhất định là xử nữ, em chưa từng chạm qua cô ấy!"
Trong một căn phòng ở lầu hai, hai má Trương Đóa Đóa đỏ ửng, mắt chăm chú xem một đoạn video ngắn. Video quay lại hình ảnh hai người một nam một nữ không mặc quần áo, dính chặt vào nhau. Hơn nữa, hai người này không phải là Trương Vũ Huyên và Cố Nguyên Kiệt sao?
Xem một hồi, Trương Đóa Đóa bỗng nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau dưới lầu trệt. Cô khôi phục tinh thần, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, đứng trên cầu thang lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy trong phòng khách có thêm ba người mặc âu phục đen.
Một tên cơ bắp trong đó còn móc ra một cây súng lục màu đen, hướng súng về phía người trong phòng.
Trương Đóa Đóa ngẩn người, im lặng chạy về căn phòng ban nãy, cầm điện thoại lên báo cảnh sát.