[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 502: Mỹ nữ Mukbang cắn người trên sóng livestream (33)

Nam Nhiễm càng nghe càng cảm thấy những lời Trương Đóa Đóa nói hợp với ý của mình, cô nhẹ nhàng nói: "Gọi điện thoại cho cha của cô..."
Nói được một nửa thì giọng nói của hệ thống vang lên.


[ký chủ, hành vi của cô bây giờ thuộc về phạm vi lừa tiền, đây không phải là một hành vi tốt. Ký chủ... có phải cô đã quên chuyện gì không? Nhiệm vụ của cô là làm chuyện tốt.]


Thời điểm đưa ra vấn đề này, hệ thống vô cùng cẩn thận lựa từ mà nói, sợ ký chủ bực mình một cái trực tiếp đánh chết quả cầu pha lê.
Nam Nhiễm chép chép miệng, mất hứng, trả ví tiền lại cho Trương Đóa Đóa.


Được rồi, sù sao tiền của dạ minh châu vẫn đang ở trong tay cô, cô lấy nó đi mua đồ ăn cũng được.
Khi đang nhập tâm suy nghĩ, đầu ngõ lại truyền đến giọng nói của đàn ông.
"Tiểu Nhiễm? Thì ra em ở đây!" Cố Nguyên Kiệt mỉm cười nói, hắn ta đứng ở đầu ngõ, trong tay cầm một cái bánh kem nhỏ.


Không biết tại sao hiện tại Cố Nguyên Kiệt không còn mặc trang phục buổi trưa nữa mà thay bằng một bộ tây trang chính quy, giống như là sắp tham dự một buổi tiệc tối.


Trương Đóa Đóa vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ vết thương ở khóe môi, lúc nhìn thấy người đến là Cố Nguyên Kiệt, ánh mắt của cô hiện lên vẻ chán ghét, cái tên tra nam này, thật là ghê tởm.


Cố Nguyên Kiệt đi đến trước mặt Nam Nhiễm, thấy trên mặt Nam Nhiễm dính một vài vết bẩn, hắn ta duỗi tay muốn giúp cô lau sạch, vừa làm vừa cười nói: "Tiểu Nhiễm thật nghịch ngợm nhưng anh lại rất thích tính tình này của em." Nhưng chỉ nghe [bang] một tiếng, cánh tay vừa mới giơ lên đã bị Nam Nhiễm đánh sang một bên.


Sau đó, cô ép hắn ta vào góc tường, giơ đôi tay mảnh khảnh của mình lên nắm lấy cà vạt đen của Cố Nguyên Kiệt, hai mày hơi cau lại, có chút mất kiên nhẫn, giọng điệu lười nhác.


"Tuy dạ minh châu không cho tôi tới tìm anh nhưng nếu anh đã tự mình tìm tới thì đừng có trách tôi. Tiền tôi cho anh mượn, anh định khi nào trả?"
Đáy lòng Cố Nguyên Kiệt hoảng loạn, ánh mắt mang theo vẻ trốn tránh.
"Tiền, tiền gì? Tiểu Nhiễm? Em đang nói gì vậy?"
Nam Nhiễm nắm lấy cổ áo của hắn ta, chậc.


Đôi môi phấn hồng khẽ nhếch, nở một nụ cười nhẹ.
"Một là trả tiền hai là đánh gãy chân. Anh chọn cái nào?" Vừa nói chuyện cô vừa giơ chân lên dùng sức đá xuống một cái khiến Cố Nguyên Kiệt quỳ mạnh xuống đất, còn đôi giày thể thao trắng của Nam Nhiễm thì giẫm trên đầu gối của hắn ta.


Ánh hoàng hôn mờ ảo bao trùm cả người Nam Nhiễm.
Dáng vẻ của cô lúc này giống hệt hình tượng lão nương là thiên hạ đệ nhất, dám không nghe lời lão nương sẽ chơi chết ngươi.
Trương Đóa Đóa nhìn tình huống trước mắt, cả người ngây ngốc đứng sững một chỗ.


Đây thật sự là Nam Nhiễm sao? Có một khoảnh khắc cô có cảm giác như bản thân đang nằm mơ.
Bất quá, tiếng hét thất thanh của Cố Nguyên Kiệt đã thức tỉnh Trương Đóa Đóa.
"Trả tiền! Trả tiền!"


Không biết Nam Nhiễm đã làm gì hắn ta mà cả người hắn ta toàn là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt giống như mới bị đánh một trận.
Trương Đóa Đóa theo bản năng giơ tay sờ khóe miệng của mình.
Dường như cũng không đau lắm.
Nam Nhiễm bĩu môi, trong mắt hiện lên vài phần đáng tiếc.


Hệ thống nãi thanh nãi khí: [ký chủ, căn cứ tư liệu có được, trước đây nguyên thân đã đưa cho Cố Nguyên Kiệt mười một vạn.]


Nam Nhiễm: "Được, ngày mai... không... ba ngày sau, anh phải chủ động tới trả cho tôi hai mươi vạn." Lúc nói chuyện, Nam Nhiễm lắc lắc cổ vài cái, sau đó lùi ra sau hai bước, thở dài một hơi: "Tôi cũng quá lương thiện, chỉ đòi anh hai mươi vạn."


Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ rõ ràng là đang giựt tiền.] Lợi nhuận một năm của ngân hàng cũng không vượt quá chín vạn đâu.
Trương Đóa Đóa nghe Nam Nhiễm cảm thán, mí mắt nhảy dựng.