Nam Nhiễm vừa gặm thỏ nướng, vừa mở miệng hỏi.
Túc Bạch nghe câu hỏi của cô, đôi con ngươi màu xám đột nhiên lộ ra cảm xúc khó tả. Thanh âm lạnh nhạt của hắn chậm rãi vang lên: "Thế nào?"
Nam Nhiễm vừa gặm thịt thỏ, vừa trả lời: "Tùy tiện hỏi thôi."
Túc Bạch câu môi, biểu tình đạm mạc, chớp mắt một cái, yết hầu di chuyển lên xuống: "Tự nhiên, gãi đúng chỗ ngứa."
Nam Nhiễm tiếp tục gặp thịt thỏ, tập trung suy nghĩ.
Gãi đúng chỗ ngứa...
Cô không có rảnh đến mức đi nghiên cứu quả cầu pha lê kia thích cái gì.
Thời điểm đang ưu sầu, đột nhiên nghe thấy Túc Bạch chậm rãi xen vào một câu: "Gãi đúng chỗ ngứa, rất khó?"
Bất tri bất giác, hắn đã lại gần chỗ của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nghiêm túc nghe, gật gật đầu.
Túc Bạch ném khúc xương thỏ trong tay Nam Nhiễm xuống đất.
Sau đó, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau sạch tay giúp Nam Nhiễm. Cho dù có thay đổi sang một thế giới khác thì thói quen dùng khăn tay này của hắn vẫn không thay đổi.
Túc Bạch rũ mắt, khóe môi khẽ cong lên: "Không biết tặng cái gì thì cứ dựa vào tâm ý của mình."
Nam Nhiễm nghi ngờ: "Hữu dụng không?" Cô ngửa đầu, da thịt trắng nõn và đôi môi đỏ mọng của cô hiện rõ dưới tầm mắt của Túc Bạch.
Hai con ngươi màu xám tro hiện lên tia âm trầm. Bỗng nhiên hắn hỏi một câu quăng tám sào cũng không tới: "Cơ thể có khỏe lên chút nào không?"
Vừa nói, tay của hắn vừa ôm chặt lấy eo của Nam Nhiễm, kéo cô vào lòng mình, nhân tiện còn nhéo nhẹ hai cái bên hông cô.
Nam Nhiễm bị ôm, cảm nhận được hơi thở lành lạnh trên người hắn.
Cô bỗng nhiên duỗi tay, tháo dải lụa đang che mắt của mình xuống. Đôi mắt nhắm chặt hơi run, hai hàng lông mi đen dài cong vút, Nam Nhiễm chậm rãi mở mắt ra.
Hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Túc Bạch, đôi môi đỏ mọng cười tươi nhưng chỉ vài giây sau Nam Nhiễm đã thấy hai mắt mình đau rát.
Bất quá, điểm này cũng không ảnh hưởng đến việc cô muốn nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của dạ minh châu. Nam Nhiễm cười tủm tỉm giống như vừa nhặt được bảo bối.
Cô duỗi tay, ôm lấy cổ của Túc Bạch, dựa sát vào người hắn, trực tiếp hôn một cái lên môi hắn.
Xúc cảm lành lạnh này thật sự làm người khác khó có thể cưỡng lại.
Túc Bạch ôm chặt Nam Nhiễm vào lòng.
Dựa vào sự hiểu biết của mình với dạ minh châu, hệ thống dự đoán được mỗi lần ký chủ chủ động, cuối cùng quyền chủ động vẫn sẽ theo một cách lạ lùng nào đó rơi vào tay của dạ minh châu.
Nhưng lần này, Túc Bạch chỉ kéo cả người Nam Nhiễm vào trong lòng, sau đó không nhúc nhích, tùy ý để cô hôn mình.
Tay của Nam Nhiễm thì liên tục sờ soạng cả người Túc Bạch, mặt thì cười tủm tỉm hôn nhẹ lên môi hắn.
Hệ thống nhìn biểu tình hưng phấn của ký chủ.
Sao nó lại cảm thấy ký chủ giống khách làng chơi dạo quanh thanh lâu vậy?
Thấy Túc Bạch ôm mình không nhúc nhích, Nam Nhiễm tiếp tục cọ rồi cọ, sờ rồi lại sờ. Sờ chỗ này hai cái rồi lại ʍút̼ chỗ kia hai cái.
Chậc chậc, thật không ngờ, dạ minh châu không phát sáng vẫn khiến cô hài lòng.
Chờ cô ôm đủ rồi, hôn đủ rồi. Vừa nhấc đầu, đã phát hiện hai con ngươi màu xám tro của Túc Bạch đang nhìn mình chằm chằm.
Từ trước đến giờ hắn đều xuất hiện với bộ dáng nghiêm túc, hoàn hảo nhưng hiện tại vài nút áo sơ mi của hắn đã bị Nam Nhiễm cởi ra, để lộ lồng ngực vạm vỡ.
Lúc này, nhìn Túc Bạch có cảm giác gì?
Giống như một con ma thú mới tháo được phong ấn.
Con ma thú này còn đang nhìn chằm chằm cô gái vui vẻ ở đối diện.
Chỉ thấy yết hầu của hắn di chuyển lên xuống: "Chọc ghẹo đủ rồi?"
Nam Nhiễm im lặng, giơ tay tính toán muốn mặc đồ lại cho dạ minh châu.
Viên dạ minh châu không phát sáng này hiện tại có chút kỳ quái.
Bất quá, vừa mới đụng vào cúc áo ở cổ của hắn, đã bị Túc Bạch nắm chặt tay. Hắn đứng dậy, ôm Nam Nhiễm vào lòng, đè cô lên một thân cây ở gần đó.
Đôi môi mỏng lạnh của hắn cong lên, yết hầu di chuyển lên xuống, thấp giọng một câu: "Có phải đến lượt anh rồi không?"