[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 416: Xin chào, tang thi vương (17)

Ban đầu, còn không biết cô ta đang làm gì nhưng rất nhanh người đàn ông kia đã cảm nhận được dị năng của bản thân đang từ từ khôi phục, không những thế, tinh thần lực của hắn cũng đang dần dần khôi phục lại.


Hắn mở to mắt, khϊế͙p͙ sợ đến mức không nói thành lời: "Cô...cô... cũng là dị năng giả? Đây là dị năng gì? Sao lại lợi hại như vậy?"
Tất cả dị năng giả khác đều bất ngờ.
"Sao lại thế này?"
"Có chuyện gì?"
"Nói chuyện đừng nói một nửa, mau nói nhanh cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì vậy?"


Nam Tiểu Nhiễm buông tay người đàn ông kia ra, nắm lấy cánh tay của một dị năng giả khác.
Đồng dạng, biểu tình của người kia cũng giống hệt người đàn ông trước, cả hai đều lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ.


Khi Nam Tiểu Nhiễm giúp đến người thứ ba, sắc mắt của cô ta trở nên tái nhợt, cả người lung lay, có chút không chịu đựng nổi.
Giọng điệu ôn nhu: "Là dị năng khôi phục."
Cô ta vừa dứt lời liền nghe được tiếng hít ngược của nguyên nhóm dị năng giả.


Ông trời, thế mà lại có một dị năng lợi hại như vậy?
Có thể khôi phục năng lực của dị năng giả?
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Nam Tiểu Nhiễm thay đổi, không những muốn bảo hộ cô ta mà còn thêm vài phần tôn trọng và nóng bỏng.
Người như vậy, ai lại không muốn có được?


Chúc Băng ở bên cạnh, vừa quan sát vừa uống nước khoáng.
Hoắc Tư cầm một miếng bánh mì đi tới, cười cười nói: "Năng lực như vậy, cho tới nay mới chỉ có một mình cô ta có, xác thật rất hi hữu, trân quý!" Giọng điệu của hắn mang theo vài phần âm trầm như đang lên âm mưu nào đó.


Chúc Băng nghiêng đầu, lực chú ý dời từ người Nam Tiểu Nhiễm sang người Hoắc Tư.
Lãnh đạm nói: "Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ không trắng trợn sử dụng dị năng dưới tình huống này." Nếu biết bản thân có bao nhiêu quan trọng thì càng phải tự biết bảo vệ mình, che dấu càng sâu càng tốt.


Thất phu vô tội, hoài bích có tội(*).
Hoắc Tư nắm chặt miếng bánh mì trong tay, hạ mắt: "Đáng tiếc, không phải người nào cũng có thể suy nghĩ chu toàn giống Chúc Băng tiểu thư. Dù sao, những người mang dị năng lợi hại đều muốn người khác chú ý đến mình, đây là lẽ thường."


Chúc Băng không nói nữa, chỉ uống một ngụm nước khoáng.
Dị năng lợi hại?
Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt của cô gái đang ngủ say ở trong xe.
So với cô ấy thì vẫn còn kém nhiều.


Hoắc Tư như suy nghĩ chuyện gì đó: "Hình như Chúc Băng tiểu thư không hề để ý đến dị năng của Nam Tiểu Nhiễm, hơn nữa cũng không hề cảm thấy bất ngờ."
Động tác uống nước của Chúc Băng dừng lại.


Hoắc Tư dời tầm mắt sang chỗ khác, cắn một miếng bánh mì, yết hầu di chuyển lên xuống, chậm rãi nói: "Nếu là lần đầu tiên thì không có khả năng không kinh ngạc. Trừ khi, Chúc Băng tiểu thư từng gặp qua người nào đó có dị năng như thế hoặc thậm chí còn lợi hại hơn dị năng khôi phục của Nam Tiểu Nhiễm."


Chúc Băng quay đầu, nhìn Hoắc Tư.
Hoắc Tư đến gần cô, cố gắng đè thấp ý cười trong giọng nói: "Hẳn là vế sau đi. Chắc hẳn Chúc Băng tiểu thư đã từng nhìn thấy dị năng còn lợi hại hơn khả năng chữa trị của Nam Tiểu Nhiễm. Tôi thật sự có chút tò mò."


Vẻ mặt lạnh băng của Chúc Băng vẫn không đổi.


Năm đó, để có thể ngồi lên vị trí lão đại buôn lậu súng ống đạn dược của Đông Nam Á, đương nhiên Hoắc Tư phải có bản lĩnh riêng của mình. Hiện tại, cho dù hoàn cảnh có thay đổi thì sự sắc bén ấy vẫn không giảm đi chút nào. Chỉ là bình thường hắn hay tỏ vẻ ôn hòa, bày ra bộ dạng vô hại nói chuyện phiếm với người khác nên mới làm đối phương quên đi tính tình độc ác quyết đoán của hắn.


Bởi vì trị liệu cho quá nhiều người nên sắc mặt của Nam Tiểu Nhiễm có hơi tái, sau khi nghỉ ngơi một lát, thì đứng dậy, nói: "Túc Bạch vẫn chưa ăn gì. Tớ đi đưa thức ăn cho anh ấy."
Lời này vừa ra, Hỏa Tình ngồi bên cạnh liền phát hiện chuyện khó lường.
"Á... Tiểu Nhiễm hình như rất quan tâm người ta.""


Mặt của Nam Tiểu Nhiễm đỏ bừng.