Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 32: Tư tâm nho nhỏ của nam nhân

“Đám ruồi bọ kia đâu? Gần đây còn có đi tìm Vương phi không?” Phượng

Thương đem hộp thức ăn cho cá đưa cho Cát Tường đứng bên cạnh, lại nhận

khăn lông ướt lau tay từ Như Ý.Thấy Phượng Thương dùng từ “Ruồi bọ” để

hình dung Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ, Phượng Ngọc cùng Nạp Lan

Tín đều cảm thấy vị vương gia này hình như ăn hơi nhiều “Dấm chua”.

Hai người này vốn dĩ sau khi nghe chuyện “hòa thân” của Vương phi liền

tới phủ hỏi thăm, lại bị Phượng Thương trực tiếp gán cho cái biệt danh

“ruồi bọ”, là những kẻ có tư tâm với Mộ Dung Thất Thất. Nhưng sự thực

thì họ cũng chẳng thể chính thức được coi là “ruồi bọ”, bởi bất kỳ ai

khác phái mà đến thăm Vương phi cũng đều bị chặn từ ngoài cửa.

“Vương gia, ngài yên tâm, ta sẽ xem chừng Vương phi từng ly từng tý,

không để cho kẻ khác mơ tưởng Vương phi.” Bởi vì Phượng Ngọc được Phượng Thương xem như tiền bối, cho nên Phượng Ngọc ở trước mặt Phượng Thương

lại không giống với nô tài bình thường, Phượng Thương đối nàng rất tôn

kính.

Có lời nói của Phượng Ngọc, Phượng Thương yên tâm hơn rất nhiều.

Hắn tựa hồ mẫn cảm quá mức, nhưng mà trên người tiểu vương phi của hắn

phát ra hào quang chói mắt như vậy, hắn không muốn người khác nhận thấy

được sự đặc biệt của nàng nên trước tiên phải đem nàng chiếm thành của

riêng đã. Đúng, làm của riêng, giấu đi đôi cánh của nàng để dưới vòng

tay của mình! Thật cẩn thận che chở, khiến cho nàng trở thành bảo bối

tâm can của hắn!

Nếu lời độc thoại trong lòng Phượng Thương bị

người bên ngoài nghe được, bọn họ nhất định sẽ bị dọa ngất xỉu đi. Này

là người bình tĩnh khôn khéo, anh minh thần võ, Nam Lân vương sao? Vì

sao giống như hài đồng ngây thơ chiếm được món đồ chơi yêu thích? Quả

thực là ngây thơ tới cực điểm !

Phượng Thương phân phó vài câu, đơn giản là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại: bảo vệ tốt Mộ Dung Thất Thất, không để cho người ta khi dễ nàng, nói dông dài nhưng cũng chỉ có mấy ý đó.

Nạp Lan Tín cảm thán ở trong lòng, vương thật sự là

quá mức lo lắng . Ít nhất trong đoạn thời gian ở chung gần đây, hắn cảm

thấy Mộ Dung Thất Thất không phải là hạng người yếu đuối! Chính là,

vương như thế nào lại không nhìn ra? Chẳng lẽ đây chính là hiện tượng

quan tâm quá thành ngớ ngẩn sao?

Đợi Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín rời đi, Tấn Mặc bưng một chén dược đen đặc đi tới,“Vương, uống thuốc đi.”

“Tấn Mặc, ngươi xác định đây không phải là trả thù chứ? Ta cảm thấy gần đây thuốc càng ngày càng khó uống a?” Nhìn chén thuốc trên tay, ngửi

thấy mùi gay gay của thuốc bắc, Phượng Thương cau mi,“Ngươi nhất định là trả thù ! Khi gặp Tiểu vương phi liền bị dọa cho thất kinh, nhưng lại

không làm gì được nàng, cho nên mới chỉnh ta như vậy!”

“Vương

gia, ngươi vẫn là mau mong chóng chóng uống hết thuốc đi!” Tấn Mặc xuất

ra một cái bình nhỏ, đổ ra một thìa nhỏ dược sa màu vàng, đưa cho Phượng Thương, “Nếu ngươi muốn ôm mỹ nhân về, tốt nhất rồi uống thuốc cho tốt

vào! Thân thể chính mình không thể bị thương tổn, nếu ngươi chết thì

nàng chỉ có thể làm quả phụ !”

Lời nói của Tấn Mặc làm cho

Phượng Thương nghe xong chỉ có thể cười khổ một tiếng, đối cái kẻ đã đi

theo mình mười năm này, lời hắn nói có vẻ ác độc, nhưng Phượng Thương

luôn hiểu rõ ý tứ trong đó, cho nên cũng thành thói quen. Một ngụm nuốt

hết thuốc, Phượng Thương buông bát ngọc, cố gắng nuốt hết một cổ thuốc

đen đen mùi ghê tới tận não xuống .

Khổ — theo khoang miệng Phượng Thương đi tới yết hầu, lan tràn khắp nơi, thực khổ –

Buông bát, Phượng Thương mở miệng cắn một viên mứt táo, mới cảm thấy có chút thoải mái hơn. Lời vừa rồi của Tấn Mặc còn đọng tại bên tai hắn,

làm tâm trạng hắn sa sút một chút, đối với chuyện này, tựa hồ hắn có

chút tùy hứng.

“Tấn Mặc, ngươi nói xem ta có không phải rất ích kỷ? Rõ ràng biết thân mình chỉ sợ…… Nhưng vẫn muốn giữ nàng bên người.”

Thấy trong mắt Phượng Thương toát ra bi thương chưa có trước nay, trong lòng Tấn Mặc đối với Mộ Dung Thất Thất càng thêm chán ghét.

“Vương, người sao lại có thể nói như vậy? Ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của người!”

Vương chưa từng như vậy? Từ khi nhận thức cái nữ tử kia, cảm xúc vương

mới trở nên phức tạp lên. Nếu không phải vì Phượng Thương để ý Mộ Dung

Thất Thất, lại để Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín tới bảo hộ bên người

nàng, Tấn Mặc đã sớm tự tay phế ả ta.

“Tấn Mặc……” Phượng Thương ho khan hai tiếng, mâu tử u lãnh đầy hàn ý, hắn bình tĩnh nhìn chằm

chằm Tấn Mặc, gằn từng tiếng, đem đáy lòng Tấn Mặc nói ra, “Không được

động thủ với nàng, nếu không ta sẽ giết ngươi!”

Giọng nói Phượng Thương đầy lạnh lùng cùng sát ý, Tấn Mặc hiểu được.

Phượng Thương thật sự tức giận, đơn giản vừa rồi hắn đã biểu hiện rõ

địch ý đối với Mộ Dung Thất Thất.

“Ta đã biết.” Tuy rằng cực kì không tình nguyện, nhưng Tấn Mặc vẫn là đồng ý.“Nhưng mà, vương, ngài

có hay không nghĩ tới Thái Hậu? Phượng đại tướng quân cùng Minh Nguyệt

công chúa đều chết bởi Tây Kì quốc, huống chi nàng lại là nữ nhi Mộ Dung Thái, Nhạn Đãng sơn năm đó……”

“Tấn Mặc! Nếu Hoàng tổ mẫu hỏi,

thì bổn vương sẽ đi nói. Chuyện năm đó, sự tình bên trong vốn có chút cổ quái, đến khi chưa tìm ra được sự thật, bổn vương không nghĩ sẽ liên

luỵ người vô tội. Nàng là Vương phi bổn vương nhận định, bổn vương tất

nhiên sẽ không quan tâm!”

“Dạ.”

Thời điểm Phượng

Thương đang tức giận mới dùng “Bổn vương” để xưng hô, Tấn Mặc biết lời

nói của mình đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Hắn tuyệt không sợ rằng

Phượng Thương sẽ giết mình, hắn lo lắng là Phượng Thương sẽ cự tuyệt trị liệu. Thời tiết phía nam nóng lại ẩm ướt, không thích hợp dưỡng bệnh,

nếu bọn họ có thể trở về sớm thì tốt rồi.

Lần này đến Tây Kì, không có tìm được tiểu sư đệ Liên công tử mà sư phó nhắc tới, làm cho Tấn Mặc có chút thất vọng.

Lần trước, Tấn Mặc nhận được thư của sư phó, nói với hắn cuối cùng cũng thu nhận được một đệ tử kỳ tài, Liên công tử. Nếu có thể được Liên công tử tương trợ, bệnh Phượng Thương có lẽ sẽ có cách chữa trị, Tấn Mặc

nhất định phải tìm được Liên công tử.

Chính là, bức thư của sư

phó bất quá chỉ vài câu ít ỏi, cũng không có cung cấp nhiều tin tức về

Liên công tử, khiến cho Tấn Mặc đến bây giờ đối tiểu sư đệ này căn bản

là hoàn toàn không biết gì cả.

Tin tức duy nhất được biết là Mộ Dung Thất Thất cùng Liên công tử có quen biết. Không biết có thể hay

không dựa theo manh mối này mà bắt đầu tìm –

“Vương, ta nghĩ

khoảng thời gian gặp thấy Vương phi, hướng nàng hỏi thăm chuyện tình sư

đệ ta. Theo tin tức đáng tin cậy, ngày đó Vương phi cho Đoan Mộc Tình

viên Dục tử hoàn, cũng là do sư đệ ta nghiên cứu chế tạo ra , đảm bảo

bọn họ có quen biết. Hơn nữa ngày đó Mộ Dung Thất Thất giấu một số độc

dược trong chủy thủ, Tấn Mặc thấy, những điều này nhất định có liên quan cùng ta sư đệ.”

Tấn Mặc từng cẩn thận nghiên cứu thuốc tê trên miệng vết thương, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Nếu đem thuốc

tê như vậy dùng ở y học, để cho đại phu chữa bệnh, chữa thương; bệnh

nhân sẽ không thống khổ như vậy, nguyên nhân này khiến cho Tấn Mặc càng

muốn biết thêm về thành phần thuốc tê.

“Không cần, thời gian

còn nhiều.” Phượng Thương lười biếng nằm xuống, dược hiệu bắt đầu phát

huy tác dụng, hắn lại bắt đầu choáng váng nặng nề .

Nghe Phượng Thương nói như vậy, Tấn Mặc biết Phượng Thương vẫn phòng bị hắn, lo

lắng hắn không khống chế được chính mình, làm Mộ Dung Thất Thất bị

thương. Vương gia thế nhưng lại để ý nàng như vậy, làm cho Tấn Mặc rốt

cục nhịn không được, hỏi ra vấn đề đã xoay quanh trong lòng mình đã lâu.

“Vương, vì sao lại là nàng? Mĩ nữ trong thiên hạ so với nàng

đẹp hơn rất nhiều, tài nữ so với nàng cũng giỏi hơn thật nhiều, nữ tử

cao quý so với nàng cũng có rất nhiều, nữ tử thông minh so với nàng cũng nhiều không kém. Vì sao, lại phải là nàng? Tấn Mặc nghĩ đến vương sẽ

chọn người tốt hơn làm bạn!”

“Ha ha –”

Vì sao? Phượng

Thương cũng từng hỏi qua chính mình, chỉ là nghĩ đến đêm trăng tròn kia, nàng tiêu sái tự nhiên, bộ dáng hào hùng vạn trượng, hắn liền cảm thấy

trong lòng như hiện lên một cỗ ánh sáng tươi đẹp, dịu dàng soi rọi. Ước

chừng, là vì hào quang trên người nàng, thật hấp dẫn hắn! Chỉ cần liếc

mắt một cái, hắn liền nhận định nàng cả đời là của hắn.

“Tấn

Mặc, sau này, ngươi sẽ biết.” Phượng Thương nhắm mắt lại, trên mặt xanh

xao một mảnh. Thấy hắn không muốn nhiều lời, Tấn Mặc cúi chào Phượng

Thương, khẽ khàng chậm rãi lui xuống.

Mười năm, mười năm này

hắn đi theo bên người Phượng Thương, chứng kiến rất nhiều chuyện, đối

với sự kiên trì của Phượng Thương, hắn chỉ có thể phục tùng.

Nếu Mộ Dung Thất Thất thật sự như lời Phượng Thương nói, cho dù có dùng

hết thủ đoạn, hắn cũng sẽ đem Mộ Dung Thất Thất giữ lại bên người Phượng Thương. Nhưng mà, nếu Mộ Dung Thất Thất không xứng với Vương gia, hoặc

gây thương tổn đến Vương gia, cho dù nàng có là bảo bối trong lòng Vương gia, Tấn Mặc hắn cũng sẽ dùng một đao sắc bén đưa nàng tới suối vàng!