Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 108: Khảo nghiệm của Di Sa

Nội tâm của Mộ Dung Thanh Liên đau đớn đấu tranh.

Một mặt, đôi mắt trong suốt bừng sáng của nam nhân trước mặt làm nàng không nỡ lừa gạt hắn, nhưng mặt khác, chỗ dựa duy nhất của nàng – Thừa tướng Tây Kì quốc Mộ Dung Thái đã chết, nàng hiện tại không có gia đình, không có ai để dựa dẫm, nếu rời khỏi Di Sa, nàng chắc chắn không thể sống sót, không chừng còn bị bắt vào đại lao, tiếp tục một cuộc sống bi thảm.

Giữa thành thật và dối trá, được cưng chiều và bị ngược đãi, Mộ Dung Thanh Liên đấu tranh hồi lâu, thời điểm nhìn thấy đôi mắt đầy sủng nịch của Di Sa, Mộ Dung Thanh Liên cuối cùng cũng quyết định. Nàng không muốn sống hèn mọn thống khổ như vậy, nàng muốn mượn thân phận “Liên” này một lần nữa hồi sinh.

Thời điểm Mộ Dung Thanh Liên trầm tư, không chú ý Di Sa đang nhìn mình, ánh mắt lóe ra một tia sáng khác thường.

Đúng lúc này, một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng mang một chén canh tiến vào. “Công tử, canh đã được rồi.”

“Cám ơn ngươi, Hạ Tuyết.” Di Sa dường như luôn hòa nhã khách khí như vậy với tất cả mọi người, khiến Mộ Dung Thanh Liên càng tin tưởng dựa dẫm vào nam nhân này là quyết định hoàn toàn chính xác.

Thì ra cô gái này tên là Hạ Tuyết… Mộ Dung Thanh Liên âm thầm nhớ kỹ tên Hạ Tuyết. Lúc trước Di Sa mang nàng trở về, phân phó Hạ Tuyết hầu hạ nàng tắm rửa, Hạ Tuyết trực tiếp cự tuyệt, còn nói “Ta chỉ hầu hạ duy nhất công tử.”, Di Sa đành mua một tỳ nữ khác hầu hạ Mộ Dung Thanh Liên.

Lúc ấy, Mộ Dung Thanh Liên có chút không thoải mái, vì sao một nô tỳ có thể ngang nhiên cự tuyệt yêu cầu của chủ nhân. Nhìn thấy Hạ Tuyết vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lẽo, không hề tươi cười, nàng liền ghi nhớ Hạ Tuyết , bây giờ mới biết tên nàng. Tuyết, thật phù hợp với tính cách lạnh lung như thế.

Di Sa nhận lấy canh gà từ tay Hạ Tuyết, múc một muỗng đút cho Mộ Dung Thanh Liên. “Tay nghề Hạ Tuyết rất được, muội nhất định sẽ thích.”

Nhìn khuôn mặt thuần khiết tươi cười của Di Sa cùng giọng nói ôn nhu, hốc mắt Mộ Dung Thanh Liên đỏ lên.

Trừ cha mẹ ruột của nàng là Mộ Dung Thái và Lưu Yên Chi, chưa có ai đối với nàng như vậy. Đặc biệt sau khi đến Bắc Chu quốc, trải qua bao nhiêu biến cố, đột nhiên có một người quan tâm mình, Mộ Dung Thanh Liên mắt ngấn lệ, nước mắt rơi như mưa.

“Làm sao vậy, Liên?”

Di Sa thấy thế, buông bát trong tay, đưa tay chạm vào khuôn mặt đầy vết thương của Mộ Dung Thanh Liên. “Vì sao khóc?”

“Tại sao lại đối với muội tốt như vậy?” Vừa dứt lời, nước mắt Mộ Dung Thanh Liên lại chảy xuống.

“Bởi vì huynh là ca ca của muội.” Lời nói của Di Sa thong thả mà tràn ngập tiếc nuối thương yêu, dường như dung chính sự ôn nhu ấy làm thành một chiếc chìa khóa, từ từ mở cửa trái tim Mộ Dung Thanh Liên.

“Ca..” Mộ Dung Thanh Liên không nhịn được, nhào vào lòng Di Sa. “Ô ô ô, ca ca……”

Tiếng “Ca ca” này, Mộ Dung Thanh Liên chính mình cũng không rõ là thực tâm hay dụng tâm. Điều duy nhất bây giờ nàng biết, là nàng cần người trước mắt này, bất luận là ôn nhu hay năng lực của hắn, nàng đều muốn.

Nước mắt Mộ Dung Thanh Liên rơi trên quần áo Di Sa, Hạ Tuyết nhìn thấy cảnh này chỉ nhíu mày một chút rồi lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, mà Di Sa lại cười thật thoải mái. “Liên lớn như vậy còn khóc nhè! Giống như… đã rất lâu rồi muội không hề khóc. Bây giờ lại y hệt trẻ con, thật sự làm cho người ta hoài niệm.”

Hình như đã quyết tâm đi theo Di Sa, nên đối với mỗi câu nói của Di Sa, Mộ Dung Thanh Liên đều suy nghĩ cẩn thận. Đặc biệt trong lời hắn, nữ tử tên “Liên” này rất lâu rồi không khóc, Mộ Dung Thanh Liên lập tức rời vòng tay Di Sa, mặc kệ nước mắt hay vết thương trên mặt đang đau, dung sức lau sạch mặt.

“Muội bởi biết mình còn một ca ca nên mới thật cao hứng, vui vẻ. Ca, muội sau này sẽ không khóc nữa.”

Thấy Mộ Dung Thanh Liên như vậy, Di Sa cười càng ôn nhu, hắn vươn tay, đầu ngón tay ấm áp chạm vào vết roi trên mặt Mộ Dung Thanh Liên. “Nhìn xem, khóc đến mức giống như một con mèo nhỏ, lại phải bôi thuốc rồi.”

Khi Di Sa bôi xong thuốc cho Mộ Dung Thanh Liên, canh gà ô ( gà đen )vừa ấm . Muốn Di Sa vui vẻ, Mộ Dung Thanh Liên bưng bát, từng ngụm từng ngụm uống hết canh gà ô. Uống xong, Mộ Dung Thanh Liên nhìn Di Sa đầy chờ mong, như muốn nói mình có phải thật ngoan hay không.

Trái với dự đoán của Mộ Dung Thanh Liên, gương mặt ôn hòa của Di Sa lộ ra nụ cười cổ quái. “Liên,trước đây muội trước ghét nhất là canh gà, đặc biệt là canh gà ô. Muội nói nước canh đen tuyền, giống như thuốc vậy, muội không thích uống thuốc… Vì sao hiện tại lại thích canh gà ác?”

Nguy rồi! Lời Di Sa nói khiến tim Mộ Dung Thanh Liên đập mạnh. Làm sao bây giờ? Nàng vội vàng muốn giả mạo Liên, lại quên người này biết Liên rất rõ, lúc này đã lộ ra sơ hở.

Không còn cách nào khác, Mộ Dung Thanh Liên sau khi sửng sốt, liền nhẹ giọng cười, “Ca, muội đã nói với huynh, muội không phải Liên, nhưng huynh không tin. Muội không biết mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu, thậm chí không nhớ có người thân không… Muội chỉ nhớ rõ đại lao không có thiên lí, mỗi ngày đều bị roi giày xéo, chuyện khác muội hoàn toàn không biết….”

Không thể phủ nhận, người nhà Mộ Dung có thiên phú diễn xuất, lúc nói những lời này, Mộ Dung Thanh Liên cắn môi, cố nín nước mắt sắp trào ra, bộ dáng quật cường mà kiên cường lại có điểm tương đồng với người ấy trong trí nhớ của Di Sa.

“Xin lỗi, Liên, là ca ca không tốt!” Lần này, Di Sa chủ động ôm Mộ Dung Thanh Liên vào long. “Ca ca quên mất chúng ta xa cách lâu như vậy, Liên có lẽ không nhớ rõ huynh, ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ .”

Cửa ải này cuối cùng cũng vượt qua, Mộ Dung Thanh Liên nhẹ nhàng thở ra, nhưng thần kinh vẫn vô cùng căng thẳng. Xem ra, nàng cần chú ý tới đặc điểm của Liên nhiều hơn, không thể để Di Sa biết nàng không phải Liên.

“Ca, tên muội là gì?” Mộ Dung Thanh Liên ồm ồm hỏi câu đầu tiên.

“Y Liên…… Đây là nghĩa phụ đặt cho muội, ngụ ý không bao giờ cách xa.”

Thời điểm Di Sa nói lời này, Mộ Dung Thanh Liên tinh tường cảm giác trong thanh âm của người này có vô hạn nhớ nhung cùng ngọt ngào ấm áp. Liên này có lẽ vừa là muội muội vừa là người yêu? Nếu là nghĩa phụ, hai người có lẽ không phải huynh muội ruột thịt.

Thoáng chốc, Mộ Dung Thanh Liên đã đại khái biết quan hệ giữa Liên và Di Sa, xem ra, nàng nên lợi dụng thân phận này thật tốt.

“Y Liên, tên thật dễ nghe. Từ nay, muội làY Liên.”

Tuy rằng khuôn mặt Mộ Dung Thanh Liên đầy vết roi, nhưng khi ghi nhớ tên Y Liên lại nở nụ cười thật thiện lương, làm sắc mặt cho Di Sa dịu đi rất nhiều.

“Liên, muội nghỉ ngơi cho khỏe! Chờ thương thế của muội bình phục, ca ca sẽ báo thù cho muội.”

An ủi Mộ Dung Thanh Liên một lát xong, Di Sa đắp chăn cho nàng, Hạ Tuyết liền giúp Di Sa rời khỏi phòng.

Cửa phòng vừa đóng, Mộ Dung Thanh Liên liền mở mắt ra, nhẹ nhõm thở phào. Cuối cùng cũng qua ải. Nhìn đỉnh màn, Mộ Dung Thanh Liên nắm chặt tay. Ở đại lao, nàng sợ mình không giữ nổi mạng, ngay cả hài cốt cũng không có người nhận, không ngờ một Di Sa đột ngội xuất hiện liền cứu nàng ra.

Di Sa với nàng là cơ hội duy nhất, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này, sống với than phận Y Liên.

Hạ Tuyết đẩy Di Sa chậm rãi đi tới hoa viên, sau một hồi im lặng, Hạ Tuyết mở miệng.

“Công tử, là nàng sao?”

Đối với câu Hạ Tuyết hỏi, Di Sa không trực tiếp trả lời, ngón tay chỉ nhẹ nhàng gõ lên xe lăn, chuyển đề tài tới chuyện của Hạ Vân Tích. “Vân công chúa chết như thế nào?”

“Bị Đức phi của Bắc Chu quốc một dao đâm chết, bởi công chúa đã giết nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị.” Hạ Tuyết đem tình huống đại khái nói cho Di Sa, Di Sa nghe xong không chút ngạc nhiên, chỉ nở nụ cười. “Hạ Tuyết, ngươi nói chuyện này nên làm như thế nào? Vì muội muội báo thù, hay nín nhịn cho qua?”

“Công tử muốn như thế nào?” Giống như Di Sa, Hạ Tuyết lại đem vấn đề này hỏi lại Di Sa. Thấy Hạ Tuyết như vậy, Di Sa cười, hàng mi dày tạo thành bóng râm trên mặt.

“Dựa theo tâm trạng…… Tâm trạng tốt thì đánh, tâm trạng không tốt thì xem diễn. Ta lâu như vậy rồi cũng không lộ diện, nên tìm chút chuyện làm vậy!”

Câu trả lời của Di Sa có chút tùy tiện, nhưng với Hạ Tuyết đây mới thật là tính tình của chủ tử mình.

Di Sa là đại đệ tử của Thái Hư chân nhân Bồng Lai đảo, mà Thái Hư chân nhân bế quan đã lâu, việc lớn nhỏ ở Bồng Lai đảo đều do Di Sa quyết định, tất cả đều nhận định hắn sẽ là truyền nhân tiếp theo của Bồng Lai đảo.

Thực lực Đông Lỗ quốc hiển nhiên đánh không lại Bắc Chu, nếu có chiến tranh, Đông Lỗ quốc chắc chắn sẽ cầu cứu Bồng Lai đảo, đến lúc đó giúp hay không chỉ cần một câu nói của công tử thôi.

Hạ Vân Tích chết đi, trong mắt mọi người cùng lắm là kết thúc một cuộc đời, nên khi hỏa thiêu tro cốt của nàng, nàng chỉ có một mình Già Lam đến.

Nhìn ngọn lửa rừng rực trước mắt bao lấy thi thể Hạ Vân Tích, trong lòng Già Lam có cảm giác đau thương không rõ. Tuy rằng Hạ Vân Tích chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Bồng Lai đảo, bình thường không có qua lại nhiều, nhưng trẻ như vậy đã qua đời khiến người ta không thể không thương xót. Có điều nhân quả luân hồi, nói báo ứng có lẽ hơi nghiêm trọng, nhưng chuyện này là nàng tự làm tự chịu.

Không khí kinh thành Bắc Chu hai ngày này có chút dị thường, Hoàn Nhan Nghị đã chết, Lâm Khả Tâm phát điên, còn làm mất mạng công chúa Đông Lỗ quốc, sự tình rốt cục thế nào mọi người không rõ ràng lắm, đủ các loại quan lại đang âm thầm có tính toán của riêng mình, chỉ có điều không ai dám nói ra suy nghĩ của mình thôi.

Chỉ một cung yến đơn thuần, lại kết thích trong thảm kịch, tuy mọi người tận mắt chứng kiến mọi việc, nhưng đằng sau có âm mưu gì thì không ai biết được. Dù sao Hoàn Nhan Nghị cũng là lựa chọn tốt nhất cho ngôi thái tử , lúc này người đã chết, mọi người không thể không nghi ngờ người được lợi lớn nhất sau chuyện này – Phượng Thương.

“Đúng là một lũ đầu heo!” Mộ Dung Thất Thất đang nghe được tin đồn, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng. “Nếu chúng ta có tâm muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, trực tiếp khởi binh tạo phản là xong , cần gì phải dùng thủ đoạn. Bọn họ thật sự nhục nhã tiêu chuẩn của chúng ta.”

“Được rồi, đừng tức giận! Tức giận sẽ không xinh đẹp nữa!”

Vô luận người ngoài bàn luận thế nào, Phượng Thương vẫn duy trì thói quen như trước, buổi tối đi Trường Thu Cung, sáng lại trở về.

Trải qua một thời gian dài trèo tường, Phượng Thương tựa hồ ngày càng có hứng thú vượt tường vào cung, mỗi ngày đều tới đúng giờ, đến nỗi Hắc y nhân không cần đoán cũng biết vị Nam Lân vương này khi nào sẽ xuất hiện, khi nào rời đi.

Không chỉ buổi tối, mà ban ngày sau khi bãi triều, chuyện đầu tiên Phượng Thương làm chính là đến chỗ Mộ Dung Thất Thất báo lại.

“Người khác nghĩ như thế nào ta thật ra không ngại, ta chỉ lo A Khang…… Ngày đó đệ ấy không tới, không ở hiện trường, không thấy tình hình lúc đó, nếu đệ ấy tin lời đồn đại, ta sợ này sinh hiểu lầm với chàng. Hai người dù sao cũng là huynh đệ từ nhỏ đến lớn, ta không muốn chàng và A Khang vì hiểu lầm mà mất tình bằng hữu.”

Cung yến hôm ấy, Hoàn Nhan Khang vừa vặn phải hoàn thành nhiệm vụ Hoàn Nhan Liệt giao phó, không trình diện, tới khi hắn trở về mới biết ở cung yến đã xảy ra chuyện gì.

Hai ngày nay, Mộ Dung Thất Thất cũng không nhìn thấy Hoàn Nhan Khang, hỏi ra mới biết Nhan Khang ở Tĩnh Tâm điện chăm sóc Lâm Khả Tâm. Mộ Dung Thất Thất lo cho Hoàn Nhan Khang, càng lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình huynh đệ giữa Hoàn Nhan Khang và Phượng Thương.

Bằng hữu của Phượng Thương không nhiều, khó có người trọng tình trọng nghĩa như Hoàn Nhan Khang nguyện ý bầu bạn với Phượng Thương, nhưng giữa tình thân và hữu nghị, không biết Hoàn Nhan Khang có thể công bằng mà xử lí chuyện này hay không.

“Khanh khanh…” Thấy Mộ Dung Thất Thất vì mình lo lắng, trong lòng Phượng Thương chợt ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên mặt Mộ Dung Thất Thất. “Ai cũng biết, ta và A Khang là huynh đệ tốt từ nhỏ đến lớn, là huynh đệ thì vĩnh viễn sẽ không xa cách.”

Lời nói của Phượng Thương thể hiện lập trường của hắn. Dù phát sinh chuyện gì, hắn sẽ không đối đầu với Hoàn Nhan Khang.

Biết Phượng Thương thật tâm coi Hoàn Nhan Khang là bằng hữu, Mộ Dung Thất Thất vô cùng vui vẻ. Càng ở nơi cao thì càng cô đơn, nàng biết, Phượng Thương có được sự chân thành hữu tình này với hắn mà nói rất đáng quý trọng . Hy vọng Hoàn Nhan Khang có thể giống Phượng Thương, đối xử tốt với Phượng Thương.

Hai người trò chuyện một lúc, Tố Nguyệt nói Hoàn Nhan Khang đã đến, nghe vậy Mộ Dung Thất Thất cao hứng đứng lên. “Mau mời hắn tiến vào!”

Nhìn thấy mắt Hoàn Nhan Khang đỏ, rõ ràng là mất ngủ, cũng do khóc nhiều nên đôi mắt phượng anh tuấn hiện giờ có chút uể oải, mệt mỏi.

“A Khang, đệ đến rồi!”

Nhìn thấy Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất vui vẻ, vội vàng nháy mắt với Tố Nguyệt, cho nàng đi gọi Tô Mi.

“Biểu ca, biểu tẩu.” Thanh âm Hoàn Nhan Khang hơi khàn khàn, Mộ Dung Thất Thất tự mình rót nước cho hắn, uống xong, Hoàn Nhan Khang mới bình thường hơn một chút.

“Mẫu phi đệ thế nào rồi?” Mộ Dung Thất Thất biết có một số việc Phượng Thương không tiện mở miệng, nàng đành chủ động hỏi thăm tình hình của Lâm Khả Tâm.

Nghe Mộ Dung Thất Thất nhắc tới Lâm Khả Tâm, Hoàn Nhan Khang cười khổ, lắc lắc đầu. “Mẫu phi không ăn không uống, chỉ ôm quần áo của nhị ca, luôn miệng gọi tên nhị ca.”

Hoàn Nhan Khang chỉ đơn giản miêu tả tình trạng hiện tại của Lâm Khả Tâm, nhưng Mộ Dung Thất Thất và Phượng Thương có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó là như thế nào. Một nữ nhân dù mạnh mẽ hơn nữa, nhưng nay biến thành như vậy, thật là xưa không bằng nay. Chỉ là, nếu nàng không bày mưu tính kế người khác thì cũng không có ngày hôm nay.

Nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất chợt nhớ tới vẻ mặt bi thương của Hoàn Nhan Khang ở tầng thứ sáu của Thất Trọng tháp. Trong lòng Lâm Khả Tâm chỉ quan tâm Hoàn Nhan Nghị, nàng chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của đứa con nhỏ này. Đến tận bây giờ, lòng nàng vẫn nhớ thương Hoàn Nhan Nghị, điều này khiến lòng Hoàn Nhan Khang cảm thấy thật khổ sở.

“Biểu ca, biểu tẩu, hôm nay đệ đến chính là muốn hỏi hai người một chuyện.”

Nhắc tới Lâm Khả Tâm, biểu tình Hoàn Nhan Khang trở nên nghiêm túc, trong mắt lộ ra tia cố chấp.

Dường như biết trước Hoàn Nhan Khang sẽ nói như vậy, Phượng Thương gật đầu. “Chuyện đệ hỏi, nếu ta biết, nhất định sẽ nói rõ ràng.”

Thái độ của Phượng Thương khiến sự kiên định trong mắt Hoàn Nhan Khang có chút dao động, nhưng chỉ một lát sau, hắn vẫn cắn răng hỏi vấn đề canh cánh trong long đã lâu. “Chuyện của nhị ca có phải do các người làm hay không?”

Hoàn Nhan Khang hỏi như vậy chắc chắn vì đã nghe được vài tin đồn. Xem ra, có chút hiểu lầm muốn tránh vẫn là tránh không được. Mộ Dung Thất Thất định trả lời lại bị Phượng Thương ngăn lại. Đối mặt với nghi ngờ của Hoàn Nhan Khang, Phượng Thương bình tĩnh nhìn hắn, chỉ đơn giản trả lời hai chữ “Không phải.”

Thấy Phượng Thương trực tiếp trả lời khúc mắc trong lòng, biểu tình Hoàn Nhan Khang hình như thoải mái hơn một chút, hắn nhếch miệng miễn cưỡng nở nụ cười, ánh mắt có chút áy náy, có lẽ cảm thấy mình không nên hỏi Phượng Thương như vậy.

“Không hiểu vì sao khi nghe biểu ca nói như vậy, đệ cảm thấy hòn đá đè nặng trong lòng đã không còn. Đệ lớn lên cùng biểu ca, nhiều năm như vậy, biểu ca là người như thế nào trong lòng đệ vô cùng rõ ràng. Nhưng nhìn thấy mẫu phi khóc lóc, là biểu ca giết nhị ca, tâm của đệ vẫn thoáng dao động…..”

“Thật xin lỗi, chỉ vì chút chuyện mà đã hoài nghi biểu ca, thật sự… rất xin lỗi!”

Có câu nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng Hoàn Nhan Khang chưa nói xong câu “Thật xin lỗi”, nước mắt đã rơi xuống.

“So với nhị ca, quan hệ giữa đệ và biểu ca rất tốt, luôn coi biểu ca là ruột thịt, nên không coi trọng nhị ca mấy. Tuy đệ không thích nhị ca, nhưng dù sao cũng là ca ca ruột của đệ, vì thế lúc nghe tin huynh ấy chết, đệ đã từng hoài nghi biểu ca…… Hiện tại nghe thấy biểu ca nói không phải huynh làm , đệ cảm giác như trút được gánh nặng. Đệ, đệ….”

Thanh âm của Hoàn Nhan Khang trở nên nghẹn ngào, Phượng Thương tiến lên, đem Hoàn Nhan Khang thấp hơn mình nửa cái đầu ôm vào lòng.“Ta hiểu ý của đệ, A Khang, ta không trách đệ.”

“Biểu ca…” Hoàn Nhan Khang đỏ mắt, trút ra ủy khuất bấy lâu bị đè nén cùng tất cả cảm xúc.“Biểu ca, ca ca của đệ đã chết, nương của đệ điên rồi, đệ không biết làm sao mới tốt!”

Tuy bình thường, Hoàn Nhan Khang luôn ra vẻ xấu xa tùy tiện, nhưng hắn cùng lắm cũng chỉ là đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, ai gặp chuyện như vậy cũng không chịu nổi.

Mộ Dung Thất Thất lặng lẽ lui xuống, nàng biết đây là thời gian của nam nhân, có một số việc, họ có phương pháp giải quyết riêng.

Tô Mi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt xinh đẹp cũng chứa lệ. Nhìn Hoàn Nhan Khang như vậy, trong lòng nàng cực kì khó chịu, bất lực đau lòng cho hắn.

Mộ Dung Thất Thất không an ủi Tô Mi, chỉ nhẹ nhàng mà vỗ vai nàng, rời khỏi Trường Thu Cung, tới Cẩm Huyền cung tìm Đông Phương Lam.

Gần đây, Mộ Dung Thất Thất và ngoại tổ mẫu rất thân mật, thấy nàng tự nhiên qua đây, với bộ dạng mặt ủ mày chau, Đông Phương Lam vội vàng kéo tay Mộ Dung Thất Thất hỏi han có chuyện gì xảy ra.

“Tổ mẫu, Hoàn Nhan Nghị đã chết, Đức phi nương nương điên rồi, A Khang hiện giờ rất khổ sở.”

Nghe xong lời Mộ Dung Thất Thất nói, Đông Phương Lam hiểu ý của nàng. Quan hệ của Hoàn Nhan Khang và Phượng Thương rất tốt, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng ân oán giữa Phượng gia và Hoàn Nhan Liệt sớm hay muộn cũng phải giải quyết, lúc ấy, này hai huynh đệ thân thiết nên đối mặt như thế nào, đó là một vấn đề lớn.

“Thất Thất, có phải cháu lo lắng nếu một ngày các người chống đối Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Khang đứng giữa sẽ khó xử?”

“Cháu không muốn Phượng Thương mất đi bằng hữu duy nhất.” Mộ Dung Thất Thất đầu tựa vào đùi Đông Phương Lam, không biết có phải vì cùng huyết thống, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy ở cạnh Đông Phương Lam thật thoải mái, bà là một trưởng bối đã trải qua bao sóng to gió lớn, giống như một tấm gương, có thể giúp nàng hiểu được rất nhiều chuyện.

“Thất Thất, đây là một vấn đề khó khăn.” Đông Phương Lam vuốt đầu Mộ Dung Thất Thất. “Nếu không, để ta kể một chuyện xưa đi!”

Thấy Đông Phương Lam muốn kể chuyện cũ, Mộ Dung Thất Thất lập tức hào hứng ngồi dậy đến. “Tổ mẫu, người muốn kể chuyện xưa sao? Được được, con muốn nghe.”

“Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi ……”

Đông Phương Lam giọng nói êm dịu, lịch sử tang thương nặng nề này đã chất chứa trong lòng bà từ rất lâu rồi, hôm nay nghe Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, bà quyết định kể cho Mộ Dung Thất Thất nghe.

“Chuyện này xảy ra ở Tần quốc, lúc ấy Tam quốc còn chưa xuất hiện, Tần quốc là quốc gia lớn nhất bấy giờ. Tần quốc có một vị tướng quân, năm bốn mươi tuổi sinh được một nữ nhi, coi nàng là viên ngọc quý trên tay. Trong triều có một người là bạn tốt của vị Tướng quân đó, người ấy cũng chỉ có một con trai, mà hai nhà lại quan hệ tốt đẹp, đã định sẵn chuyện hôn sự cho hai người…..”

“Một lần chống lại dân du mục, tướng quân cùng vị hảo hữu kia xuất chinh, lẽ ra trận đánh này chắc chắn thắng lợi, không ngờ cuối cùng vị hảo hữu của tướng quân lại vô duyên vô cớ chết trên chiến trường. Con trai người này cho rằng tướng quân đã hại chết phụ thân hắn nhưng vẫn nhẫn nại chờ đến đại hôn, kính nhạc phụ ly rượu hạ dược, độc chết tướng quân…”

“Chuyện này sao lai….” Chuyện kể của Đông Phương Lam khiến Mộ Dung Thất Thất tò mò, nàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Lam, muốn biết chuyện sẽ phát sinh như thế nào.

“Tân lang biến thành kẻ thù giết cha, tân nương tử đêm tân hôn ân đoạn nghĩa tuyệt, còn làm tân lang trọng thương. Đêm đó, tân lang mang thương tích rời kinh thành, sau đó tân nương tử gả cho hạ tướng của tướng quân, rồi sau đó Tam quốc phân Tần, tân nương tử trở thành Thái Hậu Bắc Chu quốc…”

“Tổ mẫu, là người?” Mộ Dung Thất Thất kinh hô. “Đây là chuyện của người sao?”

Đông Phương Lam gật đầu, ở thời điểm nhắc tới tân lang, Đông Phương Lam trong mắt có thêm một thứ “Yêu” gì đó. Nhìn thấy cái “Yêu” này, Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc, “Tổ mẫu, người còn hận người đó sao? Người đó đã giết phụ thân của người!”

“Trước kia hận, sau thì không còn hận nữa . Hắn có nổi khổ tâm riêng, mà ta cũng có cái khó xử của mình. Thù giết cha, không đội trời chung. Nếu hắn không vì phụ thân hắn báo thù, ta ngược lại còn khinh thường hắn. Nhưng nếu lúc trước hắn có thể nói ra khổ tâm của mình, chúng ta cùng nhau điều tra chân tướng cái chết của phụ thân hắn, sẽ không biến thành cục diện như vậy.”

“Ông cố ngoại thật sự đã giết phụ thân người đó sao?”

“Không có.” Đông Phương Lam lắc đầu, “Cha ta làm người ngay thẳng, cả đời quang minh lỗi lạc, sẽ không âm thầm hạ độc người khác, càng không thể hạ độc bạn tốt, ra tay là kẻ khác.”

“Là ai?”

“Hoàn Nhan Trị. Hoàn Nhan Trị lúc sắp chết mới nói cho ta biết năm đó mọi việc đều là hắn làm , mãi đến lúc đó ta mới biết được, thì ra tất cả chúng ta đều đã sai.”

Nghe Đông Phương Lam nói vậy, Mộ Dung Thất Thất vô cùng sửng sốt, Hoàn Nhan Trị không phải tiên hoàng sao? Thực tế, nàng phải gọi Hoàn Nhan Trị một tiếng ngoại công.

“Hoàn Nhan Trị từng là một lính quèn dưới trướng phụ thân ta, sau đó từng bước thăng cấp, được cha ta trọng dụng. Ta sau này mới biết, Hoàn Nhan Trị để có ta, không tiếc chia rẽ ta và hôn phu, hơn nữa giết phụ thân của người đó, tạo nên mâu thuẫn giữa chúng ta. Trước kia chính là Hoàn Nhan Trị đặt điều, người đó mới tin tưởng…”

“Tổ mẫu…”

Ngữ điệu của Đông Phương Lam thản nhiên mà đau đớn, tuy nàng đã cố nén bi thương, nhưng chuyện này năm xưa vẫn là vết thương lòng lớn nhất của nàng.

“Thất Thất, ta đem chuyện của chính mình nói cho cháu biết, chính là muốn cho cháu hiểu, tình bạn cũng như tình yêu, đều cần có lòng chân thành. Nếu lúc trước hắn trực tiếp tới cửa tìm phụ thân của ta đối chất, chúng ta sẽ không có hiểu lầm, cũng sẽ không vì người khác chia rẽ mà xa cách.”

“Hoàn Nhan Khang là bằng hữu các con quan tâm nhất, trong chuyện này, thân phận của hắn đúng là rất nhạy cảm. Nhưng các con không phải bằng hữu của nhau sao? Sự tình cũng liên quan tới hắn, hắn có quyền được biết chân tướng. Nếu các con gạt hắn, giấu hắn, cho rằng làm vậy chính là tốt cho hắn, như thế thật quá xa lạ rồi.”

Lời của Đông Phương Lam hợp lý, Mộ Dung Thất Thất vừa nghe liền hiểu nàng thực ra đang cho mình một lời khuyên.

“Tổ mẫu, cháu biết phải làm thế nào với A Khang rồi! Người yên tâm, cháu nhất định sẽ làm chuyện không khiến bản thân hối hận.”

Mộ Dung Thất Thất nghe một chút đã hiểu, Đông Phương Lam thật cao hứng, nàng không muốn vì chuyện của Hoàn Nhan Liệt mà ảnh hưởng tới quan hệ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất và Hoàn Nhan Khang. Hận thù của đời trước không nên tiếp tục trên người đời sau. Oan oan tương báo khi nào mới kết thúc , có thể hóa giải trên người bọn họ , như vậy là tốt nhất.

Cuối cùng, Mộ Dung Thất Thất nhỏ giọng hỏi một câu,“Tổ mẫu, người yêu nhất trong cuộc đời này là người đó hay vẫn là ngoại công?”

“Đương nhiên là người đó. Hắn đem đến cho ta dù là vui vẻ, hạnh phúc, hay là bi thương, thống khổ, tất cả đều khắc cốt ghi tâm, cả đời này, dù chết ta cũng không bao giờ quên hắn.”

Lời nói của Đông Phương Lam khiến ánh mắt Mộ Dung Thất Thất có chút ẩm ướt, từ biệt Đông Phương Lam, rời khỏi Cẩm Huyền cung, Mộ Dung Thất Thất bước đi trong hoàng cung rộng lớn, mà không cầm được nước mắt.

Nghĩa phụ, người có nghe thấy không? Tổ mẫu vẫn luôn nhớ nhung người, dù là tiểu thư khuê các, hay là tân nương của người, thậm chí là mẫu nghi của một quốc gia, lòng nàng thủy chung luôn có người.

Ma Tôn Đại nhân trước khi chết luôn dặn dò Mộ Dung Thất Thất, nhất định phải đi Bắc Chu quốc, giúp hắn chăm sóc một nữ nhân tên là Đông Phương Lam.

Nghĩa phụ từng nói, chuyện hắn hối hận nhất cuộc đời này chính là giết phụ thân Đông Phương Lam, khiến nàng mất đi người yêu thương nàng hết mực, tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn chính là không thể làm phu quân của nàng, che chở nàng cả đời.

Hắn hận mình hèn nhát, ngay cả dũng khí gặp nàng cũng không có, chỉ có thể trốn trong bong tối, nhìn nàng từ xa, như vậy cũng đủ rồi.

Hiện tại, nghe được sự thật từ Đông Phương Lam chỗ, đáy lòng Mộ Dung Thất Thất thầm đem toàn bộ lời của Đông Phương Lam nhắn nhủ Ma Tôn. Hy vọng nghĩa phụ dưới suối vàng biết được có thể thanh thản, nữ nhân hắn yêu nhiều năm như vậy không hề quên hắn, với hắn mà nói đây cũng là một chuyện hạnh phúc.

Không biết đã bao lâu, trên người Mộ Dung Thất Thất chợt thấy ấm áp, quay lại, hóa ra là Phượng Thương cầm áo choàng tới tìm nàng.

Thấy Mộ Dung Thất Thất nước mắt ràn rụa, Phượng Thương kiền lo lắng,“Khanh khanh, nàng làm sao vậy? Là ai khi dễ nàng ?”

“Không có!” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi.

“Đã xảy ra chuyện gì ?” mặc kệ nô tì bên cạnh, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất vào lòng,“Nàng không nói, ta không ép, nhưng nàngphải biết rằng, dù phát sinh chuyện gì, ta sẽ luôn ở bên nàng, tin tưởng nàng vô điều kiện, vĩnh viễn không rời xa nàng.”

Phượng Thương hứa hẹn, làm cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy ấm áp. Nếu lúc trước, nghĩa phụ cũng có thể tin tưởng Đông Phương Lam như vậy, bọn họ có lẽ sẽ không chia cách, cũng không có nhiều bi kịch như thế.

Bên này, Mộ Dung Thanh Liên mỗi ngày đều cẩn thận từng li từng tí tìm hiểu suy nghĩ của Di Sa. Nàng muốn diễn thật tốt vai nhân vật “Liên” này, và được Di Sa chấp nhận, chỉ khi Di Sa thừa nhận nàng mới có thể từng bước thoát khỏi cảnh ngộ phía trước, bắt đầu cuộc sống mới.

“Liên, muội xem!” Di Sa đưa cho Mộ Dung Thanh Liên một vật màu đen,“Đây là quà huynh tặng muội, có thích không?”

Mộ Dung Thanh Liên nhìn chăm chằm vật đen tuyền Di Sa đưa, vừa nặng vừa lạng, hình như làm bằng sắt , nhưng thứ này dùng làm gì, nàng không biết.

“Ca, đây là cái gì?”

“Liên, đây chính là súng! Muội trước kia không phải thích nhất là súng sao?” Di Sa vẻ mặt ngây thơ nhìn Mộ Dung Thanh Liên, ánh mắt xinh đẹp chợt lóe, trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, giống ngôi sao nhỏ sáng ngời.

“Súng?! A, muội nhớ ra rồi! Đúng thế, muội trước kia rất thích súng! Ca ca, đây là huynh làm sao? Giỏi quá! Ca ca thật lợi hại!”

Mộ Dung Thanh Liên thề, nàng chưa từng nhìn thấy thứ đồ đen tuyền quái dị như vậy trước kia, đây là thứ Liên thích ? Dùng như thế nào?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Mộ Dung Thanh Liên cũng không biểu lộ ra ngoài, ngược lại tỏ ra vô cùng hứng thú với súng, cầm ở trong tay vừa thưởng thức vừa ca ngợi Di Sa lợi hại. Chiêu thức này nàng rất hay dung tới,cực kỳ hữu dụng , mỗi lần nàng nói thế, Di Sa dường như đều cao hứng lạ thường.

“Liên, muội thật sự thích? Vậy muội thử xem! Huynh chế tạo dựa theo tay của mình, không biết muội dùng có thích hợp không. Riêng của muội, ta sẽ dựa theo tay muội mà cho người chuyên môn chế tạo ra một cái, muội nói xem có được không?”

“Được! Cám ơn ca ca! Ca ca là tốt nhất !” Mộ Dung Thanh Liên nói như vậy, nhưng tay lại loay hoay không biết phải làm thế nào. Cái thứ gọi là “Súng” này là thứ lạ nhất mà nàng từng nhìn thấy, vật này rốt cuộc có ích lợi gì?