Quỷ Sự Vô Tận

Chương 47: Đặc khắc (4)

Mười học sinh nhìn nhau, có người đẩy đẩy học sinh nhận được điện thoại, nuốt nước bọt hỏi: “Mày giỡn hả?”

Học sinh nhận được điện thoại cười không nổi, mặt như đưa đám: “Thật sự kết nối rồi.”

“Mày gọi nhầm số?”

Mọi người lúng túng kiểm tra thì thật sự không gọi nhầm số, nhưng đúng là đã được kết nối. Bọn họ bắt đầu cảm thấy hoảng sợ: “Mẹ kiếp, đây là truyền thuyết đô thị thật hả? Làm sao bây giờ? Có nên chạy không?”

“Sợ cái gì? Dù sao mục đích của chúng ta vốn là ‘Người giải đáp’, nó tới không phải đúng lúc chúng ta có thể hỏi nó hay sao? Mau bật loa ngoài, từng người hỏi nó. Tụi mày phải nhớ không muốn chết thì đừng nói dối.”

Người kia ấn loa ngoài truyền ra từng tiếng phóng điện ‘Xẹt xẹt’, qua một hồi lâu mới yên tĩnh lại. Mấy giây sau đầu dây bên kia đột nhiên phát ra âm thanh: “Xin chào.”

“A!” Có người bất ngờ thét lên, chân run rẩy, bị một người khác trừng mắt đầy hung dữ: “Câm miệng!”

Mười học sinh chần chừ cúi người về phía trước, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh chính là ‘Người giải đáp’?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, một giọng nam khàn khàn khó nghe trả lời: “Đúng vậy.” Sau đó hắn còn nói thêm: “Câu hỏi đầu tiên, kết thúc.”

Học sinh mới hỏi bỗng nhiên trợn mắt, vừa định phản bác sao có thể tính là một câu hỏi thì bỗng nhớ đến quy tắc. Trong quy tắc trò chơi có đề cập đến có hỏi có đáp, không thể đổi ý, bằng không phải trả thù lao cho câu hỏi của hắn, hắn sẽ bị lấy đi một bộ phận trên cơ thể.

“Tiếp theo là câu hỏi của tôi.”

Nó hỏi một câu đơn giản, học sinh dễ dàng trả lời, vì vậy tiếp tục đến câu hỏi tiếp theo. Ban đầu bọn họ nơm nớp lo sợ nên tất cả câu hỏi đều là vấn đề đơn giản. Có qua có lại, ‘Người giải đáp’ cũng hỏi những câu đơn giản. Nhưng hỏi đáp giản đơn lại nhàm chán khiến mọi người buông lỏng cảnh giác, cho đến khi có người hỏi: “Mã số trúng thưởng của sổ xố ngày mai là bao nhiêu?”

Trong nháy mắt mọi người im lặng, đợi ‘Người giải đáp’ trả lời. Nó đọc một chuỗi dãy số, người hỏi hưng phấn ghi nhớ. Có qua có lại, câu hỏi của ‘Người giải đáp’ rất đơn giản, có liên quan đến tiền bạc nên nó hỏi: “Mật khẩu thẻ ngân hàng của mẹ cậu là số mấy?”

Vấn đề không mơ hồ, không có yếu tố kinh khủng, bình thường thoải mái làm người ta nghĩ rằng họ đang tán gẫu. Nhưng mà đám học sinh chơi trò chơi này đều đang học cấp ba, căn bản không thể biết mật mã thẻ ngân hàng của bố mẹ mình.


Học sinh lấy được dãy số trúng thưởng đang tươi cười đột nhiên cứng đờ: “Cái, cái gì?”

Di động truyền đến tiếng máy bận, ồn ào một lúc lâu mới khôi phục bình thường: “Đã hết giờ, trả lời thất bại.”

Học sinh không trả lời được rất hoảng loạn, hắn túm lấy cánh tay bạn học ngồi cạnh: “Làm, làm sao bây giờ?”

Có người giật lấy điện thoại, phát hiện cuộc gọi vẫn đang tiếp tục: “Này? Anh còn có đó không?”

Một lúc lâu không thấy trả lời, mọi người nhìn nhau đến khi sợ hãi: “Hay là… Chạy trước đi?”

Lời này vừa nói ra được những người khác đồng ý, bọn họ đứng dậy cất di động rồi vội vàng chạy đi, mà học sinh kết nối cuộc gọi với ‘Người giải đáp’ lại phát hiện di động không thể tắt cuộc gọi. Hắn đứng tại chỗ, tự dưng cảm thấy sợ hãi không thôi.

Nam sinh trả lời thất bại chạy đầu tiên, hắn quýnh quáng muốn chạy trốn nhưng cổ chân bị kéo, treo ngược trên không trung. Nam sinh thét lên điên cuồng: “Cứu mạng! Cứu tôi! A a a!”

Những người khác đã sớm bị cảnh này hù dọa, hoàn toàn không dám đi cứu nam sinh kia, hoảng loạn chạy trốn. Thế nhưng cửa phòng học hoàn toàn không mở ra được — ‘Cửa bị khóa không mở được!”, “Cửa sổ cũng không mở được, làm sao đây?”, “Đập cửa sổ!”

Bọn họ cố gắng phá cửa sổ ra ngoài, nhưng mỗi khi bọn họ định đập cửa thì sẽ bị túm tay chân kéo ngã. Nhiều lần như vậy, bọn họ biết mình không trốn được.

“Cứu, cứu tôi! Khụ, khụ –” Một mình nam sinh bị treo ngược trên không trung đã bắt đầu trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, mặt đỏ đến ứ máu. Cả người hắn co quắp, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương: “A –“

“Nhìn tay nó kìa!”

Tay phải của nam sinh giơ ngang, thân thẳng căng cứng như có thứ gì đó trói chặt rồi dùng sức xé tay phải xuống. Cảnh tượng xảy ra trước mắt quả thật là muốn xé rách tay phải của nam sinh.

Những người hiểu rõ quy tắc trò chơi nhìn trân trối cảnh tượng này, thì thào: “Nếu không trả lời đúng câu hỏi của nó, chúng ta cũng sẽ bị nó lấy đi một bộ phận trên thân thể.”

Đó là một con quái vật quái dị không tay không chân, là truyền thuyết đô thị xuất hiện trong bóng đêm. Nó sẽ trả lời tất cả câu hỏi của mày, nhưng để báo đáp lại thì mày không thể nói dối. Không trả lời được cũng tương đương nói dối, vì vậy nó sẽ xuất hiện lấy đi một bộ phận trên thân thể.

Dương Nguyên Nhất nhìn thấy cảnh này, có hơi lo lắng: “Cái tên ‘Người giải đáp’ xuất hiện?! Sếp ——”

“Ừ.” Ngụy Diên Khanh thờ ơ ừ một tiếng, tìm một nơi tốt đặt di động để cuộc gọi video vẫn có thể tiếp tục duy trì. Sau đó anh đi tới, vặn chốt cửa rồi vào trong. Người trong phòng nhìn thấy có người đi vào, đầu tiên là hoảng sợ, nhưng khi phát hiện là người lớn thì mừng rớt nước mắt muốn chạy tới.

Ngụy Diên Khanh lạnh lùng liếc một cái làm tất cả bọn họ đông cứng tại chỗ. Đám người kia che camera nên Dương Nguyên Nhất chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Ngụy Diên Khanh túm một thứ gì đó từ trong hư vô, mà nam sinh bị treo giữa không trung thì té xuống đất bất tỉnh nhân sự. Cửa lớn rộng mở, những học sinh kia tranh nhau ra ngoài, vừa chạy vừa la phiền nhiễu cả một khuôn viên trường học yên tĩnh.

Trong phòng học trống không, Dương Nguyên Nhất nhìn thấy bóng lưng của Ngụy Diên Khanh, dường như trong tay còn cầm theo thứ gì đó, sau đó cậu nghe thấy tiếng ‘xẹt xẹt’. Ngụy Diên Khanh xoay người lại, ánh sáng phản chiếu trên mặt anh nên không nhìn rõ biểu cảm, khí chất u ám quanh thân xuyên qua màn hình, tất cả đều được thu vào mắt Dương Nguyên Nhất.

Ngụy Diên Khanh từ trong ánh sáng đi ra, cầm lấy di động, vừa ra ngoài vừa trò chuyện với Dương Nguyên Nhất. Anh cười cười: “Giải quyết rồi, một thứ giống như nhọt thịt, có năng lực tàng hình. Răng lợi không tệ, mặc dù không có tay chân nhưng có vài cái xúc tu. Những xúc tu này đều có độc, lúc nãy anh bị dính một chút.”

Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ anh có sao không?”

Giọng nói của Ngụy Diên Khanh dịu dàng vài phần: “Không sao, anh không bị thứ độc kia ảnh hưởng.”

“Vậy là tốt rồi.” Dương Nguyên Nhất thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười: “Em và mọi người về văn phòng trước, chúng ta gặp nhau ở đó. Lúc nãy đột nhiên tuyết rơi, rơi nhiều lắm, là tuyết đầu mùa năm nay.”

Ngụy Diên Khanh im lặng nghe cậu nói. Anh ra khỏi trường, nghe thấy tiếng huyên náo từ xa truyền đến bèn thay đổi hướng đi. Ngụy Diên Khanh đề nghị: “Nguyên Nguyên, hai ngày nữa chúng ta quay về nhà cũ đi.”

Dương Nguyên Nhất: “Được.”

Mọi người quay về văn phòng thám tử, mà Hạ Lan Lam đi đến hừng đông mới về, biểu hiện rất mệt mỏi. Cô nói: “Cái con dị văn ‘Vứt bỏ Mary’ rất phiền phức, nó lẩn trốn, điều khiển búp bê giết người. Cũng may lúc đó không chỉ có mình tôi mà còn có những dị văn khác. Bọn họ nghe phong phanh nên cũng đến đây, mọi người cùng nhau hợp tác bắt được búp bê Mary. Tôi moi tin từ miệng nó mới biết được hóa ra nó mới là đầu têu.”

Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất thả ‘Tử linh nửa người’ và ‘Người giải đáp’ mà Ngụy Diên Khanh bắt được. Hai dị văn đều đã không còn năng lực hành động, mặc người xâu xé. ‘Người giải đáp’ là một người dị tật chỉ có đầu và thân, rất giống cục nhọt, mà Mary lại là một con rối cao nửa mét, bị đánh tập thể nên có vẻ rất thê thảm.

Hạ Lan Lam: “Nếu không phải bị hắt nước ngâm xác chết, không thể khống chế cảm xúc thì e rằng chúng tôi đều bị nó đùa giỡn.”

Búp bê Mary là truyền thuyết dị văn đô thị bị đất nước của nó xua đuổi mấy mươi năm trước. Ban đầu nó chưa có sức mạnh nhưng rất thông minh. Nó giả vờ là búp bê vô hại, nằm vùng trong gia đình bình thường, một khi bị vứt bỏ sẽ giết chết mọi người trong nhà rồi tạo thành tai nạn ngoài ý muốn, Dù sao cũng không có ai lại đi hoài nghi một con búp bê cả.

“Năm năm trước, văn phòng đóng cửa một thời gian, không tìm được chủ nhân tiền nhiệm, lúc đó sếp cũng chưa nhậm chức. Dị văn này bắt đầu tập kết những dị văn trò chơi kinh dị đồng hương lấy giết người làm niềm vui, còn hại những dị văn khác. Sau đó mất tích năm năm, bây giờ lại giở mánh cũ.”

Tứ chi, thân và đầu của búp bê Mary bị tháo ra đặt ở những nơi khác nhau, lúc này mắt nó không ngừng chuyển động, chưa từ bỏ ý định muốn chạy trốn. Đáng tiếc nó không nhúc nhích được.

“Nó chiêu dụ ‘Tử linh nửa người’, nhưng không ngờ ‘Tử linh nửa người’ không bị khống chế, không tuân theo mệnh lệnh của nó, không dựa theo quy tắc trò chơi mà lại tự ý hành động, phá hỏng tất cả kế hoạch nó đã sắp xếp ổn thỏa.”

Dương Nguyên Nhất hơi suy tư: “‘Tử linh nửa người’ sinh ra từ một trò chơi ác liệt, chuyện nó không chịu tuân thủ quy tắc trò chơi cũng dễ hiểu.”

Xác nữ tháp nước bò từ dưới bàn ra ngoài, giơ tay nói: “Đúng vậy! Nếu không phải nửa đêm nó ra ngoài chém người, tôi cũng không tìm được chúng nó.”

Vương Tiểu Hồng sợ hãi: “Nước ngâm xác chết của cô làm dơ sàn nhà rồi! Cô có thể mặc quần áo vào không?”

Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: “Không phải nước trên người cô đã khô rồi sao?”

Xác nữ tháp nước đắc ý: “Bên ngoài tuyết rơi, tôi ra ngoài lăn một vòng.”

Vương Tiểu Hồng kích động chạy tới mở cửa sổ. Bên ngoài một vùng trắng xóa, bị trận tuyết này bao phủ. Dương Nguyên Nhất cảm thán: “Tuyết rơi thật lớn.”

Ngụy Diên Khanh ôm Dương Nguyên Nhất từ phía sau, cùng cậu nhìn ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết trắng: “Tuyết cứ rơi từ tối qua, đến sáng nay vẫn chưa hề ngừng.”

Dương Nguyên Nhất như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Tôn lão: “Chú Tôn, thời tiết gần đây thế nào?”

Tôn lão đang đứng trước cửa sổ xem tuyết, nghe vậy bèn trả lời: “Mấy ngày nay sẽ có tuyết rơi.”

Dương Nguyên Nhất hơi thất vọng: “Không thích hợp ra ngoài.”

Ngụy Diên Khanh: “Em sợ lạnh?”


“Không sợ.”

Ngụy Diên Khanh: “Giao thông không bị ngưng trệ, em lại không sợ lạnh, chúng ta cứ đi như bình thường thôi.”

Dương Nguyên Nhất: “Nhưng anh sợ lạnh.”

Ngụy Diên Khanh ngẩn ra. Lúc này, ‘Người giải đáp’ dùng xúc tu đẩy đẩy tay chân của búp bê Mary, muốn thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ trốn đi. Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh cùng đồng thời hành động, người đạp người dùng baton đâm đâm thân thể của chúng nó: “Ngoan ngoãn đi, chớ lộn xộn.”

Hai người cùng ngớ ra, nhìn nhau bật cười. Ngụy Diên Khanh cắn lên cần cổ trắng nõn của Dương Nguyên Nhất, khẽ nói: “Mặc nhiều quần áo sẽ không sao.”

Dương Nguyên Nhất tính che cổ theo phản xạ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía mọi người thì thấy bọn họ đều bị trận tuyết lớn bên ngoài hấp dẫn. Cậu thầm thì: “Anh còn phải ngủ đông.”

Ngụy Diên Khanh cười khẽ, cũng thầm thì lại: “Ngủ đông ở nhà cũ cũng được.”

Bọn họ nhìn nhau, thân thể bốc lên từng luồng nhiệt nóng bỏng. Hai người vội vã đứng dậy, thừa dịp không ai chú ý trở về phòng. Lúc Ngô Úy ra ngoài phát hiện ba con dị văn đều bị nhốt ở phòng khác nhưng không ai trông coi, kinh ngạc hỏi: “Sao lại túm tụm trước cửa sổ vậy? Mọi người xem cái gì?”

Vương Tiểu Hồng: “Xem tuyết.”

Tôn lão: “Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm trước. Tuyết trắng xóa cả một vùng, thanh thế rất lớn.”

Hạ Lan Lam xoa xoa cánh tay: “Lạnh.”

Xác nữ tháp nước: “Nghịch tuyết không?”

Vương Tiểu Hồng kích động: “Nghịch.”

Không ai để ý tới Ngô Úy, hắn giam ba con dị văn lại, lẩm bẩm khó hiểu: “Sếp và Nguyên Nhất đâu?”

Vẫn không ai trả lời, hắn cũng không ngốc đến mức lên lầu ba gõ cửa quấy rối vợ chồng son thân mật.

Trong phòng, rèm cửa vừa dày vừa nặng được kéo rất kín, một chút ánh sáng cũng không thể hắt vào. Bên ngoài lạnh đến kết băng, trong phòng nhiệt độ không ngừng dâng cao, có thể nói là ý xuân vô hạn.[ HOÀN CHÍNH VĂN ]