Quỷ Sự Vô Tận

Chương 31: Chơi với tôi (2)


Vương Tiểu Hồng lập tức cuộn người, tháo nón xuống tỏ vẻ: “Cháu có chết cũng không nhận ủy thác này!”

Dương Nguyên Nhất bị chói mắt, che mặt khuyên hắn: “Có gì từ từ nói, đội mũ lên trước đi.”

Vương Tiểu Hồng đội mũ: “Dị văn đồng dao khủng bố có trình độ nguy hiểm rất cao, nếu như cháu đi, hoặc là chết hoặc là ngáng chân.”

Tôn lão thở dài: “Cậu muốn đi cũng không có cơ hội. Đồng dao khủng bố rất nguy hiểm, cậu đi chẳng khác gì tặng đầu người, chẳng có tác dụng gì.”

Trên thực tế văn phòng thám tử không ép Vương Tiểu Hồng nhận nhiệm vụ ủy thác, thế mạnh của hắn là thu thập tài liệu mọi lúc mọi nơi, nếu cưỡng ép sắp xếp hắn tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác thì lại là lãng phí nhân tài. Hai lần trước chẳng qua là văn phòng thám tử thiếu nhân lực, hơn nữa cấp bậc dị văn thấp, trình độ nguy hiểm không cao mới có thể để hắn ra ngoài rèn luyện can đảm.

Dương Nguyên Nhất: “Đồng dao khủng bố cũng có thể trở thành dị văn?”

“Đương nhiên. Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của trẻ em, không lẫn bất kỳ tạp chất nào. Người lớn đều có thời kỳ ấu thơ, từ bé bọn họ đã truyền miệng ngêu ngao đồng dao khủng bố quỷ quái, sau khi lớn lên thử phân tích những đồng dao này, phát hiện biến hóa kỳ lạ được giấu giếm đằng sau những lời đồng dao này, sinh ra sợ hãi kéo dài vĩnh viễn.” Tôn lão ngẩng đầu, ôn hòa nói: “Dị văn khủng bố thật sự nguy hiểm không phải là truyền thuyết đô thị nghe nhiều nên thuộc, mà là những câu chuyện trải qua một thời gian dài, xuyên suốt trong cuộc sống hàng ngày của con người.”

Dương Nguyên Nhất cầm lấy tài liệu Tôn lão đã để trên bàn, ghi chép cảnh ngộ hai năm trước của cố chủ Đổng Dũng Phong. Đổng Dũng Phong là một người yêu thích nghiên cứu phong tục tập quán dân tộc, thành lập một tổ nhỏ, thành viên trong tổ đều là học sinh thanh niên có cùng sở thích.

Hai năm trước, Đổng Dũng Phong dẫn theo năm học sinh đến thị trấn Hòa Bình huyện Ngô để khảo sát phong tục tập quán dân tộc nơi đó, lúc đầu đề tài là nghiên cứu mặt trái của đồng dao đối với thời đại chiếu rọi. Nhưng trong lúc bọn họ ở lại thị trấn Hòa Bình nửa tháng thì không ngừng gặp phải chuyện ma quỷ kỳ quái, cuối cũng dẫn đến Đổng Dũng Phong gặp chuyện xui xẻo hôn mê gần hai năm, mà bốn học sinh khác đến nay vẫn không rõ tung tích.

Dương Nguyên Nhất nghi ngờ: “Rốt cuộc là bốn hay năm học sinh?”

Tôn lão ném hai tờ giấy trong tay cho cậu: “Xuất phát từ trường học đến huyện Ngô thì bao gồm năm người tính cả Đổng Dũng Phong. Trên đường gặp được học sinh cùng trường, kết bạn đi đến thị trấn Hòa Bình nên có tổng cộng năm học sinh. Sau khi Đổng Dũng Phong tỉnh dậy, cảnh sát lấy lời khai như thường lệ, sau đó triển khai điều tra. Điều tra phát hiện người thứ năm bị dư ra, nói cách khác không tìm được lý lịch của người kia. Hơn nữa, căn cứ theo kết quả điều tra, nhóm của Đổng Dũng Phong hoàn toàn không đến thị trấn Hòa Bình. Sau khi bọn họ đến huyện Ngô liền thuê một chiếc xe ra ngoại thành, mất tích ly kỳ, nửa tháng sau được người khác phát hiện xác trên xe.”

Dương Nguyên Nhất: “Kỳ quái như vậy?” Cậu hơi dừng lại, sau khi xem xong tài liệu liền nói: “Đổng Dũng Phong không nói dối?”

Tôn lão: “Tôi từng nói chuyện với hắn, có vẻ không giống nói dối. Ngày mai hắn sẽ đến văn phòng thám tử một chuyến, nếu như xác định không nói dối thì chúng ta nhận ủy thác này. Hắn sẽ dẫn mọi người đến thị trấn Hòa Bình huyện Ngô.”

Dương Nguyên Nhất: “Hắn không có bệnh sử gì sao? Về tinh thần chẳng hạn.”

“Không có, tôi đã điều tra qua, ngoại trừ nằm trên giường bệnh hai năm. Hơn nữa còn được bác sĩ kiểm tra xác nhận hắn không phải vì nằm quá lâu mà không phân rõ hiện thực cùng tưởng tượng vô căn cứ. Tuy rằng bây giờ chưa xác định thật giả, nhưng đến đó kiểm tra một phen tránh dị văn quấy phá cũng tốt.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Ừ.” Cậu lật xem tài liệu, phát hiện cảnh ngộ chỉ miêu tả tình huống cơ bản, không nói rõ tình huống cụ thể, thời gian cụ thể, thậm chí ngay cả họ tên học sinh mất tích cũng không được ghi chép. Cậu nhíu mày: “Chỉ có những thứ này?”

Tôn lão: “Tâm trạng Đổng Dũng Phong không ổn định, chờ mai hắn đến rồi hỏi.”

“Được rồi, ai nhận ủy thác?”

Tôn lão: “Cậu với Ngô Úy. Nếu như sếp còn cảm thấy nằm ‘mệt’, cũng có thể đi theo giãn gân giãn cốt.”

Dương Nguyên Nhất: “Vậy chúng tôi sẽ hỏi ý sếp.”

Nghe vậy, Tôn lão ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên Nhất, lập tức mỉm cười, cực kỳ hòa nhã.

Ngô Úy không ý kiến nhưng Hạ Lan Lam lại khịt mũi hai cái, bất mãn nói: “Tôi cũng đi.”

Tôn lão không ngẩng đầu lên, trả lời Hạ Lan Lam: “Trừ phi cô ra ngoài mặc áo khoác lông. Lát nữa tôi nấu chút rễ già cho cô uống.

Hạ Lan Lam lầu bầu: “Tôi không bị bệnh… Không bị cảm.”


Vương Tiểu Hồng liếc mắt nhìn khăn giấy đầy thùng dưới chân Hạ Lan Lam, nghe Tôn lão nói cũng nói theo: “Chú Tôn, nấu cho cháu một miếng.” Nước rễ già của Tôn lão có thể phòng cảm, hiệu quả rất tốt.

Chuyện đã được thương lượng xong, mọi người liền trò chuyện gần đây mới ra phim gì hay trong phố mỹ thực, lẩu của tiệm nào cay chính tông nhất. Sau đó hẹn nhau tối đến một tiệm lẩu mới khai trương ăn một bữa, ăn xong đến spa hoặc ngâm suối nước nóng.

Dương Nguyên Nhất hơi nheo mắt lại: “Trời lạnh tốt nhất là ăn một bữa đổ mồ hôi, sau đó ngâm suối nước nóng thư giãn —— gần đây có suối nước nóng nào không?”

Vương Tiểu Hồng đang chuyên tâm chơi trò chơi: “Gần đây có một tiệm spa, massage, ngâm chân thảo dược, sauna cũng tốt lắm. Vừa khéo tiệm spa ở sát bên phố mỹ thực, cách đó không xa. Nhưng nếu anh muốn ngâm suối nước nóng, em đề cử một suối nước nóng dưỡng sinh, nơi đó còn có lẩu Trùng Khánh chính thống, chẳng qua hơi xa.”

Dương Nguyên Nhất: “Xa lắm à?”

Vương Tiểu Hồng: “Lái xe một tiếng rưỡi.”

Dương Nguyên Nhất: “Xa quá. Vẫn nên chọn nơi gần hơn, sau đó còn thời gian thì đi suối nước nóng. Mọi người muốn đi không?” Cậu đã mở trang web nhìn thấy tiệm lẩu ở gần đó và spa, sớm đặt trước, chỉ là lúc điền số người thì không xác định được bao nhiêu người muốn đi.

Ở đây không ai phản đối, tất cả đều muốn đi, bao gồm Tôn lão thoáng nhìn thì bước chân run rẩy nhưng trên thực tế càng già càng dẻo dai. Dương Nguyên Nhất đang tính ấn xác nhận số người thì chợt nhớ Ngụy Diên Khanh không có mặt ở đây: “Sếp có đi không?”

Ngô Úy trả lời không chút nghĩ ngợi: “Chắc chắn không đi.”

Hạ Lan Lam đỏ ửng chóp mũi, nhưng chuyện này không thể cản trở cô nhiệt tình phá CP. Cô đề nghị: “Nếu anh nói, sếp nhất định sẽ đi.”

Tôn lão cười ha ha không nói gì, Vương Tiểu Hồng xoa xoa cánh tay gãi gãi mặt: “Em thực sự không tưởng tượng nổi cảnh tượng sếp cùng chúng ta ăn lẩu, ngâm chân thảo dược với sauna.”

Trong ấn tượng của hắn, sếp là một tồn tại khủng bố u ám tái nhợt, đồng thời cũng là một tồn tại mờ ảo không chân thật. Có lẽ là dị văn cực kỳ cường đại sẽ làm người khác sản sinh khoảng cách, tóm lại đi với bọn họ rất không thích hợp.

Ngô Úy xoa cằm tự lẩm bẩm: “Quả thực rất khó tưởng tượng.”

Dương Nguyên Nhất liếc nhìn Ngô Úy với ánh mắt quỷ dị, thái độ tỏ vẻ hơi kỳ lạ. Ngô Úy gượng gạo đối mặt với cậu, một lúc sau chợt hiểu ra, mặt đen thui gầm nhẹ: “Tôi thực sự trong sạch, không có quan hệ gì với sếp đâu!”

Dương Nguyên Nhất chột dạ: “À, kỳ thực tôi không có ý đó.”

Ngô Úy: Đậu má, cậu dùng ánh mắt đó nhìn tôi mà bảo không có ý đó hả?!

Dương Nguyên Nhất đứng dậy: “Tôi đi hỏi sếp, nếu sếp đồng ý tôi sẽ bổ sung thêm một chỗ.” Nói xong, cậu lên lầu tìm Ngụy Diên Khanh.

Cậu đi ngang qua hành lang, đứng bên cửa sổ thất thần nhìn chằm chằm kính màu ghép*. Văn phòng thám tử là kiến trúc phương Tây kiểu cũ của thế kỷ trước, giữ lại rất nhiều vết tích kiến trúc kiểu cũ, bao gồm pha lê. Cửa sổ cũng là kính màu ghép sặc sỡ phục cổ xa xưa, nhìn gần còn có thể thấy hoa văn xinh đẹp. Nhẹ nhàng đẩy ra một kẽ hở nhỏ, gió lạnh bên ngoài vù vù bay vào, đối diện một gốc cổ thụ, lá vàng nhẹ bay, mặt đất rơi đầy lá khô.

(Kính màu ghép: là vật liệu thủy tinh được tạo thành bằng cách pha thêm các muối kim loại trong quá trình sản xuất. Ngày nay kính màu ghép có khoảng 24 gam màu chính và hơn 360 gam màu phụ. Đây là nguồn nguyên liệu phong phú dành cho các công trình trang trí nội thất. Kính màu được sử dụng chế tác vào cửa sổ kính ghép màu bằng cách sắp xếp những mảnh kính nhỏ để tạo thành mô hình hoặc một hình ảnh cụ thể bằng những dài chỉ và hỗ trợ bởi một khung cứng)

16463000794_13e3ec5aba_c

Qua không bao lâu nữa, e rằng cũng chỉ còn lại thân cây cằn cỗi.

Dương Nguyên Nhất đóng cửa sổ, xoay người nhìn về phía cửa phòng của Ngụy Diên Khanh, đã đóng kín. Trong hai tháng này, số lần Ngụy Diên Khanh xuống dưới lầu có thể đếm trên đầu ngón tay. Theo thời tiết dần trở lạnh, anh giống như sắp ngủ đông vậy, luôn là dáng vẻ uể oải chán chường.

Thế nhưng cho dù buồn ngủ, Ngụy Diên Khanh vẫn nhớ mỗi đêm gõ cửa phòng cậu, đúng giờ kiểm tra đồ bạc trên người cậu có bị hóa đen hay không. Sau này Dương Nguyên Nhất mới biết được những đồ bạc được đặc chế đều được ngâm trong máu của Ngụy Diên Khanh, có thể áp chế phóng thích sự khủng bố của bản thân.

Vương Tiểu Hồng nói cho Dương Nguyên Nhất biết, bởi vì bản thể vô cùng cường đại mà không bị hình thể ràng buộc, nhưng sếp lại cưỡng ép áp chế, dẫn đến hậu quả chính là suốt ngày uể oải mệt nhọc. Hơn nữa lầu ba, lầu bốn của văn phòng thám tử có chứa vô số bản thể dị văn, Ngụy Diên Khanh cần trấn thủ văn phòng thám tử để cân bằng bầy quái vật này.

Sau khi Dương Nguyên Nhất biết được chân tướng, gần một tháng không dám đi làm phiền Ngụy Diên Khanh. Lúc lên lầu về phòng cũng cố gắng không phát ra tiếng động, tránh phiền nhiễu anh, kết quả lại là Ngụy Diên Khanh đen mặt chạy tới nói bóng nói gió, còn hỏi cậu tại sao đột nhiên tránh mặt anh.

Sau khi Dương Nguyên Nhất thành thật trả lời, Ngụy Diên Khanh nhìn cậu một lúc, chạy đi tìm Vương Tiểu Hồng bí mật tâm sự một hồi. Sau đó Vương Tiểu Hồng liền khóc lóc tới tìm Dương Nguyên Nhất: “So với tưởng tượng của chúng ta thì sếp mạnh hơn nhiều đó, đối xử bình thường là được rồi. Lúc nên đi tìm thì cứ tìm.”

Hắn thiếu chút nữa đã túm vai Dương Nguyên Nhất lắc lắc rít gào, bất luận kẻ nào tìm sếp đều sẽ đối mặt với kinh hoảng dày đặc như đại quân, nhưng vợ của sếp là ngoại lệ! Vợ tìm tới cửa, lão sếp trạch nam đương nhiên có thể mặt đầy hồng hào, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần!! Rốt cuộc mình đã có hiểu lầm đáng sợ gì đối với một lão xử nam độc thân đói khát rõ ràng có vợ mà không thể ngủ vậy trời?!

Vừa gõ cửa hai cái liền nghe thấy giọng nói của Ngụy Diên Khanh truyền đến: “Cửa không khóa, vào đi.”

Dương Nguyên Nhất mở cửa đi vào thì thấy Ngụy Diên Khanh đang ở trong quầy bar nhỏ pha rượu, anh ngoắc tay: “Sang đây.”

Cậu đi tới, vừa ngồi xuống thì Ngụy Diên Khanh đã đẩy tới một ly rượu vừa pha xong: “Tìm tôi có việc?”

Dương Nguyên Nhất: “Tối nay đi ăn lẩu, anh có đi không?”

Ngụy Diên Khanh ngước mắt, cắt một lát chanh đặt lên miệng ly cocktail trước mặt Dương Nguyên Nhất, sau đó chống khuỷu tay lên quầy bar: “Không đi.”

Dương Nguyên Nhất: “Không phải trong văn phòng chỉ còn mình anh sao?”

Ngụy Diên Khanh cười khẽ: “Em có thể ở lại với tôi.” Không đợi Dương Nguyên Nhất trả lời, anh còn bồi thêm: “Đùa thôi. Tôi không đi được, em chơi vui vẻ là tốt rồi.”

Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc, uống hai hớp rượu, cảm giác lạnh lẽo tràn trong khoang miệng, cảm giác rất kích thích. Cậu hơi híp mắt nói: “Có phải mỗi lần sếp rời khỏi văn phòng một thời gian, trở về phải tổn hao một lượng lớn tinh lực trấn áp những thứ trên lầu bốn? Cho nên bình thường mới mệt mỏi?”

Ngụy Diên Khanh: “Đám phế vật kia? Còn chưa đến mức đó.” Vừa nói chuyện vừa lấy đi ly cocktail trước mặt Dương Nguyên Nhất: “Quá lạnh, tôi đun rượu mơ cho em, lát nữa nhớ mang đi.”

“Cám ơn sếp.” Dương Nguyên Nhất khoanh tay, khuỷu tay tựa trên quầy bar, nghi ngờ hỏi: “Như đã nói qua —— mình thể không thể chống đỡ bản thể khổng lồ, bản thể của sếp là gì?”

Ngụy Diên Khanh đang chuẩn bị dụng cụ đun rượu, nghe thế lập tức trả lời: “Sau này em sẽ biết.”

Dương Nguyên Nhất hỏi dồn “Sau này? Sau này là bao lâu?”

Ngụy Diên Khanh: “Khi em có thể chống chọi thì có thể thấy bản thể của tôi.”

Nghe vậy, khuôn mặt của Dương Nguyên Nhất không lộ biểu cảm gì đột nhiên nhăn lại, mấy giây sau khôi phục bình thường: “Có thể là vĩnh viễn không thấy được.” Hiện nay nếu không có đồ bạc áp chế, cả người sẽ bị Ngụy Diên Khanh phả ra hơi thở khủng bố sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích. Huống chi là khi đối phương cởi bỏ hình thể, lộ ra bản thể không hề che lấp hơi thở, chỉ sợ lúc đó cậu sẽ rơi vào ác mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Ngụy Diên Khanh mỉm cười: “Em từng thấy địa ngục chưa?”

Dương Nguyên Nhất: “Chưa.”

“Đó là nơi sẽ xuất hiện khủng bố giả tưởng, một nơi kinh khủng.” Ngụy Diên Khanh đưa lưng về phía ánh sáng, mặt như ẩn như hiện, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, lộ ra đôi mắt xảo quyệt tà tứ: “Phàm là người thấy bản thể của tôi, vĩnh viễn chìm trong địa ngục.”

Vĩnh viễn chìm trong địa ngục, không thể tỉnh lại, cũng không thể chết đi. Cho đến một giây trước khi mất ý thức, vẫn kiên định cho rằng mình sống trong địa ngục, không thể cứu rỗi. Tuyệt vọng cùng sợ hãi đan xen, đó chính là bản thể khủng bố.

Dương Nguyên Nhất khẽ run run ngón tay, một lúc lâu sau sợ hãi trong lòng như thủy triều rút đi. Trong nháy mắt đó, cậu thật sự tin tưởng khi Ngụy Diên Khanh nói đến nơi kinh khủng đó.

Tiếng mở nắp bình vang lên đầy thanh thúy, đánh vỡ bầu không khí trầm muộn. Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Diên Khanh đang rót rượu vào bầu, sau đó đặt bầu rượu đặc chế vào trong chén, bên ngoài chén là nước sôi.

Sau khi Ngụy Diên Khanh thu lại khí thế, đôi mắt có vẻ âm u nhưng vô hại.

“Tự ủ rượu, hương vị cũng không tệ lắm.” Anh nói câu này xong liền giải thích vấn đề lúc trước của Dương Nguyên Nhất: “Tôi chỉ là chưa thích ứng chuyển đổi hình thể và bản thể, trước đây đã quen bản thể, tự do tự tại. Sau này để làm quen với xã hội loài người, phải tạo ra hình thể. Hiện tại chưa thể hòa hợp, ít nhiều gì cũng mang đến di chứng phiền toái.”

“À.” Dương Nguyên Nhất đảo mắt, khẽ hỏi: “Có thể tùy ý tạo hình thể sao?”

Ngụy Diên Khanh ngừng đun rượu, căng thẳng: “Không thể.” Các dị văn khác chắc chắn không thể.

Giọng nói Dương Nguyên Nhất càng nhẹ, như muốn bay lên: “Tạo hình thể có từng thất bại không?”

Ngụy Diên Khanh khẽ nuốt nước bọt, toát mồ hôi lạnh trên trán: “Không.” Giọng hơi nhỏ, trầm thấp, che giấu chột dạ rất tốt.

Dương Nguyên Nhất gật đầu, sau đó rất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Nhận được ủy thác mới, về dị văn đồng dao khủng bố của thị trấn Hòa Bình huyện Ngô. Tôi và Ngô Úy nhận ủy thác, sếp có muốn đi chung không?”

Ngụy Diên Khanh: “Đồng dao khủng bố?”

Dương Nguyên Nhất: “Đúng.”

“Đây là dị văn rất phiền toái, trình độ nguy hiểm rất cao. Trong phòng sách có hồ sơ liên quan đến đồng dao khủng bố, em có thể đi xem.” Ngụy Diên Khanh nói xong lại im lặng lo lắng hồi lâu: “Em với Ngô Úy đi trước, hai ngày sau tôi sẽ đến.”

Dương Nguyên Nhất: “Có ảnh hưởng anh không?” Nếu như sếp cũng đi, chính là phải rời khỏi văn phòng thám tử. Lúc này hình thể và bản thể vẫn chưa hòa hợp hoàn toàn, không biết có thể có ảnh hưởng không tốt nào không.

Ngụy Diên Khanh lắc đầu: “Không đâu.”

Câu chuyện dừng ở đây, Dương Nguyên Nhất nhìn Ngụy Diên Khanh nấu rượu, cho đến khi kết thúc cũng không cảm thấy chán. Im lặng lan tràn nhưng không mang tới xấu hổ và lúng túng, mà là yên tĩnh ấm áp đã thành thói quen.

Hương vị rượu mơ, tiếng nước sôi, ấm áp trong căn phòng, vừa mới đến chiều mà Dương Nguyên Nhất đã dần cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng đến mức không mở nổi.

Bên tai văng vẳng giọng nói lành lạnh của Ngụy Diên Khanh: “Ngủ một lát đi.”

Dương Nguyên Nhất rầm rì: “Buổi tối có hẹn với nhóm Vương Tiểu Hồng rồi.”

“Tôi sẽ gọi em.”

“Cám ơn sếp…”

Ngày hôm sau, mọi người ngủ thẳng giấc đến mười giờ mới rời giường. Buổi trưa 11h gần 12h, Đổng Dũng Phong cùng hai người trẻ tuổi đến văn phòng thám tử.

Mọi người đang dùng cơm trưa nên để ba người Đổng Dũng Phong ở ngoài phòng khác chờ. Dùng xong cơm trưa, Tôn lão và Dương Nguyên Nhất dẫn đầu đi ra nói chuyện với ba người kia, đối tượng chủ yếu vẫn là Đổng Dũng Phong.

Năm nay Đổng Dũng Phong đã hơn bốn mươi, không thấy già, chỉ thấy gầy. Hắn tự giới thiệu trước, bao gồm hai người trẻ tuổi theo bên cạnh: “Đây là cháu gái của tôi Đổng Đình Đình, học trò Triệu Gia Quang. Lần này bọn nó theo tôi cùng đến thị trấn Hòa Bình.”

Dương Nguyên Nhất: “Ba người cùng đến thị trấn Hòa Bình?”

Đổng Dũng Phong: “Đúng vậy.”

Dương Nguyên Nhất không chút khách khí nói: “Xin thứ tôi nói thẳng, nếu như thị trấn Hòa Bình thật sự có vấn đề, càng nhiều người đi sẽ càng phiền phức. Điều này có nghĩa rằng một khi xảy ra nguy hiểm, chúng ta cần phân tâm bảo vệ bọn họ.”

Cháu gái của Đổng Dũng Phong – Đổng Đình Đình không vui nói: “Tôi không cần các người bảo vệ!” Cô khoanh tay: “Nói chung, tôi không biết các người dùng cách gì lừa cậu tôi, tôi cũng không muốn biết, càng không cần các người bảo vệ. Tôi chỉ lo cho thân thể của cậu, cùng đến huyện Ngô một chuyến. Các người cũng không cần hô hào khí thế trước mặt tôi.”

Thái độ của Đổng Đình Đình rất tệ, rõ ràng không thích văn phòng thám tử. Từ khi cậu tỉnh lại nói rằng bốn học sinh mất tích là bị oán linh xuất hiện bắt đi, cô đã cho rằng cậu bị kích thích quá lớn nên trạng thái tinh thần không ổn định. Ai ngờ cậu thừa dịp người nhà không để ý liên lạc với văn phòng thám tử, còn tuyên bố đến thị trấn Hòa Bình điều tra. Mà văn phòng thám tử đồng ý ngay tắp lự, trong mắt cô chính là kiểu gạt người gạt tiền.

Bởi vậy, Đổng Đình Đình không cho người của văn phòng thám tử sắc mặt tốt.

Triệu Gia Quang không giống Đổng Đình Đình không có thiện cảm với nhóm người Dương Nguyên Nhất, hắn cũng không tin Đổng Dũng Phong nói về oán linh đồng dao, chẳng qua bởi vì trong học sinh mất tích có anh trai hắn. Hắn chỉ hy vọng văn phòng thám tử có thể có người hỗ trợ tìm được anh trai mất tích, dù sao cũng là công ty thám tử chuyên nghiệp, có lẽ có khả năng.

Triệu Gia Quang nói: “Tôi có thể trả tiền, mời các người bảo vệ tôi.”

Dương Nguyên Nhất từ chối: “Chúng tôi không phải vệ sĩ.”


Triệu Gia Quang: “——”

Đổng Dũng Phong cắt lời Triệu Gia Quang, quát Đổng Đình Đình, bảo cô chớ nói lung tung. Sau đó thể hiện thái độ thành khẩn: “Trẻ con không hiểu chuyện, con bé chỉ lo lắng cho tôi. Tôi có thể thêm nhiều tiền hơn nữa, để con bé đi theo. Về phần Gia Quang, trong học sinh mất tích có một đứa là anh trai nó, nó hy vọng có thể tham gia điều tra hành tung anh trai.”

Dương Nguyên Nhất: “Đổng tiên sinh, không phải là vấn đề tiền bạc. Nếu như thị trấn Hòa Bình thật sự nguy hiểm như lời anh nói, anh có thể bảo đảm hai người họ an toàn?”

Đổng Dũng Phong chần chừ, có hơi do dự. Hắn không lo lắng an nguy bản thân, chỉ một lòng muốn cứu các học sinh mất tích. Nhưng Đổng Đình Đình và Triệu Gia Quang còn trẻ như vậy, theo hắn mạo hiểm có đáng không?

Dương Nguyên Nhất: “Anh có thể suy nghĩ kỹ. Mặt khác…” Cậu nói với Triệu Gia Quang: “Loại trừ khả năng bị bỏ lại thì chính là tình huống nguy hiểm nhất. Đứng trước tình huống có thể bặt vô âm tín như anh trai cậu, cậu còn khăng khăng muốn đi sao?”

Ba người nhìn nhau, im lặng một lúc lâu, nhất thời không thể cho ra đáp án.

Dương Nguyên Nhất để hai người trẻ tuổi suy nghĩ, chỉ hỏi Đổng Dũng Phong: “Đổng tiên sinh, căn cứ theo báo cáo điều tra của cảnh sát, hai năm trước anh với học trò của anh còn chưa tới cổng thị trấn Hòa Bình, mà là đang trên đường đến thị trấn thì mất tích. Nửa tháng sau, phát hiện chiếc xe bọn họ thuê nát bấy dưới vách núi.”

Đổng Dũng Phong ngồi thẳng lưng, nóng nảy nói: “Chúng tôi thật sự đến thị trấn Hòa Bình, ở đó nửa tháng. Nửa tháng đó giống như ác mộng, làm sao tôi có thể quên.”

Dương Nguyên Nhất: “Vậy anh xác định đã đến thị trấn Hòa Bình?”

“Tôi xác định. Lúc đó mới vừa sáng chúng tôi đã xuất phát, trên đường gặp phải sương mù dày đặc, suýt chút nữa không đi được. Phía trước không làng phía sau không nhà trọ, thế nhưng hướng dẫn vẫn mở, chỉ chúng tôi đi tới. Lái xe rất lâu, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy một tảng đá cao hai mét, bên trên có khắc ba chữ lớn ‘Trấn Hòa Bình’!”

Sau đó, ác mộng bắt đầu.

Dương Nguyên Nhất: “Lúc đó các người đến huyện Ngô chỉ có năm người, sau đó thêm người thứ sáu, còn nhớ rõ không?”

“Nhớ, tôi nhớ rõ!” Đổng Dũng Phong kích động nói: “Hắn tên Đậu Khải Chính, chính hắn đề cập với chúng tôi về thị trấn Hòa Bình. Hắn nói là quê của hắn, ở quê có lưu lại rất nhiều phong tục tập quán dân tộc, ngôn ngữ địa phương và đồng dao, niên đại lâu đến mức có thể ngược dòng đến thời kỳ Đạo Quang*. Chúng tôi rất hưng phấn, không suy nghĩ nhiều theo hắn đến thị trấn Hòa Bình. Lúc đó hắn còn lấy ra thẻ học sinh, chúng tôi càng yên tâm, không có chút hoài nghi.”

(Thời kỳ Đạo Quang: Thanh Tuyên Tông (1782 – 1850), là vị Hoàng đếthứ 8 của triều đại nhà Thanh, cai trị Trung Quốc từ năm 1820 đến 1850. Nguyên thời kì dùng niên hiệu Đạo Quang (道光), còn gọi là Đạo Quang Đế (道光帝). Thời kỳ của ông cùng cha là Gia Khánh Đế báo hiệu thời kỳ suy vong của Đại Thanh.) Nguồn: Wikipedia

Dương Nguyên Nhất: “Sau đó thì sao? Lúc mọi người đến thị trấn Hòa Bình, cái người tên Đậu Khải Chính ở đâu?”

Đổng Dũng Phong ngập ngừng: “Đã chết, hắn đã chết. Chết rất thảm, bị người dùng rìu chém mấy chục nhát.”

Đổng Dũng Phong hơi xuống tinh thần nhưng rất khẳng định: “Hắn biết rất rõ! Bởi vì lúc đó chính là hắn không ngừng xúi giục chúng tôi vào thị trấn Hòa Bình, chúng tôi nhìn thấy phiến đá lớn kia, còn có trấn nhỏ bị sương mù dày đặc che giấu, luôn cảm thấy rất bất thường, muốn rời đi. Thế nhưng hắn liên tục nói với chúng tôi ‘Đến rồi, đến rồi, chính là chỗ này, nơi này chính là thị trấn Hòa Bình’, tâm tình rất kích động, hơn nữa còn nhảy xuống xe chạy vào bên trong.”

Bọn họ không còn cách nào khác, bởi vì quá tò mò nên đi theo, rơi vào làn sương dày đặc mịt mù.

Dương Nguyên Nhất gật đầu, nói: “Thuật tống thượng, có thể là các người đã bị chú ý từ sớm. Đậu Khải Chính phụ trách dụ dỗ các người, mà thị trấn Hòa Bình này rất có thể không phải là thị trấn Hòa Bình huyện Ngô trên bản đồ. Cụ thể là cái gì thì chúng tôi phải tới chỗ điều tra mới rõ được, hiện tại, Đổng tiên sinh, anh thấy được đồng dao khủng bố kiểu gì? Dẫn tới hậu quả, đó là cái gì?”

Đổng Dũng Phong lộ vẻ kinh hoảng, môi run run mấy lần, kể rõ tình huống lúc ban đầu gặp phải. Nghe xong toàn bộ, Đổng Đình Đình và Triệu Gia Quang vốn không tin cũng trắng bệch cả mặt: “Thật hay giả?”

Đổng Dũng Phong: “Tôi cần gì lừa hai cô cậu?”

Im lặng một lúc lâu, Triệu Gia Quang hỏi: “Thầy Đổng, nói như vậy có phải anh của em… Có phải tám chín phần đã gặp chuyện?”

Đổng Dũng Phong không dám khẳng định, trên thực tế lúc ban đầu gặp chuyện cũng đủ để hắn ý thức được bốn học sinh mất tích, có khả năng rất lớn là không về được nữa. Chẳng qua hắn vẫn muốn đi xem thử, cho dù là cơ hội xa vời.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Nguyên Nhất: Trước đây có từng tạo hình thất bại không? Ví dụ như dáng dấp giống ông chồng quá cố.

Khủng bố • thấy bản thể như rơi xuống địa ngục • sếp Ngụy (mồ hôi chảy ròng ròng, chột dạ): Không có! Tuyệt đối không có!

—— Dị văn vô dụng duy trì thiết lập ngầu-kun không quá một phút đồng hồ.