Quỷ Sự Vô Tận

Chương 26: Hoa thược dược màu đen (2)

Tô Thanh Xán nhướng mày: "Các người không biết Chu tiên sinh?"

Ngụy Duyên Khanh đè Dương Nguyên Nhất lại, ngồi sau lưng cậu, cằm dựa trên vai cậu, ngước đôi mắt âm u sâu không thấy đáy. Anh nói: "Chúng tôi không biết người kia, cũng không phải văn phòng dị văn gì đó. Có thể đã xảy ra hiểu lầm, bây giờ chúng tôi đi ngay."

Dương Nguyên Nhất kinh ngạc quay mặt sang nhìn sườn mặt Ngụy Duyên Khanh, nhưng không mở miệng nói chuyện, chỉ là yên lặng theo dõi diễn biến.

Tô Thanh Xán biến sắc, lập tức oang oang gọi trợ lý Kha Kha. Chờ sau khi trợ lý hiểu rõ ngọn nguồn liền giải thích: "Chị Tô, không phải là văn phòng dị văn, Chu tiên sinh nói là văn phòng thám tử."

Nghe vậy, Tô Thanh Xán mới biết thì ra là mình làm sai, nhưng cô cũng không xin lỗi mà chỉ nói: "Tôi mặc kệ các người là văn phòng thám tử hay văn phòng dị văn, dù sao tôi cũng không tin các người. Kha Kha, gọi điện cho Chu tiên sinh, nói là chị ra giá gấp đôi, mời hắn qua đây."

Kha Kha vâng một tiếng rồi xuống dưới gọi điện thoại, Tô Thanh Xán thì vẫn ngồi bên cạnh buồn bực.

Ngụy Duyên Khanh hầu như dựa cả thân thể vào người Dương Nguyên Nhất, mà Dương Nguyên Nhất lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có nửa điểm tức giận. Thái độ hai người khá yên lặng thậm chí là không quan tâm làm người khác cảm thấy có vẻ là Tô Thanh Xán cố tình gây sự, làm cô cảm thấy có hơi xấu hổ, trong lòng càng không thích hai người.

Tô Thanh Xán xoay xoay vai, cảm thấy lưng hơi ngứa, lại có chút đau nhức, trong lòng biết là đóa tà hoa yêu dị trên người lại bắt đầu tác quái. Cô phiền não không thôi, rút điếu thuốc châm lửa, "cạch" một cái ném bật lửa lên mặt bàn.

Dương Nguyên Nhất ngước mắt, nhìn gương mặt cáu kỉnh của Tô Thanh Xán trong làn khói lượn lờ, biểu tình âm trầm không kiên nhẫn. Sau lưng cô là mặt tường màu đen trơn nhẵn, mặt tường phản chiếu cảnh tượng trong phòng khách, bao gồm mọi người.

Trong mắt bỗng nhiên lóe lên, khi nhìn sang thì phát hiện mặt tường trơn nhẵn phản chiếu một đóa hoa. Rễ hoa, thân hoa, nhụy hoa trông rất sống động, rễ cây dọc theo thân thể Tô Thanh Xán chậm rãi di chuyển, nhụy hoa cực lớn diễm lệ như đầu rắn thử ngửi mùi. Nhụy hoa chạy đến sau gáy Tô Thanh Xán, bỗng nhiên nở rộ lộ đầy răng nhọn, há mồm cắn rách một lỗ trên gáy cô, linh hoạt chui vào.

Dương Nguyên Nhất chợt nghiêng người về trước, dẫn tới sự chú ý của hai người.

Ngụy Duyên Khanh thấp giọng hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Dương Nguyên Nhất bị Ngụy Duyên Khanh dời lực chú ý, khi ngước mắt nhìn về phía Tô Thanh Xán một lần nữa, phát hiện trên người cô hoàn toàn không có đóa hoa quỷ dị, trên mặt tường cũng không có.

Hoa mắt sao?

Tô Thanh Xán nhìn sắc mặt cậu đột nhiên biến đổi, sau đó lại dường như không có việc gì ngồi về chỗ cũ, không khỏi khẽ nguyền rủa: "Thần thần thao thao." Lập tức cảm thấy đầu đau đớn, không khỏi hít hà một tiếng, khó chịu cố gắng ôm đầu.

Dương Nguyên Nhất nhỏ giọng hỏi Ngụy Duyên Khanh: "Sếp, lúc nãy anh có thấy hoa không?"

Ngụy Duyên Khanh nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của Dương Nguyên Nhất gần trong gang tấc, phát hiện răng hơi ngứa. Anh hơi nheo mắt lại, không biết cắn xuống có chảy nước sốt không nhỉ?

"Sếp?"

Ngụy Duyên Khanh thoáng lui về phía sau, trong lòng tiếc nuối thở dài, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một: "Không thấy."

Thực sự là nhìn nhầm? Dương Nguyên Nhất không có cận thị, thời gian nghỉ ngơi đủ đầy, tinh thần cũng tốt, sau khi vào cửa không chạm qua bất kỳ thức ăn nước uống nào. Trên cơ bản có thể loại trừ ảo giác, loại trừ khả năng nhìn nhầm, cho nên thật sự có một đóa hoa quấn lên người Tô Thanh Xán, chui vào đầu cô.

Lúc này, Kha Kha cầm di động chạy tới bên Tô Thanh Xán nói nhỏ vài câu. Tô Thanh Xán nghe vậy liền biến sắc, giật lấy di động nói: "Chu tiên sinh, ngài không nhận ủy thác của tôi là có ý gì? Ngại ít tiền sao? Tôi có thể tăng, tùy ngài ra giá, chỉ cần ngài có thể cứu tôi."

Dương Nguyên Nhất lẩm bẩm: "Tôn lão có nói Tô Thanh Xán không chỉ thuê chúng ta, còn thuê văn phòng thần quái Chu thị. Nhưng bây giờ bên kia đổi ý?"

Ngụy Duyên Khanh không nói gì, thần sắc lạnh nhạt tối tăm, thoáng như mất tinh thần.

Không biết người bên kia đầu dây nói gì, rất nhanh trấn an tâm tình của Tô Thanh Xán. Cô nhìn hai người Dương Nguyên Nhất và Ngụy Duyên Khanh, trong mắt hàm chứa hoài nghi không cách nào che giấu. Cô hỏi: "Ngài nói thật? Không gạt tôi?"

Dương Nguyên Nhất: "Chu tiên sinh kia nói cái gì?"


Ngụy Duyên Khanh: "Nếu như cô muốn sống, tốt nhất là thuê "Monster". Bọn họ là người duy nhất có thể cứu cô."

Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: "Có thật không?"

Ngụy Duyên Khanh: "Không biết."

Dương Nguyên Nhất lườm lườm, Ngụy Duyên Khanh nhún vai mỉm cười: "Đại khái là ý như vậy, không sai lắm đâu."

Quả nhiên, sau khi Tô Thanh Xán cúp điện thoại liền mỉm cười với bọn họ rồi nói: "Xin lỗi, tôi vốn có chút hiểu lầm mọi người, nhưng lúc nãy đã giải quyết hiểu lầm xong rồi. Cho nên bây giờ tôi quyết định thuê các người, các người hẳn biết tôi là ai ——"

"Xin lỗi, chúng tôi từ chối ủy thác của cô." Ngụy Duyên Khanh trực tiếp cắt ngang lời Tô Thanh Xán.

Nụ cười ngọt ngào của Tô Thanh Xán cứng đờ: "Các người có ý gì?"

"Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thu lại được." Ngụy Duyên Khanh đứng dậy, kéo Dương Nguyên Nhất đi như muốn rời khỏi đây, mà Vương Tiểu Hồng vốn ở bên ngoài chơi thỏa thích vừa vào cửa liền nghe từ chối ủy thác, hưng phấn mỉm cười toe toét.

Tô Thanh Xán thở hổn hển, đầu càng đau. Cô cũng muốn bảo bọn họ cút, thích thì đi đi, chỉ là nghĩ đến Chu tiên sinh đặc biệt nhấn mạnh, trong lòng cũng hơi lo lắng. Nhưng vừa thấy Vương Tiểu Hồng mỉm cười không kịp chờ rời khỏi nơi này, đột nhiên phẫn nộ đến cực điểm, cô không nói giữ lại nữa.

Dù sao Chu tiên sinh đã nhận ủy thác của cô, những người này không cứu thì sẽ có người khác cứu cô!

Càng nghĩ như vậy liền càng cảm thấy như có ngọn lửa cháy trong lồng ngực, cháy sạch tâm can tỳ phế đến mưng mủ, cảm giác rất khó thở. Trong đầu như có một con rắn bò lòng vòng, ở trong đầu vừa ăn não vừa lải nhải vui đùa, làm cô càng muốn nổi điên hét lớn.

Trợ lý Kha Kha thấy tình trạng của Tô Thanh Xán không ổn, nhanh chóng đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Chị Tô? Chị Tô! Chị không sao chứ? Chị đừng làm em sợ ——"

Lúc nâng mặt Tô Thanh Xán lên, đối diện cặp mắt chỉ còn lại tròng trắng kia thì Kha Kha lại càng hoảng sợ, sau đó thấy gương mặt Tô Thanh Xán vặn vẹo dữ tợn càng khẩn trương hơn.

Tô Thanh Xán bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị, trong nháy mắt làm Kha Kha sinh lòng sợ hãi. Trái tim như bị lạnh lẽo siết chặt, không thể động đậy, mắt mở trừng trừng nhìn Tô Thanh Xán nằm sấp xuống bắt đầu bóp cổ mình.

Trong nháy mắt đó, không biết vì sao Kha Kha lại liên tưởng đến hung thủ giết người liên hoàn làm rung chuyển xã hội.

Tô Thanh Xán, giống như một hung thủ tàn nhẫn biến thái máu lạnh, xem việc giết người là nghệ thuật, xem liếm dòng máu ấm áp là hưng phấn điên cuồng.

Khi đi tới cửa, Dương Nguyên Nhất bỗng nhiên quay đầu lại thì trùng hợp thấy cảnh này, lúc đó Kha Kha đã sắp bị Tô Thanh Xán bóp gãy cổ. May là cậu có cảm giác nên đột ngột quay đầu lại, nhanh chóng ra tay cứu Kha Kha.

Mà ở một giây tiếp theo Tô Thanh Xán khôi phục bình thường, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Tôi... Làm sao vậy?"

Dương Nguyên Nhất vô thức nhìn về phía Ngụy Duyên Khanh, anh đứng nghiêng, vóc người thon dài. Bởi vì ngược sáng nên Dương Nguyên Nhất không thấy rõ vẻ mặt của Ngụy Duyên Khanh, đương nhiên không đoán được suy nghĩ của anh.

Dương Nguyên Nhất dìu Kha Kha dậy, giải thích với Tô Thanh Xán: "Lúc nãy cô suýt chút nữa bóp gãy cổ cô ấy."

Thần sắc Tô Thanh Xán đại biến, muốn phản bác nhưng khi thấy vết tích cực kỳ rõ ràng trên cổ trợ lý Kha Kha, cô ngây người không mở miệng phản bác được. Ở đây người có khả năng động thủ nhất chỉ có cô ta, cổ quái nhất cũng là cô ta. Không ai ngoài bản thân cô có thể biết rõ đóa yêu hoa quỷ dị trong thân thể tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với cô.

Dương Nguyên Nhất hỏi: "Đó là hoa gì?"

Tô Thanh Xán: "Cái gì?"

Dương Nguyên Nhất: "Tôi mới vừa nhìn thấy một đóa hoa cực kỳ lộng lẫy tiến vào đầu cô."

Tô Thanh Xán hoảng sợ ôm đầu, lập tức nghi ngờ rồi kinh ngạc hỏi: "Cậu nhìn thấy? Cậu có thể nhìn thấy đóa hoa đó?!"

Dương Nguyên Nhất: "Cô cũng biết?"

"Tôi đương nhiên biết! Nếu không thì sao tôi lại cầu xin Chu tiên sinh ——" Tô Thanh Xán liếc nhìn trợ lý Kha Kha, nói với cô ấy: "Kha Kha, em lên lầu trước đi."

Kha Kha nhìn mấy người ở đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa nghe liền gật đầu rồi lên lầu.

Thấy trợ lý rời đi, Tô Thanh Xán tiếp tục nói: "Nửa năm trước tôi chợt phát hiện trên người mình mọc một đóa hoa. Ban đầu đóa hoa rất nhỏ, chỉ là nụ hoa, sau đó lớn cỡ miệng chén, lại chậm rãi nở hoa. Trước kia là màu trắng, dần dần biến thành phấn hồng, đỏ hồng, đến cuối cùng đậm đến tận cùng rồi biến thành màu đen. Nó chậm rãi nở rộ, vị trí cũng thay đổi nhiều lần ——"

"Ban đầu tôi nghĩ là hình xăm dán lên. Tôi cảm thấy rất mơ hồ, muốn đi xóa, nhưng người xăm nói cho tôi biết hoa này sinh trưởng trong da thịt, hoàn toàn không xóa được. Tôi kiên trì muốn xóa, nhưng một ngày sau phát hiện vị trí hình xăm thay đổi. Tôi cho rằng mình nhớ nhầm, nhưng qua thêm một ngày, vị trí lại thay đổi, lúc này tôi mới phát hiện, đóa hoa này... Nó sống! Nó phát triển trong thân thể tôi, lấy máu thịt của tôi làm thức ăn, cho nên cánh hoa càng ngày càng đỏ, đỏ đến mức biến thành màu đen."

Tô Thanh Xán sợ hãi nuốt nước bọt, nói tiếp: "Nếu như vô hại, tôi cũng chỉ cảm thấy quái dị mà thôi, dù sao hoa thực sự rất đẹp. Mỗi người nhìn thấy đóa hoa trên người tôi đều sẽ mê luyến tán thưởng, bởi vậy tôi đạt không ít cơ hội... Đúng, kỳ thực tôi không nổi tiếng, không có tài nguyên không ai nâng đỡ, nguyên một năm không nhận được thông cáo. Nhưng từ khi đóa hoa xuất hiện trên người tôi, tôi bắt đầu đổi vận."

"Tôi thực sự cho rằng ông trời thiên vị, cho đến khi ——" Tô Thanh Xán lại hoảng sợ nuốt nước bọt: "Cho đến khi có người chết trước mặt tôi. Cô ấy... Chết thay tôi, nhưng tin tức cái chết của cô ấy bị người ngoài giới xem là ngoài ý muốn. Mà người trong giới đều cho rằng tôi nuôi thứ tà môn, đoạt vận may của người khác còn hại chết người ta. Tôi khó có thể giãi bày, bởi vì con đường của tôi càng lúc càng bằng phẳng."

Dương Nguyên Nhất nghe Tô Thanh Xán trần thuật xong, cũng không quá đồng tình với cô. Cậu nói: "Nửa năm trước đóa hoa này đã mọc trên người Tô tiểu thư?"

Tô Thanh Xán gật đầu: "Đúng."

Dương Nguyên Nhất lại hỏi: "Như vậy, lần đầu tiên có người chết trước mặt cô là khi nào?"

Tô Thanh Xán: "Hai tháng trước."

"Hai tháng trước đã xảy ra chuyện, vì sao bây giờ mới nghĩ đến ủy thác cao nhân tìm giúp đỡ?" Dương Nguyên Nhất lẳng lặng nhìn cô, rõ ràng ánh mắt tĩnh lặng lại sắc như dao, đâm thủng ngụy trang của cô, làm cô chột dạ không thôi.

Tô Thanh Xán mất tự nhiên quay đầu đi: "Khi đó... Tôi không biết có liên quan đến đóa hoa này."

Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng cười nhạo.

Tô Thanh Xán càng không được tự nhiên: "Tôi thật sự không biết... Nếu không phải sau này tôi phát hiện mình bị ảnh hưởng, trở nên điên cuồng hơn thì tôi cũng sẽ không hoài nghi..."

Người bình thường sẽ hoài nghi đóa hoa cổ quái, Tô Thanh Xán không hoài nghi có lẽ là sợ đường nghề bị ảnh hưởng. Về phần hiện nay đóa hoa mang đến hậu quả gì cho cô, làm cô không thể không cầu xin giúp đỡ tiêu diệt đóa hoa kia —— nhìn cô rảnh rỗi ở nhà là có thể đoán được.

Dương Nguyên Nhất không có hứng thú phán xét Tô Thanh Xán, nhưng nếu mặc kệ cô thì sẽ có nhiều người chết hơn.

Mới vừa nghe Dương Nguyên Nhất có thể thấy đóa hoa yêu dị cổ quái kia làm Tô Thanh Xán tin tưởng năng lực của bọn họ, hơn nữa còn có Chu tiên sinh đề cử, tất nhiên là năng lực bất phàm.

Bởi vậy Tô Thanh Xán lo lắng bọn họ sẽ không giúp mình, cũng hối hận lời nói nghiêm trọng lúc nãy đã nói ra. Vì vậy cô vội khẩn cầu: "Tôi van xin các người mau cứu tôi, giúp tôi đi mà. Tôi thật sự không còn cách nào khác, tự dưng bị đóa hoa cổ quái quấn lấy, lúc bình thường còn bị ảo giác nghi thần nghi quỷ. Tôi biết đóa hoa hút máu thịt của tôi mà sống, nó sắp nở hoa rồi. Tôi có dự cảm, ngày nó nở hoa sẽ là ngày tôi chết."

Căn cứ theo tài liệu Hạ Lan Lam thu thập được, thời điểm hoa nở sẽ phá da thịt nở rộ trong không khí, cũng là lúc Tô Thanh Xán tử vong.

Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Ngụy Duyên Khanh: "Sếp, có nhận đơn này không?"

Dựa theo kinh nghiệm trước kia cùng với hiểu biết của Vương Tiểu Hồng đối với sếp, chỉ cần cố chủ chọc giận sếp, bất luận cầu xin như thế nào sếp đều sẽ từ chối. Mỹ danh viết là: Nguyên tắc nam nhân.

Ngụy Duyên Khanh xoay người đối mặt chính diện với Tô Thanh Xán, giọng nói thanh lãnh: "Tăng giá gấp đôi thì chúng tôi sẽ nhận."

Tô Thanh Xán vui vẻ: "Không thành vấn đề!"

Vương Tiểu Hồng: Aiz, đúng là đàn ông.

Đêm đó ba người Dương Nguyên Nhất ở trong khu nhà cao cấp của Tô Thanh Xán. Sau bữa cơm tối, Tô Thanh Xán nói cho ba người bọn họ biết: "Tôi cũng biết chút tin đồn về "Hoa thược dược màu đen", nhưng nó được lưu truyền rất ít. Tôi cũng nhờ đóng phim ở nước ngoài, biết được chút tình huống từ miệng những người bản xứ."

Dương Nguyên Nhất: "Có thể kể không?"

"Có thể." Tô Thanh Xán gật đầu: "Nhưng nội dung rất ít, có người nói bắt đầu là một nữ minh tinh vô danh bị phân thây. Sau này lại xuất hiện hai thi thể, mà trải qua thẩm định đều phát hiện máu trên hai thi thể này đều biến mất. Lục phủ ngũ tạng cũng bị móc sạch, chỉ còn lại một đóa thược dược diễm lệ nở rộ trên hai thi thể này."

Trên cơ bản những tin tức này không khác gì Hạ Lan Lam từng nói, Dương Nguyên Nhất lại hỏi: "Còn nữa không?"

Tô Thanh Xán vừa hồi tưởng vừa nói: "Lúc ấy có một ông lão híp mắt nói với tôi, phải cẩn thận hoa thược dược đen mê hoặc. Ông nói những nữ minh tinh vô danh dễ bị để mắt tới, tất cả đều là cô họ gây ra, cô không cam lòng vô danh rồi già đi. Ông chỉ nói những thứ này, nhưng mà tôi nghe được có liên quan đến truyền thuyết đô thị "Hoa thược dược màu đen", trên cơ bản liên quan đến huyền án thế kỷ."

Vương Tiểu Hồng: "Chẳng lẽ thật sự liên quan đến huyền án thế kỷ? Luôn có người sẽ từ các câu đố không thể giải thích rõ ràng ở hiện thực rồi phát huy trí tưởng tượng của mình, hư thực đan xen, bảo sao hay vậy, cuối cùng hình thành một truyền thuyết đô thị hoàn chỉnh chân thật.

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: " "Tất cả đều là do cô gây ra, cô không cam lòng vô danh rồi già đi." Trong lời này, "cô" hẳn là có liên quan đến tồn tại của truyền thuyết đô thị "Hoa thược dược màu đen, "cô" già đi, chính là nữ minh tinh bị giết chết trong huyền án thế kỷ."

Vương Tiểu Hồng: "Cho nên "cô" là người khác?"

Ngụy Duyên Khanh: "Ý của em chắc là cái bắt đầu của truyền thuyết đô thị "Hoa thược dược màu đen" không có liên quan đến huyền án thế kỷ trước đây?"

Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Đúng."

Ngụy Duyên Khanh cảm thấy khá hứng thú, vốn trong văn phòng thám tử có khá ít tư liệu về truyền thuyết đô thị Hoa thược dược màu đen, trong đó đa phần tin tức đều xuất phát từ Tôn lão và Hạ Lan Lam. Thế nhưng hiện tại Dương Nguyên Nhất trực tiếp bác bỏ tư liệu mà trước kia bọn họ điều tra được, tương đương với bọn họ phải điều tra nơi xuất phát chân chính của truyền thuyết đô thị Hoa thược dược màu đen thêm một lần nữa.

Căn cứ theo miêu tả của Tô Thanh Xán, nếu như ông lão kia không nói dối, vậy thì quả thật có thể điều tra theo phỏng đoán của Dương Nguyên Nhất.

Ngụy Duyên Khanh hơi suy tư: "Không nhất định là hoàn toàn không liên quan."

"Hử?" Dương Nguyên Nhất quay đầu sang.

Ngụy Duyên Khanh: "Dù ban đầu người tạo ra truyền thuyết đô thị này không muốn liên quan đến huyền án, nhưng trong quá trình truyền ra, rất nhiều người sẽ liên tưởng đến huyền án này. Tung tin vịt, thêu dệt, hỗn tạp, cuối cùng hình thành dị văn hoàn toàn mới."

Dương Nguyên Nhất: "Lý do?"

Ngụy Duyên Khanh: "Phân thây."

Trong dị văn, nữ minh tinh chết đều do phân thây.

Dương Nguyên Nhất: "Có lý."

Vương Tiểu Hồng liếc mắt nhìn toàn bộ quá trình hai người một hỏi một đáp, trao đổi tự nhiên hơn nữa vô cùng ăn ý. Hơn pân nửa thời gian hắn còn dừng lại tại một nghi vấn thì bọn họ đã liên tưởng đến người có khả năng và nêu vấn đề mới, quả thật có thể nói là —— thần giao cách cảm!

Hắn liếc nhìn sang Tô Thanh Xán ngồi bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, đột nhiên phát hiện trong bốn người cũng chỉ có Ngụy Duyên Khanh và Dương Nguyên Nhất là sóng vai ngồi chung một chỗ, dựa rất gần.

Đã đến trình độ không chút che giấu rồi mà còn mạnh miệng nói không có liên quan, không quen biết! Hừ! Tâm tư của người đã kết hôn vừa phức tạp lại bỉ ổi, còn đặc biệt làm ra vẻ.

Vương Tiểu Hồng bóc sạch tóc thành đầu bóng lưỡng, vẫn là tộc thủy quỷ hết sức ngay thẳng thật thà, nhìn trúng liền lên, tuyệt không ngại ngùng.

Dương Nguyên Nhất quay đầu hỏi Tô Thanh Xán: "Nửa năm trước cô có bao giờ gặp chuyện kỳ lạ chưa? Hoặc là xảy ra những chuyện khác mới làm cô trêu chọc tới hoa thược dược đen."

Sắc mặt Tô Thanh Xán hơi bối rối: "Chuyện nửa năm trước tôi cũng không nhớ rõ —— à, đúng rồi! Một tuần trước khi phát hiện có hoa thược dược mọc trên người, tôi cùng tổ kịch đang quay một bộ phim trên sa mạc. Lúc đó tôi cần hình xăm, dán hình xăm chính là một đóa thược dược trắng. Lúc đó cùng tổ... Có một nữ minh tinh đang nổi, có hơi kỳ quái."

Dương Nguyên Nhất: "Kỳ quái thế nào?"

Tô Thanh Xán: "Lúc đó trong tổ kịch có rất nhiều người sợ cô ta, tình cảnh tương tự như tôi bây giờ. Năm ngoái cô ta đột nhiên nổi danh như cồn, vốn là mặt trời ban trưa, nhưng nhìn cô ta rất tiều tụy, sợ hãi, giống như là bị thứ gì bám lên người. Mọi người trong tổ kịch trốn cô ta, len lén bàn tán, nói là cô ta nuôi đồ tà môn bị phản phệ."


Vương Tiểu Hồng: "Tôi rất muốn hỏi thứ tà môn trong miệng cô rốt cuộc là cái gì?"

Tô Thanh Xán vén tóc ra sau tai, do dự một lát rồi nói: "Nuôi Mạn Đồng cổ, thỉnh tứ diện long vương, vân vân... Chủ yếu là để sửa vận, nổi tiếng. Còn có một loại khác..." Cô làm tư thế như thoa son môi, cánh môi đỏ thắm phun ra lời nói lạnh lẽo: "Tên là Thi Hồng, dùng mỡ xác chết để làm ra son môi, thoa lên môi, có người nói có thể giữ được sự nổi tiếng. Cô ta... Nghe nói chính là làm cái thứ này."

Dương Nguyên Nhất: "Đó là ai?"

Tô Thanh Xán: "Tôn Tình Tình."

Dương Nguyên Nhất lập tức lấy di động tìm kiếm Tôn Tình Tình trên baidu, tin tức được tìm kiếm đều là Tôn Tình Tình đột nhiên chết thảm, thân thể bị chặt thành hai đoạn. Tôn Tình Tình đã từng nổi tiếng một năm, nhưng sau đó lại nhanh chóng bặt vô âm tín.

Xem tất cả tin tức đều không có nói tới hoa thược dược đen, Dương Nguyên Nhất nói: "Tuy rằng rất khả nghi, nhưng không có sự xuất hiện của hoa thược dược đen, hẳn là có thể loại trừ Tôn Tình Tình."

"Không phải." Sắc mặt Tô Thanh Xán rất khó coi, chật vật nói: "Khi đóa hoa đang sống, mắt thường không nhìn thấy nó, hình như nó có thể che mắt người, giống như quỷ che mắt, phải mượn kính để phản chiếu."

Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu: "Cái gì? Thế nhưng ——" Ảnh chụp Hạ Lan Lam lưu trữ quả thật có thể thấy hoa thược dược đen trên thi thể.

Ngụy Duyên Khanh: "Nguyên lý giống nhau, có lẽ sau khi hoa nở không thể che lấp."

Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc, sau đó bảo Tô Thanh Xán nói rõ ràng.

Tô Thanh Xán khoa tay múa chân nói: "Chỉ khi thông qua gương, cửa sổ thủy tinh, mặt tường trơn nhẵn phản chiếu, hoặc là chụp ảnh tôi mới có thể thấy đóa thược dược đen. Nhưng mà đa số thời gian ta không tìm được vị trí của nó, nó đang sống. Tôi để những người khác nhìn, bọn họ không nhìn thấy, nhưng lúc cần thì người khác có thể thấy."

Cho nên khi Dương Nguyên Nhất nói cậu cũng thấy đóa thược dược đen thì Tô Thanh Xán cực kỳ khiếp sợ.

Dương Nguyên Nhất: "Nhưng những nữ minh tinh khác sau khi chết lại chụp được hoa thược dược đen đã nở rộ —— không đúng, Tôn Tình Tình tử vong, không có lý nào không chụp ảnh. Nếu chụp ảnh, làm sao có thể không chụp được hoa thược dược đen? Hình ảnh quỷ dị như thế, hẳn phải bị đưa lên thời sự mới đúng."

"Cho nên đó là một trọng điểm đáng ngờ, có thể làm điểm đột phá."

Âm thanh đột nhiên xuất hiện hấp dẫn mọi người nhìn về phía huyền quan, liền thấy ở huyền quan có một người đàn ông tuấn tú tóc dài, tuổi còn trẻ đang đứng đó. Người đàn ông thiên về xu hướng thoải mái, khí chất như gió xuân, lúc cười lên thì như mắt hồ ly, bớt một chút khí chất ôn hòa, trái lại có vẻ xảo quyệt.

Nhưng nhìn tổng thể, đó là một người đàn ông ưu tú.

Tô Thanh Xán kinh ngạc kêu: "Chu tiên sinh, ngài đã tới?!"

Người này chính là người xây dựng nên văn phòng thần quái Chu thị, Chu Linh Tê.

Chu Linh Tê vừa đi vừa nói chuyện: "Chào mọi người, tôi là Chu Linh Tê, cũng nhận ủy thác của Tô tiểu thư. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Hắn đi về phía chỗ ngồi của Vương Tiểu Hồng, lưng ghế dựa rất lớn che cả người Vương Tiểu Hồng, chỉ lộ ra cái đầu bóng lưỡng. Chu Linh Tê nhìn Ngụy Duyên Khanh, hai người đối diện, đều là mặt không cảm xúc, không biết sâu cạn.

Vừa thấy trước mắt xuất hiện một vật thể nhẵn bóng màu da người lớn như miệng tô, Chu Linh Tê liếc một cái, lòng bàn tay cực kỳ ngứa ngáy, nhịn không được phủ lên, phát hiện xúc cảm cực kỳ tốt.

Vì vậy hắn vừa xoa nắn vừa thoải mái nói: "Không gạt các vị, tôi đã từng nhận ủy thác của Tô Tình Tình. Đáng tiếc bởi vì thiếu tin tức, hơn nữa Tôn Tình Tình có ý giấu diếm dẫn đến phương hướng điều tra xuất hiện sai lệch, cuối cùng thất bại."

Những người còn lại ngoại trừ Ngụy Duyên Khanh đều dùng sắc mặt quái dị nhìn hắn, sau đó lại nhìn Vương Tiểu Hồng mặt siêu lạnh lùng.

Ngụy Duyên Khanh khẽ nói: "Không có tài cán."

Nụ cười của Chu Linh Tê đông cứng, nhưng lập tức cười hai tiếng như không có gì xảy ra, có vẻ rất độ lượng, chỉ là sức lực xoa nắn trở nên lớn hơn.

Vương Tiểu Hồng âm trầm nói: "Thoải mái không?"

Chu Linh Tê cúi đầu nhìn, theo phản xạ lắc một cái —— răng rắc!

Vương Tiểu Hồng xoay cổ qua!