Quỷ Sự Vô Tận

Chương 23: Tiểu khóc nương (7)

Dương Nguyên Nhất đứng ở cửa hỏi Ngụy Duyên Khanh: "Ở lại hay đi?"

Ngụy Duyên Khanh đi đến cửa thang máy: "Tìm khách sạn ngủ trước đã."

Dương Nguyên Nhất đi theo sau, lúc đến dưới lầu thì nhận được điện thoại La Khiết Nhụy gọi tới xin lỗi. Cậu ôn hòa nói không sao, cũng bảo cô có việc nhớ gọi điện thoại cầu cứu, sau đó liền cúp máy.

Cách chung cư mấy chục mét có một khách sạn, quầy tiếp tân ở phía trước yêu cầu chứng minh thư, Ngụy Duyên Khanh quay đầu hỏi Dương Nguyên Nhất: "Cậu có mang theo không?"

Dương Nguyên Nhất đưa chứng minh thư cho quầy tiếp tân, tiếp tân nhìn hai người, hỏi: "Một tấm chứng minh thư chỉ có thể thuê một phòng."

Ngụy Duyên Khanh: "Vậy thì một phòng."

Tiếp tân lấy một phòng, sau khi lấy tiền liền đưa thẻ từ cho Ngụy Duyên Khanh. Anh nhận lấy, ra hiệu Dương Nguyên Nhất đi theo. Dương Nguyên Nhất ở phía sau hỏi: "Sếp không đem chứng minh thư theo?"

Ngụy Duyên Khanh: "Ừ." Quẹt thẻ vào phòng rồi bật đèn, giường lớn hai người. Sếp Ngụy hơi nheo mắt, hài lòng nói: "May mà giường khá lớn."

Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc, ôm lấy chăn đến ghế sô pha bên cạnh: "Tôi ngủ sô pha."

Ngụy Duyên Khanh đang cởi khẩu trang thì khựng lại, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nhất, giọng trầm thấp hỏi: "Cậu sợ tôi?"

"Không có." Dương Nguyên Nhất phủi phủi chăn, nghe vậy lắc đầu phủ nhận. Cậu ngẩng lên nghiêm túc nói: "Tôi không có vợ, tiên phu là đàn ông. Tôi cảm thấy tránh hiềm nghi thì tốt hơn."

Tiên phu · Ngụy Duyên Khanh đứng bên chân giường, thân thể cao lớn dường như trong nháy mắt tuôn ra vô số tâm tình u ám, còn có mặt không cảm xúc vô tri vô giác tản ra uy áp kinh khủng.

Nhẫn bạc được đeo trên ngón trỏ của Dương Nguyên Nhất bao phủ một tầng vật chất màu đen bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, giống như bị rỉ. Nhưng cậu không cảm nhận được chút nào, nằm dài trên sô pha, ôm chăn cười nói với Ngụy Duyên Khanh: "Sếp ngủ ngon."

Ngụy Duyên Khanh thở dài, nếu không phải lo lắng trước khi thân phận chưa bại lộ đã dọa hỏng người ta, anh sẽ trực tiếp ôm Dương Nguyên Nhất ôm luôn chăn trên người cậu ném lên giường, sau đó đè lên trên người cậu.


Bảo anh ngủ sô pha! Quan hệ phu phu nên cùng nhau ngủ trên giường!!

Nội tâm chân thật của sếp Ngụy rất mãnh liệt khí phách, nhưng trong hiện thực Ngụy Duyên Khanh chỉ lạnh lùng âm trầm nói: "Lên giường ngủ."

Dương Nguyên Nhất xua tay: "Vẫn nên không..." Ngôn ngữ còn sót lại đều bị gương mặt gần như gang tấc chặn lại, Ngụy Duyên Khanh đột nhiên cúi người xuống gần cậu, cự ly gần đến mức đủ để thấy rõ đôi mắt đẹp như tranh vẽ. Ngay khi tâm thần thất thủ đến ranh giới sắp mê loạn, cậu nhanh chóng ở trong đầu thay thành heo Peppa màu hồng, lập tức lông tơ cả người dựng đứng.

Ngụy Duyên Khanh: "Tự cậu tới, hay là để tôi ôm?"

Dương Nguyên Nhất do dự: "Sếp, tôi thích đàn ông."

Ngụy Duyên Khanh mặt không cảm xúc: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."

Dương Nguyên Nhất quả quyết trùm chăn lên đỉnh đầu, Ngụy Duyên Khanh đột nhiên vươn tay chụp mu bàn tay cậu, kéo chăn ra: "Đi ngủ. Tôi không buồn ngủ." Dương Nguyên Nhất do dự, anh liền nói: "Do dự nữa, tôi sẽ ôm cậu lên giường."

Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất mới ôm chăn chậm chạp leo lên giường, ôm chặt cánh tay, ngửa mặt nhìn trần nhà: "Sếp, anh thật tốt." Cậu nghiêng đầu nhìn Ngụy Duyên Khanh, mỉm cười: "Kỳ thực anh không thích nam đúng không?"

"Tôi không thích đàn ông." Ngụy Duyên Khanh xắn tay áo, rũ mắt: "Tôi chỉ thích vợ tôi."

Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: "Sếp cũng kết hôn rồi?"

Ngụy Duyên Khanh: "Ừ."

"Phu nhân đâu?" Dương Nguyên Nhất thốt ra hai chữ "phu nhân", có vẻ có chút cung kính nhưng không che giấu hiếu kỳ trong lòng.

Ngụy Duyên Khanh trầm mặc một lúc: "Đang thủ tiết." Trong giọng nói mang theo phiền muộn không dễ phát hiện.

Dương Nguyên Nhất lúng túng: "Sếp đúng là biết nói đùa."

Ngụy Duyên Khanh không vui: "Không có nói đùa. Em ấy cáu kỉnh với tôi, thích giấu bài vị, coi bài vị là tôi, cúng bái mỗi ngày, rất nghiêm túc thủ tiết."

Dương Nguyên Nhất suy nghĩ một lúc lâu, xác định phu nhân của sếp giấu bài vị hẳn là xuất phát từ sở thích, mỗi ngày xem bài vị là sếp rồi cúng bái là tình thú của hai người. Điểm xuất phát không giống nhau, cho nên bọn họ chỉ là trùng hợp có tình huống tương tự. Hẳn không phải là ám chỉ cậu, dù sao cậu cũng thủ tiết rất nghiêm túc.

Dương Nguyên Nhất cảm thán không thôi: "Phu nhân của sếp thật sự có tình thú."

"....." Ngụy Duyên Khanh lựa chọn ra hành lang hút thuốc bình tĩnh.

Đêm đó, sau nửa đêm, toàn bộ người trong khách sạn đều rơi vào ác mộng khủng bố âm trầm. Trong mộng có một con heo Peppa màu hồng đang điên cuồng đuổi giết họ, mà bọn họ thì mệt mỏi chạy sút quần. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, có người trả phòng, có người kể chuyện mình nằm mơ, nói ra thì phát hiện bọn họ mơ cùng một giấc.

Bọn họ hoảng sợ cho rằng đây là chuyện ma quái, sau khi rời đi liền kể với người ngoài về khách sạn này, còn cố ý đề cập đến ác mộng lúc nửa đêm bị con heo Peppa màu hồng truy sát. Từ nay về sau, khách sạn này liền lưu truyền dị văn đồ tể mặt heo Peppa màu hồng truy sát hành khách trong giấc mộng.

Dương Nguyên Nhất vừa mới trả lại thẻ phòng, xoay người liền thấy Ngụy Duyên Khanh một cây đen từ đầu đến chân tựa ở cửa khách sạn hút thuốc. Vòng khói màu trắng bay tới giữa không trung lập tức bị gió thổi phiêu tán, đầu thuốc bị kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, chỉ thỉnh thoảng hút vài hơi, đa phần thời gian đều tự cháy rơi tàn thuốc giữa không trung.

Phong cảnh trên phố ngoại trừ cây xanh cùng bụi rậm thì màu sắc cũng không quá đẹp. Bởi vậy khi hai màu trắng đen cực kỳ dễ thấy của Ngụy Duyên Khanh tôn lên, những thứ kia đều trở thành bối cảnh.

Dương Nguyên Nhất đi tới bên cạnh anh, tùy tiện hỏi: "Sếp rất thích màu đen sao?" Cậu đột nhiên nhớ tới lúc chồng trước còn sống, anh ấy luôn mặc đồ trắng. Vốn đã đủ tái nhợt, mỗi lần mặc đồ trắng xuất hiện đều giống như mang theo linh đường.

Ngụy Duyên Khanh liếc xéo cậu, cười lạnh: "Không thích."

"Vậy tại sao luôn mặc đồ đen?"

"Hiệu quả tự mang mộ phần." Đồ đen, hoa trắng, không phải là đang đi thăm mộ sao?

Dương Nguyên Nhất: "À." Sếp cười lạnh nói chuyện vô cùng có uy.

Lúc bọn họ đi ăn sáng, bữa sáng còn chưa bưng lên, La Khiết Nhụy liền gọi điện thoại tới. Chẳng qua mới vừa kết nối liền truyền đến tiếng cầu cứu của Trịnh tiên sinh. Trịnh tiên sinh kêu khóc: "Xin các người mau cứu tôi! Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi có mắt như mù, hai vị, cầu xin hai vị cứu tôi. Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!"

Ngụy Duyên Khanh dùng đầu đũa gõ bàn, lạnh nhạt nói: "Tắt máy, ăn cơm."

"Xin lỗi Trịnh tiên sinh, chín giờ mới đi làm, hiện tại không làm việc." Dương Nguyên Nhất nghe lời cúp điện thoại, Trịnh tiên sinh gọi liên tục vài lần cũng không nhận.

Hai người yên tĩnh dùng bữa, sau khi ăn xong mới chậm chạp đến nhà La Khiết Nhụy. Trịnh tiên sinh xoa xoa tay ra nghênh đón hai người, đầu tiên là mỉm cười lấy lòng, sau đó một phen khóc lóc kể lể, cuối cùng mới lên tiếng: "Đêm qua tôi gặp được con quái vật kia! Đó là một phụ nữ cao đến hai mét, đột nhiên xuất hiện trên cửa phòng tắm, ban đầu tôi còn tưởng là vợ mình, kết quả đột nhiên bị tập kích. Các người xem —— xem cổ với cánh tay tôi đi, bầm đen một mảng, còn có vết thương lớn chừng miệng chén. Nếu như sâu thêm chút nữa thì cổ tôi đứt luôn rồi."

Trịnh tiên sinh vạch vết thương cho hai người xem, bầm tím, như là bị bóp cổ rất mạnh. Từ bả vai đến cổ quả thật có vết thương, đã dùng băng gạc băng lại. Mặc dù không thê thảm như Trịnh tiên sinh kể lể nhưng vết thương quả thật rất nặng.

"Lúc đó tôi đang tắm vòi sen. Hơi nước rất dày, cửa phòng tắm nhà chúng tôi còn là loại kính mờ. Hơi nước bốc lên, tôi liền thấy ảnh ngược bóng đen trên thủy tinh. Mới đầu không nghĩ quá nhiều, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng. Cái bóng kia rất lớn, tôi cho rằng... Ặc, ha ha, tưởng là nhân tình. Dưới cơn nóng giận mới mở cửa xông ra ngoài, trực tiếp va vào con quái vật kia.

"Đó là một phụ nữ rất cao lớn, cả người ướt sũng, hôi kinh khủng. Mắt chỉ có tròng trắng, đặc biệt khủng bố. Cô ta bóp vai tôi, kéo tôi đập đầu vào tường, đập lên mặt kính. Mặt kính vỡ, mảnh nhỏ thủy tinh cứa lên cổ tôi, tôi cầm vụn thủy tinh ném lung tung vào cổ họng cô ta. Cô ta hét lên một tiếng rồi chạy, nhưng khẳng định cô ta còn quay lại." Trịnh tiên sinh vừa hoảng loạn vừa khẳng định: "Lúc cô ta chạy —— từ ban công hơn mười tầng nhảy xuống đất, lúc nhảy xuống còn quay đầu nhìn tôi, cô ta nhớ kỹ tôi!"

Lúc này Ngụy Duyên Khanh đeo khẩu trang, dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt đen sâu thẳm lại cực kỳ lãnh đạm nhìn Trịnh tiên sinh: "Anh có nghe được tiếng rên rỉ không?"

Trịnh tiên sinh sửng sốt: "Rên rỉ gì?"

Ngụy Duyên Khanh: "Cô ta khóc."

Cả người Trịnh tiên sinh run lên: "Có."

Ngụy Duyên Khanh: "Chúc mừng, anh bị cô ta bám rồi."

Trịnh tiên sinh sợ đến suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất, hắn không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, cầu xin hai người Ngụy Duyên Khanh cứu mạng. Tiền ủy thác mà La Khiết Nhụy trả lúc trước, hắn tình nguyện trả gấp hai. Chỉ cần bọn họ cứu mạng hắn.

Ngụy Duyên Khanh: "Thay vì dụ phụ nữ giết trẻ con, khóc nữ càng căm hận đàn ông ngoại tình thay lòng đổi dạ. Tiếng khóc của cô ta ẩn giấu nguyền rủa, người nghe được tiếng khóc sẽ bị cô ta bám lấy, cho đến khi tự sát hoặc bị giết."


Trịnh tiên sinh bị dọa toát mồ hôi, trong lúc này con đàn bà hắn nuôi bên ngoài lại gọi điện giục hắn, trực tiếp bị chửi rồi cúp điện thoại. Ngụy Duyên Khanh và Dương Nguyên Nhất mắt giả vờ lơ đãng, không để ý tới hắn. Hắn bỏ chạy đi cầu xin La Khiết Nhụy, nói đủ lời hay ý đẹp, thậm chí ngay cả không ly hôn cũng nói ra.

La Khiết Nhụy bị dọa, liên tục xua tay: "Đừng đừng, ngàn vạn lần đừng thay đổi ý định. Đã nói là ly hôn thì không thể thay đổi."

Cô yêu cầu vẫn nên ly hôn, nhưng chia tài sản cùng với phí nuôi con phải thay đổi, hắn cũng đành đáp ứng. Nói xong yêu cầu, La Khiết Nhụy len lén nhìn Dương Nguyên Nhất, cậu mỉm cười, cô liền an tâm.

Trịnh tiên sinh đáp ứng tất cả điều kiện của La Khiết Nhụy, La Khiết Nhụy lựa chọn nói chuyện với Dương Nguyên Nhất. Dương Nguyên Nhất nhún nhún vai: "Tôi nói chuyện với sếp đã."

Phòng khách nhanh chóng được nhường cho hai người, Dương Nguyên Nhất len lén chọt chọt eo Ngụy Duyên Khanh: "Sếp, không cần tiếp tục dọa Trịnh tiên sinh chứ?" Rõ ràng là Ngụy Duyên Khanh đang trả thù chuyện Trịnh tiên sinh đuổi bọn họ ra ngoài lúc khuya.

Ngụy Duyên Khanh nhìn Dương Nguyên Nhất: "Tôi nói là sự thật, hắn thật sự bị khóc nữ quấn lấy."

Vừa dứt lời, bọn họ đột nhiên nghe tiếng bình hoa bị đập nát trên mặt đất cùng tiếng bước chân hoảng hốt.

Ý cười trong mắt Ngụy Duyên Khanh dào dạt, Trịnh tiên sinh muốn trả thù trốn bên cạnh nghe trộm nhưng lại bị dọa, kỳ thực cũng không sung sướng lắm. Anh đứng dậy: "Qua phòng tắm xem."

Ở trong phòng tắm bọn họ phát hiện chất lỏng màu đen dính nhớp tanh hôi, chắc là chảy ra từ trên người khóc nữ.

Dương Nguyên Nhất ngồi xổm xuống, chà xát ngón tay dính chút chất lỏng, nói: "Cô ta trốn ở đâu? Còn có thể xuất hiện không?"

"Cống thoát nước." Ngụy Duyên Khanh nhìn chằm chằm nắp cống trong phòng tắm: "Cô ta xuất hiện ở hồ nước hoặc bờ hồ, chủ yếu là nơi có nước. Nếu như muốn ẩn thân, cống thoát nước chính là nơi thích hợp nhất."

Dương Nguyên Nhất: "Không phải ở hồ nước sao?"

Ngụy Duyên Khanh: "Trong dị văn, khóc nữ bị chết đuối, trốn trong hồ nước thì cô ta cũng sẽ bị chết đuối."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Nguyên Nhất: Tôi thủ tiết cực kỳ nghiêm túc, tiên phu tử vong cũng rất nghiêm túc.