Kể từ sự kiện lần đó, Lâm Trường Tư lại lần nữa khôi phục sinh hoạt hằng ngày, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Buổi sáng sẽ cùng ba mẹ nói chuyện phiếm, làm nũng với ông bà nội, đến giữa trưa thì sẽ ra ngoài tản bộ.
Từ khi y nghỉ lễ quay về nhà, thì đã trông thấy Lâm Cửu Gia đến hạ sính lễ, sau đó lại bị hai con quỷ kia dọa sợ đến phát bệnh nặng, nên vẫn chưa có cơ hội ra ngoài đi dạo.
Bây giờ đã khỏi bệnh, giữa trưa vẫn ra ngoài chạy đi đây đi đó, vài năm trước đây mỗi lần quay về nhà, y đều sẽ cùng đi chơi với đám bạn cũ, nhưng mà hiện tại mọi người ở trong thôn đều biết y sắp sửa cùng Lâm Trang kết minh hôn với một người đã chết, cho nên mỗi lần trông thấy y đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng vì vậy mà y cũng không nghĩ đi tìm đám bạn cũ.
Mỗi ngày đều là tự mình chạy lên núi, ngồi xuống ngắm cảnh cả ngày, đến chiều sẽ tự động trở về ăn cơm.
Cách ngày âm hôn càng lúc càng gần, Lâm Trường Tư cũng càng lúc càng bình tĩnh, trong những ngày đầu tiên khi mà nhìn thấy đám người làm của Lâm Cửu Gia đưa đồ dùng trong hôn lễ đến, thì Lâm Trường Tư đã trực tiếp xoay đầu rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Rồi sau đó, Lâm Cửu Gia mang đồ đến, Lâm Trường Tư còn đứng ở cạnh bên chỉ huy bọn họ đem đồ vật đặt ở đâu, không để cho đống đồ vật đó chiếm quá nhiều không gian ở đại sảnh.
Ngẫu nhiên nhìn thấy thứ mình không thích, thì sẽ lấy ra trả lại cho bọn họ, khiến cho bọn họ đối với y đổi mới cách nhìn.
Cách âm hôn chỉ còn ba ngày, Lâm Cửu Gia đem mấy bà tử* cùng vài thị nữ đến đây chăm sóc Lâm Trường Tư, nói là chăm sóc không bằng là nói giám sát y, bắt y ba ngày này phải tắm gội trai giới*.
(Bà tử: Theo mị biết là hồi xưa trước lúc thành hôn thì mấy bà này sẽ ở nhà cô dâu, tắm rửa cho cô dâu, dạy cô dâu những lễ nghi chăm sóc chồng, rồi giúp cô dâu trang điểm chải đầu)
(Trai giới: Ăn chay)
Mấy bà tử này cũng thật sự là quá đanh đá, vừa mới được đưa đến đây thì đã nhanh chóng vọt vào phòng ngủ của Lâm Trường Tư, mang đi một ít đồ lỗi thời, không hợp quy cũ ra ngoài, sau đó lại lấy toàn bộ đồ vật đã được mang đến trước đây sắp xếp thu dọn, không khác gì là muốn đem cả phòng hủy đi.
Đến tối, sẽ trực tiếp lấy quần áo của Lâm Trường Tư, muốn hầu hạ y tắm gội thay quần áo, khiến cho Lâm Trường Tư xấu hổ đến đầu cũng muốn bốc khói, y lớn như vậy, ngoại trừ khi còn nhỏ được ba mẹ bọn họ xem qua thân thể, thì đến lớn cũng chưa từng lõa thể trước mặt người khác, hiện tại vậy mà bảo y ở trước mặt mấy bác gái này cởi truồng, mà ở trước mặt mấy bác gái thì cũng thôi đi, thế nhưng vì sao mấy cô thị nữ này cũng đứng ở bên cạnh vậy?
Lâm Trường Tư liều chết nắm chặt cổ áo, sống chết cũng không chịu đi vào khuôn khổ.
Cuối cùng mấy bà tử cũng không còn cách nào khác, lại càng không thể mạnh bạo ấn người vào trong nước tắm rửa, vì vậy cũng chỉ có thể dặn dò Lâm Trường Tư tắm rửa cẩn thận, không được lười biếng, sau đó còn dùng vẻ mặt không cam lòng mà đi ra ngoài.
Lâm Trường Tư tức giận thở phì phò, bước lên khóa trái cửa, cuối cùng cũng đã có thể an tâm.
Bình phục hơi thở, lại chậm rì rì đi vòng quanh cái bồn tắm siêu lớn.
Nói là bồn tắm không bằng là nói một cái thùng gỗ siêu lớn, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Trường Tư nhìn thấy đồ cổ đến như vậy, dù sao thì nơi này tuy còn có nhà trúc, nhưng mà phòng tắm đều sẽ dùng vòi sen để tắm rửa, sớm đã không còn loại thùng gỗ này nữa.
Mấy bà tử kia nói rằng đây là tập tục của Lâm Trang, trước khi kết hôn thì phải tắm trai giới ba ngày bằng thùng gỗ có bỏ thêm vài nguyên liệu thảo dược đặc chế, cho nên hiện tại ở trong phòng y mấy cái giá sách gì gì đó đều đã bị dọn ra ngoài, thay vào đó là một cái thùng tắm siêu to.
Lâm Trường Tư nhìn chằm chằm vào thùng nước bốc nhiệt chuyển động nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định vào tắm, miễn cho mấy bà tử kia lấy cớ hầu hạ mình tắm rửa.
Cởi quần áo, ngồi vào, cái thùng gỗ lớn kia có thể để cho Lâm Trường Tư vóc người 1m73 ngồi ở bên trong thoải mái duỗi đôi chân dài ra.
Lâm Trường Tư thở dài thoải mái, lười biếng ngâm mình ở bên trong, thật là quá thoải mái, người Lâm Trang quả nhiên là tư bản, quá hiểu biết hưởng thụ mà, Lâm Trường Tư thoải mái hừ hừ nghĩ.
Lâm Trường Tư vô cùng thoải mái hưởng thụ ba ngày tắm gội, da đều bị tắm đến nhăn lại, cuối cùng cũng đến ngày 15.
Người trong núi vốn dĩ là dậy từ rất sớm, mà làm chuyện cưới gả hôn tang linh tinh thì hơn nửa đêm phải thức dậy chuẩn bị mọi thứ, vì vậy người ở Lâm Trang cũng không ngoại lệ.
Chỉ mới hơn nửa đêm thì một nhóm người ở Lâm Trang đã đi đến cửa, bắt đầu bận lên bận xuống, lăn lộn từ trong ra ngoài.
Bởi vì đây là minh hôn, nửa âm nửa dương, cho nên Hứa Gia bên này vẫn thiết kế hôn lễ theo kiểu truyền thống, khắp nhà đều giăng đèn kết hoa đỏ.
Trong đại đường dán chữ hỉ đỏ rực cùng với các lễ vật chúc mừng, nếu như không phải đám người đều im lặng không lên tiếng, thì cùng với những hôn lễ bình thường vẫn là giống nhau.
Ban ngày các khách khứa được Hứa Gia mời đến, cũng biết đây là một cuộc minh hôn, vì vậy cơ bản mọi người trong thôn đều là đùng đẩy cho nhau, không ai muốn đến tham dự bữa tiệc này cả.
Thứ nhất, đây là minh hôn phạm húy không may mắn; thứ hai, nam nam cưới nhau đối với bọn họ ở trong một thôn trang cổ xưa mà nói đều như nhau chưa từng nghe thấy, nếu như đối tượng minh hôn lần này không phải là người trong Lâm Trang, phỏng chừng mọi người trong thôn đều sẽ đối với Hứa Gia không ngừng thóa mạ.
Sau lại không thể từ chối, lại sợ bản thân sẽ đắc tội với Lâm Trang vì vậy cũng chỉ có thể xấu hổ mà đi trình diện, toàn bộ gom lại cũng chỉ có ba bốn bàn, trong bữa tiệc cũng là vô cùng yên lặng, động động vài đũa nói vài câu lúng túng thì đã rời đi.
Ba mẹ Hứa cũng không mạnh mẽ bắt người lưu lại, một hồi hỉ yến đã đến buổi chiều, càng lúc càng yên tĩnh, cuối cùng đến chạng vạng cũng chỉ còn dư lại vài người Lâm Trang đến đây hỗ trợ, Lâm Trường Tư tránh ở trên lầu vô cùng an tĩnh, từ sáng đến hiện tại y đều ở lại trong phòng chưa từng ra ngoài.
Y không chịu ra ngoài cũng là có lý do, cũng không phải là do sợ hãi phải đối diện ánh mắt thương hại cùng đồng tình của người khác, Lâm Trường Tư đứng ở trước gương, đối với gương mặt trong gương nhe răng trợn mắt một phen, mà trong gương là một người thanh niên đang bận một bộ áo cưới đỏ tươi, trên mặt điểm son trát phấn nhè nhẹ khó có thể nhìn ra được, đang đối diện với Lâm Trường Tư lộ ra khuôn mặt quỷ đáng yêu.
Lâm Trường Tư bĩu môi ghét bỏ, mới sáng sớm y đã bị mấy bà tử chụp dậy, ăn hết đủ loại lăn lộn, chờ đến khi y hoàn toàn tỉnh ngủ, thì y đã biến thành cái đức hạnh này nè.
Trên người mặc một bộ áo cưới đỏ tươi, trên mặt cũng được trang điểm nhè nhẹ, chân cũng mang giày thêu hoa.
Nhìn vào gương soi soi, y như là một cô dâu nhỏ đang chờ gả.
Thật không biết mấy người Lâm Trang có phải là đồ cổ chưa tiến hóa không? Hiện tại thời đại nào rồi? Dù sao thì Hứa gia thôn sớm đã đổi lễ phục kết hôn là áo dài sườn xám, thế nhưng người Lâm Trang vẫn còn là áo bào đỏ tươi, chính mình một đại nam nhân còn phải bị bắt trang điểm, như nữ nhân.
Đem y biến thành như vậy, không bằng trực tiếp cưới phụ nữ luôn đi! Lâm Trang lại có nhiều người như vậy, dựa vào địa vị của Lâm Cửu Gia, nghĩ chọn lựa đối tượng kết minh hôn với anh trai mình, chắc chắn là dễ như trở bàn tay, cần gì phải cưỡng bức một người không có bất kỳ liên quan nào như y chứ!
Lâm Trường Tư cau mày trầm tư cũng không nghĩ được cái gì cả, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một phen.
Nhìn chính mình bị lăn lộn như một người cổ đại thì cảm thấy buồn cười, có chút xúc động muốn lấy di động tự sướng.
Lý trí vẫn là ngăn cản cái ý tưởng vô cùng 2B* này, Lâm Trường Tư nhàm chán thở dài.
( B: Ngu ngốc)
Đang lúc vô cùng khó chịu, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Lâm Trường Tư cũng không nghĩ cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình, vì vậy đối với cánh cửa hô lên: “Ai vậy?”
Nửa ngày không có thanh âm đáp lời, Lâm Trường Tư nhíu mày, lát sau mới nghe thấy một giọng nói ngượng ngùng, trầm thấp vang lên: “Anh Trường Tư, là em.”
Hửm? Thanh âm này…..
Lâm Trường Tư đi qua, bang một tiếng cửa phòng được mở ra, quả nhiên người đứng ở ngoài cửa là Đình Đình, ngoài ra còn có anh của Đình Đình – Hứa Mậu Sơn.
Lâm Trường Tư vừa nhìn thấy Hứa Mậu Sơn thì rụt người trở về, nhưng mà vẫn là quá chậm, bởi từ sớm hắn đã nhìn thấy rõ ràng.
“Hahaha, bé ngoan sao cậu là bị biến thành đức hạnh này rồi?” Hứa Mậu Sơn vừa nhìn thấy Lâm Trường Tư, đầu tiên là hết sức sửng sốt, sau đó là kiềm chế không được nở nụ cười ha hả.
Lâm Trường Tư không muốn đi ra ngoài vì sợ sẽ gặp được mấy người bạn tốt của y ở trong thôn, đặc biệt là cái tên Hứa Mậu Sơn vô cùng lỗ mãng này, bởi vì hắn sẽ rất rất vui sướng khi mà thấy người gặp họa, nếu như để hắn nhìn thấy cái dạng này của mình thì sẽ tránh không được bị chế nhạo một phen.
Hiện tại người không muốn gặp nhất cũng đã gặp, trông thấy Hứa Mậu Sơn cười ha hả, Lâm Trường Tư liền thẹn quá thành giận, bất chấp mặc kệ mọi thứ, cũng mặc kệ bản thân có bị mất mặt hay không, trực tiếp mở cửa đối với Hứa Mậu Sơn tay đấm chân đá: “Rất buồn cười? Cho cậu cười, cho cậu cười này.”
Hứa Mậu Sơn lớn lên vừa đen vừa cường tráng, là điển hình của người miền núi, bị Lâm Trường Tư cười đùa đánh vài quyền cũng chẳng thấy đau, nhưng mà ngược lại Đình Đình ở bên cạnh cười đến nghiêng ngả lảo đảo.
Đùa giỡn một lúc, Đình Đình một phen giữ chặt Lâm Trường Tư nói: “Anh Trường Tư, đừng nháo nữa, em và anh trai vừa mới đến nhà bà thì đã nghe thấy tin của anh, cho nên đã vội vã chạy đến đây, anh đây là có chuyện gì?”
Hứa Đình Đình nắm lấy tay Lâm Trường Tư lắc lắc, sau đó chỉ chỉ vào lễ phục của y hỏi.
Hứa Mậu Sơn cũng nghiêm túc gật đầu phụ họa, tiếp theo mở miệng lại nói lời thiếu đánh: “Bé ngoan, bộ dạng này của cậu y chang như là một cô gái, so với A Thanh còn đẹp hơn.”
Lâm Trường Tư đen mặt, A Thanh là cô gái ở thôn cách vách, lớn lên vô cùng xinh đẹp, Hứa Mậu Sơn cũng rất thích nàng, cả ngày đi theo nàng như một cái đuôi.
Đáng tiếc cô nương nhà người ta xinh đẹp, đầu óc cũng không tệ, căn bản đối với Hứa Mậu Sơn to con ngốc nghếch vô cùng chướng mắt, ngược lại rất coi trọng Lâm Trường Tư.
Lâm Trường Tư hừ hừ không muốn cùng tên ngốc này so đo.
Hai anh em trước mắt này là bạn thanh mai trúc mã của y, Hứa Mậu Sơn càng là anh em tốt.
Từ nhỏ Lâm Trường Tư nghịch ngợm gây sự, đều là do Hứa Mậu Sơn ra tay gánh tội thay y.
Cho đến khi Lâm Trường Tư đi học cao trung, Hứa Mậu Sơn lại là bỏ học, thì lúc ấy Lâm Trường Tư mới thu liễm tính tình thích làm chuyện xấu của mình, thành thành thật thật làm một bé ngoan.
Lâm Trường Tư bất đắc dĩ đối với Đình Đình cười cười, chuyện này….
Chính y còn cảm thấy quá là quái dị kỳ ảo, làm sao mà có thể giải thích rõ ràng đây?
Y chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng cười nói: “Một lời khó nói hết.”
Hai anh em nhà họ Hứa còn đang muốn truy hỏi, thì Lâm Trường Tư đã nói trước: “Đừng nói nữa, hiện giờ dì Hứa khẳng định là không thích hai người các cậu đến đây tìm tôi, chuyện này kết cục đã định, về sau tôi sẽ giải thích cho hai người các cậu rõ.”
Hứa Mậu Sơn còn đang muốn tiếp tục truy hỏi, thì bị Hứa Đình Đình kéo tay dùng ánh mắt ngăn cản ý định của hắn, từ trước đến đây Hứa Mậu Sơn đều nghe em mình, vì vậy em hắn không cho hắn hỏi thì hắn sẽ không nói.
Lâm Trường Tư ở bên cạnh nở nụ cười, vẫn là Đình Đình khôn khéo, Mậu Mậu chính là một tên ngốc to con.
“Nếu anh Trường Tư không muốn nói, thì Đình Đình cùng anh hai sẽ không hỏi, bất luận là có chuyện gì xảy ra, thì chúng ta đều sẽ ủng hộ anh Trường Tư, anh Trường Tư đừng để bản thân ủy khuất, phải biết chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé.” Tuy rằng Hứa Đình Đình chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi, nhưng mà lại rất biết săn sóc chu đáo.
“Ừ, anh biết rồi.” Trường Tư thân mật vỗ vỗ đầu nàng, Đình Đình đối với Trường Tư nhăn mũi, làm mặt quỷ, thấy Trường Tư có tâm sự nặng nề, hoàn toàn không có tâm tư đùa giỡn, thì lại tiếp tục dặn dò vài câu, sau đó nhanh chóng kéo Hứa Mậu Sơn rời đi.
Lâm Trường Tư tựa vào lan can nhà trúc, nhìn ánh hoàng hôn đang dần dần buông xuống, thở dài một hơi..