Quỷ Phu Trời Cho

Chương 4: Khế Ước

Dương chi bạch ngọc


Nếu như Lâm Cửu Gia đã đáp ứng cứu sống Lâm Trường Tư thì liền nhanh chóng gọi thím cửu đến nói vài câu, không lâu sau đó có bốn người nam thanh niên đi vào cung kính chào hỏi Lâm Cửu Gia, sau đó động tác nhanh nhẹn đi vào một căn phòng nhỏ bên trong hậu viện, khiêng bàn gỗ đỏ tiến vào được bao phủ bởi một loại vải thô màu vàng đất đủ loại hoa văn khác nhau, tượng trưng cho một trận pháp phù chú.


Tiếp theo mang hương nến, kiếm gỗ đào, bình mực, họa phù, cùng với một loạt pháp khí khác.
Mà ngay cả Cửu Gia cũng thay một thân áo bào màu vàng đất.
Đến tận bây giờ ba Hứa và mẹ Hứa mới ý thức được, vị Cửu Gia này, là một vị thiên sư.


Thiên sư – một người sinh ra đã hiểu biết về âm dương, cũng là người nắm giữ thiên cơ.
Nhưng chức nghiệp thiên sư vô cùng thần bí, ở trong phạm vi trăm dặm của Hứa Gia Thôn đã biến mất từ lâu, mà phụ cận Lâm Trang vài trăm năm nay không hề có người tinh thông quỷ thần.


Những người này từ lúc sinh ra đã vô cùng huyền bí, rất được nhiều người kính trọng.
Khó trách Lâm Trang chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, vô cùng thần bí.
Chờ bốn nam thanh niên dọn xong bàn thờ liền trực tiếp rời đi.


Thím cửu cũng từ trúc lâu đi đến đưa cho Lâm Cửu Gia một cái hộp gỗ xưa cũ màu vàng.


Lâm Cửu Gia tiếp nhận cái hộp mở ra, bên trong có đặt một miếng dương chi bạch ngọc hình sừng, mặt trên có điêu khắc một vòng ký tự chữ Phạn, có vẻ tinh xảo lâu đời lộ ra hơi thở của dân tộc Tạng, ở phía dưới còn có một tờ giấy bị đè ép, Lâm Cửu Gia trực tiếp giao nó cho ba Hứa: “Nếu như các ngươi đáp ứng hôn ước này với Lâm Gia chúng ta, vậy tờ giấy này chính là khế ước, giống như giấy kết hôn cũng cho ta có một cái bằng chứng.


Từ hôm nay trở đi, đứa nhỏ này là người của Lâm Gia, chết cũng là quỷ của Lâm Gia.”
Hứa Gia đã đáp ứng phần điều kiện này thì cũng không tiếp tục nhiều lời, vì thế ba Hứa trực tiếp nhận giấy ký tên.


Lâm Cửu Gia cũng không kéo dài thời gian, lấy ra con dao găm cắt lên đầu ngón tay của đứa nhỏ đã chết, một vài giọt máu chảy xuống, từng chút từng chút nhiễu lên trên trang giấy mỏng manh.
“Đây là minh hôn, âm dương cách biệt, vì vậy tôi sẽ mượn giọt máu này để thông âm dương.


Hiện giờ tờ giấy hôn ước này đã được cả hai thế giới âm – dương chứng nhận.” Lâm Cửu Gia nhìn bộ dáng đau lòng và kinh ngạc của ba Hứa mà giải thích một chút, sau đó vô cùng cẩn thận gấp lại tờ giấy tuyên thành bỏ vào trong hộp gỗ, tiếp theo lấy khối dương chi bạch ngọc ra mang vào cổ Lâm Trường Tư, nói tiếp: “Nghịch thiên đoạt mệnh cho dù linh hồn có trở về với thân thể, thì linh hồn vẫn sẽ không giống với người thường theo tuổi tác càng lớn thì càng thêm ổn định.


Khối dương chi bạch ngọc này có công hiệu khóa hồn và cũng là khối ngọc dùng để bảo vệ mệnh của y, trăm triệu lần không thể để nó rời khỏi người y.”


Chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Cửu Gia cũng không khách khí đuổi bốn người Hứa Gia ra bên ngoài đợi, ông không thích có sự hiển diện của người ngoài khi mà ông đang làm phép.
Hơn nữa loại trận pháp nghịch thiên đoạt mệnh này, vẫn là càng ít người thấy càng tốt.


Kỳ hoàng chi thuật là loại tà càng thêm tà, rất dễ dàng đem quỷ quái âm ty ở lân cận kéo đến đây, mà đối với thân thể người sống âm khí quá nặng thì sẽ phải chịu ít nhiều sự thương tổn.


Bốn người Hứa Gia được thím cửu đưa vào trong nhà trúc ngồi đợi, bốn người lặng im ngồi trên ghế dài lo lắng bất lực, chỉ cầu mong Lâm Cửu Gia có thể cứu sống đứa nhỏ những thứ khác cũng không bắt buộc.


Vẫn luôn chờ từ buổi chiều cho đến lúc ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, lúc này Lâm Cửu Gia mới ra đến.


Không ai biết được trong khoảng thời gian lâu dài như vậy đã xảy ra bao nhiêu cớ sự kỳ quái, mà chỉ có thể nhìn thấy thần sắc của Lâm Cửu Gia vốn dĩ hồng hào nay đã tái nhợt mệt mỏi, bước chân phù phiếm đi ra ngoài cửa phòng, dường như chỉ mới trong chốc lát ông đã già thêm chục tuổi.


Mà Hứa Gia căn bản không hề để tâm đến chuyện này, bởi khi nhìn thấy đứa nhỏ vốn đã toàn thân lạnh ngắt nay đã trở nên ấm áp, còn phát ra tiếng khóc nho nhỏ, tiếng khóc này so với tiếng khóc trước đây vang dội hơn rất nhiều, Hứa Gia vô cùng vui vẻ mà ôm chặt lấy đứa nhỏ không ngừng rơi nước mắt….


Sau đó Lâm Cửu Gia mới nói đã thành công thi triển trận pháp, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn làm hồn phách rời khỏi thân thể, thì đứa nhỏ này sẽ có thể bình an trưởng thành.


Thế nhưng do đã chết qua một lần, và được người cứu sống cho nên âm khí trên người đứa nhỏ rất nặng, vì vậy rất dễ bị yêu ma đoạt đi thân thể và tử vong.


Tuổi tác còn nhỏ thì có thể sử dụng dương chi bạch ngọc chắn quỷ sát hại, nhưng một khi tròn 18 tuổi linh hồn đã thành thục, thì sẽ tản ra một cổ hơi thở mê người, như thế nào cũng không thể che giấu được.


Cho nên người nhà họ Hứa cũng không quá để ý đến việc minh hôn, bởi đây cũng là cách cứu Lâm Trường Tư một mạng, chỉ có linh hồn đã có khế ước trói chặt thì quỷ quái mới không dám mơ tưởng.


Nói cách khác, nếu Lâm Trường Tư bước sang tuổi 18 mà vẫn không kết minh hôn, thì cũng không thể sống được bao lâu.


Giải thích ngắn ngọn với bà nội Hứa về những công việc Lâm Trường Tư cần làm sau này, đó là phơi nắng nhiều một chút, không nên đi đến những nơi có âm khí quá nặng chẳng hạn như là nghĩa trang.
Ngay sau khi xong việc thì nhanh chóng đuổi Hứa gia quay về.
…….
…….
……….


Ba Hứa lải nhải nói xong chuyện cũ, ngẩng đầu nhìn con trai của mình mang theo vẻ mặt ngây ngốc, mơ màng: “Mọi chuyện là vậy đó.”


Hiện tại Lâm Trường Tư mới sáng tỏ mọi chuyện, cũng đã hiểu rõ vì sao bà nội Hứa lúc nào cũng cường điệu nói rằng phải luôn mang theo dương chi bạch ngọc ở trong mình, ngay cả tắm rửa cũng không được tháo ra.


Lúc nhỏ, y đã tháo nó ra một lần ngay sau đó y đã bị bệnh rất nặng, khi tỉnh lại đã nhìn thấy mẹ Hứa ngồi cạnh mép giường ôm mặt ngồi khóc, thấy y tỉnh lại thì khóc đến tức ngực cầu Lâm Trường Tư về sau không bao giờ được tháo miếng ngọc ấy ra.


Mà từ trước đến nay, Lâm Trường Tư chưa bao giờ trông thấy bộ dáng điên cuồng tràn đầy đau khổ của mẹ Hứa, cho nên đã đồng ý với nàng, đến bây giờ vẫn chưa từng tháo xuống.
Sau khi nghe xong chuyện xưa, Lâm Trường Tư cũng không nói một câu.


Mà sờ sờ lòng ngực ấm áp của mình, cảm thụ nhịp tim đang đập ‘thình thịch’, làm sao y cũng không dám tin tưởng.bản thân mình từng là một người chết.


Câu chuyện quỷ dị như này đối với Lâm Trường Tư một người tiếp thu giáo dục, kiến thức khoa học hiện đại mà nói như là một chuyện buồn cười.


Y một bên ảo tưởng chuyện năm đó hẳn là có xảy ra sai lầm gì đó cho nên mới làm cho ba mẹ nghĩ rằng y đã chết rồi, sau đó để cho Lâm Cửu Gia nhặt được tiện nghi; nói không chừng lúc trước Lâm Cửu Gia đã cùng vị bác sĩ ở bệnh viện kia cấu kết thông đồng lừa gạt ba mẹ của y…


Trong lòng rối loạn thành một đống, quấn lại thành một ý niệm, tất cả mọi thứ đều là giả trong miệng lẩm bẩm: “Đó là giả, là giả, các người gạt tôi.” Sau đó kéo sừng ngọc xuống nện lên sàn nhà tông cửa xông ra ngoài.


Y phải xem xem, không có dương chi bạch ngọc này, thì có thể nhìn thấy quỷ thần đáng sợ nào không….