Hai ngày trước khi Lâm Trường Tư nhập học, trời vừa sáng đã có người của Lâm Trang đi đến nhà Lâm Trường Tư.
Lâm Trường Tư im lặng, đã nhiều ngày trôi qua người của Lâm Trang không có đến đây quấy rầy, làm cho y có một loại cảm giác khoảng thời gian trước đây là một hồi mộng ảo.
Đáng tiếc, sự thật vĩnh viễn không có khả năng là mộng ảo.
Lâm Trường Tư thấp giọng đồng ý, nếu như y đã đáp ứng yêu cầu của Lâm Cửu Gia, tự nhiên sẽ không nuốt lời.
Trước đây khi chưa phát sinh chuyện minh hôn thì mỗi năm, Lâm Cửu Gia cũng sẽ cho người mời y đi tảo mộ, nhưng năm nay y cố tình để mình quên đi.
Cùng ba mẹ ông bà nội nói một tiếng, mẹ Hứa vốn đang nghĩ ngăn cản thì bị ba Hứa kéo lại, Lâm Trường Tư an ủi người nhà vài câu xong, thì đi theo thủ vệ rời đi.
Lâm Trường Tư đã đến Lâm Trang nhiều lần, hiện tại cũng là ngựa quen đường cũ, chờ đến khi y đến nơi tảo mộ, thì đã trông thấy Lâm Cửu Gia giống như những năm trước kia, chờ ở nơi đó.
Lâm Cửu Gia đang đứng ở trước bia mộ không biết là đang nói cái gì, trên mặt còn có nước mắt, nhìn thấy Lâm Trường Tư đến đây thì nhanh chóng lau đi nước mắt.
Lâm Trường Tư đi qua, tùy ý quét mắt nhìn bia mộ, trên bia mộ có dán ảnh chụp của một người phụ nữ mái tóc búi cao, nhìn qua vô cùng dịu dàng, tên là Mao Phượng Kiều, một cái tên điển hình của thời đại cũ, Lâm Trường Tư không chút dấu vết thu hồi tầm mắt, cung kính gọi Lâm Cửu Gia, sau đó nói lời chúc mừng năm mới, Lâm Cửu Gia còn phát cho y hai bao lì xì.
“Trường Tư, lại đây quỳ xuống, chào mẹ.” Lâm Cửu Gia chỉ vào bia mộ nói với Lâm Trường Tư.
“Mẹ?”
“Nếu cậu đã gả cho anh hai tôi, thì đương nhiên mẹ của tôi cũng là mẹ của cậu.
Ngôi mộ này là nhà của nàng.” Lâm Cửu Gia không ngẩng đầu lên giải thích, sau đó cũng mặc kệ y, chính mình quỳ xuống trước tiên.
Lâm Trường Tư thấy thế cũng nhanh chóng quỳ xuống.
“Mẹ, người này là Trường Tư, thê tử của anh hai, cũng là con dâu của ngài.” Lâm Cửu Gia chỉ vào Lâm Trường Tư đối với ngôi mộ nói, tiếp theo quay đầu nhìn về Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư nhanh chóng hướng ngôi mộ thắp một nén nhang, Lâm Cửu Gia thu hồi ánh mắt lạnh lùng, sau đó nở nụ cười ôn nhu đối với ngôi mộ kể một chút sinh hoạt lặt vặt.
Chờ Lâm Cửu Gia nói xong, chân của Lâm Trường Tư đã mất hết tri giác.
Đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy một ngôi mộ khác, vốn dĩ mỗi lần đến đây Lâm Cửu Gia đều mang y đến mộ của Lâm Thiên Lí trước, sau đó cho y quỳ lại rồi nhanh chóng dẫn y đi ra ngoài, căn bản y không có cơ hội nhìn xem trong mộ viện Lâm Trang có chôn những ai.
Hôm nay lại muốn nhận diện toàn bộ, Lâm Cửu Gia mang theo Lâm Trường Tư xoay vòng bên trong toàn bộ mộ viện, cơ hồ là đem tất cả mộ viện bái hết, bởi mỗi lần Lâm Cửu Gia chỉ vào mộ vị nào thì Lâm Trường Tư đều phải quỳ xuống bái bái, hiện tại trên đầu gối đều là cỏ xanh.
Thật vất vả mới bái xong hết, Lâm Cửu Gia chỉ vào toàn bộ mộ viện nói với Lâm Trường Tư: “Nơi này là nơi chôn cất tổ tiên của Lâm Gia ta, từ ngày cậu gả vào Lâm gia, thì cậu đã sống là người của Lâm Gia; chết cũng là quỷ của Lâm Gia.
Về sau, nơi này cũng là nơi chôn cất cậu.”
Đương nhiên Lâm Trường Tư không nói lời nào, hiện tại y không đồng ý suy nghĩ của Lâm Cửu Gia, cũng sẽ không trực tiếp nói ra, bất luận Lâm Cửu Gia có nói cái gì thì cũng không thay đổi được suy nghĩ của y.
Lâm Cửu Gia cũng không thèm quan tâm, dù sao ông cũng chỉ nói cho nghe một chút, chứ không phải trưng cầu ý kiến của y, vô luận y nghĩ cái gì, thì mọi thứ cũng chẳng thể thay đổi.
“Được rồi, cuối cùng đi bái tế anh hai một chút đi.” Lâm Cửu Gia dẫn đầu đi đến trung tâm của mộ viện, Lâm Trường Tư theo sau, hai người đối với ngôi mộ bái bái vài cái, sau đó Lâm Cửu Gia tránh đi, để lại không gian cho Lâm Trường Tư cùng anh hai trò chuyện.
Lâm Trường Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ, bên trên là một người nam nhân lạnh lùng âm ngoan, đội mũ quân đội, mặc quân trang, nhìn qua có vài phần chính khí, không giống như hiện tại vô cùng âm tà.
Nhưng mà Lâm Trường Tư cũng không quan tâm trước khi chết hắn có bộ dạng gì, dù sao chẳng hề liên quan đến y, nếu như có thể y cũng không muốn đến đây bái tế hắn.
Lâm Trường Tư ở trên mặt đất ngồi quỳ, lạnh lùng nhìn vào bia mộ của nam nhân, không nói lời nào.
Lâm Cửu Gia bảo y ngây ngốc ở đây thì y sẽ ngây ngốc tại đây.
Lâm Cửu Gia từ phía sau đi đến, làm Lâm Trường Tư đứng lên tránh ra, đối với vài thanh niên vừa được gọi đến đây vung tay, nhóm người liền nhanh chóng cầm xẻng đào.
Lâm Trường Tư cũng không biết nhóm người này muốn làm cái gì, vừa muốn lên tiếng hỏi, Lâm Cửu Gia đã nói trước: “Nếu cậu gả cho anh hai tôi, thì đã là người của anh hai, tự nhiên hai người không thể tách ra.
Hiện tại cậu muốn đi học, Cửu Gia cậu cũng không phải là người cổ hủ, sẽ không vì cậu đã gả vào Lâm Trang mà không cho cậu đến trường, bắt cậu đến chết cũng phải ở trong Lâm Trang.
Nếu không thể giữ cậu lại, tôi đây chỉ có thể để cho anh hai đi theo cậu thôi, tôi cho cậu đi học nhưng theo đó cậu phải mang tro cốt anh hai tôi đi theo bên người.”
“Cái gì?” Lâm Trường Tư chấn động.
Lâm Cửu Gia nhàn nhạt liếc mắt một cái, trả lời: “Chính là ý cậu nghe thấy.”
“Cửu Gia, hiện tại là xã hội khoa học kỹ thuật, ông bảo tôi mang theo tro cốt cùng bài vị đi học, ông muốn hù chết người ngoài sao?” Lâm Trường Tư cảm thấy Lâm Cửu Gia là một người không thể nói lý, người chết xuống mồ vi an*, vì sao lại muốn y mang theo tro cốt bôn ba khắp nơi? Hơn nữa y không muốn trông thấy nam nhân kia lần nữa, bản thân y làm sao có thể cam tâm tình nguyện mang theo tro cốt của hắn, làm cho hắn mãi mãi đi theo mình?
(Xuống mồ vi an: Thành ngữ Trung Quốc, người chết sau khi được chôn vào đất, thì sẽ tìm được nơi ở thuộc về mình, người nhà cũng cảm thấy thanh thản.)
“Nếu cậu không muốn, vậy thì cậu cũng không cần đi học, ngốc trong Lâm Trang ở cạnh anh hai tôi đi, nhưng thật ra như vậy tôi cũng rất vui.” Lâm Cửu Gia thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói.
“Cửu Gia, tôi tôn kính ông, nhưng đó cũng không đại biểu việc ông có thể tùy ý quyết định cuộc đời của tôi, tôi muốn đi học là chuyện của tôi, ông có quyền gì mà can thiệp vào? Cho dù tôi đã gả vào Lâm Gia các ông, thì cùng lắm chỉ là hôn nhân dưới dạng hình thức, một hồi hôn nhân hoang đường như vậy, cơ bản đất nước cũng không thừa nhận, và cũng không có pháp luật bảo vệ.” Lâm Trường Tư bị lời nói hoang đường của ông làm cho tức giận, nhịn không được lên tiếng chống đối.
Nói luật pháp với một thôn trang nhỏ phong bế thế giới bên ngoài, có thể thấy Lâm Trường Tư đã giận đến hồ đồ rồi.
“À.” Lâm Cửu Gia cười lạnh một tiếng: “Cậu xem xem tôi có quyền lợi can thiệp vào hay không! Cậu đừng nghĩ rằng tôi có thể làm cậu sống lại, thì sẽ không có cách làm cho cậu chết đi! Cậu đừng quên, trước đây tôi đã nói qua, cậu là người chết đi sống lại, linh hồn cậu là do tôi dùng kết giới giam cầm lại vào trong thân thể, là củng cố vĩnh viễn, tôi chỉ cần động tay động chân một chút, cậu liền không thể gặp lại thế giới này.
Cậu nhẫn tâm sao? Có lẽ cậu sẽ thấy không sao hết, nhưng mà mẹ cậu thì sao? Còn bà nội của cậu? Người nhà của cậu? Cậu đã nghĩ qua chưa? Đừng có mà ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.”
“Cậu có thể không nghe lời tôi nói, tự cậu lựa chọn đi, tôi sẽ không bức bách cậu, thế nhưng cậu phải nghĩ cho rõ ràng.
Tất cả những việc này đều là trình tự đã được ấn định, sớm đã bắt đầu hơn mười năm trước khi mà cậu tham dự vào, cũng không có khả năng dễ dàng từ bỏ.” Lâm Cửu Gia ném xuống lời nói thật dài, sau đó không hề quan tâm đến Lâm Trường Tư, xoay người xem xét tiến độ khai quật.
Hiệu suất của nhóm thanh niên cũng thật nhanh, hiện tại đã có thể nhìn thấy cổ quan tài, nhóm người thanh niên cẩn thận quét sạch bùn đất ở trên quan tài, bái bái vài cái, sau đó khai quan, quan tài được niêm phong rất tốt, chiếc khăn lông dê được bỏ vào trong quan tài trước đây vẫn còn được bảo quản rất tốt, ở giữa quan tài là hủ tro cốt màu vàng tím.
Lâm Cửu Gia bái lạy vài cái, đi xuống cẩn thận cầm lấy hủ tro cốt, dùng ống tay áo lau lau tro bụi bám trên cái hủ.
Lâm Trường Tư bị lời nói của Lâm Cửu Gia kích thích đến ngốc lăng hồi phục lại tinh thần, Lâm Cửu Gia đã uy hϊế͙p͙ trần trụi như vậy, mà y, trong tay không hề có bất kỳ lợi thế nào, ngoại trừ nghe theo lời Lâm Cửu Gia, y còn có thể làm được gì nữa?
Lâm Trường Tư trầm mặc không nói nhìn bọn họ, nhóm thanh niên đậy nắp quan tài, vùi lấp xong, thì tốp năm tốp ba rời đi.
Lâm Cửu Gia cầm hủ tro cốt đi đến, đưa cho Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư tâm tư giãy giụa nhận lấy, xúc tua lạnh lẽo làm cho Lâm Trường Tư nhịn không được run run một chút, sau đó thì cầm chặt cái hủ ở trong tay.
Đây là tro cốt của một người bị đốt cháy thân thể, cũng là một nam nhân âm tà khủng bố, tâm y co rút lại, trên mặt xuất hiện biểu tình sợ hãi.
Lâm Cửu Gia quét mắt nhìn y: “Cậu đi theo tôi, tôi còn có việc phải giao cho cậu.” Nói, dẫn đầu đi ra ngoài mộ viện, Lâm Trường Tư tay cầm tro cốt đi theo sau.
Lâm Cửu Gia dẫn Lâm Trường Tư đi sâu vào trong Lâm Trang, cuối cùng dừng trước một tòa nhà nhìn qua vô cùng lâu đời, một tòa nhà có kiến trúc không giống với những toà nhà ở Lâm Trang, mà là gạch xanh nhà ngói, cửa được bao phủ bằng phiến đá xanh, rất nhiều rêu xanh, toàn bộ ngôi nhà đều được bao phủ bởi dây thường xuân, thoạt nhìn cổ xưa mà âm trầm.
Lâm Cửu Gia mang theo Lâm Trường Tư đi thẳng vào bên trong, vừa vào cửa liền giống như là ở trong đêm tối, ánh sáng bên ngoài chỉ có thể xuyên vào bên trong một chút, không khí ập vào trước mặt cũng mang theo mùi tanh.
“Đóng cửa lại, đi theo tôi.” Lâm Cửu Gia hạ lệnh.
Lâm Trường Tư đem cửa đóng lại, đi theo ông lên lầu.
Quang cảnh trên lầu cũng tương tựa như dưới lầu, dưới lầu còn có một chút ánh sáng, là trống rỗng, nhưng mà trên lầu là chân chính tối đen, Lâm Cửu Gia đốt sáng sáu ngọn đèn dầu, trong phòng mới có thể tính là nhìn rõ.
Trong phòng bày một cái bàn thờ, còn có một cái pháp đàn, đặt một cây kiếm gỗ đào, ống mực, chu sa cùng một vài thứ khác, trên bàn thờ phụng một cái bài vị, cũng không biết trên mặt bài vị có dính cái gì, có màu đỏ lẫn màu đen, nhìn qua có chút gập ghềnh.
Trên bàn còn có vết máu đã khô.
Quanh bốn góc phòng còn đặt một số đồ vật không hề biết tên, nhìn giống như là bản thu nhỏ hung thú ở bên ngoài Lâm Trang, đôi mắt trừng lớn vô cùng quỷ dị, trên tường còn treo đầy pháp trận phù chú, toàn bộ căn phòng thoạt nhìn vô cùng âm trầm cổ quái.
“Nơi này là nơi tôi cung phụng anh hai.” Lâm Cửu Gia chỉ vào bài vị nói: “Cái đó là bài vị của anh hai.”
“Vài chục năm trước, Lâm gia chỉ tìm được tro cốt của anh hai, còn linh hồn thì mất tích.
Người chết như đèn tắt, nếu như linh hồn không được đi đầu thai, thì sẽ chậm rãi tiêu tán.
Tôi vốn cho rằng anh hai của mình đã đi đầu thai, nhưng mà mười mấy năm trước, tôi mới biết rằng anh hai là bị người dùng khóa hồn đinh giết chết, còn linh hồn thì bị khóa hồn đinh trói buộc vài chục năm, nhận lấy dày vò của hàn băng và cô độc.”
Trên mặt Lâm Cửu Gia xuất hiện áy náy và tự trách: “Mười mấy năm trước, trải qua nhiều lần trắc trở tôi mới tìm thấy được khóa hồn đinh, giải phóng cho anh hai, chỉ là lúc đó lệ khí của y quá nặng, cơ hồ lục thân không nhận, tôi đã nghĩ đến việc ngày đêm cung phụng siêu độ cho y, sau đó tôi mới phát hiện ra rằng, tro cốt của y không được đầy đủ, khuyết thiếu một đoạn ngón tay út, làm y không thể siêu sinh.”
Lâm Trường Tư cả kinh, sao có thể ra tay độc ác như vậy, người chết kiêng kị nhất là chết không toàn thây, thân thể thiếu khuyết vô pháp siêu sinh.
Lâm Cửu Gia đi đến bàn thờ: “Không thể siêu độ, rời khỏi khóa hồn đinh tôi sợ linh hồn của y sẽ tiêu tan, biến thành một lệ quỷ hung ác chỉ biết giết người.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể để y bám vào Dương Chi bạch ngọc, ngày đêm cung phụng, hy vọng y có thể khôi phục lại lý trí.”
“Mười mấy năm trước gặp được cậu, bát tự của cậu khiến tôi ngạc nhiên, vốn dĩ cả đời phú quý thuận buồm xuôi gió, tiếc là mẹ của cậu làm cho cậu sinh non ngoài ý muốn, mệnh số đột ngột biến đổi.
Bà nội cậu đã cầu tôi cứu cậu, lúc ấy tôi vô cùng cảm thán tuyệt cảnh phùng sinh, số mệnh của cậu bị thay đổi vừa lúc thích hợp với anh hai tôi, đối với cả hai có lợi rất lớn.”
Lâm Cửu Gia nhìn Lâm Trường Tư: “Những chuyện sau đó cậu đã biết, cho nên tôi sẽ không nói nữa.
Tôi chỉ nói những chuyện mà cậu chưa biết.”
“Sau khi bà nội của cậu đáp ứng điều kiện của tôi, tôi liền khai đàn làm phép, đem linh hồn của anh hai phân tách ra làm hai, linh hồn bị phân tách đối với quỷ mà nói là thương tổn cực lớn, linh lực cũng sẽ yếu hơn rất nhiều, không thể dễ dàng hiện thân ra được.
Nhưng mà cũng có cái lợi, đó là một phần linh hồn của anh hai sẽ khôi phục lại lý trí và ký ức, còn một phần khác sẽ cất giữ toàn bộ lệ khí, đã không còn lý trí khống chế sẽ càng thêm điên cuồng, vì vậy tôi đã dùng thần thú trấn trạch phong ấn y lại, đặt vào trong thân thể của cậu, sẽ không dễ dàng tỉnh lại.”
“Linh hồn bị phân liệt không thể cách nhau quá xa, nếu không sẽ khó mà hợp lại, vì vậy tôi liền cho anh hai bám vào Dương Chi Bạch Ngọc rồi đưa nó cho cậu, vừa lúc có thể uy chấn những linh hồn khác mơ ước đến cậu.”
Lâm Trường Tư nghe xong trừng lớn đôi mắt, tay không tự chủ sờ lên ngực mình, lệ quỷ kia được phong ấn bên trong thân thể của mình, đây là nguyên nhân vì sao từ nhỏ y đã nằm mơ thấy hắn sao?
“Cậu không cần sợ, tôi đã dùng bốn hung thú phong ấn y, nếu như không có ngoại lực giúp đỡ, y tuyệt đối không thể thoát ra ngoài được.” Lâm Cửu Gia trông thấy biểu tình của y, thì mở miệng trấn an.
Sau đó nói tiếp: “Cậu thuê phòng ở bên ngoài, cung phụng tro cốt cùng bài vị cũng không có cái gì là bất tiện, linh hồn anh hai bị phân liệt, linh lực yếu ớt, cậu phải nhớ kỹ đúng giờ tế bái y, giết gà sống lấy máu tưới lên bài vị.
Trăm ngàn lần không được quên mất.”
“Cái gì?!” Lâm Trường Tư sợ hãi kêu lên, bảo y giết gà sống lấy máu tưới cho con quỷ này?
“Linh hồn của anh hai bị tôi phân tách, linh lực mỏng manh, cần phải dựa vào thứ khác hấp thu linh khí.
Đương nhiên, có thể hấp thu linh khí của cậu là tốt nhất, như vậy tôi cũng sẽ rất vui vẻ, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu có thể không cần bái tế.
Thế nhưng, tôi tin cậu sẽ biết lựa chọn như nào, đúng không?” Lâm Cửu Gia bình tĩnh nhìn Lâm Trường Tư, lạnh nhạt cười, đáy mắt xuất hiện tia sáng sắc bén.
Lâm Trường Tư choáng váng, hấp thụ linh khí từ trên người y? Ngay lập tức nhớ đến nữ quỷ cùng người giao hợp hút tinh khí của người, sau đó nhớ đến hình ảnh hỗn loạn ɖâʍ mỹ đêm đó, sắc mặt Lâm Trường Tư nháy mắt trắng bệch, đối với Lâm Cửu Gia y chỉ có thể thỏa hiệp, không dám cùng ông tranh cãi biện hộ.
Lâm Cửu Gia nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lâm Trường Tư, sắc mặt của ông cũng hòa hoãn xuống dưới, cẩn thận chỉ dẫn công việc cụ thể cho việc dưỡng quỷ, những điều kiêng kị cùng cấm kị, lại quan tâm bảo hắn phải chăm sóc bản thân của mình thật tốt, có chuyện gì thì thông qua Dương Chi Bạch Ngọc liên hệ với mình, rồi dạy cho một ít phương pháp, sau đó tống cổ Trường Tư rời đi.
Lâm Trường Tư thầm chửi trong lòng, tên Lâm Cửu Gia này quả là một con cáo già, ân uy cũng thi*, lúc trước uy hϊế͙p͙ một đống, sau đó lại trấn an.
(Ân uy cũng thi: thành ngữ Trung Quốc sử dụng quyền lực và ân sủng cùng lúc.)
Y vừa đi vừa căm giận, bảo y nuôi dưỡng một con quỷ mơ ước thân thể của mình, đồ cáo già vậy mà đã tính toán xong hết, cưới Lâm Trường Tư y không phải tương đương với việc cưới một cái bình chứa về sao? Không đủ thì hút, vô cùng tiện lợi.
Trong đầu Lâm Trường Tư hiện ra khung cảnh nữ hồ ly tinh hút khô tinh khí của vị thư sinh nghèo, gầy yếu nằm chết ở trên giường.
Hừ hừ, y nắm chặt tay, y mới không để con quỷ kia thực hiện được..