Lâm Trường Tư bị hung hăng lăn lộn suốt cả đêm, hôm sau có nha đầu đến mời y ra ngoài đi ăn cơm thì phát hiện y đang sốt cao, nha đầu kia là người giúp Lâm Trường Tư rửa mặt chải đầu trước lúc xuất giá, cũng là một thiếu nữ trầm mặc ít lời.
Tiểu nha đầu kinh hoảng đang định gọi bác sĩ, thì ngay lập tức trong phòng tối đen, ở đầu giường xuất hiện một nam nhân cách mặt đất nửa tấc, tóc dài vạt áo không gió mà phiêu động, ánh mắt lạnh băng.
Nam nhân buông tay đang đặt trên trán Lâm Trường Tư xuống, nhìn tiểu nha đầu làm thủ thế im lặng.
Tiểu nha đầu trừng lớn đôi mắt: “Chú hai, ngài có thể hiện thân rồi!”
Nam nhân gật đầu, thanh âm trầm thấp: “Lan Nhi, gọi cha con đến đây.
”
Thiếu nữ tên Lan Nhi này không phải người ngoài, đó là con gái nhỏ của Lâm Cửu Gia, khoảng 13 – 14 tuổi, rất được nuông chiều, tên gọi Đồng Lan, nhũ danh Lan Lan.
Một người vốn là Thiên sư, hơn nữa có thể sử dụng cấm thuật giống như Lâm Cửu Gia, sống đến bây giờ đã là không dễ dàng, nếu như muốn có con nối dõi cơ bản không có khả năng.
Cũng không biết Lâm Cửu Gia đã sử dụng phương pháp gì, vào lúc hơn 60 tuổi thế nhưng lại có một người con gái, đứa nhỏ sinh ra không quấy không rối, trầm mặc ít lời, lúc trưởng thành lại lộ ra tài năng không chút tầm thường đó là – nàng có thể hiểu biết quỷ ngữ.
Người ở trần thế cùng quỷ không thể giao lưu, quỷ muốn cùng người giao lưu thì phải thông qua sóng điện từ trường chế tạo ảo giác, cơ bản là trực tiếp đem thanh âm tiến vào não người, thì mới có thể làm người nghe hiểu quỷ ngữ, mà như vậy quỷ cũng sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Bình thường quỷ nói chuyện đều là tiếng Phạn, căn bản không ai hiểu bọn nó đang nói cái gì.
Trước khi Lan Nhi sinh ra và hiểu chuyện thì Lâm Cửu Gia cùng Lâm Thiên Lí trò chuyện, một bên muốn Lâm Cửu Gia khai đàn làm phép giúp đỡ Lâm Thiên Lí tạm thời cởi bỏ trói buộc, có thể rời khỏi Lâm Trường Tư trong phạm vi 10 mét, một bên Lâm Thiên Lí lại phải hao phí tinh lực cùng ông giao lưu.
Chờ đến khi nàng trưởng thành, đều là do Lan Nhi truyền lời lại, giúp tiết kiệm rất nhiều tinh lực.
Đây cũng là vì sao khi nàng vừa nghe thấy tiếng của Lâm Thiên Lí thì đã nhanh chóng nhận ra hắn.
Tuy rằng đứa nhỏ trầm mặc ít lời, thế nhưng nàng lại rất thích chú hai, những chuyện chú hai phân phó nàng đều sẽ chạy nhanh như bay, làm việc nhanh nhẹn.
Lâm Thiên Lí đi đến mép giường, sờ sờ cái trán của Lâm Trường Tư, sau đó thu hồi vải trắng đã bị dính máu ở trên giường, cẩn thận xếp lại đặt vào trong cái hộp gỗ khắc hoa, bỏ vào tủ đầu giường.
Thiếu niên hôm qua đã bị hắn lăn lộn một đêm, lúc bình minh chuẩn bị ló dạng hắn đã phát hiện y phát sốt, nhưng mà linh hồn của hắn bị Lâm Trường Tư trói buộc, không thể cách y quá 10 mét, cho nên chỉ có thể giúp y rửa sạch hạ thân, sau đó lại dùng thân thể lạnh băng của mình dán vào người y, giúp y hạ nhiệt, cũng may cho đến hiện tại nhiệt độ cơ thể của y không có tăng cao.
Tay chân Lan Nhi nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc Lâm Cửu Gia đã đi đến đây, đứa nhỏ còn vô cùng hiểu chuyện, cho người mang nước tắm tới.
Lâm Cửu Gia vào cửa cũng không có nói chuyện, chờ cho đám gia đinh lui ra ngoài, vừa định mở miệng thì lại bị Lâm Thiên Lí đánh gãy: “Lát nữa lại nói, trước tiên anh cần giúp y tẩy rửa.
”
Cái miệng vừa mở của Lâm Cửu Gia khép lại, lúng ta lúng túng lui ra ngoài, đoán chừng toàn bộ Lâm Trang, hay là xung quanh toàn bộ huyện làng Hứa Gia Thôn này, thì cũng chỉ có nam nhân ở trước mặt kia dám chỉ thị Lâm Cửu Gia đứng ở ngoài cửa chờ người tắm xong rồi nói.
Dù sao cũng đã đợi vài chục năm, chờ thêm một chút cũng chẳng có gì, Lâm Cửu Gia trấn an bản thân mình một phen, cũng không tiếp tục quan tâm anh hai lãnh đạm nhà mình, rốt cuộc chỉ mới tân hôn vui vẻ, tức phụ nhà mình vẫn là tương đối quan trọng.
Lâm Thiên Lí ở trong phòng cũng không làm ra quá nhiều suy nghĩ, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở trên người thiếu niên đang mơ màng, một cái phất tay, toàn bộ cánh cửa đều ‘bang’ một tiếng đóng lại, bức màn dày nặng cũng được kéo lên, trong phòng nhanh chóng tối đen.
Lâm Thiên Lí đốt hai cây nến đỏ, xốc chăn, cẩn thận đem thiếu niên trần trụi ở trên giường bế lên phóng tới thùng tắm ở phía sau bình phong.
Lâm Trường Tư phát sốt đến mơ mơ màng màng, nam nhân cởi hết quần áo ôm y ngồi vào thùng tắm rộng lớn, bên trong thùng tắm có thả hoa hòe ở trong Lâm Trang, tản ra mùi hương thanh u.
Lâm Trường Tư phát sốt toàn thân đổ ra mồ hôi lạnh, nam nhân ôm y, làm y ngồi ở trong lòng ngực mình đưa lưng về phía hắn, cẩn thận dùng khăn vải chà lau cơ thể y, Lâm Trường Tư tựa như là một đứa bé bị y đùa nghịch.
Nam nhân ở bên tai trắng nõn của y hôn ʍút̼ hai cái, tay cũng ẩn vào trong làn nước, vói vào nơi tư mật phía sau giúp y rửa sạch.
Hẳn là đêm qua Lâm Trường Tư bị thượng đến sợ hãi, cảm nhận được động tác của nam nhân, thế nhưng lại sợ tới mức từ trong hôn mê giãy giụa mở mắt, đen đôi mắt nửa khép nửa mở vô cùng đáng thương mà giữ chặt cánh tay của nam nhân, thanh âm nghẹn ngào cầu xin: “Đừng, từ bỏ….
”
Nam nhân im lặng, trên mặt cũng đã hiện ra vài phần xấu hổ, nửa ngày sau mới vỗ về tấm lưng của đối phương: “Ta không động em, ta giúp em tẩy rửa.
”
Lâm Trường Tư híp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, tựa như là xem hắn có nói thật hay không, sau đó mang theo vài phần do dự buông lỏng đôi tay, cảm thấy nam nhân không có bất kỳ động tác đùa giỡn nào thì mới yên tâm ngủ say.
Ngón tay của nam nhân ở bên trong sờ soạng, đảo lộng vài cái, trên mặt nước hiện lên điểm điểm dịch thể màu trắng đục.
Có vài lần nam nhân không cẩn thận mà đụng trúng chỗ mẫn cảm của thiếu niên, cảm giác tê dại làm thiếu niên vừa mới nếm trải ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhịn không được rên rỉ vài tiếng, sắc mặt ửng đỏ, bộ dáng vô cùng mê người.
Nam nhân nhịn không được nổi lên ý xấu, cố ý ở chỗ hơi gò lên ấn ấn hai cái, thân hình của thiếu niên nằm ở trên ngực càng thêm co lại lợi hại, tiếp tục tăng tốc thọc vào rút ra xoa nắn, thiếu niên nhịn không được, thoát lực bắn ra.
Nam nhân thân mật dùng khăn vải lau khô hạ thể của y, sau đó lại dùng khăn lớn đem y bao lại, ở trên trán đối phương hôn hôn vài cái, sau đó mới đem y từ trong thùng nước đặt lên trên giường.
Bọn họ ở trong phòng vô cùng thân mật, thế nhưng Lâm Cửu Gia ở bên ngoài lại xấu hổ đến mức không thể chịu nỗi, vốn ván cửa sổ mỏng manh, ngẫu nhiên sẽ truyền đến thanh âm rên rỉ non nớt của thiếu niên, dù sao ông cũng đã hơn 70, tự nhiên sẽ biết rõ trong phòng đang phát sinh ra chuyện gì, nhưng mà ở trong phòng lại là anh trai của ông, nghe thấy tình sự ái muội của ‘anh dâu’, khuôn mặt già của hắn đều bị kích thích đến đỏ bừng.
Chờ đến khi Lâm Thiên Lí hết bận, thì Lâm Cửu Gia đã sớm không dám đứng ngốc ở ngoài cửa, mà là ngồi chờ ở ngoài đình.
“Thiên Thanh, vào đi.
” Trong phòng truyền ra tiếng nói trầm thấp thanh lãnh.
Nếu có thể, Lâm Cửu Gia thật sự là không muốn đem mặt già của mình đi vào căn phòng vừa mới phát sinh chuyện vô cùng thân mật kia, thế nhưng anh hai của ông căn bản không thể rời khỏi Lâm Trường Tư quá xa, vì thế ông chỉ có thể mặt dày bước vào.
“Anh hai.
” Lâm Cửu Gia vào phòng nhẹ gọi một tiếng, Lâm Trường Tư sớm đã được tắm rửa xong, trên giường cũng đã được thay mới đệm chăn, y đã ngủ rồi.
Lâm Thiên Lí từ phía sau bình phong bước ra, trên người tùy tiện mặc cái áo choàng màu xanh nước biển, mái tóc ướt đẫm vừa rồi đã được làm khô, xõa ở sau lưng, bộ dáng lười biếng mà đạm nhiên đối với Lâm Cửu Gia gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ này, trong đầu Lâm Cửu Gia lập tức nhớ lại một đoạn ký ức trước đây.
Khi đó ông còn là một đứa nhỏ, cùng lắm chỉ mới 6 – 7 tuổi, lúc ấy anh hai cũng đã ở trong quân đội lăn lộn vài năm, bản thân cũng đang nắm giữ địa vị rất cao.
Khi đó là khoảng thời gian Lâm Gia phồn thịnh nhất, mỗi đêm vào lúc anh hai từ trong quân đội trở về, sẽ mặc một bộ trường bào màu xanh biển, khoác thêm áo choàng lông chồn, mái tóc thật dài buông thả, phía sau còn có hai vị phó quan, khí thế áp bức, cao ngạo lạnh lùng.
Thế nhưng một nam nhân có vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, nội tâm bên trong đối với người nhà, bạn bè đều là săn sóc tỉ mỉ, ôn nhu như nước.
Mẫu thân có xuất thân thần bí, sau khi được gả đi cũng mang theo rất nhiều gia quy, đặc biệt vâng theo lễ xưa, tin tưởng thân thể da tóc đến từ cha mẹ, cho nên từ nhỏ đã không cho anh em bọn họ cắt tóc.
Sau khi chính phủ nhà Thanh sụp đổ, thực hiện đổi mới cắt tóc, đặc biệt là ở trong quân đội, anh hai cũng ăn rất nhiều đau khổ vì mái tóc dài này của mình, nhưng vẫn là vì mẫu thân mà yêu cầu giữ lại.
Như vậy ôn nhu, trước kia anh hai chưa bao giờ keo kiệt trong việc biểu hiện đối với người nhà.
Thế nhưng hiện tại….
Lâm Cửu Gia nhìn Lâm Thiên Lí của hiện tại đứng ở trước mặt mình, âm tà hung ác, đã không còn bộ dạng của khi xưa.
Một hồi biến lớn, thay đổi một người, làm cho một người đời đời kiếp kiếp không bao giờ quên.
Ông vĩnh viễn đều nhớ rõ ngày đó, mẫu thân đã rơi nước mắt đem ông của tuổi nhỏ bỏ vào trong một cái thùng, khuôn mặt rưng rưng nước mắt đem tro cốt của anh hai cùng với một quyển sách cổ giao cho ông, khóc bảo ông thề bất luận là phải trả giá đại giới, thì cũng không thể quên đi ngày hôm nay, vĩnh viễn phải nhớ rõ vì tộc nhân Lâm Thị báo thù.
Ông khụt khịt đáp ứng, mẫu thân khóc lóc hung hăn hôn lên trán ông hai cái, sau đó thả dây thừng, ông bị đặt ở đáy giếng, chìm trong nước giếng lạnh băng, mảnh trời duy nhất ở trên đầu cũng đã bị che đậy….
Ông ngồi trong thùng bị đông lạnh đến run bần bật, nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc thút thít ở bên ngoài, chỉ có thể bảo trì im lặng, lo sợ bị phát hiện, vì vậy mà ông cũng chỉ có thể gắt gao che lại miệng mình.
Ông cũng không biết bản thân đã ngây người ở dưới giếng trong bao lâu, ông chỉ biết bản thân mình vào lúc được gia đinh người hầu may mắn sống sót thả ra, thì hai chân đã không còn cảm giác, hai chân bị héo rút, tuy rằng không què, nhưng mà về sau để lại chứng bệnh nghiêm trọng.
Đôi mắt của ông trống rỗng phóng về phía xa xăm suy tư, Lâm Thiên Lí nhìn vào đôi mắt của ông, thanh âm trầm thấp gọi ông một tiếng: “Thiên Thanh.
”
Lâm Cửu Gia phục hồi tinh thần, giọng điệu mang theo vài phần ấp úng: “Anh hai, xin lỗi, tuổi càng lớn, càng thích nhớ lại chuyện xưa.
Chúng ta vẫn là nói đến chính sự!”
Ông thấy Lâm Thiên Lí không nói chuyện, thì nói tiếp: “Sau chuyện hôm qua, anh đã có thể hiện thân, thì chứng minh được rằng anh đã thoát khỏi trói buộc của khóa hồn đinh, phương pháp trên sách cấm kia ghi lại quả nhiên là có tác dụng.
”
“Không sai.
” Lâm Thiên Lí gật đầu, hôm qua hắn từ trên người Lâm Trường Tư thu thập một số lượng lớn linh khí, sự cung phụng trước đây của Thiên Thanh quả thật là không thể so sánh với chuyện này, mượn một lượng linh khí kia làm hắn có thể dễ dàng phá đi trói buộc của khóa hồn đinh, quả nhiên kỳ hoàng chi thuật là vô cùng huyền diệu khó thể giải thích.
Lâm Cửu Gia gật đầu, tạm dừng vài giây sau đó nói tiếp: “Vậy anh hai, anh cần phải nắm chặt thời gian làm Trường Tư….
”
Câu nói kế tiếp chưa kịp xuất khẩu, thì Lâm Thiên Lí đã giơ tay đối với ông làm ra thủ thế im lặng, quay đầu nhìn thiếu niên vẫn còn ngủ yên ở trên giường, xác định thiếu niên đã ngủ say mới yên tâm, quay đầu đối với Lâm Cửu Gia lắc đầu.
Hiện tại Lâm Cửu Gia cũng phản ứng lại là do ông lỗ mãng, may mắn Lâm Trường Tư còn đang hôn mê.
Ông nhẹ nhàng thở phào, cũng không nói tiếp.
Lâm Thiên Lí nhìn Lâm Trường Tư nằm ở trên giường: “Ta sẽ nắm chặt thời gian.
” Sau đó nhìn về Lâm Cửu Gia: “Chú không cần lo lắng, chú hẳn là rõ ràng trong lòng ta cái gì nặng nhất.
”
Lâm Cửu Gia gật đầu.
“Nhiều năm trôi qua, ta cũng chưa từng quên, ta đã bị khóa hồn đinh trói buộc hơn bảy tám chục năm, chịu đủ mọi sự dày vò của hàn băng.
Nhiều năm như vậy ta cũng chỉ nghĩ đến một chuyện!”
Lâm Thiên Lí cười lạnh, nghĩ đến kẻ đã lừa gạt khiến cho hắn nhà tan cửa nát, toàn thân tỏa ra khí đen, lệ khí trên mặt cũng càng ngày càng dày, đôi mắt đỏ tươi tựa như là lệ quỷ từ địa ngục trở về nhân gian.
Tay hắn nhẹ nhàng vung lên tấm bình phong liền ‘đùng’ một tiếng ngã xuống mặt đất, ngọn lửa cao hai mét vọt lên bốc cháy, không quá vài giây vải bố đã hóa thành tro, cái giá gỗ đỏ cũng bị thiêu từ hồng chuyển sang than đen.
Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười mang theo đầy sát khí: “Lan Nạp, cho dù hắn đã chết, ta cũng sẽ đem hắn từ địa ngục kéo ra, tra tấn hắn đến sống không bằng chết.
”.