Quỷ Kiếm U Linh

Hồi 47

 Lâm Thủy Trúc.

Đúng là cái tên Lâm Thủy Trúc. Đó là một khu rừng trúc với diện tích độ vài trăm mẫu. Nhưng nó lại lọt thỏm giữa một hồ nước mênh mông, nên xa xa trông tựa một quả đồi xanh nhô lên trên mặt nước hồ trong vắt. Khung cảnh vừa ngoạn mục vừa tĩnh lặng, mà bất cứ ai đặt chân đến trong tâm định sẽ nẩy sinh ý niệm chối bỏ hồng trần tục lụy mà đi tìm sự thanh nhàn êm ả.

Chiếc thuyền nan từ từ nép mạn vào gờ đất khu rừng trúc. Tiêu Thái Ngọc cùng với Lệnh Thế Kiệt bước lên bờ. Thế Kiệt nhìn Thái Ngọc hỏi:

− Tỷ tỷ... chúng ta đã đến Lâm Thủy Trúc. Đệ không biết sẽ tìm được gì ở đây.

− Tỷ nghĩ U Linh Nhân sẽ cho người đón chúng ta.

Đúng như Thái Ngọc dự đoán, từ trong khu rừng trúc hai gã hán nhân cao nhỏng, vận y trang đạo tỳ trổ khinh thuật thượng thặng lướt ra.

Thái Ngọc nhìn Thế Kiệt:

− Tỷ tỷ nói đúng đấy chứ?

Hai gã hán nhân bước đến trước mặt Lệnh Thế Kiệt, ôm quyền xá rồi trịnh trọng nói:

− Công tử chính là Quỷ Kiếm Khách Lệnh Thế Kiệt?

− Tại hạ là Lệnh Thế Kiệt. Nhị vị huynh đài là người của U Linh Môn?

Hai gã hán nhân gật đầu.

Thế Kiệt hỏi tiếp:

− Nhị vị huynh đài đến đón tại hạ?

Một gã đứng bên phải đáp:

− Đúng như thế.

Gã đứng bên trái tiếp lời:

− Lệnh công tử cứ đi thẳng vào rừng trúc sẽ tới Trúc Xá Đào Viên. Có người đang chờ Lệnh công tử.

Thế Kiệt ôm quyền xá hai gã đó rồi trịnh trọng nói:

− Đa tạ nhị vị huynh đài đã chỉ giáo.

Chàng quay lại Tiêu Thái Ngọc:

− Tỷ tỷ, chúng ta đi.

Thế Kiệt vừa quay lưng toan dợm bước thì bất thình lình Thái Ngọc xuất thủ vươn đôi ngọc thủ chộp vào hổ khẩu hai gã hán nhân.

Thủ pháp của nàng cực kỳ nhanh và chính xác, lại ra tay bất ngờ nên hai gã hán nhân không cách chi phản ứng kịp nên nhanh chóng bị Thái Ngọc khống chế mạch môn.

Hai gã hán nhân tròn mắt nhìn nàng:

− Cô nương...

Thái Ngọc khắt khe hỏi:

− Hai ngươi không dẫn đường cho bổn cô nương và Lệnh công tử? Thật ra hai ngươi là ai?

− Cô nương...

Thái Ngọc gằn giọng:

− Hai ngươi là ai?

Hai gã hán nhân ấp úng như ngậm bồ hòn.

Thái Ngọc cau mày trầm giọng nói gằn từng tiếng:

− Bổn cô nương có thể lấy mạng hai ngươi trong chớp mắt đó.

Thế Kiệt bối rối xen vào:

− Tỷ tỷ.

Thái Ngọc nhìn chàng rồi quay lại hai gã hán nhân:

− Ta biết người U Linh Môn chẳng bao giờ xuất hiện một cách bình thường như hai ngươi cả. Hai ngươi không phải là người của U Linh Môn.

Nàng vừa nói vừa vận chân âm xiết đôi ngọc trảo. Hai gã hán nhân nhăn nhó vì đau đớn.

Gã đứng bên trái Thái Ngọc rối rít nói:

− Cô nương tha mạng... nhẹ tay cho huynh đệ chúng tôi.

− Muốn ta tha mạng, hai ngươi phải nói thật. Hai ngươi là ai?

Gã đứng bên phải ngập ngừng một lát rồi nói:

− Không giấu gì cô nương, huynh đệ chúng tôi chỉ được người ta thuê đứng đây đón Lệnh công tử.

Thái Ngọc gằn giọng:

− Hai ngươi cũng là người trong võ lâm?

Hai gã hán nhân lắc đầu:

− Huynh đệ chúng tôi chỉ là những ngư phủ sống ven đây thôi.

Thái Ngọc cau mày:

− Hai ngươi dám qua mặt chủ nhân Ma Cung à? Nếu chỉ là ngư phủ bình thường sao lại biết dụng thuật khinh công mà khinh thuật của hai ngươi cũng chẳng tầm thường chút nào.

Gã hán nhân đứng bên trái thở ra rồi nói:

− Không giấu gì cô nương, huynh đệ chúng tôi khi nhận lời đón Lệnh công tử thì được oan hồn dạy cho cách chạy nhảy. Huynh đệ chúng tôi thấy hay nên học.

− Hai ngươi học bao lâu?

− Oan hồn linh thiêng Lâm Thủy Trúc chỉ dạy chúng tôi có một canh giờ.

Thái Ngọc sửng sốt:

− Một canh giờ?

Hai gã hán nhân gật đầu.

Thái Ngọc nhìn lại Thế Kiệt:

− Đệ có tin họ không?

− Đệ tin những gì họ nói đều là sự thật.

Gã hán nhân đứng bên trái vội vã nói:

− Trong Lâm Thủy Trúc, có rất nhiều oan hồn.

Thái Ngọc buông mạch môn hai gã hán nhân rồi từ tốn nói:

− Bổn cô nương tạm tin hai ngươi.

Thế Kiệt bất chợt ghịt tay Thái Ngọc:

− Tỷ tỷ, hãy xem kìa.

Trong Lâm Thủy Trúc xuất hiện những chiếc bóng nhàn nhạt. Những chiếc bóng đó như thoát hiện rồi thoát mất, cứ như người ta bị hoa mắt, không thể nhận định những chiếc bóng kia đang làm gì.

Thái Ngọc nhíu mày:

− Lạ thật, tỷ có cảm giác đây là một trận pháp kỳ môn.

− Thì tỷ đã biết rồi, U Linh Môn khi xuất hiện thì chẳng tầm thường là gì. Muốn biết hư thực thế nào, chúng ta vào Lâm Thủy Trúc.

Thái Ngọc gật đầu.

Hai người cùng song hành trổ thuật khinh công băng vào rừng trúc bạt ngàn. Bên trong rừng trúc vắng lặng đến rợn người. Lúc bên ngoài phạm vi rừng trúc, Thế Kiệt và Thái Ngọc còn thấy những chiếc bóng nhờn nhợt, nhưng khi vào trong rồi thì họ lại chẳng thấy ai cả.

Thái Ngọc trang trọng nói:

− Đệ đệ, đây đúng là trận pháp kỳ môn. Tỷ và đệ không thể rời nhau nửa bước nếu không muốn thất lạc nhau.

Lời còn đọng trên hai cánh môi xinh xắn của nàng thì bất thình lình từ phía sau lưng Thái Ngọc, hai nhành trúc vút đến tập kích thẳng vào gáy Tiêu Thái Ngọc. Thế công của nhành trúc tợ một nhát đao phạt một cây chuối, nếu trúng tức khắc thủ cấp của Thái Ngọc sẽ lìa khỏi cổ.

Thế Kiệt nhác thấy có tiếng gió lạ sau lưng mình, thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn trong tay chàng vụt thoát ra khỏi vỏ, tạo một màn ảnh quang xanh rờn.

Nhành trúc bị lưỡi Quỷ Kiếm cắt thành từng đoạn nhỏ rơi lã chã xuống đất.

Thái Ngọc giật mình. Nàng nhìn Thế Kiệt:

− Đệ đê.... đây đúng là một cạm bẫy chết người. Chúng ta như đang đứng giữa một rừng cao thủ mà chẳng nhận biết họ Ở đâu. Chúng ta nên trở ra thôi.

Thế Kiệt vừa định gật đầu theo ý của Tiêu Thái Ngọc thì bất giác nghe văng vẳng tiếng gọi thổn thức của Cáp Nhật Hồng:

− Lệnh đại ca... Lệnh đại ca...

Chàng thoạt biến sắc, bởi không ngờ Cáp Nhật Hồng cũng có mặt trong Lâm Thủy Trúc.

Tiếng gọi của Cáp Nhật Hồng hình như chỉ cách chàng không quá ba trượng và ở phía sau một bụi trúc lớn.

Tiếng gọi của Cáp Nhật Hồng khiến Thế Kiệt không cầm lòng được. Tiếng kêu của Cáp Nhật Hồng còn văng vẳng thì Lệnh Thế Kiệt đã trổ khinh thuật Di Hình Cước Pháp, nhoang nhoáng len lỏi qua những tán trúc lướt về nơi phát ra tiếng gọi của Cáp Nhật Hồng.

Tiêu Thái Ngọc hoảng hốt thét lớn:

− Đệ đệ, cẩn thận!

Tiếng thét của Tiêu Thái Ngọc còn lồng lộng thì sự biến đã xảy ra. Cả khu rừng trúc như chuyển động. Thái Ngọc vừa toan thi triển khinh pháp bám theo Thế Kiệt thì chàng đã mất hút trong sự vây bọc của những tàng trúc khổng lồ.

Không còn thấy bóng dáng Thế Kiệt, Thái Ngọc bèn cất tiếng gọi lớn, hy vọng sẽ có tiếng Thế Kiệt đáp trả:

− Đệ đê.... Lệnh đệ đê.... Hãy trả lời cho tỷ biết đệ đang ở đâu.

Cùng với tiếng gọi lanh lảnh đó, Thái Ngọc xuất thủ, tống ra những đạo Ngũ Âm Bạch Cốt Trảo đánh thẳng vào những tán trúc.

Vốn đang lo lắng cho Thế Kiệt, Thái Ngọc vận dụng tới mười thành chân âm, nên những đạo Ngũ Âm Bạch Cốt của nàng vô cùng cương mãnh, chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi mà mười tán trúc đã bị bật gốc, rào rào ngã xuống, cùng với những tán trúc đổ xuống là những tiếng rú thất thanh.

Thái Ngọc giật mình, vì ngỡ trảo công của nàng đánh nhằm Thế Kiệt, nên vội vã thu hồi chân nguyên lướt đến tán trúc vừa có tiếng rú vọng đến.

Ba lão đạo sĩ vận đạo bào Võ Đang nằm khềnh dưới đất, còn ngồi tĩnh thân kiết đà là Hư Hư đạo trưởng. Bên khóe miệng có một vệt máu tươi đang rỉ ra.

Thái Ngọc cau mày:

− Hư Hư đạo trưởng, sao lão lại có mặt ở đây?

Hư Hư đạo trưởng chưa trả lời nàng thì từ một tán trúc khác bất ngờ có một đạo chưởng phong cực kỳ dũng mãnh bủa tới Tiêu Thái Ngọc.

Thế chưởng này mãnh tợ ba đào, có thể san bằng lấp biển. Trong tình huống bất ngờ, Thái Ngọc liền điểm mũi hài lướt lên cao ba trượng đạp lên trên sóng chưởng, rồi hoành thân với một bộ pháp thần kỳ uyển chuyển, tung luôn bảy mảnh lụa thất sắc tập kích về hướng phát ra đạo kình.

Ầm!

Tán trúc bật gốc, đổ luôn xuống đất.

Thái Ngọc thét lớn:

− U Linh Nhân, đánh lén bổn cô nương thì đâu có tài cán gì.

Nàng cứ ngỡ U Linh Nhân ẩn núp sau những tán lá trúc và trận pháp kỳ môn tập kích mình, nhưng khi tiếng hừ nhạt cất lên thì Tiêu Thái Ngọc còn sững sờ hơn.

Tán trúc vừa bật gốc thì Tây Kỳ Thạch Khởi như từ dưới đất chui lên.

Lão nhìn Thái Ngọc:

− Hừ, nếu không phải là ta thì đã táng mạng bởi Thất Sắc Đoạt Mạng của nàng rồi.

Thái Ngọc nhíu mày:

− Sao lão cũng ở đây?

Tây Kỳ nhìn Hư Hư đạo trưởng.

Lão dời mắt nhìn lại Tiêu Thái Ngọc, cáu gắt nói:

− Trong Lâm Thủy Trúc này không phải có một mình ta đâu, mà còn rất nhiều người.

Nhưng tất cả đều bị che mắt bởi U Linh trận pháp của U Linh Môn. Nếu cứ hành xử như nàng thì mọi người tự tàn sát lẫn nhau mà chết.

Nghe Tây Kỳ Thạch Khởi nói, Thái Ngọc đâm ra bối rối.

Thấy vẻ bối rối của nàng, Thạch Khởi dè bỉu nói:

− Nàng lo lắng cho gã tiểu tử Lệnh Thế Kiệt à?

− Lão không lo cho chàng sao?

− Ta chỉ sợ những pho tượng kim thân La Hán của gã tiểu tử kia rơi vào tay U Linh Môn mà thôi.

− Lão biết như vậy sao không tìm cách hóa giải U Linh trận pháp?

− Hóa giải trận pháp U Linh thì không được hấp tấp như nàng. Cách hóa giải U Linh trận pháp của nàng chỉ có lợi cho Lâm Thủy Trúc mà thôi.

Tây Kỳ nhìn lại Hư Hư đạo trưởng:

− Lão đạo sĩ mũi trâu đã giao thủ một chưởng với ta nên mới bị nội thương trầm trọng.

Lão bị nội thương bởi vì hóa giải U Linh trận pháp cũng như nàng vậy.

Tây Kỳ Thạch Khởi nhún vai:

− Võ Đang bốn người nhập U Linh thì ba người đã chết bởi Thất Sắc Đoạt Mạng của nàng. Còn một thì đang cố giữ cái mạng, xem ra Võ Đang đã đến thời mạt vận rồi.

Tiêu Thái Ngọc bước đến bên Hư Hư đạo trưởng. Nhìn lướt qua ba cái xác của ba vị đạo trưởng nằm khềnh dưới đất, nàng bất giác tự trách mình đã hồ đồ vấy họa cho họ.

Thái Ngọc nhỏ giọng nói:

− Trưởng lão thấy trong nội thể ra sao?

Hư Hư đạo trưởng đang vận công điều tức, nghe tiếng nàng liền nhướng mắt thở dài một tiếng.

Thái Ngọc không chần chừ liền vận hóa chân âm áp ngọc thủ vào đại huyệt Kiên Tĩnh của Hư Hư đạo trưởng. Lão đạo trưởng rùng mình một cái, thổ luôn một bụm máu bầm. Sau khi thổ được khối máu bầm, sắc mặt của lão nhanh chóng hồi phục.

Thấy Thái Ngọc phí hoài chân âm, Tây Kỳ Thạch Khởi cau mày. Lão tằng hắng nói:

− Nàng nên nhớ bọn đạo sĩ Võ Đang lỗ mũi trâu lúc nào cũng huyênh hoang cho chúng là danh môn chính phái thuộc bạch đạo. Còn nàng chỉ thuộc vào hàng hắc đạo tiện môn thôi, nên chẳng cần thiết phải tốn chân nguyên cho bọn chúng.

Mặc cho Tây Kỳ Thạch Khởi nói, Thái Ngọc vẫn tiếp tục truyền chân âm để thông kinh đả mạch cho Hư Hư đạo trưởng.

Tây Kỳ thở ra một tiếng:

− Từ lúc nàng cận kề gã tiểu tử Lệnh Thế Kiệt thì thay đổi nhiều quá rồi đó.

Khi hơi thở của Hư Hư đại trưởng đã trở lại bình thường, Thái Ngọc mới thu hồi ngọc thủ.

Hư Hư đạo trưởng thở hắt ra một tiếng rồi ôm quyền xá Thái Ngọc:

− Đa tạ Tiêu cô nương đã vì bần đạo mà hao tổn chân nguyên.

− Trưởng lão đừng khách sáo. Lúc này tất cả chúng ta đều bị nạn trong U Linh trận pháp, nên ta không phân biệt hắc đạo hay bạch đạo.

Nghe nàng nói, Tây kỳ hừ nhạt một tiếng:

− Giúp cho mấy lão đạo sĩ mũi trâu này, nàng chẳng có ích lợi gì đâu.

Thái Ngọc đáp lời Tây Kỳ:

− Nhưng lúc này có nhiều người vẫn hơn. Chúng ta cần phải nghĩ cách thoát ra khỏi trận pháp U Linh của U Linh Môn.

− Mấy lão đạo sĩ mũi trâu thì có tài cán gì đâu mà nàng hy vọng vào họ chứ. Có chăng thì ta mới là niềm hy vọng nè.

Tây Kỳ Thạch Khởi vừa dứt lời thì đột nhiên không gian trong chu vi độ mười trượng quanh lão và Tiêu Thái Ngọc bỗng xuất hiện vô số những tờ giấy vàng bạc.

Tây Kỳ cau mày:

− U Linh Môn muốn bỡn cợt Tây Kỳ này à?

Cùng với lời nói đó, Tây Kỳ Thạch Khởi khẽ vũ lộng ngọn đại hắc kỳ. Ngọn đại hắc kỳ đen kịt tạo ra một trận bạo phong ào ào cuốn tới những tờ giấy vàng bạc, thổi chúng bay ngược trở lại những tán trúc.

Khi những tấm giấy vàng mã mất hút vào những tán trúc thì một giọng nói u hồn nhạt nhẽo cất lên:

− Lão quỷ Tây Kỳ cứ ngồi yên ở đó. Nếu cứ vọng động tự thị thì có thể mãi mãi ở trong cõi U Linh mà không còn cơ hội thu nạp những pho tượng kim thân La Hán đâu.

Tây Kỳ Thạch Khởi sa sầm mặt, hai lỗ tai dỏng cao để định hướng nơi phát ra tiếng truyền âm nhập mật bằng giọng u linh nhạt nhẽo đó.

Tiếng truyền âm nhập mật vừa dứt thì Tây Kỳ Thạch Khởi bất ngờ quay phắt lại, đồng thời vũ lộng ngọn đại hắc kỳ tạo ra một trận cuồng phong công thẳng về phía một tán trúc.

Tiếng cuồng phong do ngọn đại kỳ tạo ra chẳng khác nào cơn cuồng nộ của trời đất xô tới tán trúc.

Ầm!

Tây Kỳ Thạch Khởi thoạt nhíu mày vì có cảm nhận hổ khẩu cầm đại hắc kỳ của mình tê rần bởi lực phản hồi của trận cuồng phong do lão tạo ra vừa bổ vào một vách núi không một chút suy xuyển.

Sự biến đó buộc lão quỷ Tây Kỳ phải lõ mắt, mở to hết cỡ nhìn về phía tán trúc.

Từ trong tán trúc bị bật rễ, Đông Độc Âu Dung Thừa cùng Bắc Thần Thôi Kỳ Lân bước ra.

Đông Độc Âu Dung Thừa nhìn Tây Kỳ Thạch Khởi bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngẩn ngơ:

− Thì ra là lão quỷ. Không ngờ lão lại là người của U Linh Môn.

− Đông Độc lão quỷ nói thế không đúng rồi. Thạch mỗ này nào phải là người của U Linh Môn. Mà hai ngươi mới chính là người của U Linh Môn.

Bắc Thần trợn mắt chỉ Thạch Khởi:

− Lão lầm rồi. Đông Độc và Bắc Thần sao lại là người của U Linh Môn được.

Thái Ngọc bước đến bên Thạch Khởi.

Nàng nhìn Đông Độc và Bắc Thần nói:

− Tất cả chúng ta đều bị U Linh Nhân vây hãm trong trận pháp U Linh này.

Bắc Thần nhìn lại Đông Độc.

Âu Dung Thừa nhìn trả lại Tây Kỳ:

− Tại sao lão lại đến đây?

Thạch Khởi hất mặt:

− Vậy hai người đến đây làm gì?

Đông Độc cau mày:

− Lão nhận được chỉ ước U Linh?

Tây Kỳ lưỡng lự một lúc rồi khẽ gật đầu:

− Không sai, Thạch mỗ nhận được chỉ ước U Linh.

− Lão sẽ đến Trúc Xá chứ?

Tây Kỳ vuốt râu:

− Thạch lão phu nói rồi. Tiểu tử Lệnh Thế Kiệt là của lão phu. Không đến Trúc Xá thì chẳng khác nào lão trao gã cho U Linh Môn.

Hư Hư đạo trưởng nhìn Tây Kỳ:

− Bần đạo mạn phép hỏi Thạch lão nhân.

Tây Kỳ hất mặt:

− Lão cứ hỏi.

− Trong chỉ ước mà Thạch lão nhân nhận được có khác gì với chỉ ước U Linh của bần đạo không?

Tây Kỳ hừ nhạt:

− Lão phu nghĩ chúng chẳng khác nhau đâu.

Hư Hư đạo trưởng thở dài:

− Bần đạo nghĩ khác. Bởi bần đạo đã xem qua chỉ ước U Linh của Thiếu Lâm, thấy có điểm dị thường.

Nghe Hư Hư đạo trưởng nói, Tây Kỳ Thạch Khởi liền lấy bức chỉ ước U Linh của lão ra xem.

Lão hất mặt, thảy luôn bức chỉ ước U Linh cho Hư Hư đạo trưởng:

− Lão đạo sĩ xem có khác gì của lão không?

Hư Hư đạo trưởng nhìn bức chỉ ước U Linh của Tây Kỳ rồi so với bức chỉ ước U LInh của lão. Hư Hư đạo trưởng nhìn lại Thạch Khởi:

− Có khác nhau.

Đông Độc cau mày lấy sức chỉ ước U Linh của mình. Lão bước đến bên Hư Hư đạo trưởng, ôn nhu nói:

− Âu mỗ thường thán phục Võ Đang phái về trận pháp. Hy vọng lần này đạo trưởng sẽ giúp Âu mỗ thoát khỏi U Linh trận pháp để đến được Trúc Xá.

Âu Dung Thừa vừa nói vừa xòe bức chỉ ước U Linh trao qua tay Hư Hư đạo trưởng.

Quan sát ba bức chỉ ước U Linh một lúc, Hư Hư đạo trưởng thoạt cau mày.

Tây Kỳ quan sát sắc diện của Hư Hư đạo trưởng, buột miệng hỏi:

− Lão đạo sĩ thấy gì trong ba bức chỉ ước U Linh đó?

Hư Hư đạo trưởng vuốt râu, trầm tư nói:

− Ý tưởng của U Linh Nhân rất hay.

Bắc Thần gắt gỏng hỏi:

− Hay thế nào? Lão đạo sĩ làm ra vẻ quan trọng quá.

Hư Hư đạo trưởng chìa ba bức chỉ ước U Linh về phía Đông Độc Âu Dung Thừa, từ tốn nói:

− Đông Độc lão nhân nhìn xem. Tất cả hoa văn trong ba bức chỉ ước U Linh đều khác nhau, nhưng có một điểm chung.

Đông Độc vuốt râu:

− Âu mỗ không nhận ra, mà thấy cái nào cũng giống nhau.

Hư Hư đạo trưởng nói:

− U Linh Nhân gửi chỉ ước U Linh có ẩn ý. Tất cả những hoa văn bao quanh ngọn bạch lạp ví như rừng trúc đang vây bọc ta. Ngọn bạch lạp nằm giữa hoa văn này.

Hư Hư đạo trưởng nhìn lên trời:

− Lúc này là ba ngày. Làm sao chúng ta thấy được ngọn bạch lạp này chứ? Muốn thấy ngọn bạch lạp thì phải chờ đến đêm. Phải chờ đến đêm.

Tiêu Thái Ngọc cau mày:

− Đạo trưởng, chúng ta phải chờ đến đêm sao?

− Ban đêm mới thấy được ánh sáng của ngọn bạch lạp này.

Hư Hư đạo trưởng vuốt râu:

− Chỉ có ban đêm thôi. Chúng ta đang ở trong trận pháp U Linh, muốn thoát ra khỏi nó phải nhờ tới ánh sáng của ngọn bạch lạp này. Đây cũng là ẩn ý của U Linh Nhân.

Tiêu Thái Ngọc thở dài.

Nàng nhìn Hư Hư đạo trưởng nói:

− Ta hiểu rồi. Hiện tại chúng ta như trong cõi mù mịt mà chỉ có ánh sáng của ngọn bạch lạp mới có thể đưa chúng ta khỏi chốn mù mịt này.

− Thái Ngọc cô nương nói rất đúng. Khi mặt trời sụp, tất cả chúng ta sẽ đến được cái nơi muốn đến. Nơi đó chính là ánh sáng của ngọn bạch lạp này.

Bắc Thần hỏi Hư Hư đạo trưởng:

− Nếu như đêm xuống mà không có ánh sáng của ngọn bạch lạp thì sao?

− Bần đạo tin sẽ có kỳ biến xảy ra trong U Linh trận pháp. U Linh Nhân muốn chúng ta chứng kiến một sự kiện trọng đại có một không hai trong giang hồ.

Thạch Khởi hục hặc nói:

− Thạch lão phu không muốn nghe lão đạo sĩ mũi trâu nói nữa. Nếu chỉ biết chờ đợi thì lão đây cũng biết chờ đợi, đâu cần đến lão.

Tây Kỳ Thạch Khởi quay lại Thái Ngọc:

− Nàng đi với ta.

Thái Ngọc nhíu mày thối lại hai bộ.

Tây Kỳ Thạch Khởi trợn mắt.

Thái Ngọc cúi đầu nhìn xuống. Nàng lí nhí nói:

− Chúng ta hiện ở trong U Linh trận pháp, cứ ở đây chờ đến khi mặt trời sụp xuống xem có kỳ biến gì không. Nếu như không có kỳ biến tôi sẽ đi với lão.

Nàng vừa nói vừa nép mình vào sau lưng Hư Hư đạo trưởng.

Tây Kỳ Thạch Khởi chỉ hừ nhạt lườm Tiêu Thái Ngọc.