Tòa lầu không còn sự rộn rịp tấp nập của cái thời còn thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi, và kể từ sau lần U Linh Nhân xuất hiện, nó bỗng chốc trở nên hoang vắng.
Tòa lầu ngày xưa từng là chốn dừng chân của bao lãng tử nổi tiếng nhất trấn Hàm Thành, nay bỗng chốc trở nên hoang vắng điêu tàn.
Rêu mốc phủ đầy trên mái ngói, tưởng chừng như nó chẳng bao giờ được bàn tay người chăm sóc. Tất cả thời hoàng kim đã chìm vào quá khứ, và còn lại là sự hoang sơ, tiêu điều và ảm đảm.
Thế Kiệt dừng bước trước những bậc tam cấp. Những đốm rêu xanh đập vào mắt chàng khiến chàng buông một tiếng thở dài. Chàng có cảm tưởng như rất xa lạ với Dạ Nguyệt Lầu, mặc dù đã từng đặt chân đến đây. Khung cảnh Dạ Nguyệt Lầu tạo cho chàng một cảm giác bâng khuâng khó tả, một nỗi u hoài mênh mang. Những đóm rêu cho chàng một cảm nhận mơ hồ của một kẻ xa nhà nay quay trở lại nhìn sự hoang phế của dấu tích cội nguồn.
Thế Kiệt rảo bước lên những bậc tam cấp, không biết sao trong tận cùng đáy lòng chàng là một nỗi buồn mênh mông, nặng trĩu, lẫn lộn trong nỗi buồn đó là một cảm giác mơ hồ thật khó diễn tả.
Chàng gõ cánh cửa đóng im ỉm:
− Lý Ma Ma... Lý Ma Ma...
Cánh cửa dịch mở.
Một khuôn mặt nhọn hoắt như mặt ngựa thò ra. Ánh mắt của gã tráng niên chiếu vào Thế Kiệt. Trong ánh mắt đó lóe lên cái nhìn của một giống cáo đang săn mồi.
Y ôn nhu hỏi:
− Công tử tìm ai?
− Tại hạ là Lệnh Thế Kiệt, huynh đài có thể cho tại hạ vào gặp Lý Ma Ma?
Gã tráng niên tròn mắt nhìn chàng:
− Công tử đây là Lệnh công tử mà thiên hạ gắn cho ngoại danh là Quỷ Kiếm Khách?
− Thiên hạ chỉ đồn đại mà thôi, chứ tại hạ là một người bình thường.
Gã tráng niên mở rộng cửa vừa nói:
− Lệnh công tử chỉ khiêm nhường mà thôi, đâu đâu ai cũng nhắc đến Quỷ Kiếm Khách.
Ngay cả tôi đây vừa gặp công tử đã thấy ngưỡng mộ vì cốt cách và phong thái của công tử rồi.
− Đa tạ huynh đài đã có hảo ý đối với tại hạ.
− Lệnh công tử lại khiêm nhường rồi.
Thế Kiệt cùng gã bước vào Dạ Nguyệt Lầu. Trước mắt chàng tất cả cảnh đổ nát vẫn còn y như cũ, kể từ sau cái lần Chữ Hào Thiên đại náo.
Lệnh Thế Kiệt nhìn gã tráng niên ôn nhu hỏi:
− Lý Ma Ma không tu sửa lại Dạ Nguyệt Lầu à?
Gã lắc đầu:
− Lý Ma Ma lúc này kỳ lắm. Người như bị mất hồn, và lúc nào cũng nhắc đến Lệnh công tử.
− Lý Ma Ma nhắc đến tại hạ?
Gã gật đầu:
− Không lúc nào mà người không nhắc.
− Tại hạ và Lý Ma Ma chẳng có quan hệ gì, sao Lý Ma Ma lại nặng tình với tại hạ như vậy?
− Tôi chỉ là phận nô dịch làm sao biết được. Có lẽ mối quan hệ đó Lý Ma Ma chẳng nói ra thôi.
Thế Kiệt dừng bước:
− Tại hạ muốn gặp Lý Ma Ma Gã tráng niên hồ hởi nói:
− Lý Ma Ma cũng rất muốn gặp Lệnh công tử.
Gã đảo mắt một vòng, rồi hối hả lấy chiếc đôn, mặt chiếc đôn phủ một lớp bụi đầy, y bưng đến mỉm cười nói:
− Kể từ cái ngày công tử cùng với Chữ Hào Thiên ra đi, Lý Ma Ma lệnh không cho chúng tôi quét dọn gì cả nên Dạ Nguyệt Lầu mới như thế này.
Thế Kiệt thở dài:
− Lý Ma Ma chắc không muốn dựng lại tòa lầu như ngày xưa nó đã từng nổi tiếng.
− Không có thiên hạ đệ nhất kỹ nữ thì có tu sửa lại cho tráng lệ nguy nga cũng chẳng có ai tìm đến Dạ Nguyệt Lầu. Càng nghĩ Lý Ma Ma càng nuối tiếc cái thưở đó.
Gã dùng luôn vạt áo lau mặt chiếc đôn:
− Mời Lệnh công tử yên vị.
− Huynh đài cứ để tại hạ tự nhiên. Tại hạ quá vãng lần này chỉ mong được gặp Lý Ma Ma.
Gã tráng niên gật đầu như tế sao:
− Tiểu nhân biết... Tôi sẽ báo ngay với Lý Ma Ma. Lệnh công tử đến bất ngờ quá, tiểu nhân không kịp chuẩn bị hầu tiếp.
− Tại hạ không dám làm phiền Lý Ma Ma và các vị.
− Công tử cứ ngồi chờ ở đây, tôi sẽ lên thư phòng bẩm báo với Lý Ma Ma.
Thế Kiệt ôm quyền xá gã:
− Đa tạ huynh đài.
Gã vừa dợm bước thì Thế Kiệt gọi giật lại:
− Huynh đài.
Gã tráng niên thoáng giật nảy người rồi quay ngoắt lại. Y lộ rõ những nét sợ hãi ra mặt rồi lắp bắp nói:
− Lệnh... Lệnh công tử có điều chi chỉ giáo cho... cho tiểu nhân à?
Thế Kiệt nhếch hai cánh môi. Đúng là cái nhếch môi vô tình của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.
Chàng từ tốn nói:
− Tại hạ chưa được biết cao danh quý tánh của huynh đài.
Gã tráng niên thay đổi ngay dung diện, nhỏ hơi nói:
− Không ngờ một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi mà cũng được Quỷ Kiếm Khách hỏi đến danh tính. Nhất định là tôi sẽ kháo với mọi người.
Gã liếm mép nói tiếp:
− Tôi họ Lữ tên Thành Côn.
− Lữ huynh thật tốt với tại hạ.
Lữ Thành Côn cười toét miệng:
− Chỉ cần Lệnh huynh nói với Lý Ma Ma một tiếng để nâng đỡ sau này.
Thế Kiệt gật đầu:
− Nếu Lý Ma Ma thật sự có thịnh tâm với tại hạ thì tại hạ sẽ nói dùm Lữ huynh một tiếng.
Lữ Thành Côn lại toét miệng cười, nhưng không ra tiếng. Gã ôm quyền xá Thế Kiệt:
− Đa tạ Lệnh huynh... Đa tạ Lệnh huynh. Có cơ hội, nhất định Thành Côn này sẽ đáp tạ.
− Lữ huynh đừng khách sáo như vậy.
− Thi lễ không bằng vâng mệnh. Lệnh huynh chờ tại hạ một chút.
Thế Kiệt gật đầu.
Lữ Thành Côn đi lên lầu Dạ Nguyệt. Gã khuất dạng cuối hành lang.
Còn lại một mình, Thế Kiệt càng cảm nhận sự đổ nát suy sụp của tòa lầu Dạ Nguyệt.
Chàng đảo mắt nhìn quanh gian chính sảnh, và đâu đó có tiếng mối đục rào rào đập vào thính nhĩ khiến Thế Kiệt không khỏi buông một tiếng thở dài ảo não.
Chàng lẩm nhẩm nói:
− Vạn vật đâu thể nào tồn tại với thời gian. Đâu ai ngờ được Dạ Nguyệt Lầu có cái ngày này Ánh mắt của chàng vô tình đừng lại trước bức chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi. Đôi mắt của Thi Thi thật buồn và như đang nhìn vào một cõi xa xôi thăm thẳm nào đó. Ánh mắt này chàng có cảm nhận đã gặp ở đâu rồi, ánh mắt thật buồn và lột tả tất cả sự hoài cảm trong tâm hồn.
Bức chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ như cuốn hút lấy mọi tâm tư của chàng. Từ đó toát ra một hấp lực buộc Thế Kiệt phải bước đến gần.
Triều Thi Thi như đang nhìn chàng, nhìn với tất cả sự độ lượng khoan dung, hay đúng hơn Thế Kiệt cảm thấy ấm áp qua bức chân dung của con người xa lạ này. Chàng đã từng nghe tôn sư Giang Kỳ nhắc mãi về Triều Thi Thi. Trong ý niệm của chàng, Triều Thi Thi là sư mẫu nhưng đến hôm nay qua bức chân dung, Thế Kiệt mới có thể biết được chân diện dung của Triều sư mẫu.
Chàng nhìn dòng bút tự ghi dưới bức tranh:
“Thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi”.
Thế Kiệt thoáng một chút cau mày. Bất thình lình chàng rút thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn cắt hai chữ kỹ nữ rồi xé ra từng mảnh vụn. Dưới bức chân dung giờ chỉ còn dòng chữ:
“Thiên hạ đệ nhất Triều Thi Thi”.
Thế Kiệt mỉm cười:
− Triều sư mẫu.
Chàng ngỡ như Triều Thi Thi đang mỉm cười với chàng vì đã xóa được hai chữ kỹ nữ.
Lữ Thành Côn quay trở xuống. Y nhìn Thế Kiệt đang đứng ngắm bức chân dung Triều Thi Thi.
Lữ Thành Côn tằng hắng đánh động Thế Kiệt.
Chàng quay lại.
Lữ Thành Côn bước đến bên chàng:
− Thấy Lệnh huynh đang say sưa ngắm vẻ đẹp của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi, Thành Côn này không dám đánh động.
Nghe gã họ Lữ nói Thế Kiệt sa sầm mặt.
Lữ Thành Côn chột dạ:
− Thành Côn này có điều gì làm trái ý Lệnh huynh?
Thế Kiệt lắc đầu:
− Không không... tại hạ chỉ không thích hai tiếng kỹ nữ gắn cho Triều sư mẫu.
− Tôi biết lỗi... Lệnh huynh bỏ qua cho... Miễn thứ.
− Tại hạ không dám trách Lữ huynh.
Thành Côn ôm quyền:
− Đa tạ Lệnh huynh.
Gã đổi giọng trang trọng nói:
− Lý Ma Ma cho mời Lệnh huynh lên thư phòng. Nhưng trước khi lên thư phòng, Lý Ma Ma có dặn tôi nói với Lệnh huynh.
Thế Kiệt hỏi:
− Lý Ma Ma dặn gì với tại hạ?
Thành Côn thở dài một tiếng:
− Lý Ma Ma từ sau Lệnh huynh ra đi, u sầu bất ngờ bị trúng phong hàn, nên không đi đứng và nói năng được nữa. Lý Ma Ma nói ra để Lệnh huynh khi gặp người đừng quá ưu tư lo lắng.
− Tại hạ sẽ vấn an Lý Ma Ma.
− Thế thì tốt lắm. Mời Lệnh huynh theo tôi.
− Tại hạ rất mong muốn được gặp Lý Ma Ma.
Lữ Thành Côn gật đầu rồi trở bộ đi trước. Thế Kiệt theo sau lưng y. Chàng vừa đi vừa quan sát. Tất cả mọi nơi từ góc lầu cho đến những bậc tam cấp đều phủ một lớp bụi dầy, tưởng chừng như chẳng một ai ngó ngàng đến tòa lầu một thời nổi tiếng này để giờ đây nó đang dần dần tàn lụi bởi năm tháng hoang phế.
Lữ Thành Côn dừng bước trước một cánh cửa thư phòng đóng im ỉm. Cánh cửa thư phòng cũng phủ một lớp bụi đầy. Cảnh trí xơ xác đó khiến chàng phải buông một tiếng thở ra ảo não.
Lữ Thành Côn nghe tiếng thở ra của chàng, quay đầu nhìn lại:
− Vì sao Lệnh huynh lại thở ra?
− Tại hạ sẽ xin với Lý Ma Ma tu sửa lại tòa lầu này. Dù sao cũng có thời gian Triều sư mẫu đã ở đây.
Lữ Thành Côn lại tạo một nụ cười toét miệng nhưng không phát thành tiếng.
Gã hồ hởi nói:
− Lòng tốt của huynh nhất định sẽ được trời chứng giám.
Lữ Thành Côn gõ cửa ba tiếng rồi quay lại Thế Kiệt:
− Mời Lệnh huynh. Lý Ma Ma chỉ tiếp một mình huynh, có cần gì thì huynh cứ gọi tôi.
Thế Kiệt gật đầu.
Lữ Thành Côn nói:
− Tôi đợi Lệnh huynh bên dưới.
Y nói xong trở bộ bỏ đi thẳng về phía cầu thang xuống lầu. Thế Kiệt đứng trước cửa thư phòng. Tay chàng vô tình chạm vào túi phấn hương đeo bên hông.
Chàng vuốt ve túi phấn hương rồi mới từ từ đẩy cánh cửa thư phòng của Lý Ma Ma.
Lý Ma Ma ngồi trên tràng kỷ ngay trước mặt Lệnh Thế Kiệt. Hai tay để trên bắp đùi, mắt nhìn chàng không chớp. Chỉ mới một thời gian ngắn mà chàng cảm thấy Lý Ma Ma thay đổi quá nhiều. Hình như dung nhan của bà cũng già nua theo sự hoang tàn xơ xác của tòa lầu Dạ Nguyệt.
Lệnh Thế Kiệt bước đến hai bộ, ôm quyền xá Lý Ma Ma:
− Thế Kiệt vấn an Lý Ma Ma.
Hai mắt Lý Ma Ma khẽ chớp một cái, nhưng chẳng nói tiếng nào.
Thế Kiệt toan nói tiếng an ủi, nhưng vừa mở miệng thì chợt thấy hai giọt lệ rịn ra trên khóe mắt Lý Ma Ma.
Hai giọt lệ kia khiến chàng xúc động và tự hỏi mình và Lý Ma Ma có quan hệ gì, tại sao vừa gặp thì mụ đã khóc rồi? Phải chăng Lý Ma Ma khóc vì thương cảm cho thân phận mình?
Thế Kiệt dấn đến hai bộ.
Chàng nói:
− Lý Ma Ma, sao người lại khóc?
Câu hỏi đó còn chưa tan trên hai cánh môi của chàng thì bất thình lình từ trong ống tay áo của Lý Ma Ma hai vệt sáng vàng thoát ra như hai mũi phi tiễn nhanh cực kỳ, nhắm thẳng yết hầu Thế Kiệt.
Sự biến đó thật bất ngờ, nếu trước đây Thế Kiệt không thụ giáo thuật Di Hình Cước Pháp của Thần Hành Dị Cái thì khó mà tránh được hai vệt sáng vàng kia, nhưng hiện tại thì đã khác rồi. Mặc dù chàng không kịp nhận ra hai vệt sáng vàng kia là thứ gì, nhưng vẫn kịp trổ bí thuật Di Hình Cước Pháp, với một tư thế ngả nghiêng tránh né.
Hai vệt sáng vàng xượt qua hai bên hông chàng, ghim luôn vào vách thư phòng. Thế Kiệt nhìn lại, thấy hai chiếc đuôi còn ngoe nguẩy.
Cạch...
Đôi kim xà đã tự phá vỡ vách tường, cong mình lại. Chúng chỉ dài độ hai tấc, nhỏ như ngón tay út, nhưng tiềm lực thật là phi thường, không sao ngờ tới được.
Đuôi của chúng búng vào vách tường, vách tường đổ ập xuống còn chúng thì lao đến Thế Kiệt. Trong khi đôi kim xà tập kích chàng thì Lý Ma Ma vẫn ngồi bất động. Nước mắt tiếp tục rịn ra hai bên khóe mắt.
Lần này chàng đâu còn sự bất ngờ nữa mà phải dùng tới bí thuật Di Hình Cước Pháp.
Khi cặp kim xà quay lại tập kích Thế Kiệt cũng là lúc lưỡi kiếm Đoạn Hồn thoát ra khỏi vỏ cắt một đường xanh rờn thẳng tắp đón lấy chúng.
Chát!
Đoạn Hồn Quỷ Kiếm như chạm vào đôi cương đao bằng thép thì đúng hơn. Thế Kiệt cảm nhận hổ khẩu hữu thủ tê rần. Bấy nhiêu đó chàng đủ nhận biết đôi kim xà kia là giống linh vật có lớp vẩy cứng sắt đá.
Bị Đoạn Hồn Quỷ Kiếm chém thẳng vào thân, đôi kim xà bật ngược trở lại. Hai chiếc đuôi một lần nữa búng vào vách tường.
Vách tường thư phòng của Lý Ma Ma đổ sụp xuống sau cái búng đuôi của đôi kim xà.
Chúng lại lao về phía Thế Kiệt. Mắt của cặp kim xà đỏ hoe tựa như bốn hòn huyết ngọc.
Có lẽ chúng quá phẫn nộ sau khi hứng trọn một thế kiếm của Lệnh Thế Kiệt.
Lần tập kích này, đôi kim xà như đã có sự chủ định trước. Cả hai nhắm thẳng vào đôi thần nhãn sáng ngời của Thế Kiệt mà lao tới như hai tia điện trời.
Thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn xanh rờn một lần nữa lại đón thẳng vào đôi kim xà.
Chát chát!
Đôi kim xà bị hất tung lên cao ba trượng. Chúng cong mình rồi lao chúc xuống công thẳng vào giữa đỉnh đầu Lệnh Thế Kiệt. Thế công lần này của cặp kim xà như đã được huấn luyện thuần thục để đối phó với những đại cao thủ quán tuyệt trong giang hồ.
Nhưng đối thủ của đôi kim xà không phải là một kiếm thủ tầm thường mà chúng đã từng lấy mạng họ trong chớp mắt. Đối thủ của cặp kim xà lần này là một Quỷ Kiếm Khách mà kiếm thuật đã đạt tới cảnh giới tối thượng, kiếm đi cùng với ý.
Khi cặp kim xà còn cách đỉnh đầu Thế Kiệt độ hai gang tay thì chàng thi triển bí thuật Di Hình Cước Pháp thoát ra khỏi tầm công kích của cặp kim xà.
Cặp kim xà lao luôn xuống sàn thư phòng.
Bụp!
Chúng ghim quá nửa thân xuống sàn thư phòng. Hai chiếc đuôi vàng nghệ còn ngoe nguẩy, chưa kịp rút vào để phá vỡ sàn thư phòng thì một ánh chớp xanh rờn cắt một đường vòng cung lướt qua đuôi của cặp kim xà.
Phụp... phụp...
Thế Kiệt cũng không sao ngờ được khi lưỡi Quỷ Kiếm tiện đứt hai chiếc đuôi một cách dễ dàng như cắt một đoạn chuối non.
Đôi kim xà gồng thân cứng như hai thanh thép vàng, và máu tanh phún ra chẳng khác nào hai cái vòi rồng.
Vừa triệt hạ xong đôi kim xà, Thế Kiệt đã nghe những bước chân dồn dập bên ngoài hành lang. Tất cả mọi sự biến diễn ra đủ cho Thế Kiệt biết Dạ Nguyệt Lầu đã là một cái bẫy dùng để đón chàng.
Thế Kiệt lắc vai bước đến bên Lý Ma Ma:
− Ma Ma...
Lý Ma Ma vẫn ngồi bất động trên tràng kỷ.
Rầm... rầm...
Cánh cửa thư phòng bật ra, cùng lúc với năm gã cao thủ Thần Long giáo lao vào.
Thế Kiệt quay ngoắt lại:
− Các ngươi đi tìm cái chết.
Cùng với tiếng nói đó, ánh kiếm Đoạn Hồn thoát ra, tạo một vùng không gian xanh rờn.
Khi lưỡi kiếm trở về trạng thái tịnh thì năm chiếc thủ cấp của năm gã cao thủ Thần Long giáo đã lìa khỏi cổ.
Lệnh Thế Kiệt quay lưng, cõng lấy Lý Ma Ma. Những giọt nước mắt từ khoé mắt của mụ nhỏ xuống gáy chàng, tạo ra cảm giác âm ấm.
Thế Kiệt nói:
− Ma Ma... Thế Kiệt sẽ đưa Ma Ma đi.
Cõng Lý Ma Ma, chàng bước nhanh ra ngoài thư phòng. Bên dưới gian đại sảnh, hai hàng cao thủ Thần Long giáo, võ phục bó chẽn, binh khí lăm lăm đứng chờ chàng. Ngồi chễm chệ trước hai hàng cao thủ là Đông Độc Âu Dung Thừa. Sau lưng lão là Ngũ Long Sứ Giả và Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc.
Đông Độc Âu Dung Thừa nhìn Thế Kiệt.
Chàng đáp lại cái nhìn của lão cũng bằng một thứ ánh mắt sắc lạnh đã từng thụ huấn ở trong Kiếm Cung. Khi hai người chạm nhãn với nhau, cặp mày xếch ngược của Âu Dung Thừa thoạt cau lại rồi nhanh chóng giãn ra.
Chờ Thế Kiệt xuống hết cầu thang, Âu Dung Thừa mới lên tiếng bằng chất giọng khe khắt:
− Cái bẫy của lão phu dành cho tiểu tử chưa một ai thoát chết thế mà ngươi vẫn thoát ra được. Tiểu tử đúng là một kỳ tài của võ lâm đời nay...
− Âu tiền bối quá khen. Nếu như đôi kim xà của Âu tiền bối không có chỗ nhược thì có lẽ tại hạ sớm chần diêm chúa.
− Trên đời này không có cái gì mà không có chỗ nhược cả. Nhưng hạ được cặp kim xà thì không có mấy người trong võ lâm đâu.
− Vậy tại hạ là một trong những người đó?
Âu Dung Thừa khẽ gật đầu:
− Đúng... tiểu tử là một trong những người đó.
− Âu tiền bối đã biết tại hạ là một trong những người đủ bản lĩnh chắc không có ý cản chân tại hạ.
− Bổn nhân sẽ không cản chân tiểu tử nếu như ngươi trao lại bổn nhân tất cả những pho tượng kim thân La Hán mà ngươi đã lấy được.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Âu tiền bối đòi hỏi một điều mà tại hạ không thể nào chấp nhận được.
− Tiểu tử không chấp nhận yêu cầu của lão phu thì phải dụng tới bản lãnh để đưa Lý Ma Ma rời khỏi nơi hoang tàn này.
− Âu tiền bối đã bắt buộc tại hạ. Tại hạ chỉ sợ máu nhuộm đỏ chốn này.
− Giang Kỳ trước kia đã từng nhuộm máu võ lâm bằng thanh Quỷ Kiếm.
Thế Kiệt nhếch môi:
− Nếu sư tôn đã từng nhuộm máu Quỷ Kiếm Đoạn Hồn thì tại hạ cũng thực hiện đúng như sư tôn Giang Kỳ.
− Bổn nhân sợ tiểu tử không làm được như Quỷ Kiếm Giang Kỳ trước đây.
− Âu tiền bối đã lầm. Tại hạ sẽ minh chứng cho tiền bối thấy.
Thế Kiệt đặt Lý Ma Ma xuống bậc cầu thang. Mọi cử chỉ và hành động của chàng thật bình thản và tự nhiên. Đặt Lý Ma Ma yên vị xong, Thế Kiệt lia ánh mắt nhìn qua hàng cao thủ Thần Long giáo. Đôi thần nhãn giá buốt của chàng bất ngờ dừng lại đóng đinh vào mặt Lữ Thành Côn.
Nhác thấy ánh mắt khắc nghiệt của Thế Kiệt, Lữ Thành Côn thoạt rùng mình, cúi đầu để tránh.
Trong khi Lữ Thành Côn cúi đầu thì Đông Độc Âu Dung Thừa suy nghĩ:
− “Tiểu tử này đang tính giở trò quỷ gì đây? Lần này thì ngươi đừng hy vọng khống chế lão phu như lần trước.”.
Ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu lão nhân Đông Độc, thì lão chỉ kịp thấy thân pháp của Thế Kiệt vụt nhích động rồi mất hút.
Đông Độc Âu Dung Thừa bật đứng lên như dưới tràng kỷ có bếp than hồng. Lão quắc mắt thét lên:
− Tiểu tử... ngươi...
Lão chưa kịp nói hết ý thì Thế Kiệt đã hiện ra đứng sừng sững ngay vị trí cũ.
Đông Độc Âu Dung Thừa không biết chuyện gì vừa xảy ra cho đến khi thủ cấp của Lữ Thành Côn rời khỏi cổ rơi xuống sàn.
Bộp!
Âm thanh khô khốc đó khiến lão Đông Độc phải quay mặt lại nhìn. Hai con mắt của chiếc thủ cấp Lữ Thành Côn còn chớp liên tục, ngỡ như y chưa biết đầu mình đã rời khỏi cổ.
Đông Độc nhíu mày:
− Vô Ảnh Kiếm.
Thế Kiệt tiếp theo lời nói của lão:
− Quỷ Kiếm rất vô tình.
Thế Kiệt vừa nói vừa xốc Lý Ma Ma lên lưng.
Lão Đông Độc nhìn lại chàng:
− Đúng là Quỷ Kiếm.
Thế Kiệt nhìn lại Đông Độc nói:
− Tại hạ có thể làm được những gì mà trước đây sư tôn đã từng làm chứ?
− Đừng quá tự thị vào kiếm của ngươi. Chẳng lẽ Thần Long giáo và bổn nhân không bắt ngươi quỳ được à?
− Đó chỉ là chuyện trong mơ.
Chàng vừa nói vừa hoành kiếm, cõng Lý Ma Ma rảo bước hướng về cửa gian đại sảnh.
Sự chuyển biến bất ngờ, sắc diện tràn ngập sát khí của chàng khiến Đông Độc Âu Dung Thừa phải e dè.
Lão rít lên:
− Tiểu tử có thể rời khỏi đây được sao?
Lão vừa nói vừa khoát tay ra hiệu lệnh.
Thế Kiệt đã bước qua mặt Đông Độc Âu Dung Thừa, ngay lập tức ba gã cao thủ Thần Long giáo nhất tề xông tới cản đường chàng.
Cả ba gã đó đều sử dụng một thứ binh khí là những thanh quái đao có lưỡi hình răng cưa.
Cả ba tên vừa thoát ra cản đường. Chỉ với một cái lắc vai thần kỳ, với bí thuật Di Hình Cước Pháp, Thế Kiệt đã luồn qua ba gã đó rồi.
Cả ba gã ngớ ngẩn như những kẻ gặp ma, vừa vươn đao nhưng chẳng biết đối phương ở đâu mà tập kích. Khi chúng phát hiện được chàng đã vượt qua thì một ánh chớp xanh rờn đã xuất hiện sau lưng ba gã đó.
Bịp! Bịp! Bịp!
Xoảng! Xoảng! Xoảng!
Ba thanh quái đao cùng với ba chiếc thủ cấp lăn lông lốc chỉ với một chiêu kiếm quỷ do Thế Kiệt thi triển.
Hai hàng cao thủ Thần Long giáo bất giác đều thối lui ba bộ.
Thế Kiệt gằn giọng:
− Kiếm của tại hạ rất vô tình, bởi nó là Quỷ Kiếm của Giang Kỳ.
Tiêu Khắc rít lên:
− Quỷ Kiếm Khách... Ngươi cao ngạo như thế đủ rồi.
Tiêu Khắc vừa nói vừa chỉ Thế Kiệt:
− Thần Long giáo hôm nay sẽ buộc ngươi phải chết thảm thương mới chịu.
Nói mấy lời hằn học đó, Tiêu Khắc rút từ thắt lưng ra một chiếc ống đồng.
Lão đưa chiếc ống đồng lên miệng thổi mạnh một cái. Từ trong ống đồng một chùm kim châm tua tủa bắn ra, chụp tới Lệnh Thế Kiệt.
Có thể nói bọc lấy thân pháp của Thế Kiệt là một màn mưa châm thì đúng hơn. Chỉ cần một mũi châm ghim được vào thịt Thế Kiệt thì cũng có thể lấy mạng chàng, bởi chúng đã được tẩm Hủy Cốt Tán, thứ độc chất danh bất hư truyền của Thần Long giáo.
Nếu không phải vướng bận Lý Ma Ma thì màn châm dày đặc đâu thể làm gì được Thế Kiệt.
Trước kia ngồi dưới chân ngọn tháp luyện kiếm mà nước vẫn không thấm vào trang y chàng được thì mãn vũ hoa của Tiêu Khắc đâu thể xâm nhập vào da thịt Thế Kiệt được.
Nhưng hiện tại, trên lưng đã phải cõng Lý Ma Ma, tất nhiên Thế Kiệt cũng khó xoay trở.
Đối phó với Mãn Vũ Hoa Châm của Tiêu Khắc, Thế Kiệt buộc phải thi thố Di Hình Cước Pháp.
Hai chân chàng trượt dài trên sàn gạch đại sảnh thối về sau hai trượng. Trong khi thanh Quỷ Kiếm thì tạo một màn lưới phía trước che chắn như một bức tường kiên cố.
Tiêu Khắc thoạt điểm một nụ cười mỉm.
Nụ cười của gã đập vào mắt Thế Kiệt khiến cho chàng chột dạ bởi ngầm đoán ra mình đang rơi vào cái bẫy của đối phương.
Đúng như Thế Kiệt dự đoán, hai chân chưa kịp trở lộ lấy tấn thì từ sau lưng chàng bất thình lình chiếc lưới sắt do chính tay Bắc Thần Thôi Kỳ Lân tung ra.
Tấm lưới sắt phủ trọn phạm vi ba trượng ngay trên đầu Thế Kiệt. Sự xuất hiện quá bất ngờ của màng lưới sắt khiến Thế Kiệt không khỏi lúng túng và bối rối.
Chàng muốn thi triển bí thuật Di Hình Cước Pháp thoát ra khỏi phạm vi của chiếc lưới đó nhưng sao có thể kịp được bởi khi phát hiện tấm lưới sắt đó thì tình thế của chàng giống như một con cá nằm gọn trong sự chuẩn bị của lão ngư phủ Bắc Thần.
Bắc Thần đắc ý nói:
− Tiểu tử hết đường rồi.
Trong khoảng khắc cuối cùng, trước khi tấm lưới sắt nhốt gọn Thế Kiệt thì một tiếng thét lanh lảnh cất lên:
− Đệ đệ.
Cùng với tiếng thét của Tiêu Thái Ngọc thì bảy mảnh vải luạ thất sắc đồng loạt phóng ra chụp tới màng lưới sắt của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
Bảy mảnh vải mảnh mai, uyển chuyển nhưng dưới ngọc thủ thiện nghệ xuất chúng của Tiêu Thái Ngọc, chúng chẳng khác nào bảy cánh tay thần kỳ thâu tóm mành lưới của lão Bắc Thần.
Không bỏ lỡ thời cơ, Thế Kiệt lạng bộ thi triển luôn một chiêu kiếm tàn khốc công thẳng tới yết hầu lão quỷ Bắc Thần.
Đang chiếm thượng phong, không ngờ bị Tiêu Thái Ngọc phá bĩnh, giờ lại đến Quỷ Kiếm của Thế Kiệt tập kích, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân không khỏi lúng túng.
Kiếm chưa đến, nhưng khí kiếm sát nhân đã tới trước, tạo cho lão một cảm giác giá buốt cột sống. Cái cảm giác đó buộc lão phải liên tưởng đến chiếc lưỡi hái của tử thần đang hướng về phía mình.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân dù sao cũng là một trong ngũ kiệt của võ lâm, ắt kinh nghiệm từng trải của lão thừa nhận ra ánh kiếm của Thế Kiệt lần này vô cùng kinh khủng.
Với cái cảm nhận mơ hồ do Bắc Thần Thôi Kỳ Lân buông luôn chiếc lưỡi sắt, điểm mũi giày thoát về sau.
Phản xạ của lão cực nhanh, nhưng ánh kiếm quỷ vẫn rọc một đường cắt thẳng tắp trên trang phục của lão.
Toàn thân Bắc Thần nổi đầy gai ốc khi thoát khỏi đường kiếm tử vong của Lệnh Thế Kiệt. Bất giác lão nhìn lại y trang của mình mà mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán.
Tiêu Thái Ngọc nói lớn:
− Đệ đê... Chúng ta đi thôi.
Nàng vừa nói vừa thu hồi bảy mảnh lụa thất sắc, rồi cùng với Thế Kiệt băng ra ngoài cửa gian chính sảnh Dạ Nguyệt Lầu. Tiêu Thái Ngọc đã chuẩn bị từ trước cỗ xa song mã bên ngoài Dạ Nguyệt Lầu. Nàng thoắt phi thân lên ghế xà ích, và ra roi khi Thế Kiệt cõng Lý Ma Ma yên vị phía sau nàng.
Đôi tuấn mã Thiên Lý Long Câu lồng lộng hý vang sau lần Tiêu Thái Ngọc ra roi, rồi rầm rập kéo cỗ xe lao về phía trước, để lại phía sau một đám bụi mù mịt.
Đông Độc Âu Dung Thừa cùng với Tiêu Khắc và Ngũ Long Sứ Giả từ trong gian đại sảnh phi thân ra. Đông Độc nhìn theo cỗ xe song mã, lẩm nhẩm nói:
− Ả tiện thiếp của Tây Kỳ Thạch Khởi.
Đông Độc Âu Dung Thừa nói vừa dứt lời thì trên lan can lầu Dạ Nguyệt một giọng cười hang hắc cất lên.
Tiếng cười như ma tru quỷ khóc đó buộc Đông Độc Âu Dung Thừa, Ngũ Long Sứ Giả, Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc và cả Bắc Thần Thôi Kỳ Lân ngước mắt nhìn lên.
Ngọn đại hắc kỳ đang giũ gió phát ra tiếng kêu phành phạch. Tây Kỳ Thạch Khởi trong bộ trường y, khoác thêm áo choàng bên ngoài, đứng dạng chân chấp tay sau lưng, vừa cười vừa nhìn nhóm người bên dưới bằng ánh mắt giễu cợt.
Lão cất tràng tiếu ngạo chế giễu, dí dỏm nói:
− Tiểu tử kia và những pho tượng kim thân La Hán y đang giữ thuộc về lão phu.
Lão lại cất tràng cười chế giễu lần nữa rồi cầm lấy ngọn đại hắc kỳ băng mình lao đi chẳng mấy chốc đã không còn bóng dạng.