Lão nhìn Thế Kiệt không chớp mắt:
− Ngươi... đúng là một sát kiếm ma nhân.
Thế Kiệt nhìn lão đáp lời:
− Trong tay vãn bối lã Quỷ Kiếm Đoạn Hồn của sư tôn.
Chàng lạnh nhạt chỉ vò rượu:
− Mời lão tiền bối.
Lão thâu nhi sa sầm mặt Thế Kiệt chẳng màng đến những nét thay đổi bất nhẫn trên chân diện mục của lão thâu nhi mà quay lại nhìn Tạ Ưng Long, bang chủ của Câu Hồn Bang:
− Tạ bang chủ đã thấy kiếm của tại hạ rồi chứ?
Giọng nói của chàng rất ôn nhu từ tốn, nhưng khi Tạ Ưng Long vừa nghe lọt vào thính nhĩ thì lại giật mình, ngơ ngơ ngác ngác. Lão bất giác thối lui ba bộ, mắt đóng đinh vào Lệnh Thế Kiệt. Tạ Ưng Long ngớ ngẩn hỏi lại chàng:
− Phải vừa rồi là kiệt tác kiếm chiêu của Giang Kỳ truyền lại cho ngươi?
Lão vừa nói vừa lắc đầu:
− Không thể nào tin được... không thể nào tin được.
Miệng thì nói như vậy nhưng chân thì lại lùi tiếp bốn bộ nữa, mắt không rời Thế Kiệt, ngỡ chừng Tạ Ưng Long đang hãi hùng trước bóng ma thần chết trước mặt gã.
Thế Kiệt nghiêm mặt nói:
− Tại hạ sẽ đến tổng đàn Câu Hồn Bang. Bang chủ cứ về trước chuẩn bị tiếp tại hạ.
Tạ Ưng Long bối rối vô cùng. Y nhìn Thế Kiệt cố giữ vẻ bình thản nhưng cất tiếng bằng giọng nhát gừng:
− Ngươi chắc đến chứ?
− Tại hạ sẽ đến để xóa sổ Câu Hồn Bang khỏi chốn giang hồ.
Chữ Hào Thiên hất mặt dè bỉu nói với Tạ Ưng Long:
− Tạ bang chủ nên trở về tổng đàn đặng lo hậu sự cho mình được rồi đó. Đi đi, kẻo Lệnh đệ của Chữ mỗ đổi ý.
Tạ Ưng Long vừa toan quay lưng thì Chữ Hào Thiên gọi giật lại:
− Hê...
Ngay cả tiếng gọi của họ Chữ cũng khiến Tạ Ưng Long giật mình thót ruột. Lão cố giữ tịnh tâm nhìn lại Chữ Hào Thiên nhưng mắt không quên liếc trộm Lệnh Thế Kiệt:
− Tổng trại chủ muốn chỉ giáo Tạ mỗ điều chi.
Chữ Hào Thiên chỉ những cái xác của bọn cao thủ Câu Hồn Sứ Giả:
− Tạ bang chủ đã đưa họ đến thì cũng nên đưa họ đi, chẳng lẽ để họ nằm ở đây à?
Lần này thì quả là Tạ Ưng Long lúng túng vô cùng. Một mình Tạ bang chủ thì sao có thể chuyển đi một lúc hai mươi xác chết. Chính vì vậy lão trố mắt nhìn, trán xuất hạn mồ hôi mà chẳng biết nên làm cách gì.
Chính vào lúc Tạ Ưng Long đang bối rối thì Thần Hành Di Cái lão thâu nhi xua tay:
− Tạ bang chủ đi được rồi, để lão phu giúp cho lão.
Được lão thâu nhi giải tỏa, Tạ Ưng Long mừng còn hơn lấy được toàn bộ những pho kim thân La Hán. Lão vội ôm quyền xá Thần Hành Di Cái rồi trở bộ phi thân lướt luôn ra ngoài cửa gian cổ miếu.
Lão thâu nhi chờ cho Tạ Ưng Long đi rồi mới buông một tiếng thở dài.
Nghe tiếng thở dài, Thế Kiệt hỏi lão thâu nhi:
− Lão tiền bối không còn cao hứng đấu tửu với vãn bối nữa à?
Nhổ một cọng râu, lão nhìn Thế Kiệt trang trọng nói:
− Tiểu tử chỉ học được ở Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ cách giết người thôi. Nếu chỉ học được có cái thần đó thôi thì lão phu đây rất thất vọng đó.
Lão dứt lời, buông luôn một tiếng thở ra nữa.
Thế Kiệt nhìn lão đáp lời:
− Cái thần của Quỷ Kiếm Đoạn Hồn chính là sát kiếm mà sư tôn đã gởi gắm cho vãn bối.
Nếu trước đây Quỷ Kiếm Đoạn Hồn là nỗi ám ảnh thì bây giờ nó là sự khủng bố.
Lão thâu nhi lắc đầu, trầm giọng nói:
− Hy vọng cuộc đấu tửu lượng hôm nay lão phu sẽ thắng tiểu tử.
Lão nói xong, ôm lấy vò rượu khổng lồ lướt luôn ra ngoài cổ miếu hoang.
Thế Kiệt cũng nhấc mình theo sau Thần Hành Di Cái lão thâu nhi. Lão thâu nhi đặt vò rượu xuống phía bên ngoài tòa cổ miếu rồi nói với Thế Kiệt:
− Lão phu giải quyết mấy cái xác trong tòa cổ miếu rồi chúng ta sẽ tiếp tục cuộc đấu.
Thế Kiệt gật đầu.
Chữ Hào Thiên không biết lão thâu nhi sẽ làm gì với hai mươi cái xác của bọn cao thủ Câu Hồn Bang. Y toan mở miệng hỏi thì đã thấy lão thâu nhi xé những chiếc túi ăn mày minh chứng cho thân phận trưởng tôn của lão, rồi vo chúng lại thành những cụm mồi, đổ rượu lên.
Chữ Hào Thiên đoán ngay lão thâu nhi định làm gì, liền hỏi:
− Lão ăn mày định phóng hỏa cả tòa cổ miếu hoang này ư?
Lão thâu nhi nhún vai gật đầu:
− Làm như thế vừa nhanh vừa tiện.
Lão vừa đáp lời Chữ Hào Thiên vừa đánh đá lửa đốt những nắm mồ. Đốt những nắm mồ đó xong, Thần Hành Di Cái lão thâu nhi tống luôn một đạo phách không chưởng.
Chưởng kình của lão từ tâm trung bản thủ thoát ra chẳng khác nào một đạo cuồng phong vũ liệt cuốn phăng những nắm mồi lướt thẳng về phía tòa cổ miếu. Những cục mồi được quấn bằng vải trang y Cái Bang của lão thâu nhi thể mà được chưởng phong thổi đi như những mũi phi tiễn ghim luôn vào những bức vách của gian cổ miếu hoang. Lửa nhanh chóng bén ra và chẳng mấy chốc tòa cổ miếu kia đã biến thành một ngọn đuối khổng lồ.
Đốt xong gian cổ miếu, Thần Hành Di Cái lão thâu nhi quay lại Thế Kiệt:
− Đến lượt lão phu phải không?
− Không sai, mời lão tiền bối.
Lão nhìn Thế Kiệt, suy nghĩ một lúc rồi trang trọng nói:
− Uống bằng chén lâu lắm, không biết đến lúc nào mới kết thúc cuộc đấu ẩm với tiểu tử.
Lão phu có một đề nghị thế này.
− Lão tiền bối cứ nói.
Lão quan sát tinh nhãn của Lệnh Thế Kiệt. Trong tâm tưởng của Thần Hành Di Cái lão thâu nhi, Thế Kiệt đã lột xác biến thành một con người khác để đối phó với lão.
Chính ý tưởng đó khiến lão có một chút lưỡng lự lúng túng. Nhưng rồi lão cũng trang trọng nói:
− Tửu lượng của lão phu cũng thuộc hàng thiên hạ đệ nhất tửu. Tửu lượng của tiểu tử xem ra cũng đáng mặt là đối thủ với lão phu. Nếu uống bằng chén thì chẳng biết đến bao giờ mới phân thắng bại và vò rượu này cũng không đủ cho hai chúng ta đối ẩm với nhau.
Lão phu và tiểu tử tìm đến một tửu điếm nào đó trong thành Hàng Châu, mỗi người một bầu, ai uống hết trước thì người đó thắng.
Chữ Hào Thiên nhìn Thế Kiệt, y truyền âm nhập mật nói:
− Lệnh đệ coi chừng mắc mưu Thần Hành Di Cái.
Chữ Hào Thiên ngỡ đâu những lời truyền âm nhập mật của y không lọt vào tai lão thâu nhi, nhưng ngược lại, tất cả những gì Chữ Hào Thiên vừa nói với Thế Kiệt, Thần Hành Di Cái nghe rõ mồn một.
Lão trừng mắt nhìn Chữ Hào Thiên:
− Cái gã lục lâm bị thịt này, ngươi đã tự nhận làm người minh chứng cho lão phu và tiểu tử Lệnh Thế Kiệt đối ẩm với nhau, nhưng xem ra ngươi chẳng công bằng chút nào. Lão phu không thể nào chấp nhận ngươi làm kẻ minh chứng nữa.
Nghe lão thâu nhi nói, Chữ Hào Thiên thẹn mặt.
Không màng đến Chữ Hào Thiên, lão thâu nhi nhìn Thế Kiệt:
− Tiểu tử, lão phu nói đúng chứ? Nếu ngươi cùng một ý niệm với lão phu thì hãy để gã lục lâm ở lại đây mà đi cùng với lão đặng quyết một lần uống phân kẻ thắng người bại. Lão phu tin vào khí khái của ngươi.
Thần Hành Di Cái nói như thế nhưng trong tâm thì nghĩ Lệnh Thế Kiệt sẽ phản bác lại lời lão.
Lão có ngờ đâu, khi vừa dứt lời thì Lệnh Thế Kiệt lại gật đầu. Chàng từ tốn nói:
− Chữ huynh vì quá lo lắng cho vãn bối nên thiếu sự công bằng. Nếu lão tiền bối đã quyết định như vậy thì vãn bối xin hầu tiếp lão tiền bối.
Lão thâu nhi tròn mắt ngạc nhiên với sự khẳng khái của Thế Kiệt. Lão hỏi lại chàng:
− Tiểu tử chìu theo ý của lão à?
− Vãn bối không nhận sự thiên vị từ Chữ huynh. Mời lão tiền bối.
− Tốt lắm. Chúng ta cùng đi.
Lão lườm Chữ Hào Thiên rồi thoạt lắc vai dụng tới thân pháp Di Hình Cước nhấc mình bỏ đi. Vốn Thần Hành Di Cái muốn kiểm chứng nội lực của Thế Kiệt để tìm cách đối phó nên đâu ngần ngại trổ đến tuyệt kỹ Di Hình Cước Pháp là tuyệt kỹ lão tâm đắc nhất.
Thế Kiệt thấy lão thâu nhi trổ khinh thuật thường thừa, hai chân như đạp trên mặt đất vùn vụt thoát đi cũng trổ khinh thân lướt theo lão.
Chữ Hào Thiên không kịp nói lời nào thì bóng hai người đã mất hút rồi.
Một già một trẻ cùng trổ khinh thuật siêu tuyệt lướt đi về hướng thành Hàn Châu nhanh hơn cả những kẻ cưỡi thiên lý long câu. Thấy Thế Kiệt bám sát sau lưng mình, Thần Hành Di Cái lão thâu nhi không khỏi ngạc nhiên vì cước pháp của chàng không hề sút kém lão.
Lão buộc phải nghĩ thầm:
− “Gã tiểu tử này đúng là có căn cơ của một đóa kỳ hoa trong võ lâm Trung Nguyên.
Gã Giang Kỳ sao có thể tìm được một đệ tử như thế chứ. Phải chi Cái Bang cũng có một đóa kỳ hoa như vậy.”.
Ý tưởng đó khiến Thần Hành Di Cái hứng khởi, gia tăng thêm cước pháp. Giờ đây trên tiểu lộ chỉ có thể thấy bóng của lão mà thôi.
Thế Kiệt theo sau Thần Hành Di Cái, mặc dù đã dụng hết nội công thi triển khinh thuật nhưng khi lão thâu nhi gia tăng cước phát thì chàng mới biết mình khó lòng mà theo kịp lão.
Chàng buộc phải nghĩ thầm trong đầu:
− “Nếu lão ăn mày Thần Hành khích mình thi đấu khinh thuật thì mình không thể nào là đối thủ của lão.”.
Trong đầu thì thầm nghĩ như vậy nhưng Thế Kiệt vẫn không hề lên tiếng mà cố gắng vận dụng tất cả nội lực để bám theo lão thâu nhi. Chàng nghe được cả tiếng trái tim mình đập thình thịch bởi vì đã vận dụng quá sức nhưng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng giãn dần ra.
Thần Hành Di Cái lão thâu nhi liếc nhìn lại phía sau. Lão khẽ điểm một nụ cười thầm nghĩ:
− “Cuối cùng thì tiểu tử cũng phải biết sự lợi hại của lão phu chứ.”.
Lão bất chợt dừng cước bộ.
Lão thân nhi dừng chân đột ngột, Thế Kiệt vừa lướt đến thì lão cản chàng lại:
− Tiểu tử nhọc mệt như vậy thì sao còn đủ sức đấu ẩm với lão phu nữa.
Thế Kiệt quệt mồ hôi rịn ra trên trán mình:
− Khinh công của vãn bối không thể sánh với lão tiền bối, nhưng may mắn tiền bối chỉ thách thức vãn bối đối ẩm.
Chàng nhếch mép, nói tiếp:
− Đấu ẩm tửu lượng thì chưa biết ai là kẻ thắng người bại.
Lão thâu nhi xoa tay:
− Sao lão phu ngu quá không thách thức ngươi thi đấu khinh thuật? Nhưng cũng không muộn đâu.
Lão nhướng mày hóm hỉnh nói:
− Tiểu tử cũng không thể thắng lão phu trong cuộc đấu ẩm tửu lượng này, bởi vì lão phu là thiên hạ đệ nhất tửu mà.
Lão cười khẩy rồi ung dung trở bộ thong dong bước đi. Lão vừa đi vừa nghĩ thầm:
− “Nội lực của tiểu tử thì sao có thể thắng được lão thâu nhi trong cuộc đấu ẩm này?”.
oo Suốt ba ngày ba đêm, tòa tửu điếm Vạn Huê Tửu chỉ để dành rượu cho hai người khác, một già một trẻ đối ẩm với nhau tại gian thượng khách. Bao nhiêu cân rượu Mai Quế Lộ mà tửu điếm lưu trữ đề cạn sạch bởi hai người đó. Ngay cả gã điếm chủ cũng không tin được trên đời có hai kẻ uống rượu với tửu lượng khủng khiếp như vậy. Đến khi gã biết được hai người khách một già một trẻ đang thách đấu tửu lượng với nhau mới vỡ lẽ. Và cái tin đó chẳng mấy chốc lan khắp Hàn Châu.
Những người hiếu kỳ kéo đến tửu điếm để xem ai là người thắng cuộc đấu kỳ quái này.
Tất nhiên Chữ Hào Thiên cũng có mặt trong những người hiếu kỳ đó nhưng giờ đây y không còn được bước vào để giữ vai trò người minh chứng, mà chỉ biết đứng nhìn cánh cửa đóng im ỉm chờ đợi với nỗi lo âu lộ trên mặt.
Sang ngày thứ tư thì vò rượu cuối cùng của Vạn Huê Tửu cũng chẳng còn giọt nào. Gã điếm chủ đâm ra bối rối vô cùng. Gã mon men đến cửa gian thượng khách phòng lí nhí nói:
− Nhị vị khách nhân...
Lão thâu nhi nói vọng ra, nhưng giọng của lão có phần lè nhè, không còn sự sang sảng như lúc đầu nữa:
− Ngươi muốn gì?
− Da... rượu của tiểu nhân trong tửu điếm đã hết sạch rồi.
Cánh cửa hé mở và tay lão thâu nhi thò ra. Trên tay lão là một viên Dạ Minh Châu sáng ngời:
− Rượu hết thì đi tìm rượu. Chẳng lẽ cả thành Hàn Châu lại không đủ để lão ăn mày và Lệnh đệ uống với nhau à?
Đến lúc này thì quả là thần trí của lão thâu nhi đã có phần bấn loạn, không còn phân biệt được nên mới nhìn Thế Kiệt như huynh đệ của lão.
Gã điếm chủ nhận hạt Dạ Minh Châu, gãi đầu, gượng nói:
− Sợ những thứ rượu khác không ngon bằng rượu của tiểu nhân khiến nhị vị khách nhân phiền lòng.
Lão thâu nhi cao giọng nạt ngang:
− Hê, rượu gì cũng được, miễn là rượu chứ đừng là thuốc độc được rồi.
− Dạ dạ, tiểu nhân xin được phục vụ nhị vị.
Gã điếm chủ lui bước, lẩn nhanh ra cửa tửu điếm. Bên ngoài tửu điếm những nhân vật võ lâm đã bắt đầu xuất hiện. Sự xuất hiện của những nhân vật đó khiến Chữ Hào Thiên không khỏi lo lắng bồn chồn. Bởi gã biết giờ đây Lệnh Thế Kiệt chẳng khác nào cái đích nhắm của tất cả mọi cao thủ trên giang hồ, bởi vì chàng đang giữ những năm pho tượng kim thân La Hán và cả bức di cảo của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Những thứ báu vật đó sẽ khiến bọn hắc đạo không cầm lòng tham được.
Ngoài sự lo lắng đó ra, Chữ Hào Thiên cũng hy vọng giờ đây bọn hắc đạo không dám làm càn vì tiếng tăm sát kiếm của Lệnh Thế Kiệt đã lan khắp giang hồ với lại bên cạnh chàng còn có Thần Hành Di Cái lão thâu nhi, một nhân vật khét tiếng có thể sánh ngang với những bật kỳ tài của võ lâm.
Gã điếm chủ từ ngoài khệ nệ Ôm vào một vò rượu niêm kín. Y bước đến bên cửa gian thượng khách, khẽ nói:
− Nhị vị khách nhân... rượu đã đến đây à.
Cửa bật ra, lão thâu nhi ngất ngưỡng xuất hiện. Lão hất mặt, lè nhè nói:
− Rượu gì vậy?
Gã điếm chủ rụt rè:
− Dạ hảo tửu.
Lão thâu nhi đón lấy vò rượu lẩn nhanh vào trong gian thượng khách. Cánh cửa vừa khép lại thì gã điếm chủ hối hả trở bộ bước nhanh. Thấy vẻ hối hả của gã điếm chủ, Chữ Hào Thiên sinh nghi liền cản đường gã lại.
Chữ Hào Thiên gằn giọng hỏi:
− Điếm chủ.
Gã điếm chủ bị Chữ Hào Thiên chặn đường, giật mình, biến sắc. Thái độ của gã khiến cho vị tổng trại chủ bảy mươi hai trại lục lâm nghi ngờ hơn.
Chữ Hào Thiên nhìn thẳng vào mắt gã điếm chủ, buông từng tiếng:
− Trong vò rượu mà điếm chủ vừa mới bưng vào cho lão thâu nhi có độc phải không?
Gã điếm chủ nghe Chữ Hào Thiên hỏi càng biến sắc tái nhợt. Chữ Hào Thiên ghịt vai gã điếm chủ:
− Có đúng trong rượu có độc không? Mau nói cho Chữ mỗ biết.
− Da... rượu đó không phải của tiểu nhân.
− Chứ rượu của ai?
− Tiểu... tiểu nhân được người ta nhờ đem đến cho nhị vị khách nhân trong gian thượng khách kia.
− Ai nhờ ngươi?
− Tiểu nhân không biết à... nhưng tiểu nhân sợ rắn lắm.
Vừa nghe gã tiểu nhị nói dứt lời, Chữ Hào Thiên cau mày, mặt sa sầm lại. Y vừa toan bước đến đập vào cánh cửa gian thượng khách thì bỗng dưng thấy đầu óc xây xẩm.
Chữ Hào Thiên cau mày.
Đúng lúc đó thì gã điếm chủ ôm bụng té khụy xuống đất giẫy đành đạch như con cá bị mắc cạn và chẳng bao lâu thì da thịt tím tái, hồn lìa khỏi xác.
Gã điếm chủ vừa chết thì trong đám quần hào hiếu kỳ cũng có ba bốn người ngã vật xuống đất, tình trạng chẳng khác gì gã điếm chủ tửu điếm Vạn Huê Tửu.
Ai có thể hạ độc thần kỳ như vậy?
Chữ Hào Thiên cảm nhận càng lúc càng bị xây xẩm, và như đứng trên sóng ba đào.
Trong đan điền thì như có lửa đốt âm ỉ. Là một kẻ từng trải, Chữ Hào Thiên biết ngay mình đã trúng độc, mà chất độc đó không có mùi, không có vị và cũng chẳng có hình.
Y rùng mình, bổ chạy đến cửa gian thượng khách đập rầm rầm, miệng thì thét toáng lên:
− Lệnh đê... Lệnh đê... Vổ Ảnh Chi Độc... Vô Ảnh Chi...
Chữ Hào Thiên chỉ nói được bấy nhiêu thì buột ngồi bệt xuống trước cửa gian thượng khách. Gã phải vận công để áp chế chất độc trong đan điền mình.
Mặt của Chữ Hào Thiên đỏ gấc như người đang bị nung trong lò bát quái của thái thượng lão ông.
Nhưng lời nói thảng thốt của Chữ Hào Thiên vô tình lọt vào tai quần hào đang có mặt trong tửu điếm Vạn Huê Tửu, bất giác ai nấy đều biến sắc. Và tất nhiên không ai bảo ai, tất cả đều ngồi bệt xuống sàn để vận công khống chế chất độc. Mặc dù vậy, vẫn có người do nội lực kém cỏi vẫn bị Vô Ảnh Chi Độc công phá, hú lên lồng lộng rồi ôm bụng ngã nhào, lăn lộn, chỉ trong khoảng khắc thì theo gã điếm chủ xuống chốn a tỳ.
Cánh cửa gian thượng khách vẫn đóng im ỉm, tưởng chừng như lão thâu nhi và Lệnh Thế Kiệt bên trong cũng đang bị tình trạng như Chữ Hào Thiên.
Chữ Hào Thiên cố gắng trục chất độc trong nội đan điền của mình bằng nội lực bản thân đến độ mặt toát mồ hôi, nhưng xem chừng y có vẻ bất lực bởi chất độc Vô Ảnh.
Từ ngoài cửa Vạn Huê Tửu, một lão nhân cao nhỏng như cây tre miễu, cặp mắt ti hí, toát ra thứ ánh sáng diều hâu, mặt thì lỗ chỗ chẳng khác gì tổ ong trông như người mắc bịnh đậu mùa vừa mới hết. Nước da của lão cũng xanh tái nhờn nhợt, trông đúng là một người bịnh hoạn nếu không có thứ ánh mắt diều hâu toát ra cái nhìn khủng bố sát nhân.
Đi phía sau lão nhân cao nhỏng dị tướng là Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc. Mặc dù mang thân phận là giáo chủ Thần Long giáo nhưng xem ra Tiêu Khắc rất nể trọng lão nhân đi phía trước mình. Không ai khác, chính Tiêu Khắc phải bắc ghế cho lão nhân dị tướng ngồi.
Còn năm gã vận trường y năm màu khác nhau đứng thành hình vòng cung như những gã người hầu mà tất cả quần hào có mặt trong Vạn Huê Tửu đều biết. Năm người đó chính là năm vị Ngũ Long Sứ Giả, võ công siêu phàm, dụng độc như thần. Người vận đồ đen là Hắc Long Sứ Giả Mã Thừa, người vận trường y màu vàng là Huỳnh Long Sứ Giả Phồ Lân, còn ba người còn lại là Bạch Long Sứ Giả Dung Gia Thình, Thanh Long Sứ Giả Giãn Hạo, Xích Long Sứ Giả Viên Ứng. Cả năm người đều là những độc nhân khét tiếng trong giang hồ mà võ công của họ có thể sánh ngang với các vị chưởng môn đại phái như Thiếu Lâm, Côn Luân và Võ Đang Hư Trúc trưởng lão.
Chỉ năm người đó thôi cũng đủ khiến tất cả quần hào có mặt tại Vạn Huê Tửu hồn siêu phách lạc, nhưng xem ra Ngũ Long Sứ Giả cũng chỉ mang thân phận đầy tớ cho lão nhân dị tướng. Mà lão nhân thì lại rất xa lạ với mọi người.
Lão nhân đó là ai?