Quỷ Hoàng Phi

Chương 19

Diệp Cẩn Huyên đứng sững tại chỗ, hổn hà hổn hển, nàng không dám tin nhìn Triệu Tễ cùng Diệp Lâm Lang.

Chỉ thấy Lâm Lang cúi đầu xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn ưu nhã, Triệu Tễ lại khẽ cúi người. Hô hấp của hai người quấn quít, giống như một đôi uyên ương đang quấn lấy nhau vậy, phải nói là vô cùng mập mờ.

Diệp Cẩn Huyên lắc lắc đầu, cúi xuống khóc ra thành tiếng: "Hoàng thượng, ngài. . . . . . Tại sao ngài có thể đối xử với Cẩn Huyên như vậy?"

Triệu Tễ đứng thẳng dậy, sắc mặt thoáng có chút lúng túng. Hắn sửa sang lại y phục chỉnh tề, sau đó coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trực tiếp lướt qua Lâm Lang đi về phía Diệp Cẩn Huyên: "Huyên Nhi, nàng hiểu lầm trẫm rồi, vừa rồi chỉ là trẫm chuyện muốn nói với nhị tiểu thư thôi."

Trong lòng Diệp Cẩn Huyên phẫn nộ muốn chết, nhưng cũng không dám phát tiết ra trước mặt Triệu Tễ. Nàng biết, thỉnh thoảng kiêu kỳ nhỏ mọn một chút thì sẽ khiến Triệu Tễ thích nàng hơn, nhưng nếu không biết điều mà làm quá thì có khi hiệu quả lại ngược lại.

Nàng chịu đựng kích động muốn xông lên xé Diệp Lâm Lang ra làm hai mảnh, làm bộ uất ức khóc nức nở, nhào vào trong ngực Triệu Tễ: "Hoàng thượng thích muội muội như vậy, sao phải gạt Huyên Nhi chứ? Huyên Nhi cũng không phải là một nữ tử nhỏ mọn hẹp hòi, nếu Hoàng Thượng muốn tặng Cam Lộ điện này cho muội muội, Huyên Nhi cũng sẽ không oán trách nửa lời. Huyên Nhi dù chỉ có thể ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng cũng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi. . . . . ."

Triệu Tễ nghe vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng Diệp Cẩn Huyên thực hiền lương rộng lượng, đây là việc mà Tạ Hoằng Thanh trước kia không làm được. Nghĩ như thế, hắn lại càng ra sức dỗ dành nàng.

Diệp Cẩn Huyên vùi ở trong ngực Triệu Tễ khóc đến hoa lê đái vũ, trong lúc đó vẫn không quên khẽ nâng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Lang, ánh mắt toát ra vô số khoe khoang đắc ý cùng uy hiếp âm ngoan.

Hôm nay hí kịch đã phải xem quá nhiều, Diệp Lâm Lang cảm thấy rất nhàm chán, liền thừa dịp hai người kia đang khanh khanh ta ta, nhẹ nhàng nhấc váy lên, từ từ đi vòng ra phía ngoài cửa điện. Nàng vừa mới nhấc chân lên định bước ra thì chợt nghe thấy tiếng của Diệp Cẩn Huyên hô lớn: "Muội muội!"

Lâm Lang quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Nàng nhìn Diệp Cẩn Huyên ngẩng đầu lên từ trong ngực Triệu Tễ, ưu nhã lau nước mắt từ từ đi về phía nàng. Lúc này, một chân của nàng vẫn còn đang đặt ở trên bậc cửa, cũng không biết là nên tiến hay lùi mới tốt nữa.

"Muội muội hiếm khi được vào cung một chuyến như thế này, đi gấp như vậy làm gì? Sao không ở lại đi dạo thăm quan một chút? Để lát nữa, tỷ tỷ sẽ dẫn muội đi nha!" Diệp Cẩn Huyên dịu dàng cười, đôi mắt vẫn còn đọng nước sáng long lanh giống như băng lạnh mùa đông, khiến cho Lâm Lang bất giác rùng mình.

Lâm Lang thu chân về, khẽ mỉm cười từ chối nói: "Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, nhưng Lâm Lang ra ngoài cũng đã lâu, nên trở về rồi! Muội không dám làm phiền khiến tỷ tỷ mất thời gian."

Diệp Cẩn Huyên ra vào hoàng cung như ra vào chỗ không người, dáng vẻ nghiễm nhiên như đã trở thành mẫu nghi thiên hạ. Chỉ cần nhìn ngay vào việc khi nãy nàng ta chạy thẳng vào Cam Lộ điện thì cũng có thể biết, hậu cung này hiển nhiên đã sớm là địa bàn của nàng ta rồi.

Nếu lúc này nàng cùng Diệp Cẩn Huyên đi ra ngoài, thì nàng ta chỉ cần tùy tiện đổ lên đầu nàng một tội danh nào đó hoặc là tìm nơi kín đáo nhằm vào nàng mà phát tiết, sau đó lại nói do không cẩn thận đã khiến nàng gặp chuyện không may thì ai sẽ thay nàng nói một câu công đạo đây? Chẳng lẽ còn trông cậy vào Triệu Tễ tới cứu nàng sao? Nếu thế thì thà nàng gặp chuyện không may còn cảm thấy thoải mái hơn.

Đương nhiên, cũng chẳng phải Lâm Lang sợ gì nàng ta. Nếu là ở bên ngoài, Diệp Cẩn Huyên thích đi nơi nào, nàng liền đi nơi đó. Nhưng hiện giờ lại đang ở trong Đại nội Hoàng cung, khắp nơi đều có bố trí bùa chú, pháp lực của Lâm Lang căn bản không thể thi triển, mà Diệp Cẩn Huyên lại biết một chút võ công. Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cứ tránh phiền toái thì hơn!

Diệp Cẩn Huyên lại bước tới, nắm lấy cánh tay của nàng: "Chúng ta đều là tỷ muội, muội đâu cần phải khách khí như vậy?" Vừa nói, nàng ta vừa quay lưng về phía Triệu Tễ, gương mặt lúc này mới lộ ra hung ác độc địa nhìn Lâm Lang, móng tay dài bấm thật chặt vào cánh tay của nàng.

Mặc dù Lâm Lang không cảm thấy đau đớn gì, nhưng nhìn Diệp Cẩn Huyên hung hăng cấu véo cánh tay mình, dường như đang dùng toàn bộ sức lực mà phát tiết; nàng lại có chút buồn bực. Nàng nhìn Diệp Cẩn Huyên một chút, đang định từ chối lần nữa thì Triệu Tễ chợt lên tiếng: "Trẫm sẽ phái người đưa nhị tiểu thư trở về, Cẩn Huyên đã lâu cũng chưa cùng trẫm dùng cơm rồi, nàng ở lại đây đi!"

Diệp Cẩn Huyên nghe hắn nói vậy, liền buông cánh tay của Lâm Lang ra, dịu dàng khéo léo cười một tiếng, trong mắt lộ ra một tia đắc ý cùng thị uy: "Thật ngại quá, muội muội. Hoàng thượng giữ tỷ tỷ ở lại! Để hôm khác tỷ tỷ sẽ đích thân dẫn muội vào cung chơi một chuyến nhé!"

Lâm Lang khẽ mỉm cười đồng ý: "Được", sau đó nhanh chóng xoay người. Ngay lúc bước qua ngưỡng cửa, nàng bất ngờ vấp một cái, liền ngã nhào xuống bậc thềm. Lâm Lang kinh hoảng hét lên một tiếng, nằm ở trên mặt đất, ôm lấy cánh tay la lớn: "Máu. . . . . . Chảy. . . . . . chảy máu. . . . . ."

Lời vừa ra khỏi miệng, khóe mắt nàng chợt lóe, quả nhiên thấy sắc mặt Triệu Tễ thay đổi, đôi mắt hắn tràn đầy vui mừng hả hê.

Một khắc trước vẫn còn nhỏ giọng lấy lòng Diệp Cẩn Huyên, một khắc sau hắn đã chạy ngay tới trước mặt nàng, bộ dạng lo lắng vội vàng hỏi "Sao không cẩn thận như vậy chứ? Để trẫm xem đã bị thương ở chỗ nào?"

Triệu Tễ nói xong tiến lên định tới đỡ Lâm Lang, ánh mắt Lâm Lang khẽ động, mặt không biến sắc né tránh khỏi đôi tay đang đưa ra của Triệu Tễ. Nàng thật tự nhiên đem ống tay áo vén lên, lộ ra những vết đỏ hồng bị Diệp Cẩn Huyên bấm vào cánh tay. Lâm Lang nhìn hắn cười cười, làm bộ áy náy nói: "Thực xin lỗi đã quấy nhiễu đến Hoàng thượng! Chỉ là do thần nữ nhìn lầm mà thôi, không có chảy máu gì cả."

Nàng nói xong, liếc nhìn Diệp Cẩn Huyên một cái, hai mắt của nàng ta đang phóng hỏa bừng bừng, tràn ngập hận ý, dường như phải đem nàng ra rút gân lột da mới hả dạ.

Nàng đột nhiên cảm thấy bộ dạng kia của Diệp Cẩn Huyên khiến lòng người rất là phấn chấn. Lâm Lang chớp chớp mắt, làm như vô tình liếc qua đó một cái. Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, vốn là đang phẫn uất khi bị Triệu Tễ vứt sang một bên, bây giờ lại bị Lâm Lang như có như không liếc qua một cái. Diệp Cẩn Huyên có cảm giác như Lâm Lang đang cười nhạo mình, thiếu chút nữa hai mắt đã trợn ngược lên ngất đi luôn rồi.

Triệu Tễ thấy những dấu hồng hồng đỏ đỏ trên cánh tay trắng nõn của Lâm Lang, cau mày nói: "Mấy vết đỏ này là sao vậy?"

"Chuyện này. . . . . ." Lâm Lang muốn nói lại thôi, khóe mắt chợt lóe, hài lòng thấy sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên bỗng trở nên trắng bệch, nàng cúi đầu xuống nói thật nhỏ, "Có lẽ là do vừa rồi tỷ tỷ nhìn thấy Lâm Lang, tâm tình vui vẻ khó nén kích động, nên không khống chế được sức lực thôi!"

Diệp Cẩn Huyên nghe nàng nói vậy, hoang mang tiến lên, lập tức bày ra một bộ dạng nhu nhược uyển chuyển, gương mặt tỏ vẻ đang chịu oan ức, lã chã chực khóc: "Không phải như vậy đâu, Hoàng thượng, Cẩn Huyên, Cẩn Huyên. . . . . . Cẩn Huyên sao có thể có khí lực lớn như vậy?" Tâm của Hoàng thượng đã bắt đầu nghiêng về phía tiện nhân kia rồi, bây giờ nàng lại bị nàng ta cắn cho một cái, ngôi vị hoàng hậu của nàng liệu có giữ được hay không đây? Trong lòng Diệp Cẩn Huyên thấp thỏm không yên, cảm giác bị dày vò giống như đang nằm trong chảo dầu nóng vậy.

Lâm Lang thầm nghĩ, thực là không suy nghĩ trước khi nói rồi, ở trên làn da bấm mấy vết đỏ như vậy mà có thể nói là không có khí lực sao? Không biết Diệp đại tiểu thư nàng được làm từ cái gì đây? Từ giấy chắc?

Triệu Tễ nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Cẩn Huyên một cái, cũng không tiếp tục truy cứu nữa, nhưng hình ảnh Diệp Cẩn Huyên hiền lương rộng lượng trong lòng hắn đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.

Hắn quay sang Lâm Lang nói: "Nhị tiểu thư cứ về phủ trước đi! Trẫm sẽ lập tức phái ngự y qua đó." Sau đó, hắn liền kêu An công công tới, dẫn Lâm Lang xuất cung.

Diệp Cẩn Huyên nghe thấy Triệu Tễ kêu người đưa Lâm Lang xuất cung, thì biết rõ chuyện này đã được cho qua rồi, hòn đá ở trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống. Trong nháy mắt, lại như con chim công xòe đuôi nhìn về phía Lâm Lang, trong ánh mắt không hề che giấu hài lòng cùng đắc ý, dường như đang ám chỉ ...... Xem đi, Hoàng thượng vẫn là bênh vực ta đấy!

Lâm Lang không thèm để ý, hành lễ một chút, liền theo An công công cáo lui đi ra ngoài.

An công công đưa Lâm Lang ra đến ngoài cửa cung, nàng liền nhìn thấy ngay Tiểu Bạch toàn thân sáng chói mắt, tay đang cầm roi ngựa, đứng ở bên cạnh chiếc xe đính đầy châu ngọc lóng lánh. Màn che trên xe ngựa tựa như mây bay nhẹ nhàng theo gió phiêu lãng. Ba con tuấn mã màu đen giống như ba võ sĩ hùng dũng, hộ vệ ở trước xe ngựa.

Tiểu Bạch thấy Lâm Lang tiến ra ngoài, vội vàng chạy tới đón, đối với Lâm Lang hành lễ một cái: "Thành chủ phân phó Tiểu Bạch tới đón phu nhân."

Lâm Lang cũng không muốn ngồi trên xe ngựa của Hoàng cung, liền quay lại nói với An công công: "Thành chủ phái người tới đón Lâm Lang rồi, không làm phiền công công nữa."

An công công vừa nhìn thấy ký hiệu của Vãng sinh Thành trên chiếc xe ngựa kia thì hai chân đã mềm ra như bún. Thấy Lâm Lang cự tuyệt đi xe ngựa của Hoàng cung thì ngay lập tức đồng ý, vội vàng cáo từ, xoay người vào bên trong chạy mất hút.