Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 6 - Chương 5: Đa đa đích khảo nghiệm [thử thách của cha]

“Chiêu Chiêu!” Hồng Cửu Nương vừa về phòng tắm rửa ra thì đã thấy Triển Chiêu chạy tới, vui vẻ vồ đến ôm, “Có nhớ Cửu di không?”

“Ưm.” Triển Chiêu gật đầu, hơi xấu hổ.

“Ai da, thẹn thùng gì chứ? Khi con còn nhỏ Cửu di tắm cho con đâu ít lần.” Hồng Cửu Nương thấy Triển Chiêu đỏ mặt liền véo má, “Sao lại chạy đến, mau về ngủ đi.”

“Không phải, mọi người chuyển sang nơi khác an toàn hơn.” Triển Chiêu mô tả sơ lược tình huống hiện tại.

“Sao?” Ngô Nhất Họa đi đến hỏi, “Bạch Ngọc Đường cho con thứ gì?”

“Thuyền.” Triển Chiêu nói: “Có thể tránh được ít lâu.”

“Con nói cho nó biết thân phận của con rồi sao?” Hồng Cửu Nương hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu.

“Khi nãy… thấy, thấy được Sơn, Sơn Tự Quyết rồi.” Lão quỷ béo bĩu môi: “Rất… rất khôn khéo, khéo.”

“Người ta đã sớm đoán ra rồi.” Ngô Nhất Họa âm u nói.

Triển Chiêu ngẩn người: “Từ khi nào?”

Ngô Nhất Họa và Trọng Tam kể lại chuyện gặp phải Bạch Ngọc Đường trước cửa khách điếm Vô Ưu hôm trước. Triển Chiêu cực kì kinh ngạc, thì ra Bạch Ngọc Đường đã biết từ lâu, nhớ tới hành động và những lời hắn nói trước đây, Triển Chiêu nhịn không được cong môi, trong lòng vô cùng ngọt ngào!

Tám lão nhân nhìn Triển Chiêu hạnh phúc tràn trề, Hồng Cửu Nương bĩu môi: “Tên họ Bạch đó, không hổ là đồ đệ của Thiên Tôn, không đơn giản!” Nói xong lại hỏi Ngô Nhất Họa: “Dung mạo thế nào, khi nãy xa quá ta nhìn không rõ.”

Mọi người bĩu môi, đồng thanh: “Tiểu bạch kiểm!”

“Không phải!” Triển Chiêu liếc.

Ai nấy lại bĩu môi, Chiêu bắt đầu thiên vị người ngoài rồi!

Hồng Cửu Nương xoa cằm, “Bạch Ngọc Đường này, thú vị…”

Mọi người theo Triển Chiêu lặng lẽ đến gần bến thuyền, mở cửa bến ra đi vào xem thử, mọi người, cả Triển Chiêu, đều ngây người.

Tám lão nhân ngửa mặt nhìn con thuyền lớn đến dị thường tán thán: “Xuống tay xa xỉ thật!”

Hồng Cửu Nương nhìn một lúc lâu, nghẹn một câu: “Tiểu bạch kiểm lại có tiền, rất không vui!”

“Đã nói là không phải.” Triển Chiêu kéo mọi người lên thuyền, thu xếp ổn thỏa trước đã. Trên thuyền thật sự là cần gì có nấy, tương đối sa hoa, ấn tượng của các lão nhân về Bạch Ngọc Đường lại tăng cao thật cao.

Triển Chiêu nói với mọi người, đồ dùng thức ăn đều sẽ cho người đưa đến, những ngày này cố gắng đừng đi đâu, ra ngoài thì tốt nhất nên dịch dung.

Đến lúc thu xếp xong mọi thứ thì trời đã tờ mờ sáng, nhân lúc sáng sớm có sương mù, nhổ neo, lái thuyền ra bến, neo giữa những con thuyền khác.

Xung quanh có rất nhiều thuyền, bao gồm cả thuyền của Triệu Phổ và Bàng phủ, và vài con thuyền quan của phủ Khai Phong, thuyền tư nhân của người có tiền, thuyền hoa của tiệm cơm cầm quán, cùng với đủ loại thuyền đánh cá nhỏ lớn đủ cỡ. Thật nhiều thuyền neo cùng một chỗ, có vài ảnh vệ của Triệu Phổ phụ trách canh phòng, ban ngày náo nhiệt hệt như chợ xuân, buổi tối ca múa linh đình, người qua kẻ lại, cho dù không cố giấu cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Triển Chiêu bận rộn thu xếp cho các trưởng bối, Hồng Cửu Nương nhất định phải giữ hắn lại nghỉ ngơi một canh giờ ăn điểm tâm rồi lại về. Nhưng không hiểu sao Triển Chiêu lại hơi nhớ nhung Bạch Ngọc Đường, cho nên hứa khi trời tối một chút sẽ đến thăm mọi người, rồi lại vội vàng chạy về phủ Khai Phong.

.

.

Trong thuyền, tám vị lão nhân ma giáo ngủ một lát, trời đã sắp sáng rồi.

Ngô Nhất Họa nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt ra thì thấy Trọng Tam chạy vào, “Này!”

Ngô Nhất Họa ngồi dậy: “Chuyện gì vậy?”

“Không biết trên khoang thuyền bày bàn rượu từ lúc nào, có hai người trẻ tuổi ngồi uống rượu, nói chuyện rất lớn như cố ý cho chúng ta nghe. Dường như hiện tại các đại môn phái đều lục tục đến phủ Khai Phong, khí thế không nhỏ.”

“Đã đoán trước bọn họ sẽ đến.” Ngô Nhất Họa ngáp một cái, “Mặc kệ đi, đều đã hơn sáu mươi rồi, có gì chưa từng thấy chứ.”

“Còn nữa, nghe nói các trưởng lão phái Thiên Sơn cũng được mời rồi.” Trọng Tam nói: “Nhưng chưởng môn phái Thiên Sơn Nhạc Phong gần đây vừa bị thương cho nên đang bế quan không tiện đi lại, nói toàn bộ phái Thiên Sơn đều nghe theo lời Bạch Ngọc Đường.”

“Ô?” Ngô Nhất Họa cười, “Lần này hay rồi, phái Thiên Sơn trước nay là thánh địa mà võ lâm chính phái tôn sùng, Bạch Ngọc Đường lại là đồ đệ ngoan của Thiên Sơn Lão Tổ, lần này xem tiểu bạch kiểm xử lý thế nào.”

“Oa, ngươi còn hạnh tai nhạc họa, ngươi ăn của người ta ở của người ta, còn chờ xem người ta rối trí!” Ấn tượng của Trọng Tam về Bạch Ngọc Đường cực kì tốt, ngồi xuống thở dài, “Cung chủ vẫn chưa thấy tin tức, rốt cuộc đã chạy đi làm chuyện gì rồi? Lần này Bạch Ngọc Đường sẽ rất khó xử, một bên là sư môn, một bên là Chiêu Chiêu.” [hạnh tại nhạc họa: cười trên nỗi đau của người khác]

“Chiêu Chiêu của chúng ta cũng đâu thoải mái hơn?!” Ngô Nhất Họa nói, “Một bên là thân nhân, một bên là Bạch Ngọc Đường, một bên khác lại là đạo nghĩa quan phủ, còn liên quan đến tiền đồ và chỗ đứng tương lai của bản thân, nó mới là khó xử!”

“Cũng đúng.” Trọng Tam đau lòng, “Nói tới nói lui, cho dù lần này chúng ta không tò mò mà xuống núi thì đối phương vẫn có vu oan cho chúng ta.”

“Còn phải điều tra rõ ràng đã!” Ngô Nhất Họa phe phẩy quạt, “Còn về Bạch Ngọc Đường và Chiêu Chiêu, vàng thật không sợ lửa, chỉ cần chúng nó tin tưởng nhau thì thử thách gì cũng vượt qua được!”

Đang nói chuyện, chợt bên trên có tiếng bước chân, sau đó, Kết Ba chạy vào, “Ăn… ăn cơm, đi.”

Vừa khéo Trọng Tam và Ngô Nhất Họa đang thấy đói, mọi chạy lên khoang thuyền phía trước thì thấy cơm nước đã được dọn sẵn rồi.

.

.

Bốn phía khoang thuyền đều có cửa sổ, cửa sổ đối diện hồ sen đang mở, cảnh sắc rất thanh bình, gió sông cũng dễ chịu.

Trên bàn dọn đầy cao sơn mỹ vị, có những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ, đĩa điểm tâm vừa nhìn đã thấy ngon miệng, ngoài ra, còn các loại hải sản phong phú, trà ngon rượu ngon, trái cây tươi không thiếu thứ gì.

Một người trẻ tuổi mặc y phục trắng, có vẻ là quản gia đang rót trà, “Các vị lão tiền bối, có cần thứ gì xin cứ phân phó, tiểu nhân là Bạch Phúc.”

Hồng Cửu Nương hỏi: “Ngươi là người của phủ Khai Phong?”

Bạch Phúc cười hì hì, “A, tiểu nhân là người của Bạch phủ, đương nhiên cũng nghe lệnh Triển đại nhân.”

Các ma đầu nhìn nhau một cái, cầm chén rượu vừa uống rượu vừa ăn, tâm trạng lập tức trở nên cực tốt, mỹ vị!

“Ai da, Bạch Ngọc Đường quá khách sáo rồi.”

“Đúng vậy, thật chu đáo.”

“Là người rất biết giữ thể diện.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Bạch Phúc dẻo miệng lại khéo léo, hắn nhận việc hầu hạ các vị lão ma đầu từ Bạch Ngọc Đường, thề sẽ giúp thiếu gia nhà mình qua được ải Thiên Ma Cung!

.

.

Trong phủ Khai Phong, mọi người cũng đã tỉnh giấc.

Bạch Ngọc Đường trằn trọc một đêm, khi trời sáng thì thấy cửa hé mở, Triển Chiêu chạy tới chui tọt vào chăn, gối đầu lên vai mình không bao lâu đã ngủ say.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên thấy buồn ngủ, tựa đầu vào Triển Chiêu, thiu thiu ngủ.

.

.

Đến giữa trưa hai người mới thức dậy.

Trong sân lúc đó, Tiêu Lương vừa diễn tả vừa kể cho Tiểu Tứ Tử nghe hôm qua Triển đại ca oai phong thế nào.

Tiểu Tứ Tử ôm má há hốc mồm, hối hận sao hôm qua mình không cùng đi xem Miêu Miêu ra tay.

.

.

Dùng bữa xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài, cảm nhận thấy khác thường rõ ràng.

“Quả nhiên có thêm không ít người giang hồ đến.” Triển Chiêu cầm kiếm đi trên con đường từng thoáng đãng nhất Khai Phong trước đây, cảm nhận bầu không khí giang hồ đã lâu mới gặp.

Đi đến gần Thái Bạch Cư, chợt chú ý đến hai vị khách đi ra, vừa đi vừa nói chuyện.

“Khi nãy ngươi có nhìn thấy người đó không?”

“Có thấy, đẹp thật!”

“Đúng vậy, lần đầu tiên ta thấy một nam nhân đẹp như thế.”

“Nhưng ngươi có thấy là hắn đẹp như vậy, quý phái như vậy, y phục sa hoa như vậy mà lại không có tiền trả có phải rất lạ không?”

“Đúng vậy, thấy nhiều người ăn không trả tiền rồi, chưa thấy ai sang trọng phú quý như vậy.”

Triển Chiêu đi thẳng qua, nhưng Bạch Ngọc Đường lại đứng trước cửa Thái Bạch Cư, quay đầu nhìn hai người kia đi xa, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Triển Chiêu đi vài bước không thấy Bạch Ngọc Đường bên cạnh, liền quay đầu, “Ngọc Đường?”

“A…” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói với Triển Chiêu: “Miêu Nhi ngươi đi trước, một lát nữa ta sẽ đuổi theo!”

“Sao?” Triển Chiêu không hiểu, Bạch Ngọc Đường thì đã vội vàng rẽ vào Thái Bạch Cư, đi lên lầu.

Đương nhiên là Triển Chiêu sẽ không đi, mà là nhanh chân đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường chạy lên lầu hai, chỉ nhìn một cái rồi lại vội vàng xoay người xuống lầu, đụng phải Triển Chiêu.

“Ngươi làm sao vậy?” Triển Chiêu chẳng hiểu gì.

“Đi thôi.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, không nói thêm gì chỉ bảo đi.

Triển Chiêu thấy dường như hắn cố ý không muốn cho mình lên lầu, liền rướn dài cổ nhìn lên.

Vừa khéo bị tiểu nhị và chưởng quỹ trên lầu nhìn thấy.

Tiểu Lục Tử vội gọi: “Triển đại nhân, Triển đại nhân ngài đến vừa đúng lúc, người này nói hắn ăn không trả tiền.”

Triển Chiêu nhướng mày, ăn không trả tiền còn chọn nhã gian? Chạy nhanh lên lầu. Bạch Ngọc Đường không túm lại kịp, đành phải đỡ trán nhíu mày thở dài, chỉ trách mình, chạy lên làm gì chứ?

Triển Chiêu lên lầu hai thì thấy trong nhã gian đã dọn sẵn một bàn thức ăn, gần như chưa được đụng vào, hoặc có thể nói là, mỗi đĩa chỉ được dùng thử một ít.

Một nam tử bạch y tao nhã ngồi đó, một tay cầm đũa, tay kia chống cằm, đang nhìn ra cửa, thấy Triển Chiêu thì bắt đầu đánh giá.

Triển Chiêu đột nhiên gặp ảo giác, người ngồi trong nhã gian, rất giống Bạch Ngọc Đường! Không phải, nói chính xác là, khí chất có chút khác, không phải, là cực kì giống.

Triển Chiêu lắc đầu, xác định bản thân không phải hoa mắt.

Người này có vẻ khoảng ba mươi tuổi? Tuy dung mạo vẫn còn rất trẻ nhưng Triển Chiêu có thể phán đoán từ thần thái khí chất của hắn, hẳn là đã hơn ba mươi rồi!

Nếu nói Bạch Ngọc Đường đẹp thì không chính xác lắm, tuy dung mạo của hắn bắt mắt, nhưng cả người lại tỏa tà khí và khí chất lạnh lùng khó tiếp cận, còn có chút bá đạo của võ lâm cao thủ, nói tóm lại, có người dám len lén nói hắn đẹp, có dám âm thầm động lòng, nhưng không có mấy người dám thật sự đến gần hắn.

Mà người trước mắt lại hoàn toàn khác… Hình dung thế nào đây? Là một mỹ nam tử thuần túy! Đại thúc mỹ mạo không thuộc về giang hồ, không khói lửa phân tranh, tính cách thế nào cũng có thể lập tức bỏ qua, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã bị dung mạo của hắn trói chặt.

Triển Chiêu ngắm nghía mọt lúc, thầm chậc lưỡi, mũi miệng và đường viền mặt đều giống hệt như Bạch Ngọc Đường, chỉ có đôi mắt không giống. Đương nhiên, ánh mắt vẫn cực giống, đặc biệt là khi nửa cười nửa không hứng thú đánh giá người khác.

Hai mắt người này to hơn Bạch Ngọc Đường một chút, kém một chút tà khí hơn một chút ung dung, cao quý mà lạnh lùng. Dáng người cao gầy, tay chân thon dài ngón tay tinh tế, tư thế cầm đũa giống hệt như Bạch Ngọc Đường, trong đầu Triển Chiêu vần vũ một lúc, có khi nào…

“Ô~” Người kia chăm chú nhìn Triển Chiêu đánh giá trước sau, quan sát một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Ngươi chính là Triển Chiêu sao.”

Triển Chiêu hoàn hồn lại… Nghĩ thầm chết mất thôi, giọng nói cũng giống, giọng điệu thì không giống lắm, có vẻ mang hàm ý sâu xa, Bạch Ngọc Đường rất ít khi dùng loại giọng điệu này. Bản tính của Bạch Ngọc Đường rất thành thật, ít nói sợ phiền phức không thích thị phi, nhưng Triển Chiêu nhạy bén cảm nhận được, người này, là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn!

Triển Chiêu thấy đối phương hỏi mình, liền gật đầu, nhìn bọn Tiểu Lục Tử bên cạnh.

Tiểu Lục Tử và chưởng quỹ vừa nhìn đã cảm thấy vị khách này có thể có họ hàng với Bạch Ngọc Đường, có vẻ vẫn còn trẻ, nói không chừng là đại ca lớn hơn Bạch Ngọc Đường tám chín tuổi, cho nên hầu hạ rất cẩn thận.

Khi nãy hắn gọi người tính tiền, Tiểu Lục Tử nhiệt tình chạy tới, còn bùi ngùi nghĩ vị công tử này ăn ít thật, nhất định là chê thức ăn không hợp khẩu vị, nhưng đột nhiên lại nghe vị mỹ nam tử này cười tủm tỉm nói: “Ta ăn không trả tiền.”

Tiểu Lục Tử ngây người ngay lập tức, hắn thông minh hỏi một câu: “Công tử có người quen nào ở Khai Phong không? Có thể ký sổ.”

Người kia lại nhất định nói: “Ta ăn không trả tiền, mau đến phủ Khai Phong báo án, gọi Triển Chiêu đến bắt ta.”

Tiểu Lục Tử không biết làm sao, đành phải đi gọi chưởng quỹ đến.

Chưởng quỹ vừa thấy dung mạo người này đã nói không lấy bạc cũng được, nhưng người kia vẫn không chịu đi, cứ nói ta ăn không trả liền, mau đi tìm Triển Chiêu đến bắt ta.

Hai bên đang căng thẳng, Tiểu Lục Tử tinh mắt, thấy Triển Chiêu tự đến nạp mạng, vội gọi hắn lên, chuyển củ khoai lang bỏng tay này cho hắn.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường dưới lầu, trong lòng thầm hiểu, kẻ ngốc cũng đoán ra được, trước mắt chính là vị phụ thân mỹ mạo anh tuấn đến thiên địa thất sắc, bị mẫu thân thân hắn nhìn thấy một lần đã không tiếc cường thưởng dân nam trong truyền thuyết.

Triển Chiêu thầm thở dài, khó trách sao năm ấy Lục Tuyết Nhi lại muốn cướp hắn đi, thật sự rất đẹp! Khó trách sao Bạch Ngọc Đường lại đẹp đến thế này, giống phụ thân hay mẫu thân đều xinh đẹp!

“Đến đây đến đây.” Nam tử bạch y đưa tay, vẫy vẫy với Triển Chiêu, cười rất ân cần.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường dưới lầu liên tục xua tay với mình, đột nhiên buồn cười, lần đầu tiên hắn thấy Bạch Ngọc Đường thế này, chân vô thức chạy vào nhã gian.

Bạch Ngọc Đường bất lực, Triển Chiêu bị khuôn mặt phụ thân hắn lừa rồi, thực chất đó là con hồ ly già! Mong là con mèo này không bị ức hiếp.

Khóe môi nam tử trong phòng hơi nhếch lên thêm một chút, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình nói với Triển Chiêu: “Ngồi đây.”

Triển Chiêu chạy đến ngồi xuống, sau đó người kia chống cằm, dựa trên bàn bắt đầu ngắm nghía Triển Chiêu, “Được, đẹp mắt! Không thua kém đứa con mặt than kia, chỉ là khí chất khác.”

Hắn chăm chú nhìn Triển Chiêu một lúc, đột nhiên như nhớ tới việc gì, ngẩng đầu xoay sang phía cầu thang nói: “Ngọc Đường, trả tiền cơm cho phụ thân.”

Triển Chiêu thầm gật đầu, quả nhiên!

Bạch Ngọc Đường nghiến răng đi trả tiền.

Tiểu Lục Tử và chưởng quỹ đang vểnh tai nghe lén dưới lầu, vừa nghe thấy từ “phụ thân” lập tức lạnh ót, phụ thân của Bạch Ngọc Đường ít nhất cũng bốn mươi tuổi rồi? Sao vẫn còn trẻ như thế, yêu nghiệt!

Bạch Ngọc Đường trả tiền xong, hít sâu một hơi bình tĩnh lại. Hắn rất hiểu phụ thân mình, đột nhiên chạy đến lại nhắm thẳng vào Triển Chiêu, chắc chắc có âm mưu, phải đề phòng cẩn thận.

.

.

Bất chấp khó khăn bước lên lầu, Bạch Ngọc Đường vừa đi đến đầu cầu thang đã nghe phụ thân mình nói với Triển Chiêu: “Khi Ngọc Đường còn nhỏ mỗi lần vào miếu bái Phật đều có mẫu thân của các nam hài khác chạy đến nói ‘oa, khuê nữ này thật là xinh xắn. Sau này nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành, đính ước với nhi tử nhà ta đi’.”

Bạch Ngọc Đường cảm giác tai mình kêu ong ong.

Triển Chiêu thì nghiêm túc tưởng tượng, rốt cuộc thì khi Bạch Ngọc Đường còn nhỏ đáng yêu đến mức nào?

Bạch phụ thân thì cười rất vui vẻ: “Cho nên ta cược với mẫu thân nó, xem sau này nó sẽ thành thân với nam nhân, hay thành thân với nữ nhân?”

Triển Chiêu hỏi: “Vậy bá phụ cược bên nào?”

“Ta cược nó sẽ thành thân với nam nhân!” Bạch phụ thân cười nói: “Cho nên ta chuẩn bị trước, từ nhỏ đã thả nó đến Hãm Không Đảo, cho nó học võ công, sau đó còn bái Thiên Tôn làm sư phụ. Phải biết rằng, nếu có tuyệt thế võ công thì sẽ không bị cướp đi như ta!”

Triển Chiêu cảm giác đầu toát mồ hôi.

Bạch phụ thân lại nói tiếp: “Khi còn nhỏ nó thường nói ta thật đáng xấu hổ, còn nói, cả đời này nó cũng sẽ không để bị một nữ nhân bắt đi thành thân như ta, thế là võ công của nó càng lúc càng cao!”

Triển Chiêu mở to mắt, hóa ra nguyên nhân Bạch Ngọc Đường luyện võ còn ấu trĩ hơn mình!

“Khụ.”

Bạch Ngọc Đường đen mặt đi vào, ngồi xuống đối diện, hung hăng nhìn hắn, cảnh cáo, đừng nói lung tung.

“Ô, lớn thế này rồi sao?” Bạch phụ thân kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm, nói thừa, một năm còn khó gặp được một lần, may mà còn nhớ được hình dáng nhi tử mình thế nào!

“Bá phụ xưng hô thế nào?” Triển Chiêu thì cảm thấy phụ thân Bạch Ngọc Đường rất dễ gần.

“Ta tên Bạch Hạ, cứ gọi phụ thân như Ngọc Đường là được.”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường bị sặc trà, vỗ ngực. Triển Chiêu cũng hơi xấu hổ, nghĩ thầm làm sao mới bây giờ đã gọi phụ thân?

Bạch Hạ cười tủm tỉm chìa tay với Bạch Ngọc Đường, “Cho phụ thân tiền, phụ thân muốn mua đồ.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, thả hầu bao của mình qua cho hắn, hỏi: “Mẫu thân đâu?”

“À, mẫu thân con giận ngất xỉu rồi, cho nên ta chạy đến trước.” Bạch Hạ thản nhiên đáp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Triển Chiêu nghĩ thầm, có khi nào, Lục Tuyết Nhi biết mình là nhi tử của Ân Lan Từ? Hoặc là không muốn Bạch Ngọc Đường thành thân với nam nhân, cho nên giận ngất xỉu?

“Người ăn xong thì mau về Bạch phủ, đừng đi lung tung bên ngoài.” Bạch Ngọc Đường không nói thêm gì nữa, kéo Triển Chiêu đi.

Triển Chiêu vừa đứng lên thì Bạch Hạ lại kéo tay áo hắn lại: “Tiểu Triển, cả hai đi dạo phố sao? Tình cảm tốt thật.”

“Chúng con đi làm chuyện đứng đắn.” Bạch Ngọc Đường đáp lại.

Bạch Hạ ngây người một lúc, đột nhiên túm lấy tay Triển Chiêu: “Ngọc Đường đời này mà cũng có ngày đi làm chuyện đứng đắn?! Ta thay mặt liệt tổ liệt tông Bạch gia cảm tạ con dẫn nó vào chính đạo!”

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh vận khí, thấy hơi khó thở.

Triển Chiêu thấy Bạch Hạ như vậy, đột nhiên ý thức được, vị phụ thân này, dường như lấy việc ức hiếp nhi tử làm vui?

“Khi Ngọc Đường còn nhỏ thật sự là đáng yêu muốn chết, nhưng tính cách lại không đáng yêu, mặt than lại thích ngây người, lớn rồi cũng chẳng có chút thú vị.” Bạch Hạ nắm tay Triển Chiêu lắc lắc: “Con thông cảm cho nó! Khi cần chủ động thì chủ động một chút, chờ nó, ta sợ đến khi cả hai bạc đầu rồi cũng chỉ mới nắm tay.”

Triển Chiêu nghĩ thầm không đâu, đã hôn rồi… Vừa định mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã phẩy tay: “Đừng để bị lừa!”

Triển Chiêu hiểu ra, Bạch Hạ âm mưu thất bại có vẻ rất thất vọng, trừng Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu định đi.

Bạch Hạ giữ chặt tay Triển Chiêu không buông, “Bình thường Ngọc Đường rất lãnh đạm đúng không?”

Triển Chiêu gật đầu: “Thật sự cũng không sao, lãnh đạm rất thú vị.”

Bạch Hạ hơi ngạc nhiên, mắt lóe lên: “Đúng vậy, lãnh đạm thì khi chọc ghẹo mới thú vị! Có muốn biết nhược điểm của nó không?”

Triển Chiêu vừa định kéo ghế lại ngồi ngay ngắn nghe thì bị Bạch Ngọc Đường kéo một cái, bất đắc dĩ nhìn Bạch Hạ, “Phụ thân!”

Tuy Triển Chiêu biết chắc chắn Bạch Ngọc Đường không phải loại trời sinh đất nở, chắc chắn có phụ mẫu, nhưng nghe chính miệng hắn gọi tiếng phụ thân không hiểu sao vẫn có cảm giác vui vẻ khó tả.

Bạch Hạ chỉ chờ tiếng phụ thân này của nhi tử, hài lòng gật đầu: “Ừm, ngoan, sớm gọi thì đã không có chuyện gì rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, đời này, hắn thật sự không biết phải làm sao với Bạch Hạ!

Mẫu thân hắn võ công cao, lúc khẩn cấp có thể đánh một trận, chỉ riêng vị phụ thân này, võ công chẳng đến đâu, lạc thú lớn nhất đời lại là chọc ghẹo mình. Bạch Ngọc Đường còn bé rất đáng yêu, nhưng rất ít nói, thế là, Bạch Hạ nghĩ đủ mọi cách để chọc cho nhi tử cười.

Khó khăn lắm mới cười được, Bạch Hạ liền thay đổi mục tiêu, nghĩ đủ mọi cách chọc cho Bạch Ngọc Đường khóc. Cuối cùng khóc rồi thì lại chọc cười, cười rồi, thì tiếp tục chọc khóc… Thế là, khi còn nhỏ tình hình thực tế của hai phụ tử là giằng co qua ngày.

Mẫu thân của Bạch Ngọc Đường là Lục Tuyết Nhi mở Ánh Tuyết Cung, Lục Tuyết Nhi là cung chủ.

Ánh Tuyết Cung nằm trong động băng trên núi tuyết ở cực bắc, hai mươi năm trước là một môn phái lớn danh chấn võ lâm.

Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ khi đó là cao thủ tuyệt đỉnh, thời gian đó võ lâm mang tiếng âm thịnh dương suy, bị một Ánh Tuyết Cung và một Ân Gia Trại của hai người chiếm hơn nửa giang sơn.

Sau đó Bạch Ngọc Đường đến Hãm Không Đảo, tạm thời thoát được bể khổ, phụ mẫu thỉnh thoảng sẽ đuổi đến dằn vặt hắn, cho đến khi theo Thiên Sơn Lão Tổ học võ công, mới thật sự thoát khỏi ma chưởng của Bạch Hạ.

Đã lâu không gặp, Bạch Ngọc Đường cũng đã đoán trước với tính cách của Bạch Hạ vừa nghe được lời đồn nhất định sẽ chạy đến, quả nhiên! Phụ thân hắn có vài mặt rất giống Triển Chiêu, chẳng hạn như thích chọc ghẹo cho sắc mặt hắn trở nên rất kì dị…

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi, Bạch Hạ đuổi theo, “Cùng đi đi, phụ thân không biết đường.”

“Người theo làm gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn đầy cảnh giác.

Bạch Hạ khoanh tay hỏi lại: “Vậy con đi theo làm gì?”

“Con…” Bạch Ngọc Đường định nói đi tra án với Triển Chiêu, nhưng nghĩ lại, cũng đúng, Triển Chiêu là quan sai, mình đâu phải.

Bạch Hạ hưng phấn đứng giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ba người đang định đi, chợt một người trẻ tuổi, mặc y phục của người đưa tin, chạy đến.

“Bạch ngũ gia.”

Người kia đưa một phong thư cho Bạch Ngọc Đường, “Các môn phái lớn trong võ lâm tụ hội ở Thiên Nhai Cổ Các, cùng thương lượng chuyện đối phó với Thiên Ma Cung. Các vị trưởng lão mời Bạch ngũ gia đại giá quang lâm.”

Bạch Ngọc Đường không nhận thư, chỉ nói “Không hứng thú.” đã đi.

Triển Chiêu đuổi theo, Bạch Hạ xoa cằm, hỏi người kia: “Ta là phụ thân nó, ta đi thay được không?”

Người đưa tin ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn Bạch Hạ.

Bạch Hạ vừa định đưa tay nhận thư thì Bạch Ngọc Đường đã xoay người lại túm cánh tay hắn kéo đi.

“Ai, đừng kéo phụ thân đi, tay chân già yếu rồi, coi chừng làm gãy!” Bạch Hạ cố ý nói to, không ít người đi đường dừng chân, tham quan phụ thân của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vận khí, tự cảnh cáo bản thân phải nhịn! Đã nhịn hơn hai mươi năm rồi, đã sớm quen rồi!

Triển Chiêu đứng một bên rất tò mò, thì ra Bạch Ngọc Đường và phụ thân hắn là thế này sao? Hắn còn nghĩ rằng phụ thân Bạch Ngọc Đường sẽ rất uy nghiêm, rất nghiêm túc!

Phía sau, người đưa tin kia hoàn hồn lại, chạy tới vài bước theo sau, “Bạch ngũ gia, chưởng môn phái Thiên Sơn nói phái Thiên Sơn do Bạch ngũ gia toàn quyền đại diện, dù thế nào cũng xin hãy đại giá quang…”

Chưa nói hết lời đã thấy Bạch Hạ “Hư” với mình một cái rồi chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, xua tay liên tục, ý bảo, đừng nói nữa, xù lông sẽ đánh người!

Người kia không còn cách nào khác, đành phải về chịu phạt.

.

.

“Ngọc Đường.” Đi một lúc, Bạch Hạ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Con như vậy sư phụ không giận sao? Chuyện chưởng môn Nhạc Phong dặn dò thì phải làm tròn!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Không hứng thú.”

Bạch Hạ lắc đầu thở dài với Triển Chiêu: “Mẫu thân Ngọc Đường rất lưu ý đến người của phái Thiên Sơn, cứ sợ nó dính líu đến tà ma ngoại đạo làm hỏng thanh danh bản thân.”

Triển Chiêu hơi nhíu mày, tay Bạch Ngọc Đường siết chặt, Bạch Hạ la lối: “Ai da, đau! Xoa xoa cho phụ thân!”

Bạch Ngọc Đường buồn bực buông tay hắn ra, “Phụ thân, đừng nói bậy…”

“Đâu phải con không biết tính tình mẫu thân con, đừng làm mẫu thân giận!” Bạch Hạ cảnh cáo Bạch Ngọc Đường, một tay khoác vai Triển Chiêu, nói: “Mẫu thân nó thật sự không phải yêu nữ như người ta thường nói, thật ra là xuất thân từ danh môn, rất truyền thống cũng rất bảo thủ, hơn nữa bản chất cực kì chính trực. Ngọc Đường không nghe lời ta, con giúp ta khuyên nó, đại diện cho phái Thiên Sơn, giúp võ lâm Trung Nguyên diệt trừ Thiên Ma Cung… Vĩnh tuyệt hậu họa!”

“Này!” Bạch Ngọc Đường nổi giận, kéo Bạch Hạ: “Người…”

Bạch Hạ không vui, “Thế nào? Chẳng lẽ muốn ta nói xấu mẫu thân con?”

Bạch Ngọc Đường bất lực. Hắn biết Bạch Hạ chỉ nói lung tung, nhưng nhất thời không giải thích rõ ràng được, nổi giận, “Người đừng cứ sợ thiên hạ không loạn có được không?”

Bạch Hạ khoanh tay nhìn Triển Chiêu đã hơi tái mặt bên cạnh, “Tiểu Triển, con cũng là hậu nhân từ danh môn, giúp ta khuyên nó! Chính phái tốt đẹp không làm, địa vị của Thiên Tôn sau này sớm muộn gì cũng là của nó, vị trí võ lâm chí tôn người khác mơ cũng không được, nó lại còn đẩy đi.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Bạch Hạ đang cố ý nói cho Triển Chiêu nghe sao? Gây áp lực với con mèo này hay là cố ý nói ngược? Hắn nhớ rõ phụ thân vẫn thường cảnh cáo mình: “Đừng tham hư danh, cũng đừng ham phú quý, càng không cần phải bận tâm chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Con càn rỡ tiêu sái một đời, dốc lòng yêu một người, làm những chuyện muốn làm, cho dù chỉ là ngồi một chỗ ngây người, chỉ cần con vui vẻ, thì xem như không uổng một đời này. Nếu không vui, thì cho dù chiếm được cả thiên hạ, thì cũng đã sống phí một kiếp người.”

Khi Bạch Ngọc Đường còn chưa biết rốt cuộc hắn muốn gì thì Triển Chiêu lại bật cười, hạ giọng hỏi Bạch Hạ: “Bá phụ, người đang thử con sao?”

Bạch Hạ hơi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Triển Chiêu: “Thử cái gì?”

Triển Chiêu cong môi, “Người yên tâm, con sẽ không để Ngọc Đường nhận vị trí của Thiên Tôn, hắn thích chiếc ghế đá dười tàng cây hạnh trong phủ Khai Phong, cũng thích cái ghế dài dưới tàng cây bào đồng, lại không thích bảo tọa dát vàng khảm ngọc.”

Bạch Hạ kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng ngây người.

Triển Chiêu chậc chậc, “Không giấu bá phụ, từ nhỏ con lớn lên giữa cả Thiên Ma Cung đầy đại ma đầu tiểu ma đầu, ai nói thật, ai nói dối, con có thể nhìn ra được.”

Bạch Hạ sờ đầu, không ngờ đến!

Triển Chiêu lập tức cười gian, “Khi Ngọc Đường thấy bất ngờ cũng sẽ sờ đầu.” Thấy Bạch Hạ xoa mũi, Triển Chiêu nói tiếp: “Khi bị vạch trần xấu hổ sẽ sờ mũi, còn nữa, dáng vẻ phô trương thanh thế khi hù dọa người khác và nói ngược với lòng đặc biệt đặc biệt giống bá phụ bây giờ.”

Bạch Hạ nghẹn lời đứng sững tại chỗ, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!

Bạch Ngọc Đường đột nhiên kêu “phụt” một cái, xoay mặt sang một bên cố sức nhịn cười, cả đời này, hắn chỉ muốn được nhìn thấy phụ thân mình không nói ra lời một lần, cuối cùng cũng thực hiện được rồi.

“Ai…” Bạch Hạ phẩy tay, nói thật với Triển Chiêu: “Không phải ta muốn thế này, là mẫu thân nó dặn, bảo ta phải thử thách nhi tử của Ân Lan Từ, nhưng tính cách của con và Ân trại chủ khác nhau nhiều thật.”

Triển Chiêu gật đầu: “Phải, mọi người đều nói tính cách của con nửa giống phụ thân nửa giống ngoại công.”

“Ngoại công sao…” Nụ cười của Bạch Hạ chợt nhạt đi, xoay sang hỏi Triển Chiêu: “Con sẽ vì ngoại công, mà kéo Bạch Ngọc Đường xuống bùn sao?”

“Phụ thân, chuyện này không liên quan đến Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đứng chắn trước mặt Bạch Hạ, Triển Chiêu vỗ vỗ hắn, ý bảo, đừng chắn, ta nói với phụ thân ngươi!

Bạch Ngọc Đường đành phải nghe theo Triển Chiêu.

Bạch Hạ nhìn ra được, xem ra, cả trái tim Bạch Ngọc Đường đã bị Triển Chiêu chiếm mất rồi. Bạch Hạ vừa nhìn thấy Triển Chiêu đã rất thích, bởi vì hắn nhìn ra hài tử này tuyệt đối không ôn hòa như bề ngoài, bản chất che giấu một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Những người như vậy, chắc chắn sẽ là truyền kì.

Quả nhiên, Triển Chiêu không làm hắn thất vọng, tiểu ác ma dưới lớp vỏ quân tử khiêm tốn làm hắn giật nảy người. Nhưng câu hỏi hiện tại, có chút tàn nhẫn, hắn chờ mong câu trả lời của Triển Chiêu sẽ cho mình một kinh hỉ.

Triển Chiêu nghe Bạch Hạ hỏi, không hoảng hốt, cũng không có cảm giác không kịp chuẩn bị, thật ra đây đều là những chuyện rất thực tế, hắn đã sớm suy xét cả rồi.

“Bá phụ vốn không phải người giang hồ đúng không?” Triển Chiêu đột nhiên đổi đề tài hỏi Bạch Hạ.

“Phải.” Bạch Hạ gật đầu, “Là một người đọc sách bình thường.”

“Vậy Bạch phu nhân đã kéo người vốn vũng bùn giang hồ sao?” Triển Chiêu dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.

Bạch Hạ giật mình, “Ai da, lợi hại quá!”

Triển Chiêu cười nhẹ: “Ở đâu cũng có vũng bùn, nếu là hai người, nếu một người không cẩn thận rơi xuống, người kia kéo lên không được thì còn có thể cùng nhảy xuống, sẽ không phải cô đơn.”

Bạch Ngọc Đường thầm rung động.

Bạch Hạ đứng im lặng một lúc lâu, đột nhiên đưa hai tay túm lấy hai tay Triển Chiêu kéo đến trước mặt, “Hài tử ngoan! Ta giao Ngọc Đường cho con!”

Triển Chiêu nghiêm mặt gật đầu: “Dạ! Bá phụ yên tâm.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, thật không biết phát triển theo hướng này là tốt hay không tốt nữa…

Bên này Triển Chiêu và Bạch Hạ vừa thành công giao ước ngầm với nhau, thì bên kia, ở góc đường cách đó không xa, chợt xôn xao.