Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 2: Tây phương mộc dẫn hỏa, đại hung

Thư sinh kia bò từ hố đất ra, cười nghiêng ngả, hoàn toàn không ý thức được các vị bị hắn đùa giỡn có thân phận thế nào, và tiếng nghiến răng ken két của mọi người.

Bản năng mách bảo Triển Chiêu túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, nhắc hắn… Giết người là phạm pháp đó, phải kiềm chế!

Bên phía bọn Công Tôn thì ngược lại, Triệu Phổ kéo Công Tôn đang nổi trận lôi đình muốn làm thịt tên thư sinh kia, Công Tôn có vẻ rất giận.

Mọi người ngoài giận dữ, còn cảm thấy buồn cười, quỷ kiến sầu cũng có ngày gặp quỷ kiến sầu!

Tiểu Tứ Tử trốn sau lưng Tiêu Lương nhìn quanh, người này kì lạ quá đi! Khi nãy hù cho tim bảo bối đập thình thịch thình thịch, Tiêu Lương ôm vỗ về “Cẩn Nhi đừng sợ.”

Tiểu Tứ Tử đưa hai đầu ngón tay ra làm một khoảng nhỏ, ý là, chỉ sợ một chút thế này!

Mắt Tiêu Lương sáng lấp lóe, đáng yêu quá!

Thư sinh điên kia vừa cười vừa bỏ chiếc gùi xuống, đưa tay lau nước táo gai trên mặt, cười phẩy tay: “Thứ lỗi thứ lỗi, ta vừa đi ngang đây, phát hiện thấy rất nhiều quả đỏ, lại thấy từ xa có một công tử bạch y đến, thế là muốn hù dọa hắn cho vui một chút.” Vừa nói hắn vừa chỉ Bạch Ngọc Đường, “Nhưng khi nãy hắn không nhìn ta, che ta lại, cho nên ta đành phải đợi.”

Triển Chiêu tà mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, như vậy mà cũng bị lừa sao? Bị truyền đi xem Cẩm Mao Thử ngươi còn hành tẩu giang hồ được không!

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nhìn hắn, có ngươi và Triệu Phổ theo cùng ta, sợ cái gì?!

Triển Chiêu gãi gãi cằm, Bàng Dục cũng bị giật mình, suýt chút nữa ngồi thụp xuống, Bao Duyên thì còn may, hắn đi chậm, không chú ý nhìn. Chỉ là Tiểu Bao Phúc phía sau ôm chặt hắn như gấu trúc, sợ run cả người. Bao Phúc còn nhỏ, rất sợ những thứ ma quỷ, cũng không chịu được sợ hãi. Bao Duyên đã hơi giận dữ, nhíu mày chất vấn thư sinh kia “Ngươi thật không biết phân biệt nặng nhẹ? Ở đây có rất nhiều tiểu hài nhi, nếu chẳng may bị dọa thành bệnh thì sao?” Vừa nói vừa vỗ Tiểu Bao Phúc phía sau: “Là một kẻ điên hù dọa người khác, đừng sợ!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều là người luyện võ, bị hù giật mình một cái rồi cũng thôi, nhưng nghĩ kĩ lại, thư sinh này quả thật rất quá đáng! Nếu gặp phải người nhát gan, nói không chừng đã sợ chết rồi.

“Hắc hắc.” Thư sinh kia nhún vai: “Đừng trách đừng trách, khi nãy ta nhắm mắt nín thở, không biết có tiểu hài tử.” Vừa nói vừa lấy một con châu chấu thắt bằng cỏ lau trong gùi ra, chạy qua đưa cho Bao Phúc cạnh Bao Duyên: “Tuổi ngươi không nhỏ nữa rồi, sao lại nhát gan như thế?”

Bao Phúc đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ngươi mới nhát gan!”

Thư sinh nhướng mày: “Cái này cho ngươi.”

Bao Phúc vừa định đưa tay cầm, đột nhiên Triển Chiêu đưa tay ngăn lại, nói “Coi chừng trúng kế!”, sau đó dùng Cự Khuyết đụng nhẹ vào con châu chấu… “Phụt” một tiếng, con châu chấu nổ tung, mực đen bên trong văng đầy đất.

“Ha ha ha!” Thư sinh kia thấy trò đùa của mình bị Triển Chiêu vạch trần, vui vẻ cười to.

Triệu Phổ lạnh mắt nhìn hắn, nói với Giả Ảnh bên cạnh: “Nếu hắn đã thích đùa đến thế, vậy thì đùa giỡn với hắn một chút đi.”

“Để ta!” Tử Ảnh đã sớm thấy hắn không vừa mắt, nhảy xuống khỏi người Giả Ảnh, xoa tay vén áo chuẩn bị dạy dỗ hắn.

Thư sinh kia thấy đối phương nổi giận thật, vội ôm đầu chạy: “Ai nha, cường đạo, không phải Khai Phong là nơi tuân thủ luật pháp sao? Sao lại đánh người?”

Chúng ảnh vệ nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt chuyển sang nhìn sang Triển Chiêu, Triển Chiêu ngửa mặt nhìn trời, thời tiết hôm nay rất đẹp…

.

.

Chỉ trong thời gian nửa chén trà, tên thư sinh kia đã bị các ảnh vệ chôn chặt hơn nửa người xuống đất, làm sao cũng không bò ra được, ra sức rống: “Cứu mạng! Cường đạo giết người cướp của!”

Tử Ảnh nhét quả táo vào miệng hắn, nước táo chảy đầy mặt hắn.

Công Tôn đi sang bên cạnh, lật cái gùi của hắn lên, bên trong là đủ thứ, đa số đều có cơ quan, dùng để hù dọa người khác. Tìm được giấy ghi tên của hắn giữa một chồng sách, thư sinh này đến từ Sơn Tây, đúng thật là tài tử đến tham gia thi Hương, họ Ngụy, tên Tịch Đồng, tự Lam Chi, tên rất văn nhã, sao tính cách lại điên khùng như thế?!

Công Tôn mở một cuộn giấy ra, bên trong là mấy bài thơ tiện tay viết, có vẻ là ngẫu hứng làm ra, nhưng rất hay, Công Tôn lật vài trang, không ngờ lại dần thích thú, thư sinh này rất có tài.

Bao Duyên cũng đến xem thử, Bàng Dục liếc một cái rồi bĩu môi: “Xí, thư sinh này chắc chắn thi không đỗ, viết chữ như vẽ bùa, còn không bằng thiếu gia ta!”

Bao Duyên và Công Tôn thì ngân ngẩy nhìn một lúc lâu, cùng khen ngợi: “Chữ rất đẹp!”

Mọi người cũng đến xem, Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy, có phong cách của Thảo Thánh Trương Húc.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, mắt Triển Chiêu híp chặt… Cả Trương Húc ngươi cũng biết, không phải ngươi là người giang hồ sao!

“Khụ.” Bạch Ngọc Đường ho một tiếng, trừng Triển Chiêu một cái, dù sao ta cũng từng đọc sách!

“Hắc hắc, tiểu huynh đệ cũng có kiến thức thật!” Thư sinh điên kia vừa mở miệng, mọi người hít sâu một hơi, người này điên thật hay điên giả, dám gọi Bạch Ngọc Đường là tiểu huynh đệ!

Triển Chiêu cười híp mắt: “Ngươi có vẻ nhỏ hơn chứ?”

“Không phải, trong nhà là ta lớn!” Thư sinh kia cười mãi không thôi.

“Vậy ngươi ở lại trong hố lớn thêm một chút đi.” Triệu Phổ thấy hắn là lại nổi giận, kéo Công Tôn định đi.

Thư sinh kia kêu la: “A, tú tài gặp quân, đúng lý lại không nói hết lý.”

Triệu Phổ nhíu mày, quay đầu nhìn hắn.

“Chậc chậc.” Thư sinh kia cười híp mắt nói: “Trận chiến ở Lao Đồ Quan của ngươi, mười vạn thắng hai mươi vạn quân Liêu, nếu có ta giúp ngươi, ngươi chỉ cần dùng năm vạn binh mã! Nếu ta giúp quân Liêu, ngươi sẽ đại bại.”

Triệu Phổ ngẩn người, Giả Ảnh phía sau cười lớn: “Thư ngốc tử, ngươi đúng là khoác lác.”

Công Tôn bên cạnh lại gật đầu: “Phải, quả thật chỉ cần năm vạn. Khi đó Âu Dương Thiếu Chinh lên quá cao, kéo dãn cự ly với quân phía sau, cho nên Triệu Phổ phái thêm người từ hai bên bọc sườn, để áp đảo tinh thần quân Liêu, từ đó giải vây cho Âu Dương. Nói cách khác, nếu Hỏa Kỳ Lân hắn chạy chậm một chút, chỉ năm vạn quân là đủ rồi. Cũng như thế, nếu tướng lĩnh của quân Liêu thông minh một chút, đánh nhanh đến, thì quân Triệu gia đã nguy rồi.”

“Ha ha ha.” Thư sinh kia gật đầu liên tục, nhìn Công Tôn: “Tiên sinh tài cao! Là Trạng Nguyên năm nào?”

Công Tôn cuộn cuộn giấy lại, nhìn Triệu Phổ: “Thả hắn ra, người này tuy điên điên khùng khùng, nhưng chắc chắn đỗ được tam giáp, chôn sống quá đáng tiếc, để lại cho hoàng thượng xử lý dần đi.”

Triệu Phổ gật nhẹ đầu, bảo Giả Ảnh và Tử Ảnh thả người ra.

Bao Duyên ngồi một bên chăm chú xem tập thơ của hắn, thư sinh kia chật vật bò lên, phủi phủi bụi, chỉ Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đền y phục cho ta!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cảm thấy thư sinh này bị bệnh, sao lại đòi mình đền y phục.

“Nếu không phải gặp ngươi, ta sẽ không nghĩ ra chuyện này, ngươi là người khởi xướng.” Hắn cãi bướng.

Bạch Ngọc Đường còn lười chú ý đến hắn, nhìn sắc trời, hỏi Triển Chiêu: “Quay về, hay là tiếp tục đến nông trang?”

“Về thôi.” Triển Chiêu thấy xe ngựa cũng đã theo đến, quay lại thì đã trễ, dù sao cũng mang đi rất nhiều thổ sản, về phủ Khai Phong làm một bữa ngon, mọi người đều được ăn.

Mọi người đều quyết định đi, không thèm để ý đến tên thư sinh kia nữa, nhưng chợt lại nghe hắn lầm bầm phía sau.

Công Tôn nghe hắn lầm rầm, hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn hắn.

Bao Duyên cũng nhíu mày, hỏi: “Ngươi đang niệm tiếng Phạn sao?”

Thư sinh kia niệm xong, bấm đốt ngón tay tính, chỉ Bạch Ngọc Đường: “Cho ta năm lượng bạc, ta giải một đại nạn cho ngươi!”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Ngươi cho ta năm lượng bạc, ta giải một đại nạn cho ngươi.”

Thư sinh ngẩn người, đưa tay xoa đầu: “Ta đâu có đại nạn?”

“Ta muốn chém ngươi, ngươi nói xem có phải đạn nạn không?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

Triển Chiêu tiếp tục nhìn trời, nghĩ thầm Bạch Ngọc Đường càng lúc càng không thèm để hộ vệ chính nghĩa của phủ Khai Phong vào mắt rồi, quả nhiên không thể nuông chiều chuột được.

Thư sinh thở dài, lại bấm đốt: “Ta không cứu ngươi, mà là bằng hữu của ngươi, con người ngươi coi bằng hữu quan trọng hơn hết thảy, nếu hôm nay để lỡ, ngươi sẽ hối hận cả đời.”

Chưa nói hết lời, đã có năm thỏi bạc trắng bóng bay tới. Thì ra là Triển Chiêu thò tay móc năm lượng bạc từ túi tiền Bạch Ngọc Đường đeo trên hông ra, bảo thư sinh kia: “Nói đi.”

Bạch Ngọc Đường bội phục nhìn Triển Chiêu đứng hiên ngang cạnh mình, con mèo này, lấy bạc từ túi hắn còn quen tay hơn tự lấy trong túi mình.

Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường như an ủi, thôi vậy, dù sao sớm muộn gì cũng là một nhà.

Thư sinh kia chụp lấy năm lượng bạc, nhìn nhìn Triển Chiêu một lúc, cười tủm tỉm gật đầu: “Được được, tướng mạo như ngươi, ta thích! Nói cho ngươi biết, tây phương mộc dẫn hỏa, đại hung, hữu hỏa thiêu thổ mai chi tai.” [gỗ phía tây nổi lửa, đại hung, có lửa thiêu đất chôn tai ương."

“Nghĩa là gì?” Triển Chiêu không hiểu.

“Trong tên bằng hữu của ngươi có một chữ Tây, bảo hắn đừng đến gần lửa, nếu không sẽ mất mạng.” Thư sinh nói xong thì đeo gùi lên, cất năm lượng bạc Triển Chiêu đưa vào, vui vẻ lảo đảo bỏ đi, hướng đi dường như là vào Khai Phong.

“Này!” Bao Duyên đuổi theo vào bước, đưa cuộn giấy cho hắn: “Đồ của ngươi.”

Thư sinh nhận lấy, nhìn nhìn Bao Duyên, chậc chậc vào tiếng đưa tay ra: “Ngươi cũng cho ta năm lượng bạc.”

Bao Duyên sửng sốt: “Ta cũng có nạn?”

“Không phải.” Thư sinh lắc đầu, “Ngươi xem tập thơ của ta, trả tiền!”

“Xí!” Bao Duyên trề môi: “Cùng lắm ta cho ngươi xem thơ của ta.”

“Được được, như vậy công bằng, một lời đã định, mấy ngày sau, ta đến phủ Khai Phong tìm ngươi.” Thư sinh nói xong, tiếp tục lảo đảo đi.

“Vương gia.” Giả Ảnh nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ: “Thư sinh này rất kì dị.”

Triệu Phổ gật đầu, phẩy tay với Hắc Ảnh Bạch Ảnh phía sau, hai ảnh vệ lập tức đi theo thư sinh kia.

Mọi người cũng chuẩn bị về Khai Phong.

.

.

Bạch Ngọc Đường cưỡi Bạch Vân Phàm, cúi đầu nhíu mày.

Triển Chiêu đi đến hỏi: “Trong tên có một chữ Tây, có phải nói Tây Môn Dược không?”

“Hắn…” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Không rõ lắm.”

“Chúng ta đến xem thử đi?” Triển Chiêu hỏi: “Hắn đang ở đâu?”

Bạch Ngọc Đường đen mặt: “Còn có thể ở đâu? Trong kĩ viện!”

Triển Chiêu cũng đen mặt: “Vậy phải làm sao?”

“Đã vậy, đi thử một chuyến.” Bạch Ngọc Đường nghĩ đi nghĩ lại, Tây Môn Dược là đồng môn của đại tẩu, nếu hắn gặp chuyện không may, chắc chắn đại tẩu sẽ đau lòng, mình lại càng khó nói chuyện. Thư sinh kia tuy điên cuồng, nhưng xem ra cũng có chút tài.

Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo Triển Chiêu một cái, ý bảo hắn cùng đi.

Triển Chiêu cau mũi, dường như hơi do dự, phải vào kĩ viện sao… Cái này cần có kĩ thuật.

Nhưng không chờ hắn nói, Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Tảo Đa Đa một cái là Tảo Đa Đa sải chân chạy theo Bạch Vân Phàm. Triển Chiêu ngồi trên lưng ngựa bùi ngùi: Ai! Nữ đại bất trung lưu, lưu lại lưu khứ kết oán cừu! Tảo Đa Đa bây giờ nghe lời Bạch Vân Phàm còn hơn nghe lời mình, chân ngựa thò hết ra ngoài.

.

.

Hai người về đến Khai Phong, thúc ngựa chạy đến những kĩ viện của Tây Môn Dược, qua ba bốn chỗ, đều nghe gác cửa nói Tây Môn Dược không có ở đây.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, dẫn Triển Chiêu đến một nơi khác, Triển Chiêu bắt đầu muốn mắng người: “Rốt cuộc Tây Môn Dược mở bao nhiêu kĩ viện? Chẳng lẽ kĩ viện trong Khai Phong chỉ toàn của hắn!”

Hai người tìm từ chiều cho đến lúc lên đèn, vẫn không tìm thấy, cuối cùng gặp được Tiếu Mạt trong một trà lâu.

Tiếu Mạt nghe Bạch Ngọc Đường nói muốn tìm Tây Môn Dược, liền nói: “À, Đổng Húc chạy đến chỗ Khổng phu nhân rồi, dường như gần đây nàng ta không được khỏe, Tây Môn đi xem bệnh cho nàng ta.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Bọn họ ở đâu? Vẫn ở khách điếm?”

“Đúng vậy…” Tiếu Mạt gật đầu, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã chạy mất, hắn cũng vội theo.

.

.

Ba người chạy vội đến khách điếm, từ xa, đã thấy ánh lửa cháy rực.

Triển Chiêu cau mày: “Nguy rồi, khách điếm đang cháy!”

Ba người bỏ ngựa, thi triển khinh công chạy đến.

Cả khách điếm bị lửa bao vây, rất nhiều binh lính đang vây quanh cứu hỏa, khói đen che lấp cả cửa lớn, các thư sinh xông từ bên trong ra, trên người đã bắt lửa, kêu gào thảm thiết.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến cửa, thấy Đổng Húc dìu một nữ nhân ra, mặt hai người ám đen, đỉnh đầu bốc khói.

“Khụ khụ.” Nữ nhân kia ho không ngừng.

Đổng Húc ngẩng đầu, thấy bọn bạch ngọc đường đến, còn chưa kịp mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã hỏi: “Tây Môn đâu?”

Đổng Húc ngẩn người: “Hắn đi từ nửa canh giờ trước rồi.”

Đang nói, đột nhiên có tiếng “rầm”.

Lầu lớn của khách điếm sập hơn một nửa, Âu Dương Thiếu Chinh bảo mọi người tránh xa một chút, khách điếm này sắp sập rồi!

Mọi người chưa kịp ngăn cản Bạch Ngọc Đường đã xông vào trong.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu kinh hãi lại không có cách, cũng vào theo hắn.

.

.

Lúc này sân trong đã rực lửa, không còn nhìn thấy ai.

Bạch Ngọc Đường sửng sờ, gọi một tiếng “Tây Môn!” nhưng không ai trả lời.

Chợt nghe tiếng Triển Chiêu phía sau đuổi đến: “Ngọc Đường, phía tây! Nơi nhiều gỗ…”

Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ ra, sài phòng!

Hai người tìm sang phía tây, thấy cách đó không xa quả nhiên có một căn sài phòng, cửa mở, bên trong cũng đã đỏ lửa.

Loáng thoáng, có thể được có một người, mặc bạch y, nằm trên mặt đất.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xông vào, không kịp xem người đó là ai, vì đã nghe thấy tiếng “răng rắc”, xà ngang sắp gãy rồi.

Hai người xốc người kia lên kéo ra ngoài.

Vừa ra được bên ngoài, thì rầm một tiếng, cả sài phòng sụp xuống.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mỗi người khoác một bên tay người kia, nhảy ra khỏi đám lửa.

Đáp xuống trước mặt mọi người để người kia xuống xem thử… Quả nhiên là Tây Môn Dược. Hắn nhắm chặt hai mắt, chóp mũi xám đen, có vẻ như hít phải khói.

“Sao hắn lại ở bên trong?” Đổng Húc cũng kinh hãi, rất hoang mang: “Rõ ràng đã đi từ lâu rồi!”

Khi đó, người vây quanh càng lúc càng đông, Âu Dương Thiếu Chinh cũng đã sớm gọi lang trung đến, ở đây không ít người bị bỏng.

Một lão lang trung đi đến bắt mạch cho Tây Môn, phẩy tay nói: “Không sao không sao, mang hắn đến chỗ thoáng gió, chỉ bị ngất thôi.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, quay lại nhìn Tiếu Mạt và Đổng Húc.

Bốn người đều là người giang hồ, tuy Tây Môn Dược không phải cao thủ đệ nhất đệ nhị, nhưng tuyệt đối không tầm thường! Sao lại có thể hít khói đến ngất trong phòng mà không chạy ra? Đám thư sinh trói gà không chặt cũng chạy ra được.

“Này!”

Khi đó, bọn Công Tôn Triệu Phổ cũng đã đến.

“Công Tôn!” Triển Chiêu gọi Công Tôn đến kiểm tra cho Tây Môn Dược.

Công Tôn ngồi xuống xem xét Tây Môn Dược, hơi nhíu mày, “A? Hắn không bị bỏng, cũng không hít vào nhiều khói!” Mở miệng hắn ra quan sát bên trong, cổ họng cũng không bị bỏng… Công Tôn đột nhiên chú ý đến sắc mặt hắn, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Vị này là bằng hữu của ngươi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Hắn thế nào rồi?”

Công Tôn sờ cằm: “Hắn trúng độc rồi!”

“Tây Môn xem bệnh cho Khổng phu nhân xong thì nói phải về sớm xem sổ sách, sao đột nhiên lại đến sài phòng, rồi còn trúng độc?” Đổng Húc hoang mang.

“Có người muốn giết hắn.” Tiếu Mạt lạnh giọng nói, “Hơn nữa, người phóng hỏa và người hạ độc hắn, có thể là cùng một người!”

Mọi người nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn thi châm chữa trị cho Tây Môn Dược, lơ đãng hỏi Triển Chiêu: “Thứ ta muốn biết hơn là thư sinh điên đó làm sao tính ra được, ta không tin chu dịch bát quái gì đó.”

Triển Chiêu gật đầu, “Ta cũng nghĩ vậy! May mà các ảnh vệ đã theo dõi hắn, chúng ta phải tìm hắn nói chuyện một chút.”