Chiều nay người ta tập trung tất cả đàn ông Viscos ở quảng trường đấy – bà chủ khách sạn giải thích.
Bà ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng thế cũng đủ để Chantal hiểu chuyện gì sẽ phải xảy ra.
Cô có tận mắt thấy vàng thật không?
Thấy. Nhưng bà phải yêu cầu người khách lạ mang vàng về đây. Rất có thể là ông ta sau khi đã đạt được mục đích của mình sẽ quyết định chuồn khỏi Viscos.
Ông ấy đâu có điên?
Điên quá đi chứ.
Bà chủ khách sạn cũng cho đấy là một ý kiến hay. Bà ta lên phòng người khách lạ, và mấy phút sau đi xuống.
Đồng ý rồi. Ông ta nói vàng giấu trong rừng và ngày mai sẽ đem về đây...
vậy thì hôm nay có lẽ bà không cần tôi?
Không, cần chứ. Cô phải thực hiện các điều kiện trong hợp đồng của mình.
Bà chủ khách sạn không biết làm cách nào thuật lại cho cô gái các chi tiết của cuộc bàn luận đã diễn ra trong phòng áo lễ, nhưng bà ta lại rất muốn biết phản ứng của Chantal.
Tôi thực tình rất buồn vì tất cả những chuyện này – bà ta nói – Dẫu sao tôi cũng hiểu, chuyện này phải bảy lần đo...
Mặc cho người ta đo không phải bảy lần, mà bảy trăm lần đi nữa, cũng thế thôi. Họ chả đủ gan cắt đâu mà.
Cũng có thể - bà chủ trả lời – nhưng nếu như mọi người đều đã quyết thì cô làm gì?
Bà ta rõ ràng muốn biết xem Chantal phản ứng như thế nào và cô gái hiểu rằng, người khách lạ đã tiến tới gần sự thật rất nhiều so với cô, một người đã bao năm sống ở Viscos. Tập hợp ở quảng trường! Đáng tiếc là cái giá treo cổ đã bị hạ xuống.
Nếu đúng vậy, cô sẽ làm thế nào? – bà chủ vẫn cố căn vặn.
Tôi không muốn trả lời bà – Chantal đáp, dù đã biết đích xác mình sẽ làm gì – Tôi chỉ muốn nói rằng, cái Ác sẽ chẳng bao giờ dẫn theo cái Thiện cả. Trưa nay, qua kinh nghiệm của bản thân, tôi đã thấy rõ điều này.
Bà chủ khách sạn trong lòng tức điên lên trước thái độ hỗn láo như thế đối với mình, song bà ta đủ khôn ngoan để nghĩ tốt hơn cả là không nên tranh cãi, sinh sự với Chantal làm gì. Điều đó chỉ gây thêm lắm phiền phức. Lấy cớ phải tính doanh thu trong ngày (cái cớ mà bà hiểu là hoàn toàn vô lý vì ở khách sạn chỉ có đúng một người khách), bà ta bỏ đi để Chantal ở lại một mình trong quán bar. Trong lòng Chantal rất bình tĩnh. Prym không thấy bất cứ một ý định nổi giận nào, ngay cả khi nghe bà chủ nói về buổi tập họp hôm nay trên quảng trường, ý muốn ám chỉ rằng, mọi việc ở Viscos sẽ đi theo một hướng khác. Có gì đâu, cô gái này cũng cần tiền mà không phải là ít bởi vì với cô cả cuộc đời còn ở phía trước. Có lẽ cô muốn theo gương các cô gái đồng lứa và những đứa bạn thuở nhỏ của mình đã từ lâu rời bỏ Viscos này.
Vậy là nếu không mong chờ được sự trợ giúp từ Chantal, thì ít ra cô ấy cũng không ngăn cản.