Quỷ Đoạn Tình Thương

Chương 9

Khi Ngu Tử Ngân một lần nữa mở mắt, chân trời đã hiện ra tia sáng bình minh.

Một mùi hương kỳ lạ truyền đến lỗ mũi, Tử Ngân tập trung nhìn đống lửa trước đó không xa, trên lửa còn nướng mấy con cá. Ở cạnh suối đúng là thuận lợi ở điểm này.

「Ngươi tỉnh」

Hình Xuân ngồi bên đống lửa quay đầu nhìn Ngu Tử Ngân, liền cầm một con cá đi tới, đem nhánh cây xuyên qua thân cá đặt vào trong tay Tử Ngân.

「Ăn đi. Ngươi có lẽ không thấy đói, nhưng dù sao cũng bị thương, lại chảy nhiều máu như vậy, vẫn nên ăn chút gì để lấy lại sức」

「Ân, đa tạ」

Ngu Tử Ngân cúi đầu, mới phát hiện y phục của mình đã được cởi, mũi tên trên lưng cũng đã rút ra. Hiện tại trên miệng vết thương, phủ một tầng dược thảo màu xanh. Điều này khiến hắn có chút bất ngờ.

「Ngươi biết y thuật?」 Hắn hỏi Hình Xuân.

Hình Xuân cười cười:「Có biết một chút」

「Thật sao? Nhưng ngươi trước kia không phải……」

「Ân?」 Hình Xuân nhìn mặt Ngu Tử Ngân có vẻ như muốn nói rồi lại thôi, rất nhanh liền hiểu được, ha ha cười,「Nga, ngươi muốn nói ta trước kia không phải tiểu thâu (ăn trộm) sao, đúng không?」

Ngu Tử Ngân căng khóe miệng một chút.

Tuy nói chuyện này, lúc trước do chính Hình Xuân nói ra, mà Ngu Tử Ngân thật chất cũng không để ý đến, nhưng nói ra như vậy, chung quy cảm thấy có chút tổn thương người kia.

「Việc đó không phải rất tốt sao?」 Hình Xuân lại nhanh nhẹn tiếp lời.

「Rất tốt?」 Ngu Tử Ngân ngạc nhiên, không theo kịp ý nghĩ của Hình Xuân,「Cái gì rất tốt?」

Hình Xuân cười meo meo nói:「Ta trộm đồ vật, thuận đường cũng học trộm y thuật của người khác đến đây nha」

Ngu Tử Ngân ngốc ra nửa khắc, cuối cùng hóa thành vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Hình Xuân trên mặt ý cười càng sâu.


Lấy dược thảo đã hái về trước đó, trở lại ngồi xuống trước mặt Ngu Tử Ngân, sau khi nhìn hắn ăn xong cá, mới nói:「Ta thay dược cho ngươi, không tránh được đau, ngươi cố gắng chịu đựng」

「Được」

Sau đó Hình Xuân liền đem dược thảo phủ trên miệng vết thương Ngu Tử Ngân lột xuống, lại đem dược thảo mới đã được xử lý qua đắp lên.

Trong nháy mắt dược thảo tiếp xúc với da thịt, Ngu Tử Ngân nhẹ hít một hơi. Thật sự không cảm thấy đau, mà chỉ thấy hơi lạnh, khiến người ta cảm giác có chút đột ngột.

Rất nhanh, Hình Xuân liền thay dược xong cho hắn, rồi mới từ trên tay áo kéo xuống một mảnh vải, một vòng quấn lên lưng hắn, đem dược thảo cố định lại.

「Tử Ngân」Khẽ gọi một tiếng như thế, Hình Xuân tiến lại gần hắn hơn.

Khi Ngu Tử Ngân nghe tiếng gọi ngẩng đầu, nghênh diện chính là gương mặt thật gần thật rõ ràng của y. Lập tức hắn cảm giác được, môi bị che bởi một đôi môi mềm ấm khác.

Hắn nhất thời không rõ tình hình, nhìn thẳng người đột nhiên làm ra loại hành động này, Hình Xuân.

Khi đó, Hình Xuân từ trên môi Ngu Tử Ngân rời đi, thấy biểu tình của hắn lúc này, cười khẽ:「Tử Ngân, ngươi nhìn ta như vậy, hình như muốn nói ta đang làm chuyện xấu?」

Ngu Tử Ngân sửng sốt:「Không phải……」

「A……」

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tử Ngân, Hình Xuân cười nhẹ, thở dài,「Đồ ngốc, ta đương nhiên biết ngươi không phải…… Bất quá ngươi a, chẳng lẽ không biết thời điểm như vậy phải nhắm mắt lại sao?」

「……」

Vấn đề ở đây không phải là biết hay không biết, mà là hắn căn bản không hề nghĩ đến.

Khoảnh khắc đó hắn chỉ nghĩ đến, suy nghĩ của Hình Xuân, ý muốn của Hình Xuân…… Chỉ muốn nhìn, ánh mắt của Hình Xuân, biểu tình của Hình Xuân, tất cả đều không muốn bỏ sót…… Nói đi nói lại, kỳ thật trong mắt trong đầu đều là Hình Xuân.

Chuyện như vậy làm sao có thể nói ra?

Hơi hơi mím môi, Ngu Tử Ngân gật đầu,「Được…… Ta đã biết」

「Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ」 Dứt lời, Hình Xuân lại tiến đến gần hắn, chặn lên môi Ngu Tử Ngân.

Khi máu bị hút hết khiến cho đại não trở nên trì độn, đã thích ứng được hành vi bất thình lình kia, Ngu Tử Ngân không hề đờ đẫn giống như vừa rồi. Hắn hàm trụ mội Hình Xuân, nhẹ cắn mút, lập tức dùng đầu lưỡi dễ dàng tiến khoang miệng sớm đã hé mở.

Đến lúc này, môi lưỡi cả hai hoàn toàn giao nhau, lưu luyến cọ xát, quyến luyến không rời, giống như đã chờ đợi bao nhiêu năm, không thể đợi thêm phút giây nào nữa, không đem hô hấp của đối phương đoạt lấy hết, tuyệt không bỏ qua.

Khi nụ hôn vừa kết thúc, Hình Xuân mở mắt ra, đã thấy Ngu Tử Ngân vẻ mặt sâu xa híp lại mắt, không biết ở suy nghĩ điều gì, thế là hỏi:「Xảy ra chuyện gì? Tử Ngân, ngươi có tâm sự?」

「Không」

Ngu Tử Ngân vẻ mặt càng thêm tế nhị nở nụ cười, từ từ nói,「Kỳ thật ta đang nghĩ đến trước kia, đối với ngươi, tuy rằng ta đã sáng tỏ ta muốn gì, nhưng ta chưa từng cùng nam tử tiếp xúc như thế. Không thể tưởng được mặc dù làm như vậy, nhưng ta không hề cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào, ngược lại…… cảm giác nó không hề sai.」


Nghe vậy, Hình Xuân đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thấy buồn cười.

「Ngươi thật sự là…… ta nên nói ngươi như thế nào mới tốt đây. Vô luận đối với chuyện gì, ngươi luôn thật sự tự hỏi như thế, không cảm thấy mệt sao?」

「Mệt?」 Tử Ngân nghiêng đầu suy nghĩ,「Ta nghĩ, ta đại khái là đã quen với việc như vậy」

Hình Xuân ý cười trên mặt đột nhiên biến mất, buông hạ mi mắt, thấp giọng nói,「Như vậy, cũng không hẳn là không tốt」 Lại lần nữa nhì Ngu Tử Ngân, mỉm cười, nâng tay phủ lên hai gò má hắn.

「Tử Ngân, ngươi không được quên. Kiếp này ngươi tốt như thế, ngươi tuyệt đối không thể quên.」

「Ân?」

Ngu Tử Ngân cảm thấy không hiểu, muốn hỏi rõ ràng một chút, lập tức môi lại bị đôi môi khác đè lên phong trụ ngữ ngôn. ( Chữ “ngữ ngôn” mình để đúng theo bản Hán Việt, chứ không phải tự ý chơi chữ cho nó vần –   – Đến đây thiệt nghi ngờ hai chữ cường công của anh Ngân. Hị hị ~ * v *~)

Vẫn là hôn sâu, nhưng không duy trì lâu như lúc nãy. Một lát sau, Hình Xuân liền rời môi Tử Ngân, nghiêng đầu, ngược lại hôn đến cổ hắn.

Cũng không chỉ là hôn, còn có liếm nhẹ, mút vào, thậm chí gặm cắn.

「Hình Xuân?」 Ngu Tử Ngân nâng tay ngăn đầu Hình Xuân,「Ngươi đây là……」

Hình Xuân không để ý tới, chỉ chú tâm đem dấu hôn kéo dài xuống phía dưới, khi ngang qua ngực Ngu Tử Ngân, y do dự một chút, vẫn tiếp tục di chuyển xuống, hôn đến bụng.

Rồi sau đó, cuối cùng, y dừng lại.

Mắt thấy Hình Xuân đưa tay hướng đến dây lưng của mình, Ngu Tử Ngân không thể tiếp tục im lặng:「Hình Xuân, ngươi sẽ không ……」

Hắn không phải ngốc, lại càng không phải đầu gỗ. Sau những hành động liên tiếp ban nãy, Hình Xuân làm ra động tác này, hắn cũng sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ Hình Xuân muốn cởi dây lưng để hạ thân hắn mát mẻ một chút.

「Tử Ngân」

Hình Xuân ngẩng đầu nhìn Ngu Tử Ngân, bên môi vẫn mỉm cười như cũ, nét ung dung tự tại kia, giờ phút này lại có vẻ dị thường mị hoặc, một nụ cười kia, lại khiến Ngu Tử Ngân trong nhất thời không thể hô hấp.

「Hiện tại, ngươi có thể nhìn ta, chỉ là nhìn, ta sẽ không để tâm. Nhưng ngươi không được ngăn cản, cũng không cần hỏi nhiều. Không phải còn là hài tử, ngươi có thể hiểu được chứ……」

Nghe Hình Xuân nói, Tử Ngân có chút không biết nên phản ứng ra sao.

Dưới ánh mắt phứa tạp của hắn, Hình Xuân áp hạ thân. Một cỗ xúc cảm bình thường từ dưới thân truyền đến, Ngu Tử Ngân lúc này mới phát hiện, nguyên lai giữa lúc đang nói chuyện, Hình Xuân không biết từ khi nào đã giải khai dây lưng hắn, hơn nữa, việc y làm không chỉ như thế.

Cũng không phải không có kinh nghiệm, nhưng người này là Hình Xuân…… Tại thời điểm này, thậm chí chỉ cần nghĩ đến y, liền khiến cho hắn cảm thấy khó thở.

Nói là khó thở, nhưng không phải trì hoãn, ngược lại, hơi thở càng trở nên dồn dập. Mỗi một lần hô hấp, hắn đều phảng phất cảm giác được, nhiệt độ cơ thể trong lúc đó.

Nhiệt khí thở ra khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn nhìn người kia vùi đầu giữa khố gian của mình, như thế nào cũng nhìn không được rõ ràng.


Chỉ có máu toàn thân lưu thoán (chảy loạn) càng lúc càng nhanh, đều tụ tập ở nửa thân dưới, ngay cả chính hắn cũng có thể cảm giác được từ bộ phận trướng đại trong miệng Hình Xuân xúc cảm càng lúc càng gấp, diệu bất khả ngôn (tuyệt không thể tả).

Còn như vậy nữa……

「Hình Xuân, ngươi dừng lại……」

Hắn cơ hồ cắn răng nói ra những từ này.

Nghe vậy, Hình Xuân ngẩng đầu mỉm cười:「Dừng lại?」

Môi mỏng khẽ lộ ra thủy quang dâm mĩ, Hình Xuân cố gắng đứng dậy cười, tiến đến bên gò má Ngu Tử Ngân, thấp giọng:「Không cần khẩu thị tâm phi」

Thoáng thối lui, giải khai y phục, nhưng vẫn khoác ở trên người, tiếp theo là quần, cuối cùng, y ngồi khóa trên đùi Ngu Tử Ngân, hai tay ôm cổ hắn, lại tiến đến bên tai hắn, cười xấu xa một tiếng:「Kỳ thật điều ta tưởng tượng vốn không phải là như thế này.」

「Ân?」 Ngu Tử Ngân không có lập tức khẽ động.

「Ai có thể để ngươi bị thương, còn bị thương tại nơi phiền toái đó.」

「……」

「Mà ta, lại muốn như thế……」

「……」

Cuối cùng Ngu Tử Ngân cũng hiểu được, vẫn như cũ không có lời nào đáp lại.

Nhìn đôi mắt hắn minh bạch ám muội không rõ, Hình Xuân bỗng nhiên thở dài:「Nếu trực tiếp đến, ngay cả ngươi cũng sẽ chịu không nổi, vẫn là nên chuẩn bị một chút đi」 Nói rồi, y cầm tay Ngu Tử Ngân hướng xuống, đến nơi theo như lời y là cần phải chuẩn bị.

Y thổi vào trán Tử Ngân một hơi, nhíu mày,「Kế tiếp ngươi có biết nên làm gì không?」

Ngu Tử Ngân vẫn im lặng như cũ nhìn Hình Xuân, đôi mắt thâm thúy, nhưng không u ám, bởi vì bên trong có hỏa quang thiểm diệu. (ánh lửa bập bùng)

Cuối cùng, hắn cũng thở dài, tay kia án trụ đỉnh đầu Hình Xuân, đem gương mặt y áp đến cổ mình. Nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn hai gò má Hình Xuân.

Ngón tay tham nhập vào thân thể y, hắn hiểu được hắn muốn làm gì. Ngày hôm đó, hắn cực lực khắc chế không làm chuyện này, không nghĩ tới, sẽ có lúc dưới trăng mờ trời tối, ở nơi này phát sinh.

Tuy rằng nói đến tình trạng thân thể của hai người và tình cảnh hiện tại, kỳ thật không thích hợp làm loại sự tình này. Nhưng việc này có gì quan trọng? Ngay cả sinh tử hai người cũng đã cùng nhau vượt qua, còn có cái gì không thể?

Ngón tay chậm rãi hoạt động trong thân thể người kia, hắn vùi đầu vào cổ Hình Xuân, ngược lại với vẻ thành thật hiếm thấy, y không rên một tiếng, cũng không nhúc nhích chút nào. Chỉ là thân thể trở nên hơi cứng khi Ngu Tử Ngân đưa thêm một ngón tay vào.

「Khó chịu sao?」 Hắn ôn nhu hỏi.

「Không đâu」 Hình Xuân trầm trầm cười, khẽ cắn một cái trên lỗ tai Tử Ngân,「Tay của Tử Ngân, sao có thể khiến ta khó chịu?」

Lần này đổi thành Ngu Tử Ngân người hơi cứng một chút, cười khổ.


Hình Xuân, nguyên lai, còn có bản lĩnh này.

Phải chăng là do sơn thần nơi nào không cẩn thận, vô ý để yêu tinh trên núi lưu lạc đến nhân gian này? (Phải chăng là em nó ví von vợ nó là yêu tinh, hay em nó nghĩ vợ nó bị yêu tinh nhập? ~”~)

Bất đắc dĩ nghĩ như vậy, giống như trừng phạt, thêm vào ngón tay thứ ba. Rồi lại đau lòng việc này có thể hay không khiến Hình Xuân khó chịu, để y quên đi cảm giác khó chịu này, khinh nhu hôn lên cổ, lên vai, lên môi y.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngu Tử Ngân cảm giác được trên vai có một đôi tay càng bấu càng chặt.

「Hình Xuân, ngươi hoàn hảo chứ?」

Hình Xuân hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Ngu Tử Ngân, vén môi cười:「Đồ ngốc, ngươi nhìn xem?」 Nhưng không cho người kia xem gì cả, nắm lấy cổ tay kia của Tử Ngân, kéo ra.

Y điều chỉnh vị trí, dùng tay nắm lấy phân thân vẫn kiên đĩnh của đối phương, cười cười, nhưng không hề lên tiếng, chỉ đem vật trong tay chậm rãi hướng thân thể mình áp đến, đồng thời, chính mình cũng từ từ ngồi xuống.

Vẫn còn rất chặt…… Ngu Tử Ngân nheo mắt lại, có chút lo lắng chăm chú nhìn gương mặt Hình Xuân, không hy vọng trên mặt y xuất hiện thần sắc thống khổ.

Cũng may, thật không có.

Hình Xuân chỉ nhắm mắt, từ tốn nhưng kiên định, đem thứ đứng thẳng hiên ngang kia của đối phương không ngừng đưa vào trong cơ thể. Cuối cùng, y hoàn toàn ngồi xuống, chỗ sâu nhất cũng đã bị lấp đầy.

Thân thể một người, như thế nào có thể bị lấp đầy đến như vậy? Sâu tận như thế, thật khiến người quyến luyến……

Hình Xuân hô hấp thật sâu, đem gương mặt vùi vào cổ Tử Ngân, hai tay vòng qua sau cổ hắn, đem người gắt gao ôm lấy.

Ngu Tử Ngân nhẹ xoa đầu Hình Xuân, nói nhỏ:「Mệt sao?」

「Mệt?」 Hình Xuân từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ,「Chuyện thật sự khiến người mệt mỏi còn chưa bắt đầu.」

「A……」 Ngu Tử Ngân nói thêm gì nữa, chỉ ôm lại Hình Xuân, hấp thụ thật sâu mùi xạ hương đạm đạm trên thân thể người kia.

Chỉ như vậy, liền khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.

Hai người đều có một chút thở gấp, động tác tiến nhập cũng không quá cấp bách.

Bỗng nhiên, nghe thấy Hình Xuân hỏi một câu:「Tử Ngân, ngươi thích ta sao?」

Ngu Tử Ngân hơi sửng sốt, gật đầu:「Thích」

「Ngươi thích ta vì cái gì?」

Đây giống như câu làm nũng của tiểu nữ tử đối với người yêu, nhưng phát ra từ miệng Hình Xuân, không mang theo chút yếu ớt nào, ngược lại còn trầm ổn, giống như đang trao đổi chính sự.

「Đây……」 Ngu Tử Ngân nhăn mày khổ tư thật lâu, cuối cùng, bất đắc dĩ nói,「Ta không biết」

「Vậy ngươi có thích thượng ta không?」


「Đáp án, ta cũng muốn biết……」

「 Nga?」

Hình Xuân tiếp tục im lặng, qua một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười. Y ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Ngu Tử Ngân, trọng trọng gật đầu,「Đáp hay, Tử Ngân, ta cho ngươi thỏa mãn」

Không đợi Ngu Tử Ngân hưởng ứng, y lại tiếp lời, từng chữ một như khắc sâu,「Ngươi nhất định không được quên, một kiếp này của ngươi, cách sống của ngươi, mọi thứ của ngươi, ngươi tất cả đều không thể quên」

「……」 Cũng là lời nói giống như lúc nãy, khiến cho người nghe hoàn toàn không hiểu được. Lúc này đây, Ngu Tử Ngân muốn hỏi, kết quả vẫn giống như lần trước, bị phong tỏa ngôn ngữ.

Rốt cuộc, không hỏi ra được.