Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 653: Vân Tiêu, ta nhớ chàng (3)

Edit: Sahara

Trong lòng chúng trưởng lão dâng lên sự kích động, có một vài người còn không đợi người đứng bên cạnh kịp phản ứng thì đã vụt một tiếng chạy đến nơi mình gởi dược liệu, bọn họ ai cũng hy vọng mình là người đưa tặng dược liệu quý hiếm cho Vân Lạc Phong  nhanh hơn những người còn lại.

"Cha!" Lâm Hạo nhíu chặt hai mày: " tại sao những người đó lại đua nhau nịnh bợ Vân Lạc Phong như vậy?"

Lâm Qua sửng sốt một chút, trong lòng bất giác có chút hối hận, sớm biết như vậy thì không nên để Lâm Hạo đến đây mới đúng! Tuy nhiên, Lâm Qua vốn là không thể cự tuyệt được sự thỉnh cầu của Lâm Hạo, cho nên đến cuối cùng vẫn là mang Lâm Hạo theo đến hội trường Đại Hội Y Sư này.

"Chuyện này...." Lâm Qua khẽ đảo tròng mắt mấy cái, đáp: "nguyên nhân chính là bởi vì Thiên Nhai! Vân Lạc Phong và Thiên Nhai có quan hệ không chính đáng, bọn họ vì muốn nịnh bợ Thiên Nhai cho nên mới phải quấn lấy Vân Lạc Phong!"

Lâm Hạo bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong chứa thêm một tầng khinh thường: "thì ra là thế! Nữ nhân này đúng thật là quá dơ bẩn mà!"

Nghĩ như vậy, Lâm Hạo vừa định mở miệng châm chọc Vân Lạc Phong, thì bỗng nhiên ngay lúc này, một đạo khí thế cường hãn bất thình lình bao phủ lấy toàn bộ hội trường.

Đối với đạo hơi thở cường hãn này, Vân Lạc Phong lại vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức cho dù có nhắm hai mắt lại thì cô cũng có thể nhận ra được...

Ở phía cuối hội trường, đôi mắt lãnh khốc của nam nhân đang gắt gao nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ như trăng sáng giữa ngàn sao, bên khóe môi hắn ta phảng phất như có một nụ cười mà không ai phát hiện được.

Bốn mắt đối diện nhau, một cổ cảm giác lạ thường cứ thế mà dâng lên giữa hai người, rồi từ từ khuếch tán ra xung quanh, cũng làm cho độ lãnh khốc trên người nam nhân kia nhạt dần, thay vào đó mà chút ấm áp hiếm có.

Nam nhân cứ thế lẳng lặng nhìn người thiếu nữ kia, để mặc cho thân ảnh của người kia khắc sâu vào mắt mình, càng khắc sâu vào lòng mình.

Khắc cốt minh tâm, cả đời khó quên!

Hổ Phách và Lâm Nhã Đình lúc này cũng vừa đuổi tới nơi, cả hai liếc mắt đã thấy ngay nam tử lãnh khốc đang đứng ở cuối hội trường. Bọn họ không biết là đã xảy ra chuyện gì mà tại sao hơi thở của nam nhân này không còn vẻ áp bách như lúc ở cổng thành nữa.

Đúng lúc này, Lâm Nhã Đình chợt trông thấy Vân Lạc Phong đang chạy như điên về phía của Vân Tiêu.

Khí thế của Vân Lạc Phong cứ như một con dã lang vô cùng đói khát, mà Vân Tiêu lại là một miếng mồi ngon bị con dã lang kia ngắm trúng. Tức khắc, Lâm Nhã Đình liền lộ rõ là sự vui sướng khi người gặp họa, khóe môi gợi lên một nụ cười châm chọc.

Vân Lạc Phong, ta còn cho rằng ngươi thông minh hơn người, ai mà ngờ ngươi lại là một kẻ ngu ngốc đến như vậy! Chỉ mới nhìn thấy Quỷ đế thôi mà đã xúc động đến mức không thể kiềm chế nổi bản thân rồi! Lấy tích cách không thích người khác đến gần của Quỷ đế, chỉ trong tích tắc thôi thì ngươi sẽ phải máu thịt lẫn lộn, chết mà không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì!

Tựa như có thể trông thấy được cảnh tượng Vân Lạc Phong máu thịt bê bết, ý cười trên mặt của Lâm Nhã Đình lại càng sâu, đôi con ngươi âm hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử đang lao về phía Vân Tiêu không dám chớp mắt, sợ bản thân mình sẽ bỏ lỡ mất cảnh tượng thú vị.

Đối mặt với thiếu nữ như sói đói vồ mồi, Vân Tiêu chẳng những không có làm ra hành động gì kháng cự, ngược lại còn dang rộng hai tay, khóe môi lãnh khốc dần dần kéo dãn ra một độ cong rất khẽ.

Rầm!!!

Vân Lạc Phong nhào hết cả người mình lên người Vân Tiêu, đem hắn áp xuống mặt đất. Cô không chút khách khí nào mà hôn mạnh xuống đôi môi lãnh khốc kia, hai tay gắt gao đè chặt ở hai bên người Vân Tiêu.

Hai người bọn họ như tự tạo thành một thế giới riêng, hôn đến mức quên cả trời đất, nghiểm nhiên là cũng quên luôn tất cả những người xung quanh.

Lâm Nhã Đình vội vàng giơ tay lên bưng kín miệng mình, lui về sau vài bước, hai tròng mắt bất ngờ toát lên vẻ hoảng sợ, cả người run lên nhè nhẹ vì chấn động.

Vân Lạc Phong chẳng những ôm lấy Quỷ đế, mà còn cưỡng hôn hắn ta?

Nhưng dựa vào tính cách của Quỷ đế, tại sao hắn ta không có chút gì tức giận muốn cự tuyệt, ngược lại còn.... Còn ôm biểu tình hưởng thụ như thế nghĩa là sao?

Huống hồ, lấy thực lực của Quỷ đế, nếu không phải hắn tự nguyện ngã xuống, thì Vân Lạc Phong tuyệt đối không thể nào có đủ bản lĩnh mà đè hắn xuống đất như thế được! Nói cách khác, chính là Quỷ đế cam tâm tình nguyện để cho Vân Lạc Phong đè mình xuống!

Nghĩ đến đây, Lâm Nhã Đình bất giác nảy sinh ra sự tuyệt vọng tự đáy lòng, nam nhân mà cô ta coi như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thế nhưng cũng có quan hệ không rõ cùng với Vân Lạc Phong....