Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 564: Hội Đấu Giá (6)

Edit: Sahara

***chú thích cho bạn nào chưa biết:

1 vạn = 10.000

10 vạn = 100.000

100 vạn = 1 triệu

1 ngàn vạn = 10 triệu

10 ngàn vạn = 100 triệu

100 ngàn vạn = 1 tỷ

____

Cho dù nghiên cứu không ra cũng không ảnh hưởng gì cả, lúc đó chỉ cần giao quyển thư tịch này cho y sư muốn nhận Đường Duyệt làm đồ đệ của Trầm gia là được.

Dù sao thì chỉ cần leo lên được con thuyền lớn như Trầm gia, địa vị của Thiên Võ Các ở thành Hoàng Tuyền sau này cũng sẽ vô cùng vững chắc.

"Sư phụ!" hai mắt của Lâm Nhược Bạch sáng lên: "quyển thư tịch này khẳng định Thiên Nhai sẽ rất thích, lúc trước con có thiếu Thiên Nhai một ân tình, vừa hay có thể lấy quyển thư tịch này làm lễ vật cho ông ấy, được không sư phụ?"

Tuy rằng Thiên Nhai không phải là người chữa khỏi bệnh Lâm Nhược Bạch, nhưng nói sao thì ông ấy cũng ngàn dậm xa xôi chạy đến Linh Thần Sơn cứu cô bé. Ân tình này Lâm Nhược Bạch tuy không nói nhưng cô bé luôn khắc ghi trong tâm khảm của mình.

Hiện giờ có một phương pháp báo đáp tốt như vậy bày ra trước mắt, cô bé sao lại không nắm lấy chứ?

Còn về sư phụ nhà mình.....

Trong cảm nhận của Lâm Nhược Bạch, y thuật của sư phụ cô bé tuyệt đối không thua kém Tuyệt Thiên, cho nên, có quyển thư tịch này hay không đối với sư phụ cũng chẳng có gì quan trọng!

Vân Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi mới trả lời Lâm Nhược Bạch: "ta nể mặt con, có thể thỉnh thoảng chỉ đạo một chút y thuật cho Thiên Nhai, còn quyển thư tịch này đúng là cũng không phải vật thiết yếu gì!"

Vân Lạc Phong cô có trong tay Y Học Thần Điển, y thư trong khắp thiên hạ này có cái nào có thể so sánh được chứ?

Mà theo như chương cuối cùng của Y Học Thần Điển, thì đừng nói là vừa mới tắt thở, cho dù kẻ đó đã đến điện Diêm La trình diện với Diêm Vương thì Vân Lạc Phong cô cũng có thể lôi kẻ đó về lại dương thế được.

Đôi mắt Lâm Nhược Bạch phát sáng càng thêm rực rỡ, nụ cười trên mặt như muốn kéo lên đến tận mang tai: "sư phụ~, con đã biết là người thương con nhất mà!"

Xác thật, nếu như có được sự chỉ đạo của Vân Lạc Phong, còn tốt hơn là một mình mày mò nghiên cứu y thư.

Nếu như Thiên Nhai biết được tin này thì ông cũng sẽ quyết định chọn gần không chọn xa!

"Hừ!"

Đường Lâm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt vô cùng khinh thường: "khẩu khí của ngươi cũng lớn thật, chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi so sánh với Tuyệt Thiên? Đúng là kẻ chưa từng trải sự đời! Ta thấy, ngay cả Tuyệt Thiên là ai ngươi cũng không biết!"

Nói xong hắn ta liền xoay mặt nhìn lên nam tử đấu giá sư ở phía trên, lớn tiếng hô to: "ta ra tám ngàn vạn lượng!"

Nghe thấy có người đầu tiên lên tiếng báo giá, những người khác cũng hồi thần trở lại, bắt đầu sôi nổi kêu giá.

"Mười ngàn vạn lượng!"

"Mười ngàn vạn thêm bốn ngàn lượng!"*

(**là 100 triệu + thêm 4000 lẻ á. 4000 lượng là chưa tới 1 vạn nha, Sa sợ nhiều bạn đọc nhanh quá nên nhầm)

Bởi vì bản chất của quyển thư tịch này quá quan trọng, nên người kêu giá càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng khốc liệt, rất nhanh, từ con số tám ngàn vạn lượng ban đầu đã tăng lên đến con số năm mươi ngàn vạn lượng bạc.

Trong gian phòng ghế lô ở tầng hai, Trầm Ngọc Khanh vẫn đang ung dung thưởng thức trà ngon, sự ồn ào dưới sảnh đường không hề ảnh hưởng gì đến hắn cả.

"Gia chủ!"

Tuy nhiên, thị nữ kiều diễm ở sau lưng hắn ta thì lại không được bình tĩnh như vậy, cô ta nhìn một màn phía dưới, không nhịn được nữa mà phải lên tiếng: "chúng ta có cần ra tay đoạt lấy quyển thư tịch kia không?"

Một khi Trầm gia ra tay, các thế lực khác chắc chắn sẽ không còn đường sống!

Ngón tay Trầm Ngọc Khanh khẽ gõ lên mặt bàn, trên mặt xẹt qua một tia trầm tư: "ngươi nói xem, nếu Vân Lạc Phong kia là một y sư, có phải cũng sẽ có hứng thú đối với quyển thư tịch này hay không?"

Nữ tử kiều diễm kia hơi ngẩn ra, sau đó lại e dè mà hỏi: "gia chủ, ý của ngài là...."

"Nếu ta đoạt lấy quyển thư tịch này đem tặng cho Vân Lạc Phong, có phải sẽ có thể làm cho Vân Lạc Phong thiếu ta một ân tình? Đến thời điểm ta nhờ cô ấy trị bệnh giúp ta, nói không chừng sẽ không bị cô ấy cự tuyệt!"

Gương mặt tuấn mỹ vô song của Trầm Ngọc Khanh khẽ nở nụ cười, một mái tóc dài bạc trắng rũ xuống lưng, thân mình hắn có hơi lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt chợt lóe lên tia sáng nhàn nhạt.

Nữ tử kiều diễm kia không hiểu sao gia chủ nhà mình lại phải dụng tâm đi lấy lòng một nữ nhân khác, muốn nữ nhân kia được vui vẻ. Bởi vì thường ngày Trầm Ngọc Khanh cũng rất tín nhiệm cô ta, nên cô ta cũng không che giấu mà đem nghi vấn trong lòng mình hỏi ra.

"Gia chủ, Trầm gia chúng ta cũng có không ích y sư, cho nên, thuộc hạ cảm thấy không hiểu, sao gia chủ lại muốn đoạt lấy thư tịch rồi đem tặng cho Vân Lạc Phong kia? Hơn nữa, nếu như gia chủ đã đích thân mở miệng bảo cô ta chữa bệnh cho ngài, cô ta làm sao lại dám từ chối? Dưới gầm trời này, người hy vọng được nịnh bợ Trầm gia nhiều vô số kể, có ai lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy chứ?"