Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 34: Ngươi làm ấm giường cho ta

Editor: Kim Phượng

Ở cạnh nàng rất thoải mái?

Đây là cái đạo lý gì?

"Ngươi nói xem ngươi biết làm cái gì?" Vân Lạc Phong nhướng mày, cười cười nhìn về phía nam nhân kia.

Nam nhân giật mình, nói: "Cái gì cũng biết."

"Cái gì cũng biết? Vậy làm ấm giường thì sao?" Ánh mắt Vân Lạc Phong đầy ý cười, giọng nói đùa cợt trêu ghẹo, nở nụ cười thú vị bên môi.

Lúc này trên người Vân Lạc Phong chỉ khoát hờ một chiếc áo mỏng, cặp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài, đúng là quyến rũ lòng người, hơn nữa với giọng nói tà mị trêu ghẹo ấy, giờ phút này, thiếu nữ lại nhìn thấy nam tử lạnh lùng..... đỏ mặt!

Ặc!

Tên gia hỏa này đúng là không chịu được đùa giỡn.

"Ta không biết!"

Người này đúng là một đứa trẻ ngoan, rất thành thật trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong.

Hắn dừng lại chút xíu, rồi nói thêm một câu: "Ta có thể học."

Ta có thể học....

Vân Lạc Phong ngây ngẩn cả người. Nếu có một ngày, có một người nam nhân đứng trước mặt ngươi, nói sẽ vì ngươi học cách làm ấm giường, ngươi còn có thể bình tĩnh nổi không? 

"Vậy ngươi ở lại bên cạnh ta làm thị vệ cho ta, ngươi có ý kiến gì không?"

Vân Lạc Phong phục hồi tinh thần lại, trở về tư thái lười biếng như cũ, cười tà mị nhìn về phía nam tử trước mặt.

"Nghe theo nàng."

Chỉ ba chữ đơn giản, có thể thấy tên gia hỏa này chẳng những lãnh khốc mà còn kiệm lời nữa.

"Phải rồi, ngươi tên là gì?" Vân Lạc Phong ngáp một cái, không mấy để ý hỏi.

Hai ngày trước, gia gia nói phải tìm cho mình một thị vệ thân tín. Không ngờ thị vệ này nhanh như vậy đã tìm tới cửa.

"Tiêu."

"Không có họ?"

"Không có."

Vân Lạc Phong lại sửng sốt lần nữa, theo bản năng nhìn về phía nam tử trước mặt, thấy hắn không có biểu cảm dư thừa nào, môi nàng hơi mấp máy, nói: "Sau này tên của ngươi là Vân Tiêu!"

Vân Tiêu....

Nam nhân lập lại hai chữ này trong lòng, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt lạnh lùng thêm một phần kiên định: "Sau này, ta bảo vệ nàng!"

--- ------ --------

Khi Vân Lạc Phong ra khỏi phòng, sắc trời đã không còn sớm. Nàng định đi tìm gia gia bàn bạc chuyện dọn ra sau núi ở, tiện thể giới thiệu Vân Tiêu với gia gia, ai ngờ đến bây giờ lão gia hỏa kia còn chưa trở về. Vì thế, sau khi đợi hết nửa ngày, nàng không chờ nữa mà trở về phòng.

Nhưng thời điểm nàng trở lại phòng lại phát hiện Vân Tiêu vốn đứng chờ trong phòng bây giờ đã không biết tung tích.

"Vân Tiêu?"

Vân Lạc Phong nhíu mày gọi một tiếng, bỗng nhiên tầm mắt của nàng dừng lại trên giường.

Trên giường, trong chăn nhô lên chứng minh có người đang nằm trong đó, người nọ cũng nghe tiếng nàng gọi, từ trong chăn chui ra.

Chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân của nam nhân này, thần thái lãnh khốc vẫn trước sau như một, môi mỏng khẽ nhấp, đôi mắt đen vô cùng sạch sẽ.

Ánh mắt Vân Lạc Phong di chuyển xuống dưới mốt chút, dừng lại nơi cơ bụng có tám múi kia, đối diện với thân hình mê người như vậy, ngay cả Vân Lạc Phong cũng không khỏi có chút ngây ngẩn.

Nếu bán tên nam nhân cực phẩm này vào thanh lâu, đoán chừng sẽ tạo ra một chấn động không nhỏ, nhất định còn được hoan nghênh hơn cả cái tên thái tử điện hạ kia.

Đương nhiên Vân Tiêu không biết ý nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, con ngươi thanh triệt (*) kia vẫn đang nhìn Vân Lạc Phong.

(*): Thanh khiết và sạch sẽ.

"Nàng bảo ta làm ấm giường, bây giờ... giường đã ấm, nàng có thể ngủ."

Vân Lạc Phong như bị một tia sét đánh trúng người.

Hóa ra, tên gia hỏa này hiểu lầm ý nghĩa của từ ấm giường sao? Mà trước đó hắn đỏ mặt cũng không phải bởi vì nghe được hai chữ này sao?

Thời điểm này, Vân Lạc Phong cảm thấy tên gia hỏa này vậy mà lại rất....... đơn thuần đáng yêu.