Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 274: Cưỡng ép

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

So sánh một cách tương đối, những người thuộc đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm này khá may mắn. 

Chẳng những bọn họ có được dịch Tẩy Tủy Dược để cải thiện thiên phụ mà còn có cả dịch Tụ Linh Dược để tăng cường thực lực, vì vậy, những người như họ mới có thể đạt đến cảnh giới như thế trong vòng nửa năm ngắn ngủi. 

Đương nhiên, cấp bậc trước Cao Linh Giả đều tương đối bình thường, lại đột phá tương đối dễ dàng, nhưng một khi đã đạt tới cảnh giới Cao Linh giả, sau này việc tu luyện sẽ trở nên cực kỳ khó khăn, mỗi một bước đi đều giống như leo núi. 

“Ngu ngốc!”

Thiên Kha lạnh lùng quét mắt nhìn Mộ Hành Cừu, sự khinh thường nồng đậm hiện lên nơi đáy mắt. 

Trước khi đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm hiện thân khoảng một khắc, nàng ta đã cảm nhận được thực lực của những người đó, không ngờ Mộ Hành Cừu còn bày đặt ra vẻ không sợ chết ngay tại chỗ này!

Chẳng qua...

Thiên Kha hơi nheo mắt lại, nhìn về phía đôi tuấn nam mỹ nữ trong kiệu, hít mạnh một hơi vào lòng. 

Hai người đó cho nàng ta một cảm giác rất nguy hiểm! 

Tên nam nhân lãnh khốc có thực lực cao kia làm nàng ta hơi kiêng kỵ, ngay cả thiếu nữ xinh đẹp mặc bạch y... khí thế cao ngất cũng khiến nàng ta thấy nguy hiểm! Dường như không cẩn thận một chút thì nàng ta sẽ lọt vào cái bẫy mà thiếu nữ kia sắp đặt đến mức vạn kiếp bất phục! 

“Hai vị, mong hai vị có thể giúp đỡ cho, nhất định ta phải đưa Mộ Vô Song đi, những người khác tùy hai vị xử lý." Thiên Kha chắp tay nói. 

Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: “Ta và Mộ Vô Song có thể coi như còn vài món nợ, ta đành phải buộc nàng ta ở lại." 

“Vân cô nương.” Sắc mặt Thiên Kha hơi trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên không quá hay ho: "Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, đối địch với Thiên gia chẳng có lợi đâu! Ta nghe nói ngươi cũng là một y sư, nếu ngươi để ta đưa Mộ Vô Song đi, sau này ngươi có chỗ nào không hiểu có thể chạy tới thỉnh giáo ta, tất nhiên ta biết gì nói hết." 

“Thiên Kha cô nương.”

Mộ Vô Song hơi nôn nóng: “Vân Lạc Phong không phải thứ gì tốt, sao ngươi có thể bảo nàng ta tới Thiên gia? Ngươi…”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thiên Kha lạnh lùng nhìn Mộ Vô Song: "Ta xử sự thế nào còn cần ngươi cho phép à? Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Không có Thiên Kha ta, ngươi chẳng là gì cả!" 

Mộ Vô Song ngậm miệng lại, đôi mắt đẹp chứa đầy sự cam lòng và nỗi căm hận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.

Vì sao ở trước mặt mình, Thiên Kha ra vẻ lên mặt nạt người? Nhưng khi đối mặt với Vân Lạc Phong, khi mở miệng nói chuyện, mặt mũi nàng ta lại thay đổi như vậy? 

Không!

Mộ Vô Song không cam lòng! Nàng ta không cam lòng vì ở đâu mình cũng bị bại trước Vân Lạc Phong! 

Mộ Vô Sâm thấy Mộ Vô Song bị Thiên Kha trách mắng, không nhịn được bật cười mỉa mai: "Mộ Vô Song, người từng thật sự để ý ngươi chỉ có ta và gia gia, ngươi cho rằng tự mình ôm đùi, thật ra trong lòng người khác, ngươi chẳng là thứ gì cả!" 

“Ha ha.” Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng: “Cho dù ta là con chó của Thiên gia cũng tốt hơn làm Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng!" 

Ít nhất, nàng ta thân là chó, còn có cơ hội chó cậy thế chủ! 

Hơn nữa bây giờ được Thiên Kha và Thiên Ngọc bảo vệ, Vân Lạc Phong muốn giết nàng ta cũng không giết được! 

Nghĩ đến đây, Mộ Vô Song không nói chuyện nữa, im lặng đứng bên cạnh Thiên Kha, chỉ có ánh mắt nàng nhìn Vân Lạc Phong vẫn mang theo vẻ căm hận! Ánh mắt ấy giống như hận không thể bằm thây đối phương thành nhiều khúc! 

“Ngươi muốn chạy thì có thể chạy." Ánh mắt đen tà khí lướt qua Thiên Kha, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Nhưng Mộ Vô Song cần phải ở lại!" 

Nàng vẫn nói câu đó, Mộ Vô Song cần phải ở lại đây!

Sắc mặt Thiên Kha đột nhiên thay đổi: “Nếu ta cưỡng ép muốn đưa Mộ Vô Song đi thì sao?"