Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2111: Trở lại thành Vô Tận (3)

Edit: Sahara

Lần thứ hai đến, trên đường đi, nàng tình cờ gặp Diệp Tà, rồi vì Tiểu Nhược Thủy và Diệp Quân bị người ta bắt nạt, nàng giúp bọn nhỏ trả thù.

Lần này là lần thứ ba nàng trở lại...

"Nếu ta nhớ không lầm, năm đó ta có phát hiện một cái hang động trong thành. Trong hang động ấy có một con linh thú rất mạnh, chính vì vậy ta không cách nào đi sâu vào trong được. Ta đành phải ra ngoài, sau đó không còn cơ hội quay lại." Vân Lạc Phong dừng bước, quay lại nhìn Vân Tiêu, nói: "Cả cái thành Vô Tận, chỉ có nơi đó là khả nghi."

Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong vào lòng, mặt đầy dịu dàng: "Bây giờ chúng ta vào đó xem thử."

"Được!"

Hai người lập tức đi đến hang động kia.

_________

Dưới lòng đất là một mảnh đen tuyền, phía trước bị bao phủ bởi sương mù màu đen. Vân Lạc Phong ngừng thở, nói: "Vân Tiêu, sương này có độc, chàng nhớ không được hít vào."

Thật ra không cần Vân Lạc Phong nhắc nhở, Vân Tiêu cũng có thể nhìn ra được sương này không bình thường.

Nhưng dù có nhìn ra, hắn cũng không nói Vân Lạc Phong biết hắn có nhìn ra được, mà chỉ chậm rãi gật đầu: "Ta nhớ rồi!"

Hai người không nói thêm gì nữa, cùng tiến vào sương đen.

Không mất bao nhiêu thời gian thì hai người đã đi xuyên qua hết màng sương, một bãi đất đầy xương trắng đập vào mắt họ.

Bên dưới mỗi bộ xương đều có bảo vật, mà số bảo vật ấy đều vào túi Vân Lạc Phong từ lần trước xuống đây, nên lúc này nàng không có nán lại lâu, cứ đi thẳng về phía trước.

"Cửu Dực Thiên Long!"

Rất nhanh, con rồng chín cánh được Tiểu Mạch cho là cực kỳ nguy hiểm xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong.

Cửu Dực Thiên Long vẫn đang ngủ say, còn chưa nhân ra có người tiến vào, thân thể to lớn nằm chắn trước cửa, cả người cuộn tròn lại.

"Cửu Dực Thiên Long, mãnh thú viễn cổ, cực kỳ hùng mạnh, uy mãnh vô song, từng bá chiếm một góc hải vực xưng vương. Trong trận chiến với nhân loại, một hơi thở của nó đã diệt gọn thiên quân vạn mã nhân loại, một ngọn lửa nó phun ra đốt cháy đại lục mấy tháng trời không tắt. Một cái vẫy cánh, núi sông sụp lở, đất nứt trời rung. Một cái quét đuôi, nơi nơi thành bình địa."

Trong đầu Vân Lạc Phong hiện lên đoạn văn miêu tả về Cửu Dực Thiên Long, ánh mắt cũng nổi lên cảnh giác cao độ.

Dù hiện giờ nàng đã là Thần Tôn, nhưng đứng trước Cửu Dực Thiên Long, nàng vẫn không dám sơ ý.

Hai người tiến lên trước, hơi thở nặng nề của Cửu Dực Thiên Long ngày một rõ ràng, một hơi thở phun ra như sét đánh, làm lòng người run sợ.

Vân Lạc Phong hít sâu một hơi, bước thật khẽ, sợ bản thân không cẩn thận sẽ đánh thức con rồng bự chảng này.

Khi hai người đi đến bên cạnh Cửu Dực Thiên Long, nó vẫn ngủ say như chết.

Dù là như vậy.....

Vân Lạc Phong cũng không dám nới lỏng cảnh giác, nàng cẩn thận vòng ra phía sau Cửu Dực Thiên Long, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa lớn mà nó đang canh gác.

Tuy nhiên....

Tay Vân Lạc Phong còn chưa chạm vào cánh cửa, nàng bỗng đối diện với một đôi mắt hung tàn.

Đôi con ngươi kia không có chút nhân tính, màu đỏ rực tẫn hiện bản chất tàn nhẫn, làm tay Vân Lạc Phong cứng đờ giữa khoảng không.

"Phong Nhi!"

Vân Tiêu phản ứng nhanh nhất, trước khi Cửu Dực Thiên Long nhấc thân thể khổng lồ của nó dậy, Vân Tiêu kéo Vân Lạc Phong vào lòng, dùng ống tay áo cản gió do cánh Cửu Dực Thiên Long quạt lên.