Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1835: Lão thợ rèn (4)

Edit: Sahara

Lão thợ rèn hồi thần lại, cảm kích nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, đa tạ cô nương! Nếu không nhờ cô nương, chúng tôi...."

Nói đến đây, giọng lão thợ rèn có hơi nghẹn ngào, mắt ngân ngấn lệ.

"Kỳ Tô là người của ta! Ta muốn hắn không phải bận tâm chuyện khác mà làm việc cho ta!"

Đúng vậy!

Nguyên nhân khác nàng giúp lão thợ rèn, chính là để Kỳ Tô không phải phân tâm lo lắng chuyện khác.

Chỉ có vậy, Kỳ Tô mới hoàn toàn chuyên tâm làm việc cho nàng!

____________

Sau khi thu cửa tiệm, Vân Lạc Phong liền bắt đầu chuẩn bị cho việc khai trương.

Trong ba tháng này, chuyện duy nhất Kỳ Tô phải làm là chuẩn bị Tụ Linh Dược cho dược đường.

Có Tụ Linh Dược là đủ để dược đường phất lên nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn.

Thế nhưng, mấy ngày qua, Kỳ Tô phát hiện Kỳ Linh luôn mặt ủ mày chau, tâm trạng buồn bã không vui.

Lúc đầu hắn còn tưởng Kỳ Linh sinh bệnh, bèn tìm Vân Lạc Phong xem bệnh giúp cô bé, tuy nhiên, chỉ nhìn một cái thì Vân Lạc Phong đã biết tiểu nha đầu đang có tâm sự.

Kỳ Tô truy hỏi nhiều lần, nhưng lần nào Kỳ Linh cũng chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, cuối cùng, Kỳ Tô chỉ đành bỏ cuộc.

Một hôm, Vân Lạc Phong vừa ra khỏi cửa tiệm, Kỳ Tô liền dắt tay Kỳ Linh đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong.

"Vân cô nương, qua hai hôm nữa thì cửa tiệm sẽ khai trương, chi bằng hôm nay chúng ta cùng đi ăn một bữa ngon đi!"

Lúc còn ở Lâm Phong trấn, nhờ vào Tụ Linh Dược mà tất cả những dược liệu khác trong dược đường cũng được bán sạch hết. Toàn bộ số ngân lượng đó, Kỳ Tô vẫn còn giữ trong tay, không có giao cho Kỳ gia.

Cho nên, mời Vân Lạc Phong một bữa cơm, hắn vẫn trả nổi.

Vân Lạc Phong suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Được, chúng ta đi thôi!"

Kỳ Tô khẽ mỉm cười: "Ta biết Đế Thành có một tửu lâu hương vị không tệ, đáng tiếc, phòng bao nơi đó rất khó đặt, chỉ có thể ủy khuất Vân cô nương cùng ngồi ở đại sảnh."

"Không sao!"

Vân Lạc Phong nhún vai, nàng không để ý mấy chuyện này.

"Có điều....." Vân Lạc Phong ngừng lại, nhìn Kỳ Linh: "Ngươi nên đưa Kỳ Linh ra ngoài chơi nhiều một chút để giải sầu."

Một tiểu nha đầu năm tuổi, sau khi trải qua nhiều biến cố, khó tránh tinh thần có chút sa sút.

Huống chi, Vân Lạc Phong thật lòng rất thích tiểu nha đầu này.

Kỳ Linh muốn nói lại thôi, dường như cô bé muốn nói gì đó, nhưng lại khó mở miệng.

"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong hình như nhìn ra được điểm này, nàng đắn đo một chút rồi nói: "Có thể để ta nói chuyện riêng với Kỳ Linh một chút không?"

Kỳ Tô có chút kinh ngạc, nhưng cũng biết trong khoảng thời gian này Kỳ Linh đúng là có gì đó không thích hợp, vì vậy, hắn không có phản đối.

"Được, vậy ta đến Long Phượng tửu lâu trước, Tiểu Linh biết chỗ đó, hai người nói chuyện xong thì đến đó tìm ta."

Dứt lời, Kỳ Tô vẫn có chút không yên tâm nhìn Kỳ Linh, nhưng cuối cùng hắn không nói thêm gì cả, xoay người rời đi.

Hắn không yên tâm Kỳ Linh, nhưng nguyên nhân không có liên quan đến Vân Lạc Phong.

Chỉ lo lắng muội muội nhà hắn đang cất giấu chuyện gì đó trong lòng, không chịu nói ra mà thôi.

"Ca ca muội đi rồi!" Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn Kỳ Linh, hỏi: "Muội rối rắm mấy ngày nay rồi, không có gì muốn nói với ta sao?"

Kỳ Linh cắn chặt môi dưới, cúi thấp đầu: "Muội.... Muội muốn chờ sau khi ca ca đứng vững ở Đế Thành, liền đi Thiên Phạt Sâm, vì thế.... Sư phụ, tỷ có thể đưa muội đi không?"

Kỳ thật, không cần Kỳ Linh nói, Vân Lạc Phong cũng muốn đi đến đó một chuyến.

Nàng muốn nghiệm chứng suy đoán của mình, xem Vân Nguyệt Thanh có phải là Bạch Linh hay không?