Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1550: Vạch trần gương mặt thật (4)

Edit: Sahara

Nếu không đem nữ nhân này băm thành ngàn mảnh, làm sao giải được mối hận trong lòng?

Lâm U Vũ cười lạnh: "Vương hậu, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì có thể an tâm ngồi yên trên vị trí này hay sao? Kết cục của ta thế nào thì ngươi đã được chứng kiến rồi đó. Cho nên, trừ phi là ngươi không có lòng đố kỵ, bằng không, trước sau gì cũng rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục mà thôi!"

(*rơi vào chỗ/ nơi / hoàn cảnh/ tình huống vạn kiếp bất phục: nghĩa đại khái là sẽ có kết cục bi thảm.)

Ban đầu là do nàng đã quá xem thường Vân Lạc Phong, nên mới rơi vào hoàn cảnh thế này. Mà ả vương hậu này có lòng đố kỵ rất lớn, ả ta không dung chứa được bất kỳ nữ nhân nào ở bên cạnh vương.

Nếu ả ta muốn đối phó Vân Lạc Phong, thì trước sau gì cũng thất bại thê thảm.

Đáy mắt vương hậu lộ vẻ âm trầm, nhưng khi nàng ta ngước mặt lên, trong mắt lại là vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Quốc sư, ta không rõ lời này của ngươi là có ý gì!"

"Hừ!" Lâm U Vũ hừ lạnh: "Trong lòng ngươi tự hiểu!"

Dứt lời, Lâm U Vũ không hề nói thêm một chữ nào nữa, trên mặt chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

"Quốc sư, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?" Đại trưởng lão im lặng suy tư một lúc lâu mới tức giận mở miệng hỏi.

Tức thì, ánh mắt mọi người lại tập trung lên người Lâm U Vũ. Dưới cái nhìn của đám đông, sắc mặt Lâm U Vũ càng ngày càng khó coi.

Vân Lạc Phong liếc nhìn vương hậu, nếu nàng nhớ không lầm, trong lần đầu tiên đến trưởng lão viện, vương hậu đã đến cùng với Lâm U Vũ, ánh mắt của vương hậu nhìn nàng lúc ấy không hề có thiện ý.

Hơn nữa còn ẩn hiện một chút tức giận.

Ấy vậy mà hiện tại nàng ta lại đang nói chuyện giúp mình?

Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt, rồi đột ngột quay sang nhìn Lâm U Vũ, nàng cười nhạt, nói: "Thật ra chuyện này rất đơn giản! Trên viên thuốc này được bôi kịch độc, chỉ cần có người chạm vào thì nội trong mấy ngày sẽ phải chết!"

"Vì thế, không phải quốc sư biết tiên đoán sinh tử của con người, mà là.... Người bị viên thuốc độc này bắn trúng, muốn không chết cũng không được!"

Ầm!

Mọi người đều bị chấn động.

Lửa giận đùng đùng bùng nổ, thế nhưng, tất cả đều cố đè nén lửa giận trong lòng lại, im lặng chờ nghe Lâm U Vũ giải thích.

Lâm U Vũ cười lạnh, nhưng lại tiếp tục im lặng không nói gì, giống như... Đang cam chịu lời buộc tội của Vân Lạc Phong.

"QUỐC SƯ..." Đại trưởng lão rốt cuộc cũng không thể khắc chế bản thân được nữa, tức giận quát lớn: "Lời cô nương này nói có thật không? Ngài căn bản là không có năng lực đoán trước số mệnh, tất cả đều là do ngài giở thủ đoạn mà ra?"

Lâm U Vũ cười khẩy đầy mỉa mai, trên mặt đều là thần sắc châm chọc, nàng chậm rãi di chuyển tầm mắt về phía đại trưởng lão, khẽ nhướng mày, cất giọng lạnh lùng: "Cái này chỉ có thể nói là do các ngươi quá ngu xuẩn! Trách được ai?"

Ngụ ý, là do các ngươi quá ngu xuẩn nên mới bị ta gạt, có thể oán trách được ai kia chứ?

Hiện tại, tất cả bá tánh có mặt ở đây đều không thể khống chế cơn giận của mình được nữa, họ cùng chen chúc xông về phía Lâm U Vũ, hận không thể lôi Lâm U Vũ ra bằm thây vạn đoạn.

Đại trưởng lão không ngăn cản đám đông đang xúc động, ông còn đang siết chặt nắm đấm của mình.

Nữ nhân này sở dĩ có thể tiên đoán sinh tử của người khác, nguyên nhân là bởi vì, tất cả người mà ả ta tiên đoán đều bị trúng độc của ả.

Nực cười là, bản thân ông không hề nghi ngờ một chút nào, ngược lại còn hết lòng tôn sùng ả.

"Nữ nhân đáng chết*! Ngươi dám gạt chúng ta, nhất định ngươi sẽ không được chết tử tế!"

(*nguyên văn là nha đầu thúi. Nhưng nghe câu này giống như đang mắng yêu mà người lớn mắng con cháu, còn tâm trạng đám đông lúc này đang phẫn nộ nên Sa đổi lại.)

"Ta muốn đem ngươi đi băm thành ngàn mảnh, để rửa mối huyết hải thâm thù cho người dân đã chết của quốc gia chúng ta!"

"Ngươi chết đi! Ngươi mau chết đi cho ta! Nữ nhân ác độc nhà ngươi thiếu chút nữa là hại ta mất mạng, ta không hành hạ tra tấn ngươi đến chết thì khó mà nguôi mối hận trong lòng ta!"

Trong số những người kia, người phẫn nộ nhất hiển nhiên chính là nam nhân được Vân Lạc Phong cứu sống.

Nếu không nhờ Vân Lạc Phong, bản thân hắn đã không thể sống quá năm ngày.