Qủy Ba Ba

Chương 2: Hắc Bạch Vô Thường

Chia tay Lý Đức Tân, Ngả Diệp vừa về nhà liền thấy Ngả lão gia lo lắng chống quải trượng đi về phía y, “Tiểu Diệp, sao đi ra ngoài lại không nói với cha một tiếng thế hả?”

Nhìn bộ dáng lo lắng của Ngả lão gia, Ngả Diệp cúi đầu xin lỗi: “Cha…Xin lỗi…Tiểu Diệp tối hôm qua mơ thấy…”

Ngả Diệp còn chưa có nói xong liền đã bị Ngải lão gia cắt lời.

“Đừng có đề cập với cha mấy cái chuyện ma quỷ loạn thần này nữa! Cái gì mà quỷ nước bắt người, toàn là chuyện hoang đường! Việc tàu thuyền bị lật, người ở dưới sông bị chết chìm…đều là chuyện rất bình thường”

Ngả Diệp nhìn sàn nhà, không nói một câu. haehyuk8693


“Cha đã nặng lời rồi…Vô luận con nhìn thấy cũng được, không nhìn thấy cũng được, tóm lại…Hảo hảo chiếu cố chính mình đi!”

Hảo hảo chiếu cố chính mình…

Y vừa quay về phòng vừa cảm khái, bản thân y còn lo chưa xong cho mình nữa là.

Mà ở trong phòng y hiện tại đang có hai người đàn ông.

Một đen một trắng.

Bọn họ không phải người, mà chính là Hắc Bạch Vô Thường…

Hắc Tử Lược, Bạch Tử Khước.haehyuk8693

Ba ngày một trận ầm ĩ, hai ngày một trận đại ầm ĩ, cuối cùng lại liên lụy đến người vô tôi là y.


Hắc Vô Thường đầu tiên mở miệng trách cứ: “Ngươi vừa câu sai hồn nữa!? Nếu như quay về để Diêm đại nhân biết được, hắn sẽ lại mắng chữi ngươi cho coi!” Mà Bạch Vô Thường cũng không chịu yếu thế, “Cái gì hả? Rõ ràng chính là vì ngươi không nhớ rõ tên trong sổ sinh tử, còn đỗ thừa cho ta?”

Thanh âm của Bạch Vô Thường đặc biết bén nhọn như xé gió, làm Ngả Diệp phải che hai cái lỗ tai, nhỏ giọng lên tiếng: “Có muốn cãi nhau thì đừng có vào phòng ta mà cãi…”

“Tiểu Diệp ngươi đến vừa lúc! Thay chúng ta phân xử chuyện này xem!”haehyuk8693

“Các ngươi đều có chổ sai, một người bắt sai hồn, một người nhớ lầm tên…Trước hết nên nghĩ đến phương pháp sữa chửa sai lầm này, hai người nói có đúng không?”

Bị Ngả Diệp nói như vậy, Hắc Bạch Vô Thường giống như bị tạt nguyên xô nước lạnh lên đầu, chỉ thấy Hắc Vô Thường là người đầu tiên hồi phục lý trí, “Tử Khước, thừa dịp canh giờ chưa qua, chúng ta mau đem hồn phách của hắn quay trở về thân thể!”

Bạch Tử Khước gật gật đầu, vừa đối Ngả Diệp chào hỏi một cái liền biến mất tâm.


Ngay lúc Hắc Bạch Vô Thường đồng loạt biến mất trong chớp mắt, quỷ hồn vừa mới xuất hiện ở bãi biển cũng đã đứng thẳng tắp sau lưng y. Thân thể của hắn vẫn ẩm ướt như cũ, tóc dài bao quanh khuôn mặt nghiêm nghị, mà bởi vì hiện tại đang đứng thẳng người, hắn so với Ngả Diệp còn cao hơn một cái đầu, bất quá lần này Ngả Diệp đã không còn sợ hãi, trên mặt của y còn tự nhiên nổi lên một nụ cười, “Có chuyện gì cần ta giúp đỡ thì ngươi cứ việc nói!” Ngả Diệp vừa nói vừa duỗi tay về hướng hắn, tỏ vẻ hữu hảo.

Quỷ Hồn cũng chậm rãi đưa tay về phía y, vào khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau trong tích tắc, y chỉ cảm thấy một cảm giác vừa lạnh lại vừa ẩm ướt…

Quỷ Hồn lại nắm càng chặt tay của y hơn, mặc dù đang nghĩ muốn rút ra, nhưng ngẫm lại có vẻ hành động của mình không được lễ phép lắm, cho nên y cứ để tùy ý quỷ hồn nắm tay mình như vậy.

Thời gian cứ thề im lặng trôi qua, thẳng đến khi quỷ hồn nói một câu…h

“Để cho ta ôm ngươi một cái.”