Tiền thị hiểu hắn không muốn để người chú ý, nhưng nàng chính là không khống chế được cơn tức: “Cái gì gọi là Lăng ca nhi gả cho người tốt, nhân duyên tốt, bây giờ là người có thân phận, nếu là trưởng bối biết ấm lạnh, lúc này đã theo được hưởng phúc rồi? Không phải chính là nói ta khắt khe với nó sao, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn như thế, sao lại thành có lỗi với nó rồi?”
“Được rồi, loại lời này ngươi nghe xong liền thôi, cứ phải chăm chăm mà làm gì!” Đầu Hà Thiên như muốn nứt ra, hắn là người quan trọng nhất là mũi mũi, lại cưới phải cái bà nương chuyên làm mất mặt hắn không nói, ngay cả mấy đứa con cũng không cho hắn sĩ diện, từng chuyện từng chuyện liên tiếp không ngừng, chỉ hận không thể ném mắt mũi hắn xuống dưới đất mà dẫm!
“Hừ, sớm biết sẽ nuôi ra một bạch nhãn lang như thế, lúc trước sau khi nương mất nên đuổi nó ra khỏi cửa, ta còn tiết kiệm được chút lương thực!” Trong lòng nàng nghẹn muốn chết, trơ mắt nhìn Hà Lăng trôi qua ngày càng tốt, nhà mình lại một chút ánh sáng cũng không dính nổi, có thể không nghẹn sao! Nếu không phải Hà Lăng không đáng tin cậy, bọn họ sao có thể gả Trân ca nhi đi làm thϊế͙p͙, đến mức bây giờ bị ghi hận.
Nàng vừa nhắc tới chuyện này, Hà Thiên liền phiền, việc xảy ra cũng đã xảy ra, nói nhiều thì có thay đổi được gì, nếu như sớm biết, nhà bọn hắn cũng không lâm vài tình cảnh như bây giờ. Hà Thiên tức giận trừng mắt với Tiền thị: “Còn nói! Nếu không phải năm đó do ngươi, nó cũng sẽ không sinh non, làm sao sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
Nghe hắn nhắc tới đây, Tiền thị liền kích động: “Cũng không phải ta cố tình, ta chỉ đẩy nhẹ một cái, là do chính ả không đứng vững!”
“Ngươi ồn ào lớn tiếng như vậy, là muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy sao?” Hà Thiên nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới quay đầu trách cứ: “Ngươi không ngại mất mắt, ta còn ngại mất mặt đâu!”
Tiền thị mím môi nhận sai: “Được được được, ta không nói nữa, nghe ngươi, chúng ta ăn cơm xong liền trở về, người khác nói gì ta làm như không nghe thấy là được.”
Hà Thiên thấy nàng không ngoan cố, bình ổn lại cảm xúc, lại nhìn xung quanh xem xét một lần nữa, mới nói: “Đi thôi.”
Tiếng bước chân hai người càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tiếng huyên náo bên trong viên ồn ào.
Hà Lăng núp ở góc tường, hai tay nắm chặt, trừng lớn hai mắt đỏ bừng, nước mắt trong suốt rơi xuống, từng giọt từng giọt như hạt châu, y cố gắng mím chặt một, ép mình không đợc phát ra âm thanh.
Y nhớ đến phụ thân nằm trên giường, rốt cuộc không qua khỏi đoạn thời gian đó, vô số lần nói với y, thời điểm ông đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy mẫu thân váy dính máu ngã trên nền tuyết, nội tâm ông tự trách cùng hối hận đến mức nào, ông không nên để nàng ở nhà một mình, để nàng ngã, để nàng cứ như vậy mất đi tính mạng.
Đoạn thời gian tiểu Hà Lăng vì từng chuyện mà khóc vô số lần, bi kịch mà y tưởng chừng như chỉ là bất ngờ xảy ra, hóa ra là do một tay đại bá mẫu tạo thành.
Nàng hại chết nương của y, gián tiếp hại chết cha y, mỗi lần đối mặt với gương mặt tương tự mẫu thân của y, nàng không áy náy dù chỉ một chút hay sao? Vì sao nàng có thể lý thẳng khí hùng, vênh váo mắng chửi y là tai tinh khắc phụ khắc mẫu?
Hà Lăng theo vách tường chậm rãi trượt xuống, té ngồi trên mặt đất, y thật không hiểu, lòng người sao có thể lạnh lẽo sắt đá đến bậc này! Nàng đẩy ngã nương, ngay cả đại phu cũng không gọi, để một mình nương nằm lạnh lẽo bên trong tuyết.
Lúc đó trong lòng nương y phải bất lực đến nhường nào, cảm nhận hài tử chờ mong đã lâu từng chút một suy yếu dần đi, nàng phải sợ hãi bao nhiêu
Hà Lăng hai tay ôm đầu gối vùi mặt vào giữa cánh tay, khóc đến mức không thể kiềm chế, nương của y tốt đẹp như vậy, lại do Tiền thị mà chưa từng tồn tại trong trí nhớ của y.
“Nha, khóc thành như vậy, không phải là bị vứt bỏ chứ?”
Bên người cang lên giọng nói mỉa mai châm chọc, Hà Lăng nâng mắt nhìn lên, thấy là Lưu Tước đang đứng trước mặt, đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Khóc đến thật đúng là đáng thương, ngay cả ta đều đau lòng rồi!” Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt của y lại hoàn toàn không có thương hại, bị dáng chính là đang xem trò vui.
Hà Lăng không tiếp lời, cúi đầu dùng ống tay áo qua loa lau nước mắt, đứng lên muốn vòng qua người Lưu Tước rời khỏi đây.
Lưu Tước di chuyển chặn ngay lối đi, từ khi gả cho Kỳ Việt, người này luôn là quang vinh xinh đẹp, khó có khi khóc đến chật vật như lúc này, đương nhiên y phải xem nhiều chút: “Đây là gặp phải chuyện gì khó chịu? Nói ta nghe một chút, xem có thể giúp ngươi một tay hay không?”
Bị ngăn ở góc tường không có cách nào đi, Hà Lăng nhắm hai mắt, khắc chế cảm xúc khó chịu trong lòng, y không muốn thất thố trước mặt người ngoài: “Làm phiền nhường đường chút, ta nên trở về bàn rồi.”
“Làm sao? Đây là cảm thấy ta không đủ tư cách nói chuyện với ngươi sao?” Lưu Tước hai tay ôm ngực, rõ ràng là đang đâm chọc: “Cũng đúng a, bây giờ ngươi chỉ giao hảo với thiếu gia tiểu thư trên trấn đâu, đâu giống kẻ nông dân là ta.”
“Tước ca nhi, ta không biết vì sao ngươi chán ghét ta như vậy, nhưng ta không muốn cãi nhau với ngươi.” Hiện tại y hoàn toàn không có tâm tình phản ứng đối phương.
Lưu Tước thế nhưng không hề có ý thả Hà Lăng đi, chỉ là tốt số gả được cho cái tướng công tốt, dựa vào cái gì ai cũng đến lấy lòng y: “Hoa ca nhi cũng thật yên tâm để ngươi lui tới cùng Trịnh thiếu gia, cũng không sợ bị cướp mất nam nhân giống như Hà Trân, cuối cùng chỉ có thể đi làm thϊế͙p͙, không đúng, Hứa Hoa nhìn như hán tử, sợ rằng làm thϊế͙p͙ cũng không ai muốn đâu.”
Trong lòng Lưu Tước cũng ghen ghét với Hứa Hoa, Hà Lăng coi như còn có cái vẻ bề ngoài, còn Hứa Hoa có cái gì? Lớn lên nhìn như hán tử, bản lĩnh lại không nhỏ, có thể câu dẫn cái đại thiếu gia, mỗi ngày đều mang đồ đến tặng, bây giờ còn xây phòng ở! Lại nhìn bản thân mình, thành thân nhiều năm như vậy, số lần tướng công mua đồ cho y đếm không quá mười đầu ngón tay.
Hà Lăng đột nhiên giương mắt trầm mặt nhìn Lưu Tước, chửi bới y thì thôi đi, dù sao y nghe cũng quen rồi, nhưng y không thích nghe người khác nói Hứa Hoa như vậy: “Ngươi chú ý lời nói của mình chút!”
“Nha, tức giận rồi?” Thấy sắc mặt y khó coi, Lưu Tước vui muốn chết, lúc trước mặc kệ nói cái gì đối phương đều không đau không ngứa, chả có ý nghĩa gì, phải tức giận như lúc này mới khiến người ta vui vẻ: “Ta nói là sự thật nha, mỗi ngày Hứa Hoa đều lên núi xuống ruộng, không có nửa điểm giống ca nhi, vị Trịnh công tử kia nói không chừng chỉ là cảm thấy mới mẻ, vui đùa chút thôi, chờ thêm hai năm nữa… A!…”
Lời còn chưa dứt đã bị một bàn tay hung hăng rơi xuống mặt, hoàn toàn không chừa mặt mũi, Lưu Tước bụm mặt quay đầu, không thể tin nhìn người vừa thu tay: “Ngươi lại dám đánh ta?!!”
Đánh người xong, Hà Lăng cảm thấy mình hơi xúc động nhưng không hề hối hận, nếu để Lưu Tức tùy ý đứng trước mặt y nói xấu bằng hữu của y, vậy nhất dính sẽ có lần sau, không phải Hứa Hoa thì cũng là người khác, y đã nói muốn bảo hộ người thân, tuyệt đối không phải là nói suông.
Hà Lăng hãy còn tức giận, ngực không ngừng phập phồng, hai mắt còn đọng nước nhìn chằm chằm vào Lưu Tước, nói: “Nếu ngươi còn dám nói ra lời tương tự, ta vẫn sẽ đánh ngươi!”
Lưu Tước bị tức điên, ngay cả nam nhân của y đều chưa từng chạm qua đầu ngón tay của y, một cái ca nhi nhỏ tuổi hơn lại dám động thủ! Lưu Tức đang muốn giờ tay đánh trả, khóe mặt liếc thấy có người đi đến, lập tức đổi động tác, đặt mông ngồi xuống đất: “Ai ui~ có chỗ dựa liền bắt đầu ỷ thế hϊế͙p͙ người, ra tay đánh người!”
Phụ nhân vừa tiến vài hậu viện lập tức sững sờ, nhìn nhìn trên mặt Lưu Tức còn mang theo dấu bàn tay, há miệng kinh ngạc, ngày đại hỷ của Triệu gia thế nào lại động tay rồi? Người ra tay đánh người lại càng làm cho người ta kinh ngạc, đều cùng một thôn, nàng chưa từng thấy ai ngoan ngoãn hơn đứa nhỏ Hà Lăng này, thế nào lúc này lại ra tay đánh người?
“Vị thẩm này, ngươi nhanh gọi người đến giúp ta, đây là ức hϊế͙p͙ đến trong nhà chúng ta rồi đây này!” Lưu Tước nhìn phụ nhân kia như nhìn thấy cứu tinh, lập tức gào khóc, bày ra bộ dạng bị ức hϊế͙p͙.
Phụ nhân nọ không ngốc, nhưng cảm thấy tình huống này xác thật cần gọi người, một mình nàng không thể giải quyết cái gì, há miệng đáp ứng liền quay đầu rời đi.
Hà Lăng vừa biết được chút việc không hay, lại bị Lưu Tước trêu chọc, cảm xúc vô cùng bất ổn, y cắn môi, nuốt ngược nước mắt muốn chảy ra trở lại, không thèm quản Lưu Tước muốn làm gì, nếu muốn làm lớn chuyện, thù cứ làm lớn chuyện đi thôi.
Một trận tiếng bước chân gấp rút truyền đến, có không ít người của Triệu gia, mấy người Kỳ Việt đều tới, cũng là do phụ nhân kia quá bối rối, đi ra nhà chính liền há họng kêu to, nói Hà Lăng đánh nhau với Lưu Tước, làm cho một đám người kinh hãi nhảy dựng.
Lão gia tử đang đãi khách không tiện đi, liền để Triệu Vĩnh Phúc mang theo Triệu Vĩnh Khang cùng mấy đứa con dâu đến xem, dù sao cũng là tranh chấp giữa ca nhi, để nhiều hán tử chạy đến lộn xộn thì không tốt lắm.
Kỳ Việt đen mặt tại chỗ, chỉ lo tiểu phu lang nhà mình ăn thiệt, lập tức đứng dậy đi ra cửa, nhưng người khác sao có thể yên tâm, chỉ để Lâm Sinh ở lại bồi tiếp Ngô Ngọc Lan đang có thai, rồi vội vàng đi theo.
“Đương gia, ngươi nhìn nó đánh mặt ta thành cái dạng gì!” Lưu Tước vừa nhìn thấy nam nhân nhà mình, liền chỉ vào bên má sưng đỏ cho hắn xem, đau chết y rồi đây này.
“Được rồi, đứng dậy trước đi, ra thể thống gì nữa!” Triệu Vĩnh Khang nhìn Lưu Tước ngồi dưới đất, cả người đầy bùn đất, cảm thấy hơi mất mặt, lôi kéo cánh tay Lưu Tước kéo y đứng dậy.
Lưu Tước không tình nguyện theo lực đạo của hắn đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, ủy khuất nhìn hắn: “Ngươi phải làm chủ cho ta.”
Kỳ Việt ôm Hà Lăng, đưa tay nắm cằm y để y nới lỏng quai hàm, đau lòng sờ bờ môi bị y cắn ra dấu: “Muốn cắn rách rồi, sao lại tự cắn mình như thế?”
Hà Lăng bị ép nới lỏng miệng, cảm xúc có chút không khống chế được, nghẹn hồi lâu nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống, y vội vàng nghiêng người giấu mặt vào trong ngực Kỳ Việt không muốn để nhiều người như vậy nhìn thấy.
Kỳ Việt săn sóc giơ tay ấn đầu y vào trong ngực, giúp y che dấu yếu ớt không muốn người khác nhìn thấy.
Mấy người Hứa Hoa rất lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông, muốn an ủi lại không dám mở miệng. Lúc này Hà Lăng đang kích động, lỡ như bọn họ nói ra lời nào không ổn, làm cho y càng đau lòng thì không tốt.
Lưu Tước nhìn Hà Lăng được mọi người đau sủng như vậy, trong lòng càng tức giận. Cái kẻ ra tay đang người còn tỏ ra ủy khuất hơn mình, nhìn tướng công nhà người ta ôn nhu săn sóc, nam nhân nhà mình quả thật một đầu ngón tay của người ta cũng không sánh nổi.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Triệu Vĩnh Phúc không vui mở miệng hỏi Lưu Tước, ngày thành thân của nhi tử, làm sao lại nháo ra loại chuyện này?
“Ta chính là trông thấy y đang khóc, đi đến an ủi vài câu, y liền ra tay đánh ta, cũng không biết trước đó là ai chọc đến y, y liền đem cơn giận trút xuống trên người ta!” Lưu Tước đỏ mặt nói, phối hợp với dấu bàn tay rõ ràng trên mặt, đúng là có chút đáng thương.
Triệu Vĩnh Phúc nghe xong trầm mặc một lát, lại quay đầu nhìn bọn người Kỳ Việt: “Lăng ca nhi, là ngươi đánh người sao?”
Hà Lăng bình phục cảm xúc, ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt mới vừa khóc qua càng thêm kiều diễm: “Là ta đánh.”
“Vì sao?” Dù đối phương có chỗ dựa không tầm thường, nhưng Triệu gia bọn họ cũng không tùy tiện để người ngồi lên đầu, nếu không cho bọn họ lý do chính đáng, liền không thể cho qua.
Hà Lăng nhìn thoáng qua Lưu Tức đang đắc ý, trả lời: “Y mở miệng bôi nhọ”.
“Ngươi nói bậy, nếu thật là như vậy, ngươi liền nói ra a ta đã nói gì?” Lưu Tức lập tức phản bác, y không tin Hà Lăng dám mở miệng lặp lại những lời kia.
Loại lời nói độc ác vũ nhục Hứa Hoa, Hà Lăng tự nhiên nói không lên lời, y nhếch môi nghiêng mặt đi không lên tiếng, tóm lại chính là y đánh người, nếu bọn họ muốn truy cứu thì cứ truy cứu đi.
“Ngươi…”
“Triệu gia thúc thúc!” Kỳ Việt mở miệng đánh gãy lời Triệu Vĩnh Phúc, hắn không thể nhìn người khác chất vất A Lăng giống như phạm nhân: “Nếu có người nói năng lỗ mãng với ngươi, ngươi sẽ còn đem lời đó lạo lại thêm một lần hay sao? Việc này không bằng bỏ qua đi!”
Hắn nói là lời này hiển nhiên đã nổi giận, tiếp tục truy hỏi xem như chặt đứt quan hệ, trong lòng Triệu Vĩnh Phúc hiểu được, phu lang của đệ đệ sợ rằng thật sự đã nói những lời không dễ nghe, Hà Lăng lại càng không phải loại người tùy tiện ra tay đánh người. Triệu Vĩnh Phúc nương theo lời Kỳ Việt, tỏ ra rộng lượng phất phất tay: “Được rồi, chuyện này chúng ta không hỏi thêm nữa, Tước ca nhi, ngươi lớn tuổi hơn Lăng ca nhi, bao dung cho y một chút đi.”
Lưu Tước không hài lòng với kết quả này lắm, nhưng cũng không nói thêm cái gì, dù sao bây giờ tất cả mọi ngườu đều cho rằng Hà Lăng sai, Lưu Tước mím môi nói: “Ai, được thôi, ta tha thứ cho Lăng ca nhi.”
Xảy ra chuyện này, làm sao còn nuốt trôi cơm, nhưng nếu mọi người đều đi về hết thì thành ra không nể mặt Triệu gia. Kỳ Việt lấy lý do thân thể Hà Lăng khó chịu, sớm chào ra về, nhưng ngườu khác thù đợi ăn xong mời rời đi.