Quen Nhau Qua Buổi Xem Mắt

Chương 7

Tiếu Vũ Triết đi được hơn nửa tháng, Lý Cảnh Mộ dưỡng thành một thói quen vừa về nhà liền mở máy tính bật game, sau đó mới đi chuẩn bị bữa tối.

Vào thời đại truyền thông phát triển này, điện thoại, tin nhắn, ảnh chụp, mail, thậm chí game online cũng là nơi để hai người giữ liên lạc với nhau.

Chờ Lý Cảnh Mộ nấu xong phần mì một người cầm bát quay lại ngồi trước máy tính, phát hiện ra bên cạnh Chiết Dực Tư Vũ vốn đang đơn độc ngồi trên bờ cát có thêm một nhân vật tên là Hoa Khai Mộ Cảnh.

Lý Cảnh Mộ vội vàng đặt bát trong tay xuống, hai tay bắt đầu gõ bàn phím thần tốc.

Chiết Dực Tư Vũ: [ Anh onl rồi à? ]

Ngưng hơn nửa phút, người còn lại trong màn hình mới trả lời: [ Ừ, vừa onl thấy em bất động là biết chắc em rời máy rồi. ]

Chiết Dực Tư Vũ: [ Em đi nấu mì. Anh ăn tối chưa? ]

Hoa Khai Mộ Cảnh: [ Đang ăn. Sao em lại ăn mì? ]

Thực ra Lý Mộ Cảnh là một người rất lười nấu cơm, hiện tại Tiếu Vũ Triết đi vắng, mỗi đêm cậu có thể nấu mì cho bản thân ăn là đã tốt lắm rồi.

Chiết Dực Tư Vũ: [ Ăn một mình, không muốn nấu món khác, phiền phức. ]

Hoa Khai Mộ Cảnh: [ … Em đúng thật là. Quên đi, thứ Năm tuần sau anh về, làm một bàn tiệc thật lớn cải thiện bữa ăn cho em! ]

Nhìn thấy lời anh vừa nói, ngay cả bản thân Lý Cảnh Mộ cũng chưa phát hiện ra trên mặt mình chợt nở một nụ cười hân hoan.

Nỗi nhớ dù chưa bật ra thành lời, thế nhưng càng dằn xuống đáy lòng lại càng nhớ đến điên cuồng. Hiện tại biết anh cuối cùng cũng có thể trở về, tâm tình vui vẻ hoàn toàn có thể hiểu.

Chiết Dực Tư Vũ: [ (^o^)/ Em đây mỏi mắt mong chờ nhoa, đầu bếp Tiếu! ]

Vừa ăn mì vừa tán dóc linh *** với người bên kia máy tính, sau khi ăn xong hai người điều khiển nhân vật đi đánh quái thăng cấp. Đội của Tiếu Vũ Triết đã qua giai đoạn bận rộn nhất, hiện tại buổi tối đại thể không cần phải thức khuya tăng ca nữa, thế là nhân lúc rảnh rỗi liền online chơi game cùng Lý Cảnh Mộ.

Hai người không hề nghiện game. Với họ mà nói, mạng giống như công cụ kéo gần khoảng cách, duy trì tình cảm của hai người, để cuộc sống của họ không bởi vì ngăn cách đôi nơi mà nhớ nhung đến nỗi trở nên nhàm chán tẻ nhạt.

Hai nhân vật trong game chẳng qua chỉ là một đống số liệu hư cấu, thế nhưng nhìn hai nhân vật tăng từng cấp từng cấp, cùng điều khiển chúng du ngoạn khắp mọi nơi trong thế giới game, giống như đang bù đắp lại niềm tiếc nuối không thể thật sự ở bên nhau của bọn họ trong hiện tại.

Cũng vì vậy mà dù cho cố bận rộn thế nào, chỉ cần Tiếu Vũ Triết rảnh được một chút là sẽ mở máy tính đăng nhập game nhìn xem đối phương có onl hay không, Lý Cảnh Mộ cũng thế. Dù Tiếu Vũ Triết bận đến mức chỉ đăng nhập vào game máy đứng im không nhúc nhích, Lý Cảnh Mộ cũng sẽ để nhân vật của mình ở bên cạnh anh, cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng chờ đợi, mặc cho thời gian trôi đi, không rời không bỏ.

Rốt cuộc cũng có một ngày sau cả tháng xa cách, Lý Cảnh Mộ chờ được Tiếu Vũ Triết trở về.

Vừa mở cửa chính, mùi đồ ăn đã xông vào mũi, trông thấy cả bàn đồ ăn, động tác đóng cửa của Lý Cảnh Mộ không khỏi nhẹ nhàng hơn. Thiếu chút nữa ngay cả giày cậu cũng quên đổi, chỉ muốn chạy nhanh đến nhà bếp xác nhận có phải anh đã về thật hay không.

May mà lý trí đã chiến thắng xúc động, xem ra cậu vẫn còn bình tĩnh để đổi giày đặt chìa khóa trong tay xuống, bước từng bước về phía nhà bếp, rốt cuộc đã nhìn thấy bóng dáng của ai đó mà cậu nhớ nhung đêm ngày đang bận rộn giữa nhà bếp.

Không lên tiếng quấy rầy, Lý Cảnh Mộ lẳng lặng đứng tựa bên khung cửa, mỉm cười ngắm nhìn.

Chờ đến khi Tiếu Vũ Triết phát hiện ra, cậu đang cười hệt như một chàng ngốc.

Tiếu Vũ Triết bưng một đĩa rau xào chín đi đến chỗ cậu.

“Về rồi à?”

Lý Cảnh Mộ nhận lấy đĩa rau anh đang bưng, dò hỏi: “Anh trở về lúc nào thế, sao không gọi trước cho em?”


“Muốn làm cho em kinh hỉ mà.”

“Chính xác là vừa mừng vừa sợ.”

Lý Cảnh Mộ gật đầu đồng ý, bưng đĩa rau vào đặt lên bàn ăn trong phòng, đang muốn quay đầu lại đã bị một người ôm lấy từ phía sau.

Một làn môi ấm nhẹ nhàng lướt qua mọi nơi trên gò má cậu, “Có nhớ anh không?”

Lý Cảnh Mộ trả lời thành thật: “Nhớ.”

Vấn đề này khi xa nhau không ai trong bọn họ hỏi, chỉ sợ hỏi sẽ càng thêm nhớ, hiện tại đã trở về, trái lại trở nên bình thản.

Nhận được câu trả lời vừa ý, Tiếu Vũ Triết hài lòng thỏa dạ quay mặt cậu lại, hôn lên môi cậu thỏa mãn mong muốn của mình, lâu thật lâu mà vẫn tiếc nuối không chịu tách ra.

“Không được rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, bữa tiệc anh đặc biệt chuẩn bị sợ là sẽ phải lãng phí mất thôi.”

Lúc bị khiêu khích đến mức hai mắt mờ sương hô hấp dồn dập mà lại đột nhiên nghe thấy những lời này, Lý Cảnh Mộ đầu tiên là sững sờ, sau khi hồi thần lại bật cười, nhịn không được nhéo thắt lưng nhướng mày với thằng cha đang làm ra vẻ khó xử kia.

“Em cũng rất muốn nếm thử tay nghề của đầu bếp Tiếu, thế nên chuyện kế tiếp…” Lý Cảnh Mộ nhón chân, ghé vào lỗ tai anh thổi một hơi, “Tối nay chúng ta sẽ tiếp tục.”

Mắt Tiếu Vũ Triết sa sầm, bất chợt nghiêng người cắn chóp mũi cậu một cái.

“Cảnh Mộ, em hư mất rồi!”

Ai trở nên hư hỏng hơn còn chưa biết được, chỉ có điều hành động sau khi nhấp nháp qua loa bàn tiệc lớn, ngay cả đồ ăn còn chưa kịp tiêu hóa đã nhịn không được mà lăn lên giường của hai người có lẽ chứng minh cho một chuyện: tiểu biệt thắng tân hôn[1].

oOo

Hôm sau Lý Cảnh Mộ vẫn dậy rất sớm, dù muốn cùng Tiếu Vũ Triết làm tổ trên giường hưởng thụ thật thoải mái nhưng vừa nghĩ tới chuyện tối qua hai người chỉ mới ăn có một chút, thức ăn thừa còn để trên bàn thì có muốn cậu cũng không nằm tiếp được, dứt khoát rời giường.

Mặc quần áo ở nhà vào, khẽ khàng khép cửa phòng ngủ, xắn tay áo, Lý Cảnh Mộ bắt đầu thu dọn căn phòng tối qua vì họ quậy tưng mà trở thành một đống bừa bộn.

Toàn bộ thức ăn thừa đổ vào một cái hộp lớn, chén đũa đã thu dọn thì đặt trong bồn xả một ít nước rửa ngâm cùng nước, sau đó tìm khăn lau bàn cho thật sạch. Lúc cậu thu dọn quần áo họ thay ra tối qua, một cái điện thoại di động rơi ra từ túi đồ của Tiếu Vũ Triết, trong quá trình Lý Cảnh Mộ khom người cầm lên, chiếc di động kia đột nhiên phát rung.

Di động bị Tiếu Vũ Triết chuyển thành chế độ rung không biết từ lúc nào, hiện tại rung rõ ràng là có người gọi tới. Ban đầu Lý Cảnh Mộ chỉ vô ý lướt qua nhưng khi nhìn thấy thông tin hiển thị trên màn hình di động thì hơi sửng sốt, có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ và gần hai mươi tin nhắn chưa đọc.

Có khi nào trong công ty Tiếu Vũ Triết có việc gì gấp tìm anh ấy?

Nhiều cuộc điện thoại rõ ràng là bắt đầu gọi từ tối qua, mà khi đó họ đang —– khụ, vả lại điện thoại ở chế độ rung nên không chú ý tới cũng là điều bình thường. Lúc này Lý Cảnh Mộ không dám chậm trễ, dù không đành lòng đánh thức Tiếu Vũ Triết nhưng lo lắng sẽ làm lỡ mất công việc, cậu cầm điện thoại vẫn đang rung đẩy cửa phòng vào đánh thức Tiếu Vũ Triết còn đang ngủ mê mệt dậy.

“Điện thoại của anh?”

Nghe tiếng cậu nói trong lúc mơ mơ màng màng, Tiếu Vũ Triết tiếp điện thoại theo bản năng, đầu tiên là nhìn thoáng qua thông tin trên màn hình trước, rõ ràng cũng thấy bất ngờ nên chống nửa người trên lên lấy gối lót xuống, đồng thời mở khóa điện thoại. Khi kiểm tra cẩn thận từng tin nhắn một, vẻ mặt còn có chút lơ mơ ban đầu đột nhiên nghiêm lại, rất nhanh sau đó anh xóa sạch mọi thứ phát sinh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Lý Cảnh Mộ luôn chú ý đến anh không bỏ sót biến hóa này, vốn tưởng rằng là chuyện gì trọng yếu, kết quả Tiếu Vũ Triết dứt khoát nhấn từ chối không nhận cuộc gọi, ném điện thoại đi quay lại nằm úp sấp trên giường.

“Không phải chuyện đại sự gì đâu, đừng bận tâm.”

Anh cười với Lý Cảnh Mộ, trông có vẻ lại muốn ngủ. Lý Cảnh Mộ thấy thế đành phải áp chế nghi vấn trong lòng, ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chờ khi bắt đầu bận bịu Lý Cảnh Mộ ném chuyện này ra sau đầu rất nhanh, nhưng đến lúc dọn dẹp xong phòng ốc nấu xong bữa sáng mà phòng ngủ vẫn không có chút xíu động tĩnh nào, thấy thời gian không còn sớm, nghĩ có nên đánh thức Tiếu Vũ Triết dậy hay không nên đi đến trước phòng ngủ định đẩy cửa bước vào, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

“Rốt cuộc ý cậu là gì!”

Cánh tay đang đẩy cửa của Lý Cảnh Mộ dừng lại.

Giọng Tiếu Vũ Triết nói những lời này lạnh đến nỗi làm cậu kinh hãi không thôi.

“Tôi ở đâu liên quan gì đến cậu?”

“Đủ rồi, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, tôi và cậu chẳng có chuyện gì để tán dóc đâu!”

Trong phòng im ắng trở lại, hiển nhiên Tiếu Vũ Triết đã cúp điện thoại, Lý Cảnh Mộ đứng ngoài cửa một hồi, lặng lẽ xoay người đi vào bếp.

Qua hồi lâu, Tiếu Vũ Triết từ trong phòng bước ra, trông thấy Lý Cảnh Mộ trong bếp liền mỉm cười đi tới ôm lấy cậu.

“Sáng nay chúng ta ăn gì?”


Lý Cảnh Mộ đang khuấy cháo trong nồi ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, nói: “Em nấu cháo hoa, mấy hôm trước mẹ có đưa em mấy món rau dưa bà muối, em vừa xào nóng lại để trên bàn đó, em thử một chút rồi, ăn vẫn ngon lắm.”

Tiếu Vũ Triết gắng sức hôn hôn môi cậu, “Em nói ăn ngon vậy chắc chắn là ăn ngon rồi.”

“Nhanh đi rửa mặt đánh răng đi, đã trễ thế này rồi.”

“Ừa.”

Nhìn Tiếu Vũ Triết rời đi, Lý Cảnh Mộ quay đầu lại dường như suy nghĩ điều gì đó, sau đó rất nhanh cậu gõ đầu một cái rồi bật cười nụ cười, dường như đã bình thường trở lại.

Lần này Triếu Vũ Triết chỉ nán lại trong nhà hai ngày liền vội vàng đi, chỉ cần đơn hàng này của công ty anh còn chưa hoàn thành, họ vẫn phải duy trì tháng ngày gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

oOo

Một ngày nọ, Tiếu Vũ Triết gọi điện thoại nói với Lý Cảnh Mộ buổi tối chủ công ty kiến trúc tìm bọn họ hợp tác muốn mời mọi người trong đội cùng đi ăn cơm uống rượu, vậy nên buổi tối anh không thể vào game quét quái thăng cấp cùng cậu được, Lý Cảnh Mộ đương nhiên an ủi nói không sao.

Chờ đến gần mười một giờ tối, Tiếu Vũ Triết vốn nếu không login chắc chắn sẽ luôn gọi điện thoại nói một tiếng chúc ngủ ngon lại chẳng có động tĩnh gì, Lý Cảnh Mộ nghĩ thầm chắc là anh đã uống quá nhiều, không thể không gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại reng thật lâu vẫn không có ai bắt, ngay lúc cậu nghĩ rằng không biết có phải Tiếu Vũ Triết đã xảy ra chuyện gì không thể bắt máy hay không thì điện thoại rốt cuộc đã kết nối được.

“Vũ Triết, các anh còn đang uống rượu à?”

Lý Cảnh Mộ đợt rất lâu nhưng vẫn không nghe thấy tiếng nói truyền ra từ di động, đang lúc cậu nghi ngờ nhịn không được muốn mở miệng ra hỏi chợt nghe thấy tiếng người nói:

[ Cậu tìm a Triết? ]

Trong di động truyền ra âm thanh xa lạ khiến Lý Cảnh Mộ sững sờ.

[ Xin lỗi, a Triết đang tắm, không có cách nào nghe điện thoại được. ] Biếng nhác, vả lại trong giọng nói còn mang theo sự mập mờ không rõ ràng, [ Nhưng mà, nếu như là việc gấp thì tôi có thể thử gọi anh ấy giúp cậu —– ]

[ Này, người còn đó không? Này, người đâu kỳ cục. ]

Cộp một tiếng, bên kia đã cúp máy mà Lý Cảnh Mộ vẫn đang nắm di động của mình ngồi trên ghế sofa ngỡ ngàng.

Lý Cảnh Mộ tự bảo bản thân đừng nghĩ nhiều, thế nhưng một khi mầm mống nghi ngờ đã gieo xuống, dù có đè nén thế nào nó vẫn sẽ lớn dần từng chút một vào lúc ta lơ đãng không chú ý.

Sáng hôm sau, Tiếu Vũ Triết gọi điện từ sớm để giải thích nguyên nhân vì sao tối qua anh không gọi cho cậu, [ Cảnh Mộ, thật xin lỗi, tối qua để đám khốn nạn kia chuốc say quá chén, sau khi trở về bất tỉnh nhân sự luôn không gọi cho em được. ]

“Tối qua anh uống say?”

[ Ừ, đúng vậy, đã lâu lắm rồi không uống nhiều như thế, sáng dậy đầu đau muốn chết. ]

“Tìm đồ giải rượu ăn vào sẽ đỡ hơn đó.” Lý Cảnh Mộ đột nhiên ngừng một chút rồi hỏi, “Tối qua anh về chỗ trọ tầm nào thế?”

[ Lúc nào à? ] người bên kia suy nghĩ cẩn thận, [ Nhớ không rõ lắm, đại khái là rất trễ. ]

“À. Ai đó đưa anh về à?”

[ Ừ, có lẽ là đồng nghiệp trong công ty, làm sao vậy? ]

“Em…” Lý Cảnh Mộ chần chừ một lúc, cậu muốn hỏi người nhận điện thoại lúc tối khi cậu gọi qua là ai, vì sao kiểu nói lại mờ ám như thế, sao lại gọi anh thân mật như thế. Nhưng cậu lại sợ nếu cậu hỏi về người ta như vậy sẽ khiến Tiếu Vũ Triết thấy cậu đa nghi, mà nếu không hỏi —- trong lòng giống như bị một tảng đá chẹn lại, nặng nề không chịu nổi.

[ Sao vậy? ] Tiếu Vũ Triết hiện tại tuy vô cùng khó chịu nhưng vẫn nghe ra sự lưỡng lự trong lời cậu nói.

“Em…” Lý Cảnh Mộ suy nghĩ một hồi vẫn nói ra, “Tối qua em có gọi điện thoại cho anh.”

[ Em gọi điện thoại cho anh? Chết tiệt, phỏng chừng khi đó anh đã say như chết rồi, anh hoàn toàn không chú ý tới. ]

“Không có việc gì đâu, chỉ là anh không gọi về giống như thường ngay nên em có hơi lo lắng.”

[ Thật xin lỗi, Cảnh Mộ, để em lo lắng rồi, lần sau anh sẽ không để mình uống say như thế nữa. ]

“Ừa, anh ở bên kia có một mình, phải chú ý thân thể.”

Đến cuối cùng, Lý Cảnh Mộ vẫn không hỏi ra người kia là ai. Cậu nghĩ, nhất định là do cậu quá lo lắng, có lẽ người nhận điện thoại kia cũng chỉ là đồng nghiệp của anh, một đồng nghiệp có quan hệ tốt hơn những người còn lại, thế thôi.

Thế nhưng sự việc phát triển khác xa đến mức không hề đơn giản như những gì Lý Cảnh Mộ đã nghĩ.


Tối về nhà ăn cơm xong thì online game đã trở thành thói quen của Lý Cảnh Mộ, vừa vào xong sẽ chú ý Tiếu Vũ Triết có đang online hay không, nếu như không có cậu sẽ làm mấy thứ bề bộn khác trước, sau đó chờ anh login. Nếu như ban ngày Tiếu Vũ Triết không gọi điện thoại dặn riêng, bình thường buổi tối anh vẫn sẽ login, ít nhất phải vào game sum họp với Lý Cảnh Mộ.

Hôm nay sau khi Lý Cảnh Mộ login, tên của đối phương trong khung hảo hữu vẫn tối, cậu bèn tiếp tục vùi đầu đi kiếm nguyên liệu làm trang bị.

Game này có một quy định được thiết lập, mỗi một món trang bị người chơi làm ra đều được khắc tên của người chơi, sau khi biết được không hiểu sao Lý Cảnh Mộ lại muốn tự tay mình làm cho Tiếu Vũ Triết một bộ trang bị toàn thân. Dù thu gom nguyên liệu làm cả bộ trang bị sẽ tốn không ít *** lực, nhưng chỉ vừa nghĩ đến toàn bộ trang bị trên người nhân vật của Tiếu Vũ Triết đều khắc chữ “Chiết Dực Tự Vũ tự tay chế tác” thôi Lý Cảnh Mộ đã cảm thấy toàn thân hăng hái không ngừng.

Đến gần chín giờ tối, Tiếu Vũ Triết rốt cuộc cũng login, dùng đạo cụ buộc định “vù” một cái bay đến bên cạnh Lý Cảnh Mộ, hai người trò chuyện thân mật ở kênh tán gẫu riêng một hồi. Trước đó Tiếu Vũ Triết đã biết Lý Cảnh Mộ thu thập nguyên liệu chế tạo trang bị, bận bịu không có thời gian giúp đỡ nên Tiếu Vũ Triết lại hỏi có cần dùng tiền mua hay không, chỉ là câu trả lời nhận được vẫn trước sau như một – không cần.

Lát sau, Tiếu Vũ Triết nói có việc phải rời đi một lúc, để nhân vật của mình đi phía sau Lý Cảnh Mộ, theo cậu như hình với bóng.

Bản thân Lý Cảnh Mộ tiếp tục vùi đầu làm việc chăm chỉ, tốn gần nửa tháng trời, rốt cuộc tối nay cũng thu thập đủ toàn bộ nguyên liệu, cậu điều khiển nhân vật của mình dẫn Hoa Khai Mộ Cảnh vẫn đi theo lết lết lết đến chỗ NPC, chế từng trang bị cậu muốn trên bệ đúc.

Thuộc tính trang bị là random, Lý Cảnh Mộ cũng không ngại điều này, mục đích cậu và Tiếu Vũ Triết chơi game căn bản không phải để chạy theo trang bị đẳng cấp cao và cực phẩm, game online chỉ là phương tiện truyền thông có khả năng giúp họ giao lưu dễ dàng với nhau khi ở hai xa cách mà thôi.

Cầm trang bị đã làm xong trước mắt, Lý Cảnh Mộ chỉ thử trò chuyện riêng với người đi theo phía sau: “Anh có đó không?”

Lý Cảnh Mộ nghĩ rằng Tiếu Vũ Triết không ngồi máy, bởi trong tình huống này nếu Tiếu Vũ Triết ở trước máy tính dù anh bận cũng sẽ thỉnh thoảng nói mấy câu với Lý Cảnh Mộ, thế nhưng nãy giờ anh vẫn im lặng không nói gì nên Lý Cảnh Mộ mới cho rằng anh không có mặt.

Không ngờ rằng, lời cậu nói trong khung đối thoại gõ ra chưa bao lâu thì trong kênh công cộng một dấu chấm hỏi được gõ ra.

Hoa Khai Mộ Cảnh: [? ]

Lý Cảnh Mộ không nghĩ nhiều liền nói ngay: [ Ở đó là tốt rồi, em giao dịch mấy thứ cho anh. ]

Nói xong bấm giao dịch ngay, khung giao dịch vừa mở ra cậu liền bỏ từng trang bị vào, không biết có phải Tiếu Vũ Triết đang thật sự bận bịu hay không mà gần như một hồi lâu sau anh mới kịp phản ứng, nhấn xác nhận.

Thấy anh nhận, Lý Cảnh Mộ vội vàng nói riêng với anh: [ Mau thay đi mà, để em xem có được không. ]

Nhưng lúc này đây đối phương không hề nói bất cứ câu gì, Lý Cảnh Mộ tính quen nhẫn nại chờ một hồi, đợi đến lúc hiện thông tin đối phương đột nhiên logout. Lý Cảnh Mộ thấy thế sửng sốt, chờ một lúc kiểm tra lại MSN của đối phương, phát hiện nó cũng trong trạng thái rời mạng bèn cầm di động gọi ngay cho Tiếu Vũ Triết.

[ Xin lỗi, người quý khách vừa gọi đã đóng máy, xin vui lòng gọi lại sau… ]

Lý Cảnh Mộ hạ di động xuống không nói gì, ánh mắt ngơ ngẩn dừng trước màn hình máy tính.

Qua gần nửa giờ, Lý Cảnh Mộ nghĩ đến một cái gì đó, mở thêm một tab game type vào ô đăng nhập id và password sớm đã thuộc nằm lòng của người ta, chờ sau khi đăng nhập, Hoa Khai Mộ Cảnh vẫn đứng bêhn cạnh Chiết Dực Tư Vũ hệt như lúc cậu logout.

Lý Cảnh Mộ mở khung đạo cụ của Hoa Khai Mộ Cảnh ra, vốn định tự mình thay cho anh nhưng sau khi cẩn thận tìm kiếm tất tần tậ lại không thấy trang bị cậu vừa giao dịch. Cậu thắc mắc đổi tab qua nhân vật của mình để kiểm tra, hơn nữa còn lật lại thông tin giao dịch riêng xác nhận giao dịch đã hoàn tất, đầu óc mờ mịt lật lại bên Hoa Khai Mộ Cảnh tìm kiếm lần thứ ba.

Không có, một món cũng không có.

Lý Cảnh Mộ thấy vô cùng quái lạ, chưa kịp nghĩ nhiều đã gọi cho Tiếu Vũ Triết muốn hỏi rốt cuộc là có ý gì, kết quả đến tận lúc này đối phương vẫn tắt máy.

Bỗng nhiên chẳng còn chút tâm trạng nào, Lý Cảnh Mộ cứ ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm vào hình ảnh nhân vật ngây người hồi lâu, mãi cho đến khuya.

Nhiều tiếng trôi qua, khi gần đến mười một giờ khuya di động của Lý Cảnh Mộ đổ chuông, cậu cầm lên nhìn, là Tiếu Vũ Triết.

Ấn nhẹ nút nghe, không lâu sau trong di động truyền đến giọng nói nồng hậu của Tiếu Vũ Triết, [Cảnh Mộ, đã ngủ chưa? Thật xin lỗi, trễ thế này mới điện thoại cho em, vừa rồi máy tính đồng nghiệp gặp vấn đề, cậu ấy phải làm PPT gấp nên anh phải chạy qua phòng bên sửa giúp. ]

“Anh ở trong ký túc xá?”

[ Đúng vậy, sao thế? ]

“Sao anh đột nhiên logout game? Di động cũng tắt máy.”

[ Chắc là laptop có vấn đề gì rồi, lúc anh về nhìn là máy tắt rồi, giờ đang khởi động lại xem tình hình thế nào, cũng may trước khi đi tư liệu thiết kế các loại anh đều lưu lại hết rồi, bằng không phải làm lại lần nữa. Di động hết pin, anh đang sạc. ]

“À. Anh ở một mình trong ký túc xá à?”

[ Đúng vậy, công ty sắp xếp một người một gian, sao vậy? ]

“Vậy sau khi anh đi, giữa chừng có quay lại không?”

[ Không có. Anh mới giúp đồng nghiệp sửa xong máy tính về, giữa chừng không có quay lại phòng, xảy ra chuyện gì? ]

Tiếu Vũ Triết bị cậu hỏi liên tiếp những vấn đề thắc mắc.

“Em… gần mười giờ em còn giao dịch với id của anh một bộ trang bị, nếu như anh không có ở đó, vậy người giao dịch với em là ai?”


[ Thật sao? ] Giọng Tiếu Vũ Triết lộ ý bất ngờ.

“Ừ. Sau đó em thấy anh đột nhiên rời mạng nên vào id của anh, muốn giúp anh thay trang bị mới, vậy mà lại phát hiện ra trang bị em đưa anh không thấy đâu hết.”

Tiếu Vũ Triết trầm mặc chốc lát, nói: [ Cảnh Mộ trước tiên em đừng lo lắng, đây là ký túc xá công ty anh, bình thường không có người nào vào nên khi đi anh không khóa cửa, có lẽ là đồng nghiệp khác vào thôi, ngày mai anh đi hỏi thử, nhé? ]

Lý Cảnh Mộ khựng lại một chút rồi nói ‘được’.

Về phần chuyện cả bộ trang bị không hiểu sao lại biến mất, Tiếu Vũ Triết nói nếu như cậu còn muốn làm lại thì nguyên liệu lần này để anh chuẩn bị, Lý Cảnh Mộ biết anh bận rộn nên nói quên đi, dù sao cũng không phải đạo cụ gì đáng giá, thỉnh thoảng lúc nhàn thoại tự cậu thu thập dần cũng được, sau này rỗi rãi sẽ làm lại một bộ khác.

Chưa tới hai ngày, Tiếu Vũ Triết liền nói với Lý Cảnh Mộ qua điện thoại, nói ngày đó quả thực có một đồng nghiệp vào phòng anh, nhìn thấy game đang mở hơn nữa khi đó vừa đúng lúc có người giao dịch với anh nên thuận tay nhấn xác nhận, trước khi rời đi còn tắt máy tính, về phần trang bị vì sao lại biến mất thì không biết.

Tiếu Vũ Triết giải thích không hề có bất cứ kẽ hở nào nhưng trong lòng Lý Cảnh Mộ chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cậu nghĩ không ra là cái gì nên đành phải dằn việc này xuống tận đấy lòng, dằn tới mức lòng nặng trĩu.

Qua thêm hai mươi ngày, vốn Tiếu Vũ Triết nói cuối tuần về, vậy mà đúng ngày đó lại gọi điện giải thích với Lý Cảnh Mộ đột nhiên có việc không thể về.

Đã có việc, Lý Cảnh Mộ cũng không nói thêm gì, chỉ bảo anh chú ý nhiều đến sức khỏe, đừng để mệt mỏi quá mức ảnh hưởng đến thân thể. Cúp điện thoại xong, Lý Cảnh Mộ mơ hồ cảm thấy nó giống một đoạn đối thoại đã từng rất quen, dường như lâu thật lâu trước kia, khi cái người đàn ông mà cậu cho rằng có thể sống chung cả đời bắt đầu trốn tránh cậu, luôn dùng cái cớ bận quá không về được này.

KHÔNG THỂ NÀO?

Lý Cảnh Mộ cúi đầu nhìn di động, mặc dù di động bị cậu nhìn đến mức nóng hổi cũng không buông xuống.

Bởi vì trong đầu có chuyện, lòng Lý Cảnh Mộ cứ mãi không yên, buổi tối trằn trọc không thể thiếp đi, ban ngày làm việc thường xuất hiện mấy sự cố nhỏ, cũng may sự cố không lớn, sửa lại nhanh thì có thể không tạo thành tổn thất nào lớn.

Thật tình chẳng còn tâm trạng để làm việc, Lý Cảnh Mộ ngồi ngay mặt tiền tiệm nhìn chằm chằm màn hình máy tính nửa ngày, cuối cùng vẫn mở giao diện game. Chờ gần nửa tiếng rốt cuột cậu cũng đăng nhập vào game được, nhìn lướt qua khung hảo hữu theo thói quen tên Hoa Khai Mộ Cảnh vẫn tối, thế là cậu mở song song hai tab game gõ id kia đăng nhập vào luôn.

Khi hai nhân vật đang đứng song đôi bên bờ cát bạc, ánh mắt Lý Cảnh Mộ thoáng ảm đạm.

Có lẽ Tiếu Vũ Triết thật sự nhiều việc bề bộn, gần cả nửa tháng id của hai người đều chỉ có mình cậu log vào. Hôm nay khi đăng nhập hai nhân vật hoàn toàn không có bất cứ dấu vết xê dịch nào.

Lý Cảnh Mộ buồn chán điều khiển hai nhân vật thu thập nguyên liệu chế tạo trang bị trên bản đồ, hành trang của mình đầy thì cất qua người Hoa Khai Mộ Cảnh, chờ hành trang của hai người đều đầy thì bay về thành bỏ vào thương khố giữ lại.

Cứ chơi như vậy đến chiều, gần đến giờ tan tầm ánh mắt Lý Cảnh Mộ lia về phía điện thoại di động đặt cạnh con chuột máy tính, chần chừ một lúc cậu cầm di động lên gọi cho Tiếu Vũ Triết.

Vốn chỉ muốn hỏi anh một chút xem bên kia đã hết bận chưa, phàn nàn mấy chuyện linh *** như nhớ ăn cơm đúng giờ, kết quả nghe được trong điện thoại câu số máy quý khách gọi tạm thời không kết nối được.

Không phải là ở ngoài vùng phủ sóng chứ?

Lý Cảnh Mộ đặt điện thoại xuống mà thấy khó chịu trong lòng, quay lại máy tính, ngay cả tâm tình để chơi game cũng không còn, dứt khoát để hai nhân vật quay lại bờ biển rồi logout, tùy tiện tìm việc gì đó để làm, vừa nói chuyện phiếm với tiểu Trương vừa đợi đến lúc hết giờ làm.

Buổi tối về nhà, nấu đại một bát mì, trước khi ăn gọi điện thoại cho Tiếu Vũ Triết, lần này thì hay ho rồi, tắt máy thẳng. Lý Cảnh Mộ gắp mì cắn hai miếng rồi ngồi xuống trước máy tính, dù là QQ hay MSN Tiếu Vũ Triết đều không online, rõ ràng anh không ngồi máy. Ăn xong bát mì giống như nhai sáp, gọi lại cho anh lần nữa vẫn tắt máy, Lý Cảnh Mộ vào bếp tiện tay thả bát vào bồn rửa chén, bát ăn xong cũng không có tâm tình để rửa, đi thẳng vào phòng làm việc tìm số điện thoại công ty của anh, cuối cùng tìm được một người có quan hệ khá thân thiết với Tiếu Vũ Triết. Người đồng nghiệp này cũng bị phái đi ngoài công tác cùng đợt với Tiếu Vũ Triết.

“À, cậu tìm Tiếu Vũ Triết hả, cậu ấy không có trong ký túc xá, di động gọi không được? Tôi cũng không biết có chuyện gì nữa, hai ngày trước cậu ấy xin nghỉ, cụ thể xin nghỉ bao nhiêu ngày tôi cũng không rõ lắm. Chỉ là vừa khéo cậu ấy có bốn ngày nghỉ nên ba, bốn ngày nữa chắc cậu ấy sẽ không đến công ty đâu.”

Hai ngày trước xin nghỉ rồi, nhưng hôm qua anh mới gọi cho Lý Cảnh Mộ nói không thể về mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyển gì?

Lý Cảnh Mộ ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, di động bị tay nắm đến phát nóng đột nhiên đổ chuông, Lý Cảnh Mộ cầm lên nhìn, là một số điện thoại lạ. Trong nháy mắt, một cảm xúc phức tạp không biết là mất mát hay là một điều gì đó không thể nói rõ chợt nảy sinh trong lòng.

Di động reo đã lâu, Lý Cảnh Mộ mới nhớ là phải nhấn nghe, nối điện thoại nói với đối phương: “Chào bạn, tôi là Lý Cảnh Mộ.”

[ Cảnh Mộ, là anh. ]

Giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến lòng Lý Cảnh Mộ thắt lại.

“Vũ Triết?” Lý Cảnh Mộ hơi bất ngờ, “Là anh sao?”

[ Ừ, không ngờ anh sẽ dùng số di động này gọi cho em à. ] Người bên kia cười ra tiếng.

“Điện thoại của anh đâu?”

[ Hôm nay rửa tay không cẩn thận để di động rơi vào bồn, bị nhúng nước hỏng hết cả rồi. Giờ anh đang mượn điện thoại của người khác để gọi cho em nè, nói với em một tiếng để tránh em không gọi được cho anh lại lo lắng. ]

Lý Cảnh Mộ kinh ngạc: “… Rơi vào nước sao?”

[ Ừ, anh thấy mai hay mốt rảnh anh phải đi mua một chiếc mới thôi, bằng không thật sự quá bất tiện, vốn hôm nay đã nghĩ đi mua rồi, kết quả bận đến hiện tại cũng không có thời gian để rời đi nữa. ]


Lý Cảnh Mộ im lặng một chốc, hỏi: “Cũng trễ thế này rồi, anh vẫn còn chưa xong việc sao? Đã ăn cơm tối chưa?”

[ Yên tâm đi, anh sẽ không để bụng đói đâu, anh nói chuyện điện thoại với em xong sẽ đi ăn cơm liền. ]

“Vẫn ăn ở canteen ký túc xá công ty anh à?”

[ Ừ, ở công ty chỉ có thể đi canteen ăn cơm thôi, có còn chỗ ăn nào nữa đâu. ]

“… Vậy à.”

Lý Cảnh Mộ không biết điện thoại tắt lúc nào, chờ đến khi cậu phát hiện cuộc nói chuyện chấm dứt thì đã đứng lên khỏi ghế, ánh mắt vô hồn nhìn quanh phòng, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh buốt.

________________________________________

[1] Sau tháng ngày xa cách tình cảm nồng nhiệt còn hơn cả vừa kết hôn.