Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 44

Hoa sen màu hạ thúc giục nhị sen không ngừng, gió thu qua hết mùa đông mai nở, nhánh cây đợi đến mùa xuân lại phát triển, sâu trong điện sau màng thêu mây.

Phương Huyễn yếu ớt tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe Phan Hải đọc rõ ràng từng câu từng chữ báo cáo chiến sự tiền phương.

Hoàng đế bị bệnh hơn nửa năm, từng có một lần bệnh thập tử nhất sinh, suýt nữa liền mất, những người đứng đầu triều đình lo lắng, Truy Dương Vương thừa cơ hội này, cuối cùng lật mặt nhấc lên hoạn loạn.

Hoàng đế hơi thở mỏng manh nghe được việc Truy Dương Vương khởi binh, không ngờ kiên cường giữ lại một hơi thở, trên giường ban thánh chỉ, lệnh Trấn quốc đại tướng quân Sử Tông Hòa dẫn mười vạn binh mã tiến công bình loạn, cũng tự viết một phong tín hàm điều Sử Trình đến Di Bang, thư có kèm theo tranh khi còn sống của trưởng công chúa, khiến Hãn vương đau đớn khó chịu, giận dữ vì hồng nhan, xuất binh cùng Thánh triều tấn công Truy Dương.

Truy Dương lúc mới đầu cũng có chút thu hoạch, đánh chiếm không ít đất đai. Phương Thứ thấy lợi tối mắt, ngang nhiên khởi binh, cũng không có chuẩn bị thỏa đáng, đợi đại quân Hán Di liên hợp đánh tới, nhất thời ngăn cản không được, lùi sâu về đất Thục, lợi dụng địa thế che chắn thiên nhiên của đất Thục, chống lại đại quân.

Phương Thứ quen thuộc phong thổ đất Thục, chính là không xuất binh, đợi quân thối lui sâu một chút, lại đánh tiếp, đại quân tiến sát lại lui sâu vào, chỉ tiến tiến lui lui như vậy, chọc Sử Tông Hòa tức đến giơ thẳng chân, cũng không thể làm được gì.


Hoàng đế nghe chiến báo, hơi hơi lắc đầu, ho khan hai tiếng, mở mắt ra chậm rãi nói: “Địa thế Thục trũng ở giữa, không thể xâm nhập, Sử Tông Hòa thật ra hiểu rõ! Chỉ là đại quân cứ kéo dài như thế, tổn quân thiệt tài, cũng không phải kế lâu dài a!” Nói xong, nhẹ nhàng thở dốc, lại nhắm hai mắt.

Phan Hải lên tiếng khuyên giải: “Hoàng thượng, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút!”

Phương Huyễn khoát tay: “Ngươi đi gọi Ôn Hàm Chi đến!”

Lão thái giám cúi đầu lên tiếng, vội vàng đi ra khỏi tẩm cung nhỏ giọng phân phó gọi Trung thư lệnh đến.

Khi Ôn Hàm Chi đến thấy hoàng đế đã muốn đứng lên, ngồi ngay ngắn sau thư án, trong tay nắm một tấm lụa trắng, nhẹ nhàng vuốt ve, sắc mặt như buồn như vui.

Ôn Hàm Chi có một trực giác thật kỳ quái, tấm lụa trắng này hoàng đế luôn mang theo bên người, ngay cả khi bệnh nặng hôn mê cũng không cho người lấy đi. Hắn tâm tư linh mẫn, ẩn ẩn cảm thấy được mảnh vài này chắc có quan hệ với thái phó, nếu không hoàng đế sao lại không nỡ xa rời? Cũng từng trộm hỏi qua Phan Hải, lão thái giám than thở, chỉ là không cho một câu lời chắc chắn.

Hôm nay thật kỳ quái, lựa trắng luôn cất giữ bên người thế nhưng cầm trong tay, ngay cả Ôn Hàm Chi thông minh, cũng đoán không ra hoàng đế đến tột cùng lại nổi lên tâm tư gì!

Phương Huyễn nghe được tiếng thỉnh an của Trung thư lệnh, ảm đạm cười: “Hãy bình thân! Ban ngồi!”

Ôn Hàm Chi nghiêng người ngồi xuống: “Bệ hạ tuyên triệu vi thần, không biết vì chuyện gì?”

Hoàng đế nâng nâng tay với Phan Hải, lão thái giám hiểu ý, chạy vào trong phòng nâng một bao lụa đỏ đi tới.

Hoàng đế cất lụa trắng vào trong lòng ngực, giấu tốt trong người, tiếp nhận vật Phan Hải đưa tới, tay yếu nâng không được, “Phanh” một tiếng vật kia rơi trên thư án.


Hoàng đế tựa hồ có chút ngồi không xong, thân thể nghiêng về trước, một bàn tay chống bàn, tay kia chậm rãi cởi bỏ lụa đỏ, lộ ra một hộp vàng lấp lánh tô long vẽ phượng.

Mở hộp vàng ra, bên trong chứa một xấp sách lụa, Phương Huyễn lấy ra giao cho Phan Hải: “Đưa Ôn khanh nhìn một chút!”

Lòng Ôn Hàm Chi hoảng hốt, nhận ra hộp vàng chính là chiếu thư của các đời quân chủ thánh triều gửi cho bão quỹ (kho chứ báu vật), sách lụa trong hộp nhất định là thánh chiếu không thể nghi ngờ, sao lại đưa mình đọc qua?

Phan Hải cung kính nâng sách lụa giao cho Ôn Hàm Chi, Trung thư lệnh có chút chần chờ, giương mắt nhìn hoàng đế thần sắc bệnh tật tiều tụy đang tha thiết mong chờ, trong lòng mềm nhũn, vươn tay nhận lấy.

Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Ái khanh hãy nhìn một cái!”

Ôn Hàm Chi bất đắc dĩ, chỉ phải tùy tay mở ra, đọc xong nhất thời chấn động, hai tay nâng sách lụa giơ cao quá đầu, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thần không tài không đức, nhận không nổi nhiệm vụ trọng đại!”

Phương Huyễn mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Đứng lên đi! Trẫm liền đoán được ngươi sẽ có một chiêu này. Ôn ái khanh, ngày xưa là ai tiến cử ngươi lên con đường làm quan?”


Vẻ mặt Ôn Hàm Chi buồn bả: “Là..... Là thái phó thái tử!”

Hoàng đế gật đầu: “Lão sư từng nói với trẫm, Hàm Chi hành sự ổn thỏa, lời nói có mức độ, trong ngực giữ đại lược (sách lược) nhưng lại hiểu được giấu tài, nếu để ngươi làm mạnh tay, nhất định có thể trở thành một thế hệ hiền thần!”

Trung thư lệnh âm thầm đau buồn: “Thái phó......”

Hoàng đế cúi đầu thở dài: “Lão sư nói không sai! Hiện giờ, tình huống của trẫm ngươi cũng rõ, sợ là không qua được xuân này! Trẫm không tham nữ sắc, giữ không quá ba đứa con, của Tĩnh phi chính là kẻ ngốc, còn lại hai đứa tuổi còn quá nhỏ, không chịu nổi nhiệm vụ trọng đại. Trẫm càng nghĩ, có thể đảm đương trọng trách nhiếp chính vương, trong triều chỉ một mình khanh mà thôi! Ngươi không cần nói, chuyện này liền quyết định như thế, trẫm còn có chuyện hỏi ngươi!”

Ôn Hàm Chi âm thầm thở dài, hoàng đế miệng vàng lời ngọc, giải quyết dứt khoát, chuyện nhiếp chính hộ quốc cực nhọc này thế nhưng rơi xuống đầu mình...... Ai, nằm sấp xuống: “Bệ hạ xin hỏi!”

Phương Huyễntrầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Văn quyển (sách dạng cuộn tròn như trong phim á >”