Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 40

Vãng sự thủy điều điều, kỷ phiên hồn tiêu. ( Chuyện xưa như nước xa vạn dặm, trải qua linh hồn tiêu thất)

Phan Hải lạnh lùng nhìn bóng dáng cửu ngũ chí tôn chậm rãi đi xuống phía dưới, hoàng trù rực rỡ bị nước bùn vấy lên, khuôn mặt tuấn mỹ thảm trắng như tờ, thân thể ngạo nghễ đĩnh trực trước kia như không chịu được đau đớn cuồn cuộn nơi sâu thẳm, gió nhẹ phẩy, mi dài nén chặt, nhìn không ra một chút sức sống.

Lão thái giám vẫn yên lặng, bên cạnh hai tòa mộ phần nho nhỏ, trong lòng hắn rõ ràng, nhất định có một toà chôn bào thai năm sáu tháng kia, hôm qua… Trong lòng quặn đau khó nhịn, hôm qua chính mình từng tràn đầy hy vọng, đó là ước muốn Vọng Thư, hậu duệ trăng sáng! Hắn cũng rõ ràng bào thai kia nhất định là long tử của đế vương, hỏi cả hoàng cung, ai có thể khiến thái phó tự cam khuất mang thai?


Mưa gió tạt qua lòng người, chỉ có một đêm, tất cả chờ đợi trong nháy mắt hóa thành bọt nước, chẳng lẽ Vọng Thư tộc bị hạ lời nguyền sao? Vận mệnh của người trong tộc tại sao lúc nào cũng thê thảm như vậy, thê lương như vậy?

Tủi thân, oán hận, hối hận, đau đớn… Bao nhiêu tình cảm dồn dập trong lòng, Phan Hải bỗng nhiên nghĩ mình nhiều tuổi như vậy vẫn còn sống… Vẫn sống đến tột cùng là vì cái gì? Đối mặt với khuôn mặt không chút huyết sắc của hoàng đế, hắn chậm rãi tưởng tượng, tưởng tượng dáng dấp đứa nhỏ thay đổi, tưởng tượng vẻ mặt yêu thương của thái phó… Gần như ác độc mà nhìn Phương Huyễn theo từng câu từng chữ của hắn dần dần run rẩy không ngừng, cuối cùng miệng phun tiên huyết ngất đi.


Ngoài rừng tiếng người ồn ào, Phan Hải vô tri vô giác, trong đầu trong lòng tất cả đều là khuôn mặt tro nguội của thái phó, cánh tay buông xuống vô lực… Đã bao nhiêu năm, hắn cũng từng muốn tìm kiếm thân nhân trong tộc, thế nhưng thân bị giam cầm sâu trong hoàng cung, đi về nơi đâu mà tìm?

Ai ngờ, thân nhân rốt cuộc lại ở ngay bên cạnh mình, cô tuyệt phiêu dật, mai đưa tuấn nhã, hào quang toả ra rực rỡ, liếc nhìn phi phàm như vậy… Lão thái giám mừng rỡ kích động không thôi, trong nháy mắt giống như cô thuyền về ngạn, cây khô gặp mùa xuân. Tuổi đã cao, khát vọng tìm lại người thân vốn đã đã chết, ông trời lại thương xót, giúp cho ước vọng cả một đời.

Ai có thể ngờ? Ai có thể ngờ được? Chỉ trong một đêm, Chỉ là một lần mặt trời lặn rồi lại mọc, chỉ là một hồi cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn), lại làm tất cả tiêu tan thành mây khói… Đến tột cùng là tại sao? Đến tột cùng là vì cái gì? Chỉ một đêm thôi, vật còn người mất, mộng đoạn hồn tan! (ta chém >.