Flynn ngồi sát mép giường, chân băt chéo kiểu yoga. Cô có thể nhìn thấy đằng sau lưng là hình hài bằng xương bằng thịt của chính mình đang cuộn tròn dưới chăn, và Tucker nằm trên tấm trải giường, ôm lấy cô từ phía sau. Dù ý thức của cô, phần tâm linh của cô, hay bất cứ tên gọi nào khác của nó, đang ở mép giường, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh của anh từ phía sau thấm vào mình.
Thật dễ chịu.
"Ừm, phải nói là ta không nghĩ là cô thuộc hạng này," Esther vừa nói vừa đu đưa trên chiếc ghế ma của mình, trong khi chiếc ghế thật, chiếc mà Flynn đã thất bại trong việc đặt lại vị trí cũ, thì im như tượng.
"Hạng nào?" Flynn hỏi.
"Ta lại xếp cho cô vào loại hay câu nệ. Hơn cả thẹn." Esther nhướng mày về phía Tucker đang say ngủ. "Nhưng cô xử lý anh bạn Jake của ta khá mau lẹ đấy. Hy vọng động cơ của cô là tốt."
"Không phải như bà nghĩ đâu," Flynn nói. "Anh ấy là một người bạn."
"Xì," Esther bĩu môi. "Cô định nghĩa "ngờ nghệch" là như thế nào vậy Flynn? Bởi vì ta có thể đoan chắc với cô, ta không phải như thế đâu."
"Không, chăc chắn là bà không phải thế," Flynn nói.
Esther thôi đu đưa, một nét hài lòng thoáng qua gương mặt. "Thế thì được."
"Thôi nào,"Flynn nói, "Tucker nói nếu cháu muốn bà bỏ đi, mà phải nói là cháu rất muốn vậy, thì cháu phải lắng nghe bà nói. Và bởi vì cháu thấy đấy là điều duy nhất cháu chưa thử làm, cho nên..." Cô ra hiệu về phía Esther bằng một tay. "Nào. Bà nói đi."
Esther chồm về phía trước. "Cô muốn ta nói?"
"Đúng."
"Được. Ta nghĩ cô là một đứa con gái rất thô đấy. Ta sẽ không bao giờ nói chuyện với người lớn hơn ta theo cách của cô. Tóc tai thì bất trị, miệng lưỡi thì kém thiện chí, nếu không muốn nói là còn tệ hơn thế, và có vẻ như cô đã quên rằng chính cô mới là kẻ chõ mũi vào chuyện người khác ở đây, chứ không phải ta. Đây là nhà của ta. Khách sạn của ta. Gia đình của ta."
Esther bực tức ngồi xuống và nhặt mớ đồ đan len lên, khua những mũi đan vào nhau một cách nóng giận. Flynn đợi vài giây, rồi nói, "Chỉ thế thôi sao?"
Esther sựng người lại. "Ý cô là gì, "chỉ thế thôi sao" là gì?"
"Ý cháu là, chỉ thế thôi sao? Bà không thích cháu, được thôi. Cháu biết điều đó ngay từ đầu. cũng chẳng sao, cháu cũng chả phải yêu mến bà ghê gớm gì lắm. Cái cháu cần là một cái gì đó để bắt tay vào làm, một cái gì đó cháu có thể làm để đưa bà về phía anh sáng trắng, để bà có thể đi tiếp. Bởi vì, mặc dù cháu rất thông cảm là chết không phải là một điều gì vui thích lắm với bà, nhưng bà ạ, sự thật là sự thật. Sớm muộn rồi bà phải chấp nhận nó thôi, và cháu hy vọng bà sẽ làm việc đó trước khi bà làm cháu hoàn toàn mất trí."
Bà Esther trừng mắt nhìn Flynn trong chốc lát, nhưng rồi nét mặt của bà giãn ra, và bà bắt đầu chầm chậm đong đưa trên ghế.
"Ừm," cuối cùng bà nói, "có một thứ cô làm được đấy."
"Tuyệt. Thế thì làm thôi. Bà cần gì đây?"
Esther thôi đong đưa và chồm về trước trên ghế. "Đặt mấy con bò chết tiệt của ta lại chỗ cũ!"
Ánh sáng vàng vụt tắt, như thể ai đó vừa chạm phải công tắc, và Flynn cảm thấy một cú hút tuột lại khi cô bị kéo về cơ thể mình. Cô thở dốc và cảm thấy vòng tay của Jake ngay lập tức siết chặt hơn nữa quanh người mình, bàn tay anh đưa quanh eo cô đầy che chở.
"Em không sao chứ?" Jake thì thầm. Mắt anh vẫn nhắm, hơi thở đều. Cô quay người lại đối diện với khuôn mặt ngái ngủ của anh.
"Ừm," cô trả lời khe khẽ và nhìn ngắm khuôn mặt ấy, những đường nét phác trên nền sáng trắng dìu dịu của ánh trăng đang tràn vào qua cửa sổ. Khuôn mặt anh có một nụ cười thường trực, như thể sự vui tươi là trạng thái mặc định vậy. Cái cằm lởm chởm ria, tóc vẫn bù xù hết nói như thường lệ. Cô mỉm cười, tự hỏi làm sao mình có thể cảm thấy dễ chịu đến thế với một người chỉ mới quen có vài ngày.
Cô đưa mắt nhìn anh một cái cuối cùng, rồi xoay lưng, rúc lại vào vòng ôm của anh. Tay anh lướt từ eo lên vai cô, xoa cánh tay cô mơ màng.
"Em không sao chứ?" anh lại thì thầm.
Cô nghĩ về mọi thứ. Cô bị ám ảnh bởi bà cô đã chết, sắp bị đày đi chết rục trong một khoang văn phòng bít bùng suốt những ngày làm việc còn lại, và đang nằm trong vòng tay một anh chàng phục vụ quầy bar có một khả năng kì dị, đó là làm cho mọi thứ dù thế nào thì vẫn có vẻ ổn thỏa.
"Ừm," cô nói. "Em ổn mà."
Và cô ổn thật.
Jake hít thật sâu khi đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Không gian bên cạnh anh trống không; không biết lúc nào, Flynn đã hất tấm chăn phủ lên người anh. Anh mỉm cười lười biếng khi nhìn xuống đó, để tâm trí lạc đi trong một mớ suy nghĩ bùng nhùng. Thông thường, trong một mối quan hệ, đây sẽ là thời điểm anh bắt gặp mình mắc kẹt giữa ý thức mơ hồ rằng mối quan hệ này đang đi đến đâu đó, và nỗi sợ sắc như dao là cô gái sẽ hỏi anh chính xác là mối quan hệ đó đang đi về đâu. Và sự thật, như thường lệ, anh sẽ chẳng biết gì hết.
Nhưng có một điều anh biết, đó là anh không muốn cô gái này ra đi. Anh không muốn từ bỏ cô. Thực sự là, nếu được, anh muốn ngủ ở bất cứ chỗ nào còn trống cạnh cô mỗi đêm trong tương lai.
Mà anh chỉ mới biết cô có năm ngày. Phải nói là kỉ lục.
Anh nhảy khỏi giường, chui đầu xuống gầm để lấy lại điện thoại, mỉm cười khi nhớ lại vẻ kiên quyết của Flynn khi cô vứt nó qua vai đêm hôm trước. Anh lôi cái điện thoại ra, nhét nó vào túi sau rồi đứng dậy, trải lại chăn nệm tử tế trên giường, vuốt thẳng thớm chỗ Flynn đã ngủ.
Vậy là chuyện này đã xảy ra thật rồi. Đâu đó vào khoảng giữa lúc đón Flynn ở ga tàu và lúc chui vào giường cạnh cô đêm qua, anh đã mắc bẫy của cô, nhưng tốt thôi. Bây giờ, dù anh có đi đứng kiểu gì, theo phương nào hướng nào đi chăng nữa, thì cũng ăn chắc là sẽ ngã chúi mũi chúi lái xuống dưới chân cô thôi.
Anh lùa tay qua tóc và bước ra phòng khách, nhìn thấy Flynn trong bộ vest đi làm màu xanh, lôi nhưng con bò trang trí bằng gốm ra từ một hộp đựng giày tua tủa những băng keo quăn queo và xếp chúng lên một cái kệ trước mặt. Jake dựa vào cạnh cửa và quan sát, mỉm cười. Flynn đặt lũ bò lên, từng con một, và lùi lại để nghiên cứu tác phẩm của mình. Khi quay lại và thấy Jake đang quan sát, cô nhún vai và đảo mắt.
" Em đã lắng nghe bà, " cô thả cái hộp rỗng xuống sàn và đá nó qua cánh cửa tủ đang mở. " Bà Esther bảo em đặt lũ bò ngu xuẩn của bà ấy lại chỗ cũ. Giờ em chính thức là tay sai cho bà cô đã chết của mình rồi. "
Jake cười lớn, bước tới bên Flynn, nắm lấy tay cô, và cúi xuống hôn một bên má.
" Anh xin nghỉ việc, " anh nói.
Cô chớp mắt. " Wow. Hầu hết các anh sẽ bắt đầu bằng câu "Chào buổi sáng". Cho phép em tuyên dương anh vì một sự lựa chọn dũng cảm và bất thường. "
" Có một gã tên Kelvin thỉnh thoảng đi làm thay bọn anh. Có thể bắt đầu tìm người làm thay từ chỗ hắn. Trong lúc đó, Carole hẳn sẽ vui vẻ làm thêm hộ anh vài ca. " Jake đưa tay lên vén một lọn tóc đang lòa xòa trên mặt Flynn. " Anh muốn tập trung vào vụ gã Chase nàu trong vài ngày tới, và sau đó... " Anh lắc đầu mỉm cười. " Anh không biết. Anh chưa tính xa đến thế. "
" Ồ ! Ừ, ok. " Flynn chớp mắt thật nhanh và đưa mắt nhìn anh kiểu " Sao ? Anh đang nói về cái quái gì vậy ? "
" Anh nghĩ mọi thứ sẽ bớt phức tạp hơn nếu anh không làm việc dưới quyền em nữa. "
Cô rên lên. " Ôi, đừng nói với em là anh nghỉ việc vì em đấy nhé. Bộ trông em đủ vững vàng để đối mặt với loại sức ép này hay sao hả ? Thật sự là không đâu. "
Anh đưa một tay lên ngăn cô lại. " Chỉ là một chỗ làm thôi mà. Anh không thích thú với nó đến mức đấy, nói thật với em là thế. Ngày giờ nhàm chán. Sếp thì điên rôi. " Cô mỉm cười, và Jake thấy mình giãn ra. " Với lại, em biết đấy, anh đang suy nghĩ điều em nói. Về việc phải yêu thích điều mình làm. Anh đã đủ tiền để dành để có thể nghĩ về nó trong khoảng... " anh liếc lên trần, nhẩm tính trong đầu, rồi đưa mắt nhìn lại cô. " ... ba tuần, khoảng đó. Anh muốn nghĩ về nó một chút. "
" Ôi, Chúa ơi. " Cô ôm đầu. " Giờ thì em đã hiều Freya cảm thấy thế nào rồi. "
" Thêm nữa. Anh biết mình chỉ mới quen nhau vài ngày, nhưng anh thật sự muốn tìm hiểu về em thêm vài ngày nữa. Và nếu mọi thứ suôn sẻ, có thể thêm một vài ngày nữa sao đó. "
Một nụ cười nghiêng nghiêng tỏa khắp mặt cô. " Thật sao ? "
Anh vòng qua eo Flynn và kéo cô lại gần. " Thật. Và điều đó có nghĩa là có le anh nên rủ em ra ngoài, hẹn hò một buổ thật sự. Flynn, em có đồng ý đi chơi với anh không ?"
Flynn cắn môi, và ngẩng lên nhìn Jake với nét mặt lai láng một nỗi ngạc nhiên quá đỗi. " Trời ạ, em chẳng biết nữa. Em có một quy tắc thế này, anh biết đấy, em không hẹn hò với đàn ông thất nghiệp. "
" Cái gì ? Sao em không nói với anh điều đó sớm hơn năm phút ? "
Cô áp tay lên ngực anh, ngay trên chỗ trái tim. Anh thích thế.
" May cho anh, em không nghiêm ngặt quá đáng với các thứ luật lệ đến mức giông như anh. "
" Tốt rồi. " Anh ngả người tới và hôn vào mũi cô. " 6h đúng. Anh sẽ đến đón em ở đây. "
Anh buông cô ra, chụp lấy chiếc túi thư từ chỗ hôm qua đã để lại cạnh cửa, mở cửa ra, nhưng rồi dừng lại khi chân chạm phải cái gì đó trên đường ra. Anh cúi xuống và nhặt lên một tờ báo, nhìn chằm chằm vào trang nhất. Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân Flynn bước tới bên cạnh.
" Ồ, có phải báo địa phương đấy không ? Em nhờ Annabelle đặt, em muốn cập nhật mà. "
Flynn thò đầu qua vai Jake, rồi im lặng. " Ôi, lạy Chúa ! Đấy có phải là... "
Cô chỉ vào dòng tít : ĐÃ NHẬN DẠNG XÁC CHẾT TRÊN SÔNG.
" Chính nó. " Jake đưa cô tờ báo và kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi mà anh sẽ đến một khi Flynn đọc hết đoạn đầu.
" Ô, mà gượm đã. Báo nói đây là một phụ nữ tên Elieen Dietz. Anh lầm rồi. "
" Anh cũng đã nghĩ thế, " Jake nói và chỉ vào tấm ảnh chân dung đăng trên báo, " nếu không phải vì tấm hình này đích thị là Elaine Placie. "
Flynn lùi lại và nhìn anh. " Thế tức là sao ? Elaine Placie đã dùng danh tính giả sao ? "
Jake gật đầu. " Anh chỉ mới có vài giây để nghĩ ra, nhưng đấy đang là giả thuyết tạm thời của anh. "
" Nhưng họ nói ở đây là... " Cô đọc từ trang báo. " Dietz được thả mùa thu năm ngoái từ Trại Cải tạo Phụ nữ Tennesee ở Nashville, nơi cô lãnh án ba năm vì tội lừa đảo." Cô ta là tù mới ra trại mà. "
" Có vẻ thế. "
" Anh có nghĩ Chase biết cô ta thật sự là ai không ? "
" Nếu chưa, anh dám cá là gã cũng sắp biết rôi. "
Cô siết tờ báo vào ngực và cắn môi, mày nhíu lại, tạo thành những nếp nhăn nho nhỏ dễ thương trên trán. " Vậy, ta phải làm gì đây ? "
" Em sẽ đi làm. Anh sẽ về nhà, xem có gì trong laptop và có thể tìm hiểu thêm về nhân vật Eileen Dietz bí ẩn này không. " Jake mỉm cười. " Rồi anh sẽ đón em lúc 6h. "
Flynn có vẻ ngạc nhiên. " Ta vẫn đi chơi à ? "
" Em có nghĩ được lý do gì chính đáng khiến ta không nên đi không/ "
" Ôi, Chúa ơi ! Em không biết. Chuyện về Eileen Dietz. Một cái laptop đầy những hoạt động phi pháp. Chưa kể tập phong bì màu xanh chuối... "
" Rất có thể chứa công thức bí mật nấu món súp thịt Hungary của Rhonda. " Anh lấy tờ báo từ tay cô và kẹp nó dưới cánh tay. " Cuộc sống vẫn tiếp diễn mà. Anh sẽ đón em lúc 6h. "
Flynn nhìn anh không chớp một chốc, rồi mỉm cười. " OK. Kế hoạch có vẻ được đấy. "
" Tuyệt. " Anh bước xuống cầu thang rồi ngoái lại nhìn, " Mặc bình thường thôi nhé. Anh không có túi tiền của Chase đâu. "
" Ferya, chị ở chỗ quái nào thế ? " Flynn nhìn chằm chằm cái điện thoại trên bàn của bà Esther, chờ Freya trả lời di động. Flynn biết điện thoại đang bật, bởi vì nếu tắt, cuộc gọi của cô đã được chuyển vào hộp thư thoại rồi. Vậy là Freya đang làm một việc gì đó khiến chị ấy không muốn dừng lại để trả lời điện thoại.
Xin chào, bạn đã đến với hộp thư thoại của Freya Daly. Xin lỗi vì tôi không thể...
Flynn với tay qua bàn, bấm nút tắt, và gọi lại. Phải đến cuộc gọi thứ năm rồi. Chắc chắn lần này Freya sẽ...
" Ôi, lạy Chúa lòng lành thật là... CÁI GÌ ĐẤY ? "
Bingo.
" Freya ! Em cần nói chuyện với chị. "
" Cô đang bị chảy máu à ? Hay bị lửa thiêu ? Hay ngã lộn cổ chết khi đang chảy máu và lửa thiêu ? "
" Không. Nhân viên kế toán của em đáng lẽ phải làm xong các báo cáo quý ba để em fax cho bố. "
" Không có chữ nào trong câu vừa rồi có máu hay lửa cháy cả. "
" Và cô ấy không có ở đây. Các bản báo cáo cũng không nốt. "
" Nên ? "
" Nên... Bố muốn có các bản báo cáo tài chính quý ba vào sáng nay. Em cần chị giúp, Fray ạ. "
Freya rên lên. " Cô có biết bây giờ ở Tucson là mấy giờ không hử ? "
" Cái hệ thống máy tính của Annabelle thật quái quỷ, còn có mật mã, em không sao vào được và bố... "
" Là 6h47. Buổi sáng ! "
" ... cần những báo cáo cuối quý và em không... "
" Vào ngày cuối cùng. Ngày cuối cùng để tôi có thể ngủ đấy. Cô có biết như thế nghĩa là gì không ? "
" ... biết làm sao để chuẩn bị cho mấy cái báo cáo... "
" Ôi, lạy Chúa nhân từ ! "
Flynn nghe tiếng chăn gối bị quăng đi và cô im lặng chờ chỉ thị của Freya.
" Không thể gọi về nhà cô tiên Tinkerbell ấy mà lấy mật khẩu sao ? "
" Đó là Annabelle. Và không, không có ai trả lời máy nhà cô ấy cả. Em nghĩ chắc cô ấy đã gọi xin nghỉ ốm bởi vì đèn báo thư thoại đang nhấp nháy, nhưng em không biết làm sao để nghe được thư thoại. "
" Và không ai khác ở đó đăng nhập được vào hệ thống sao ? Cô chỉ có một người hoàn toàn làm chủ cả một hệ thống hả ? Có phải cô đang nói với chị thế không đấy ? "
" Đại để là thế. Và em cũng không sao nhận đơn đặt phòng được, bởi vì hệ thống đặt phòng là một phần của hệ thống kế toán. Em đoán thế. Hay ít nhất là em hiểu thế. "
" Chúa ơi ! Có có một người làm chủ hoàn toàn cả hai hệ thống ? Cô quản lý cái nơi quái quỷ nào vậy, Flynn ? "
" Đừng trách em. Esther đã làm thế đấy. Em sẽ cho bà ấy một trận nên thân sau, nhưng bây giờ... "
Freya ngắt lời. " Làm ơn nói với chị là không phải cô vừa tuyên bố sẽ sạc cho bà cô đã chết của chúng ta một trận nên thân đi. Mà dù cô có vừa nói thế thật cũng mặc, chỉ cần bảo với chị là cô đa không nói thế ! "
Flynn đảo mặt. " Rồi, em không nói thế. Bây giờ em chỉ cần chuyển được mấy cái báo cáo này cho bố. Bố nói là cần chúng trước sáng nay, và... "
" Cứ bảo với bố là không. Bảo với bố là cô sẽ gửi chúng khi nào cô đang hoàng sẵn sàng gửi chúng cho bố, không sớm một giây. Bố đã có tất cả các báo cáo tài chính từ quý hai, và tất cả các quý trước đó cho đến năm 1776, thế là quá đủ để hoạch định doanh thu rồi. Bố chỉ đang thử cô thôi. Gọi lại cho bố, bảo bố cứ đợi đấy, thế là qua ải. "
Flynn ngồi xuống ghế và mở lời. " Liệu như thế có anh hưởng đến chứng đau thắt ngực của bố không ? "
Im lặng một lát. " Ừm. Cái gì ? "
" Tim của bố ấy. Ý là, nếu em không đưa cho bố mấy cái báo cáo này thì bố sẽ bực, rồi căng thẳng. Chứ đấy không phải là toàn bộ lí do khiến em đến đây hay sao ? "
Lại một sự im lặng dài hơn. " Không. "
Wow. Dễ dàng thế. " Em hiểu rồi. "
" Không, cô không hiểu, và chị thì không có thời gian để làm cho cô hiểu. Ta sẽ nói chuyện đó sau. Vấn đề là, đừng để bố thúc cô chạy quanh. Chỉ cần gọi cho bố, bảo với bố là không cần phải thúc cô đâu, rồi đi hút điếu thuốc đi. "
" Em không hút thuốc. "
" Thì bắt đầu đi. Giờ làm việc cho Bố già rồi. Chào mừng đến với thế giới của những thói nghiện ngập không lành mạnh mang tính đối phó. "
Flynn thở dài. " Fray ? Chuyện gì thế ? Chị không sao chứ ? "
Lại im lặng rất dài, và đúng lúc Flynn định kiểm tra xem Freya có còn ở đầu dây bên kia không, thì Freya nói, " Chị lo cho em. "
" Cái gì ? Tại sao ? "
" Khu em ở lúc trước không an toàn. Chị đã giục em chuyển đi bao lâu nay rồi mà em có chịu đi đâu. Chị lo đến nỗi không ngủ được. Thế nên chị đã nói dỗi. Được chưa?"
Flynn lùi lại, kinh ngạc. "Ừm. Được rồi."
"Rồi. Thế em có chuyện gì nào?"
"Có gì đâu. Em ổn mà."
"Thế tại sao nói ổn mà giọng lại the thé lên như thế? Đừng nói dối chị. Em dựng chị dậy. Chị đang cáu đây. Đang có chuyện gì vậy?"
Flynn xoa xoa cục căng thẳng nơi cổ. "Bà Esther bắt em đặt mấy con bò của bà ấy lại chỗ cũ. Ồ, và người ta mới vớt một cái xác chết lên từ sông Hudson; người này có thể, mà cũng có khi không phải, bị một người em vừa quen giết chết. Với lại có lẽ em đang phải lòng anh chàng phục vụ quầy bar. Có điều anh ấy nghỉ làm rồi. Thế nên... Em không biết. Chắc là em ổn."
Một khoảng lạng dài; rồi, "Thế, cái anh chàng quầy bar này... Anh ta dễ thương chứ?"
"Anh ấy..." Flynn có nghĩ ra một từ để mô tả Tucker. Một từ có thể nói được hết lòng tốt của anh, óc hài hước của anh, cái cách anh cười sưởi ấm lòng cô, sưởi ấm cả những góc khuất đã lạnh giá từ khi nào, và cái điều mà chỉ một cái chạm khẽ nhất của anh cũng có thể làm được. "Anh ấy..."
"Ôi, trời đất quỷ thần," Freya nói. "Cô đang đùa với chị đấy hả?"
Qua điện thoại, Flynn nghe rất rõ tiếng bật bật lửa, tiếp theo là tiếng hít vào thật sâu của Freya.
"Trong spa cũng có những phòng hút thuốc được à?" Flynn hỏi.
"Không." Thở ra. "Nào, em gái yêu. Gọi bố già đi. Báo bố quên mấy cái báo cáo chiết tiệt ấy đi. Ghi các đơn đặt phòng ra giấy, và khi cái con Anna bé nhỏ gì đó của em quay lại, em phải nhồi cho nó nỗi kính sợ. Chị nói nghiêm túc đấy. Đe dọa toạc ra đi, đừng mất công tinh tế tế nhị mà làm gì. Bảo nó bắt đầu nghiên cứu các phần mềm khách sạn và cho đào tạo một người khác sử dụng được hệ thống ngay lập tức! Rồi, đi tìm anh chàng quầy rượu của cô mà bắt anh ta pha cho một ly margarita lớn nhất mà luật pháp cho phép đi."
"Wow. Chị làm sếp hơi bị hay đấy!"
Freya khịt mũi. "Đừng có vội đưa ra kết luận nào cho đến khi về nhà."
Flynn thấy mình căng lên. Về nhà. Ừ, kế hoạch là thế. Đấy là điều cô từng muốn. Bảo tàng. T. Và chẳng có con bò sứ trang trí nào cả.
Không những vườn hồng.
Không cơm trộn bó đỏ của Mercy.
Không cả Tucker.
"Nào, em gái, chị phải đi đây," Freya nói. "Em nắm tình hình rồi chứ?"
Flynn nặn một nụ cười và cố bơm một ít hào hứng vào giọng nói. "Chị lại còn phải hỏi."
Cô gác ống nghe vào giá đỡ và ngồi trân trối nhìn nó thật lâu. Freya đang có chuyện gì đó, nhưng cô biết mình sẽ không bao giờ biết được cho đến khi Freya sẵn sàng kể cho cô nghe; nếu có bao giờ Freya chịu kể cô nghe. Chị ấy là vậy.
Giờ thì phải đối phó với thành viên còn lại của gia đình mình. Lúc trước cô gọi, thư kí của bố nói ông đang họp và sẽ trở lại bàn làm việc vào khoảng 10h. Cô nhướng mày quay trở lại với con trỏ nhấp nháy chỗ ô mật mã. Vậy là còn khoảng hơn một tiếng đồng hồ để thử lấy báo cáo. Co biết Freya có thể đã đứng về cách đối phó với bố, nhưng làm sao chị ấy có thể trông chờ Flynn vứt bỏ 30 năm khác thường trong gia đình một cách đơn giản như thế? Không hợp lý chút nào.
Với cả cố lấy mấy cái báo cáo đó thì cũng đâu có hại ai, đúng không nào?
Cô nhịp nhịp tay trên bàn, suy nghĩ. Cô đã thử tất cả các mật mã đơn giản – Annabelle, DeCross, và rất nhiều những tổ hợp khác nhau của hai từ đó, số điện thoại trên bàn tiếp tân, ngày sinh của Annabelle, còn hai tuần nữa là tới; Flynn nhớ đã từng nhìn thấy nó được khoanh tròn trên lịch trong phòng giải lao. Chỉ còn một thứ cô nghĩ có thể đúng, nhưng cái đó quá sức trẻ con, cô gần như xấu hổ khi nghĩ đến nó. Cô liếc nhìn quanh, rồi với lấy bàn phím, gõ "AD+JT4Ever" và bấm enter.
Màn hình nháy nhanh, rồi ô mật mã lại hiện ra. Flynn không tin nổi mình đã nghĩ mật mã là một thứ như thế. Cô quyết định mình thế là xong, hết rồi...nhưng rồi một ý khác chợt đến. Cô đặt tay lại lên bàn phím và gõ.
"JT+AD4Ever."
Màn hình lại lóe lên và rồi đen kịt đi trong một chốc. Đầu tiên Flynn nghĩ cô đã phá hỏng cả hệ thống – cô và máy tính vốn có một lịch sử không thân thiện gì với nhau mấy – nhưng rồi, trước sự choáng váng của Flynn, các phần mềm xuất hiện trên màn hình.
"Ôi, cô đùa với tôi đấy sao," Flynn lầm bầm. Cô nhấc mình ra khỏi bàn để đi lấy ít cà phê. Sẽ là một ngày dài cố " sản xuất" mấy bản báo cáo trong khi cố quên đi rằng Annabelle đích thị, về mặt tinh thần chỉ mới 14 tuổi.
Cũng như Flynn thôi. Rõ là thế.
Sẽ là một ngày dài.
Jake đẩy cánh cửa quay để vào bếp của khách sạn, và ngay lập tức bị Mercy kéo giật vào cái tủ lạnh to.
" Lạy Chúa tô, Jake, " chị nói. " Chị gọi cậu cả buổi sáng. Cậu ở đâu thế hả ? "
" Trong cabin. Có chuyện gì thế ? "
" Cabin nào ? Cabin cũ của bố hả ? Cậu làm gì trong cabin hả Jake ? "
"Thì dọn dẹp. Em muốn nhờ chị một chuyện. Em cần..."
Mercy đánh vào tay anh. "Nhờ vả gì? Không có thời gian nhờ vả gì hết đâu, Jake. Cái xác người ta kéo từ dước sông lên..." Giọng chị vút lên thành một tiếng thì thầm kích động. "Đó là Elaine Placie!"
"Em biết rồi," Jake nói, xoa xoa cánh tay cho ấm.
"Chỉ có điều cô ta không hẳn là Elaine Placie," Mercy nói tiếp. " Đó là một phụ nữ khác chị không nhớ tên. "
" Eileen Dietz. Em biết rồi. "
Mercy chớp mắt. " Cậu biết ? Cậu đọc báo sao ? "
Jake giả vờ ra vẻ bị tổn thương. " Em có đọc báo chứ. "
Mercy nhướng một bên chân mày. " Từ hồi nào vậy ? "
" Được rồi. Flynn lấy báo. Em đọc thấy sáng nay ở chỗ Flynn. Nhân tiện, em cần chị nấu một bữa tối tử tế cho hai người ăn trong cabin. Chị biết đấy, một thứ gì đó không nhất thiết phải nóng sốt, nhưng vẫn phải ấn tượng cho cô ấy ngất đi thì thôi. "
Mercy khoanh tay ngang ngực. "Sáng nay? Ở chỗ Flynn?"
"Kiểu như, chị biết đấy, một bữa picnic ấy mà. Nhưng phải thật ngon lành. Thêm một chai rượu, và có thể thêm ít pho-mát nữa. Mấy cái sandwich be bé mà phụ nữ các chị rất thích ấy. À, em cần trước 4h đấy. Chị có làm được không?"
Đấy là thức ăn. Mà chị cậu đây là thợ làm thức ăn kì diệu. Cái gì chị chả làm được. Giờ ta quay lại với buổi sáng ở chỗ Flynn đi. Cậu đang ngủ với sếp của cậu đấy à?"
"Tùy chị định nghĩa "ngủ với" là thế nào, với cả cố ấy không còn là sếp của em nữa. Em nghỉ việc rồi."
Mercy trân trối nhìn Jake một lúc lâu. "Thôi, tôi chẳng biết nói gì nữa rồi."
"Này, chuyện này mới và lạ đấy nhé. Chị cứ nấu cái gì đó cho em đi, được chứ? Em sẽ ghé qua lấy lúc 4h. À, em cần cả chìa khóa nhà chị nữa."
Anh ngửa tay ra. Chị nhìn xuống, rồi lại nhìn lên mặt Jake. "Cậu có đang đùa chị đấy phải không?"
"Không. Em có một buổi hẹn hò. Với Flynn. Bọn em sẽ đến cabin ăn một bữa tối ngon lành, nhưng trước hết em có một cái laptop và cần in một số giấy tờ từ đó, và em cần dùng máy in của chị. Thôi nào, Mercy. Nếu không quan trọng thì em đã không nhờ chị."
Mercy đút tay vào túi và giơ chùm chìa khóa ra, ngoài tầm với của anh.
"Chị sẽ làm. Với một điều kiện."
Jake thở dài. Anh biết sắp đến cái gì. "Rồi. Bữa tối vào Chủ nhật."
"Không chỉ mình cậu đâu. Mang Flynn đến nữa."
Jake rụt tay lại. "Không. Không đời nào em giao nộp cô ấy cho mấy chị và cái trò phán xử bạn gái ngớ ngẩn của năm người đâu."
"Phán xử gì. chỉ là một nỗ lực để tìm hiểu con bé thôi. Để chắc chắn là nó xứng đáng. Bọn chị đâu có trát nhựa đường và lông gà lê ai bao giờ đâu, chỉ hỏi vài câu thôi mà."
Jake nghiến răng. "Được. Tối Chủ nhật. Bọn em tới, ăn, rồi đi. Một tiếng."
Anh với lấy mấy cái chìa khóa nhưng Mercy đã giật chúng lại. "Ba tiếng. Hai cô cậu ở lại ăn tráng miệng."
"Hai tiếng. Không tráng miệng. Và không có những câu hỏi cày xới những vấn đề như đám cưới hay sinh con."
Mercy thở dài, thả chùm chìa khóa vào lòng bàn tay Jake.
"Được. Quay lại đây lúc 4h rồi bữa picnic của cậu sẽ sẵn sàng."
Jake nhe rằng cười, hôn vào má Mercy, rồi hướng ra cửa, chỉ dừng lại khi Mercy gọi tên mình. Anh quay lại để thấy chị đang nhìn mình với vẻ lo lắng in trên mặt.
"Ai đó đã giết Elaine Placie bằng một cái chảo trong bếp của chị," chị nói.
Jake gật đầy. "Em biết."
"Cô ta từng hoàn toàn làm cậu phát rồ."
"Đúng có chuyện đó."
"Vậy là cậu có động cơ và phương thức gây án," chị nói. "Và có lẽ là cả cơ hội nữa."
"Chị xem CSI nhiều quá rồi đấy, chị Mercy."
"Thế cậu định làm gì?"
Anh lấy ra vả tự tin nhất trong kho vũ khí của mình. "Em sẽ tìm ai đó đã thực sự giết cô ta trước khi cảnh sát có thời gian tổng hợp chi tiết và xem em là một kẻ tình nghi."
Anh hy vọng kế hoạch của mình tốt đẹp như đã nói, vì hiện tại, đấy là kế hoạch duy nhất anh có. Mercy nhìn anh thật lâu, rồi gật đầu.
"Cẩn thận nhé."
Anh nhe răng cười và đặt tay lên cần gạt mở cửa phòng lạnh. "Em sẽ gặp chị sau. Và vì Chúa, chị làm gì đó với chỗ này đi. Như cái tủ đựng thịt ấy!"
Mercy không cười. "Chị yêu cậu."
Anh chạm tay lên môi và gửi cho chị một nụ hôn gió. "Em cũng thế. Mà đừng lo. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
Anh kéo cần gạt và bước ra, phớt lờ những cái nhìn dò hỏi của nhân viên trong bếp và cầu Chúa là mọi thứ sẽ ổn.
Anh rất ghét đoán sai về những chuyện như thế này.