Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức

Chương 4

Lúc Dư Tịnh bước vào đại sảnh thì mọi người đa số đã có mặt. Bân rộn nhận nhau, chào hỏi, rất lâu không gặp, vài người đã thay đổi. Đặc biệt là lớp trưởng, Từ Hiểu Hoa, cái bụng bia nhô ra, nào còn giống hình tượng thiếu niên đẹp trai cao gầy năm nào.

“Dư Tịnh, cậu thì chẳng thay đổi chút nào.” Từ Hiểu Hoa cười khà khà.

Hạ Sính Đình trừng mắt: “Sao không thay đổi, mắt cậu bị làm sao thế.”

Từ Hiểu Hoa sờ mũi: “Tớ nói sai à? Tớ đang khen Dư Tịnh trẻ mà.”

“Ngốc.” Hạ Sính Đình lườm cậu ta. “Cậu phải nói là Tiểu Tịnh Tịnh của chúng ta đã trở nên xinh đẹp hơn xưa chứ.”

Từ Hiểu Hoa mới vỡ lẽ, ra sức vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, xem tớ này, không biết cách nói gì cả”, làm Hạ Sính Đình bật cười ha ha.

Hai người lên cấp ba đã thích cãi nhau, lần nào cũng kết thúc bằng việc Từ Hiểu Hoa bại trận. Tâm tư của Từ Hiểu Hoa đối với Hạ Sính Đình ai cũng thấy rõ, chỉ tiếc rằng ‘tương vương hữu ý, thần nữ vô tâm’ thôi.

Dư Tịnh quan sát thấy đại lễ đường đã được sửa mới lại sau khi họ rời trường, rộng rãi hơn nhiều. Hạ Sính Đình vẫn rất kiên nhẫn, nghe những người khác hẹn ở quán ăn hoặc quán KTV cũ thì lập tức liên hệ với thầy cô cũ, chèo kéo năn nỉ mượn được lễ đường của trường để tiến hành buổi họp lớp, hoài niệm tuổi xuân đã qua một cách đặc biệt. Dư Tịnh vốn không định đến, nhưng tối qua Hạ Sính Đình gọi điện thông báo cô rằng Trình Lãng đã đi công tác, chắc chắn không tham gia buổi họp lớp hôm nay, cô mới miễn cưỡng nhận lời.

Từ Hiểu Hoa bất mãn nhìn Dư Tịnh: “Này này, sao cậu lại phớt lờ tớ, tớ xấu đến nỗi cậu không nhận ra à?”

Chưa đợi Dư Tịnh tiếp lời, Hạ Sính Đình đã cười phá lên, cướp lời: “Cậu cũng biết mình biết người ghê nhỉ.”

Dư Tịnh vội xua tay: “Lớp trưởng à, cậu quyền cao chức trọng, làm sao tới dám đắt tội với cậu”. Từ Hiểu Hoa sau khi tốt nghiệp đại học đã vào làm trong cục vệ sinh, là nhân viên nhà nước duy nhất trong bao nhiêu bạn học ở đây. Nói ra thì, cấp bậc của cậu ta cao hơn nhiều so với nghề y tá của Dư Tịnh.

Từ Hiểu Hoa cười hê hê, còn liếc Hạ Sính Đình một cái.

“Tiểu Tịnh Tịnh, cậu kệ cậu ta đi, càng nói thì cậu ta càng hứng lên đấy.” Hạ Sính Đình kéo Dư Tịnh đi: “Cậu uống gì, nước ở đằng kia.”

Tính khí Từ Hiểu Hoa vẫn dễ chịu như xưa, ngúng nguẩy theo sau lưng họ, kiếm cớ nói chuyện: “Đúng rồi Dư Tịnh, mấy hôm trước tớ gặp Trình Lãng, tên này chăm sóc thân thể giỏi quá, làm tớ hâm mộ chết đi được.”

Hạ Sính Đình quay ngoắt lại, bực bội nói: “Im miệng”, rồi gắng sức đưa mắt ra hiệu với cậu ta.

Thế mà Từ Hiểu Hoa không hiểu ý, còn hào hứng nói tiếp: “Hình như cậu ta làm ăn cũng khá lắm, chuyên gia phân tích cổ phiếu, tớ đã hỏi số điện thoại của cậu ta, sau này mua cổ phiếu có thể hỏi ý kiến cậu ta trước. Nếu liên lạc sớm với cậu thì hay quá rồi, tớ không đến nỗi thua lỗ nhiều thế…”

Hạ Sính Đình tức điên, chụp lấy một quả táo nhét vào miệng cậu ta.

Từ Hiểu Hoa che miệng, cười gượng gạo.

Dư Tịnh cắn môi, thần sắc tuy không thay đổi nhưng bỗng cảm thấy cổ họng khô đắng. Cái tên Trình Lãng này, đối với cô mà nói, vẫn là một điều cấm kị. Bây giờ tuy hiểu lầm đã được cởi bỏ, nhưng lại càng phải kiêng kị hơn. Cô thầm thở dài.

“Tiểu Tịnh Tịnh, cậu không sao chứ?” Cho dù vẻ mặt Dư Tịnh lạnh nhạt như không hề để tâm, nhưng là bạn thân bao năm, đã hiểu cô quá rõ, cô càng có tâm sự thì vẻ ngoài càng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Tớ thì có chuyện gì được.” Dư Tịnh cười gượng, vốn cứ tưởng không thấy anh thì sẽ không mất bình tĩnh, ngờ đâu nghe cái tên đó vẫn khiến lòng cô dậy sóng.

Hạ Sính Đình vỗ vai cô, đang định an ủi thì bỗng nhìn thấy một người đang vội vã bước vào, cô há hốc miệng. Rõ ràng Trình Lãng đã đi công tác ở Bắc Kinh, bây giờ lại xuất hiện ở cửa. Phản ứng đầu tiên của Hạ Sính Đình là lần này toi thật rồi.

Dư Tịnh nhìn theo ánh mắt của bạn, trái tim co thắt lại đột ngột, cô mím chặt môi, nhìn Hạ Sính Đình như dò hỏi, cô nàng lắc đầu tỏ ra vẻ vô tội. Thực tế là, cô nàng thật sự cũng không biết chuyện lại diễn biến như vậy.

Cuối cùng Từ Hiểu Hoa đã nuốt xong miếng táo cuối cùng, hưng phấn vẫy tay với Trình Lãng: “Ở đây, ở đây.”

Trình Lãng đã nhìn thấy Dư Tịnh từ nãy, nhưng giả vờ mới phát hiện ra, ung dung đi tới.

“Không phải cậu đi công tác hay sao?” Hạ Sính Đình hỏi câu mà cả cô lẫn Dư Tịnh đều muốn biết.

“Ờ, tạm đổi ngày rồi.” Trình Lãng nhếch môi, thản nhiên nói. Tuy anh nói nhẹ bẫng như không, nhưng thực ra anh đã mất cả ngày để hoàn thành công việc vốn sắp xếp trong hai ngày, ngồi máy bay nhanh nhất để kịp về đây. ANh không kịp về nhà sợ bị nhìn thấy nên chỉ cởi áo vest, cà vạt còn túi giấy tờ thì ném lại trên xe, áo sơ mi màu xanh da trời đơn giản trên người lại khiến anh thêm cao ráo, phong độ.

Hạ Sính Đình nhìn anh, lại liếc sang Dư Tịnh, không biết nên nói gì, tuy lỗi không phải ở cô, Dư Tịnh cũng sẽ không trách móc, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu.

Dư Tịnh cố kìm nén nhịp tim đập thình thịch, nở nụ cười rạng rỡ: “Chào, lâu quá không gặp.”

Trình Lãng cũng rất phối hợp: “Lâu quá không gặp, dạo này khỏe không?”

“Mình rất khỏe, còn cậu?”

“Mình cũng rất khỏe.”

Một loạt câu khách sáo, Hạ Sính Đình há miệng trợn mắt, hai người này diễn kịch như thật ấy.

Dư Tịnh luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng quay sang hỏi tình hình những bạn khác, lúc thì đùa với Hạ Sính Đình mấy câu, dè dặt né tránh ánh mắt của Trình Lãng, đến khi nụ cười trên môi không giữ được nữa, cô hít một hơi, đặt ly nước xuống, thấp giọng nói với Hạ Sính Đình: “Tớ ra ngoài cho thoáng.”

Hạ Sính Đình hiểu chuyện gật đầu.

Dư Tịnh là người dễ thích nghi, thích yên bình cuộc sống một đời lặng lẽ, những tình huống trong tiểu thuyết như gặp lại người cũ hay gì đó, cô chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với mình. Đọc thư Trình Lãng viết, thực sự đã mang đến cho cô sự chấn động rất lớn. Nhưng thế thì sao, tất cả đã được an bài. Cho dù biết trước kia chỉ là hiểu lầm, thì cũng chẳng thể níu kéo.

Chỉ cần cho cô chút thời gian, hoặc không gặp lại người đó nữa, cô tin cô hoàn toàn có thể gạt anh ra khỏi trái tim mình.

Nhưng thực hiện thì không như ý muốn, người đó cũng không định ra khỏi trái tim cô.

Trình Lãng bước tới sau lưng cô, khẽ thở dài.

Dư Tịnh không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại. Mỗi lần thấy anh là sẽ thêm gánh nặng tâm lí trong cô. Đây sẽ là sự hổ thẹn với Hứa Gia Trì, và cũng là phép thử đối với cô.

“Dẫn em đến chỗ này.” Trình Lãng u sầu nói.

“Không đi.” Dư Tịnh bất giác phản ứng.

Trình Lãng bực bội: “Anh có bán em đâu mà sợ?”

“Dựa vào đâu mà em phải theo anh?” Dư Tịnh nhướng mày.

Trình Lãng tức quá, phì cười: “Em sợ hả?”

“Tại sao em phải sợ?”

“Vậy thì đi thôi.”

Dư Tịnh biết rõ đã bị trúng kế khích tướng của anh, đành bất đắc dĩ chấp nhận.

Nơi mà Trình Lãng đưa cô đến là một khu hoạt động thể thao phía sau dãy lớp học, chỗ đó bày mấy bàn bóng bàn ngoài trời, bây giờ trang thiết bị cơ bản của nhà trường đã được cải thiện rất nhiều, những môn thể thao hoạt động ngoài trời đều trở thành trong nhà, chỗ này chắc cũng rất ít người lui tới, mấy cột sắt để giăng lưới đã hen rỉ, trên bàn cũng có vết nứt rất lớn.

Dư Tịnh vừa nhìn bóng bàn đó đã bắt đầu hối hận, cho dù bị anh cười nhạo cũng không theo anh tới đây. Nơi đây từng lưu dấu bóng hình họ vô số lần, mang đến cho họ bao nhiêu hồi ức đẹp. Ngay cả nụ hôn đầu ngọt ngào vụng về cũng ở chính chỗ này.

Cô còn nhớ rõ chạng vạng hôm đó, ráng chiều như lụa, rực rỡ chói mắt. Hai người cố ý đợi đến khi mấy người chơi bóng đều về nhà hết mới chơi vài ván. Trình độ cả hai đều tệ nhưng Dư Tịnh thì kém hơn, thua vài ván liền giở trò không chơi nữa. Vì thua quá thảm, không còn mặt mũi nào, Dư Tịnh tức tối bĩu môi, Trình Lãng dỗ dành thế nào cô cũng không nghe.

Mắt Trình Lãng đảo đảo, nảy ra ý định: “Đúng rồi, đề Số học hôm nay có vài bài mình không biết làm, cậu dạy mình nhé.”

Dư Tịnh lập tức hào hứng, chờ được ngày Trình Lãng thỉnh giáo cô là chuyện rất khó khăn. Cô chìa tay, khóe môi cong lên: “Đề nào? Mang vở bài tập ra đây.”

Trình Lãng cười hì hì đưa vở ra, chỉ đại một bài: “Đề này, đề này, còn đề này nữa.”

Dư Tịnh nghi ngờ: “Mấy đề này đều rất đơn giản mà.”

Trình Lãng cười toe toét: “Cậu giảng lại cho mình đi.”

Dư Tịnh không nghi ngờ nữa, nghiêm túc giải thích cho anh nghe.

Giọng cô trong trẻo dễ nghe, lúc giảng bài rất chăm chú, vẻ mặt hơi nghiêm túc, còn khi cười tủm tỉm thì hai bên má lại hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, rất đáng yêu, mặt trời đang lặn, dưới ánh tịch dương, gương mặt ấy xinh đẹp không sao tả xiết.

Trình Lãng cố kìm nén nhịp tim, ngắm đến mê mẩn.

Dư Tịnh gọi anh mấy lần không thấy trả lời, ngước lên thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh thì đỏ mặt, làu bàu: “Nhìn gì mà nhìn.” Nói xong vội vàng cụp mắt xuống, hang mi như cánh bướm chớp chớp không ngừng.

Trình Lãng hơi nheo mắt, chầm chậm kề sát cô, Dư Tịnh cảm nhận được cử động của anh, giọng giảng bài càng lúc càng khẽ. Đáy mắt Trình Lãng thoáng một nụ cười khó nhận biết, tì cằm lên trán cô, ôm chặt lấy cô. Sau đó môi anh đậu lên trán cô rất lâu, rồi men theo mắt, mũi xuống dưới, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

Môi anh nhẹ nhàng và ấm áp, thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh, tuy chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Dư Tịnh vẫn khẽ run lên, đầu óc trống rỗng, gần như không thể suy nghĩ được.

Phụ nữ là loại động vật cố chấp và cảm tính, người đàn ông đầu tiên hôn họ sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim họ.

“Em đang nghĩ gì thế”

“Không có gì.” Dư Tịnh hoảng loạn phủ nhận.

Trình Lãng nhìn cô vẻ ý nhị sâu xa: “Anh lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.”

“Không cần báo với em, em không có hứng biết.” Dư Tịnh bực bội nói.

Nụ cười Trình Lãng như có phần cay đắng: “Em có còn nhớ lần chúng ta cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh, anh trong lúc tức giận đã quay người bỏ đi, khi em đuổi theo đã bất cẩn đụng vào chân bàn, sưng lên một mảng to.”

Sao lại không nhớ, hôm đó cô làm chân bị thương không đạp xe được, vẫn là Trình Lãng đưa cô về nhà. Cô ngồi trên yên sau xe đạp của anh, thẹn thùng ôm eo anh, mặt dần dần dựa vào lưng anh, hưởng thụ mùi hương mát lạnh dễ chịu ấy. Giữa đường Trình Lãng còn nhảy xuống mua một que kem cho cô để mong cô tha thứ, Dư Tịnh len lén chùi kem vào sau lưng áo đồng phục của anh, bao tức giận đều tan biến hết.

“Em có còn nhớ lần anh đá bóng thua, tâm trạng rất tệ, em phải an ủi anh không?”

Sao không nhớ, hôm đó Dư Tịnh nhận lời đến cỗ vũ cho anh, nhưn sau đó bận chuẩn bị cho bài kiểm tra hôm sau mà quên bẵng, kết quả Trình Lãng lơ đãng đá hụt quả bóng, không thắng được trận đấu quyết định đó. Dư Tịnh khi ấy vừa hỗ thẹn lại có phần lúng túng trước anh, thề thốt sau này sẽ không vắng mặt bất kì trận bóng nào anh đá, mới khiến Trình Lãng vui lên.

“Em có còn nhớ, ban đầu chúng ta đã hứa với nhau sẽ thi vào cùng một trường ở cùng một thành phố không?”

Sao không nhớ, chàng trai cô gái đang yêu nhau đâu ai muốn chia cách hai nơi, chịu dự dằn vặt của nỗi nhớ. Dư Tịnh và Trình Lãng thậm chí đã vạch ra kế hoạch làm thế nào để hưởng cuộc sống đại học bốn năm tốt đẹp mà không bị phụ huynh và thầy cô trói buộc. Tiếc rằng trời không chiều lòng người, mối tình trai tài gái sắc yêu thương nhau đến vậy lại đứt đoạn quá sớm.

“Em có còn nhớ…”

Dư Tịnh cắt ngang lời anh: “Đủ rồi Trình Lãng, anh đưa em đến đây là để nói với em những lời này à?”

Trình Lãng khó nhọc mở miệng, nhưng không thể nói gì.

“Em không nhớ thì sao, nếu nhớ thì sao? Chúng ta đã qua cái tuổi bồng bột nông nổi, không biết chịu trách nhiệm rồi, mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều việc không thể thay đổi được nữa, chúng ta cũng không thể quay về như xưa, anh có hiểu không?”

“Anh hiểu.” Trình Lãng khàn giọng.

“Anh hiểu là được.” Dư Tịnh hít thật sâu: “Vậy em về nhà trước, phiền anh nói với Sính Đình giúp em.”

Trình Lãng bất lực gật đầu.

Dư Tịnh kiên quyết bỏ đi không quay đầu lại. Không phải cô tàn nhẫn, nhưng nếu mềm lòng với Trình Lãng sẽ là bất công với Hứa Gia Trì, cô không thể để Trình Lãng ôm mãi ảo tưởng, cũng không thể lưu lại cho mình đường lui.

Hứa Gia Trì đứng lên vận động phần gáy đau nhức cứng đờ, cuối cùng đã xong việc. Đó là lần đầu anh làm thêm giờ sau khi kết hôn, nếu không phải hôm nay Dư Tịnh đi họp lớp, thì chắc chắn anh lại mang công việc về nhà làm. Không biết tìn hình của cô bên đó thế nào, có cần anh đón không, Hứa Gia Trì nghĩ thế liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho Dư Tịnh.

Dư Tịnh trả lời rất nhanh: “Lát nữa em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm nhé.”

Hứa Gia Trì nhận được chỉ thị của bà xã đại nhân, lập tức thu dọn đồ đạc. Lúc đi ra, phát hiện đèn trong văn phòng sếp vẫn sáng, nên đến đó chào một tiếng. Cửa khép hờ, tuy họ rất thân nhau nhưng do lịch sự anh vẫn gõ cửa.

Bên trong vang lên một tràng âm thanh lục đục, lâu sau vọng đến giọng của Lữ Thiên Ba: “Ai đó?”

“Sếp, là em.” Hứa Gia Trì tuy thấy hơi lạ nhưng cũng không để tâm.

“Vào đi.”

Hứa Gia Trì đẩy cửa đi vào, thấy Lữ Thiên Ba và Thư Nhã ngồi đối diện trên bàn đặt những bảng biểu tài vụ trong quý, cười nói: “Không làm phiền anh chị chứ?”

“Sao thế được.” Thư Nhã cười nói, nhích sang bên nhường chỗ: “Tìm tốc giám đốc Lữ có việc à? Vậy hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một lúc?”

“Không cần không cần, em chỉ nói một câu thôi, nói xong sẽ đi ngay.”

“Hôm nay sao muộn rồi còn chưa về?” Lữ Thiên Ba thoáng cau mày.

Hứa Gia Trì đưa USB ra: “Sếp à, đây là kế hoạch đã sửa xong.”

Lữ Thiên Ba lơ đãng vuốt lại mái tóc hơi rối: “Hiệu suất cao thế à.”

Hứa Gia Trì cười toe toét: “Vậy sao anh còn chưa tăng lương cho em.”

Một câu nói đã khiến ba người bật cười vui vẻ.

“Được rồi ạ, em phải về với vợ đây, mai gặp.” Hứa Gia Trì đã hoàn thành công việc tốt đẹp, nhẹ cả người.

Lữ Thiên Ba chọc: “Về nhà với vợ đi, phê chuẩn cho cậu ngay mai không cần đi làm đúng giờ.”

Hứa Gia Trì đỏ mặt, nhanh chóng lỉnh đi mất. Vô thức quay đầu lại nhìn, Lữ Thiên Ba đã cắm USB vào máy tính, hình như vẫn đang bàn luận gì đó với Thư Nhã.

Anh bất giác phì cười, hai người này ngoài công việc ra làm sao có thể nảy sinh chuyện gì khác, nói Dư Tịnh quá nhạy cảm thì cô không tin, lần này xem cô còn nói được gì.

Hứa Gia Trì đi thang máy xuống hầm để xe, tìm mãi không thấy chìa khóa đâu, mới sực nhớ sáng nay vội vàng đã tiện tay ném lên bàn làm việc. Anh bực bội vỗ trán, bất lực quay ngược lên nhà.

Vừa mở cửa, anh sững sờ.

Thư Nhã bị Lữ Thiên Ba đè nghiến vào tường, hai người môi kề môi, đùi quấn vào nhau, nút áo sơ mi trắng của Thư Nhã đã bị cởi ra hai cái, váy ngắn bên dưới không cánh mà bay. Lữ Thiên Ba cũng không tốt đẹp hơn, áo cởi một nửa để lộ cánh tay rắn chắc cà vạt lỏng lẻo mắc trên cổ, mắt đỏ ngầu như một con dã thú đang hăng máu.

Hứa Gia Trì không dám tin mọi thứ đang xảy ra trước mắt, anh nhắm nghiền mắt lại, rồi mở ra, sự thực vẫn khiến anh không thể chấp nhận.

Thư Nhã hét lên một tiếng, nhanh chóng rời khỏi vòng tay Lữ Thiên Ba, luống cuống mặc váy vào, lại dùng chân mọc đôi giày ở trong góc ra, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

So ra thì Lữ Thiên Ba tỏ vẻ trấn tĩnh hơn nhiều. Sau cơn hoảng hốt ban đầu, anh ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thong thả mặc quần vào, tỉnh bơ nói: “Sao cậu lại quay lại?”

Sắc mặt Hứa Gia Trì thay đổi liên tục, mấy lần định mở miệng nói, cuối cùng vẫn im lặng.

“Tiểu Nhã em về trước đi, chuyện này để anh xử lí.” Lữ Thiên Ba đưa mắt ra hiệu với Thư Nhã.

Thư Nhã mừng như bắt được vàng, vội cầm túi xách, nhanh chóng bốc hơi khỏi hiện trường.

Hứa Gia Trì không làm khó cô ta, đợi cô ta đi rồi mới hừ lạnh: “Hóa ra không phải Tiểu Tịnh nhạy cảm, là tôi quá ngờ nghệch, ở công ty lâu như vậy mà không nhận ra hai người khác thường.”

Lữ Thiên Ba lúc nãy còn tỏ ra bình thản, bây giờ vẻ mặt biến sắc: “Cậu nói là Dư Tịnh cũng biết chuyện này à?”

Hứa Gia Trì không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Lữ Thiên Ba run run đôi môi, nhớ lại Hứa Gia Trì cũng vừa mới phát hiện bí mật này, Dư Tịnh làm sao biết được, nhiều nhất cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, thế là tâm trạng anh ta trở nên bình tĩnh hơn.

“Hai người như vậy có xứng đáng với Thiệu Mân Quân không?” Hứa Gia Trì giận đến run người. Một người là chồng, người kia là bạn thân nhất, hai người thân thiết nhất đồng thời phản bội, hỏi ai có thể chịu đựng được.

“Gia Trì, cậu nghe anh giải thích đã.”

“Câu này anh nên để dành nói với Thiệu Mân Quân.”

Lữ Thiên Ba mãi một lúc sau mới tìm lại giọng nói của mình: “Gia Trì, chuyện này cậu không được nói với Mân Quân.”

“Không nói với chị ấy? Để anh tiếp tục lừa dối chị ấy, giấu giếm tiếp tục làm trò đồi bại bên ngoài hả?” Hứa Gia Trì giận đến cùng cực, hối hận vì sao không nhìn rõ bộ mặt thật của Lữ Thiên Ba, mà lại không tin phán đoán của vợ mình.

“Sức khỏe của cô ấy không tốt, cậu nói với cô ấy chính là hại cô ấy.” Lữ Thiên Ba cụp mắt, giọng trầm trầm khó đoán.

Khóe môi Hứa Gia Trì cong lên đầy mỉa mai: “Thế à? Tôi thấy giấu chị ấy, dung túng cho anh mới là hại chị ấy thì có.”

Lữ Thiên Ba nói khẽ: “ANh thừa nhận đều là lỗi của anh, là anh có lỗi với Mân Quân, anh biết cũng không thể tiếp tục thế này nên đã đề nghị chia tay với Thư Nhã.”

Hứa Gia Trì thấy kì lạ, rồi nghi ngờ: “Vậy tối nay hai người là thế nào?”

Lữ Thiên Ba nhún vai: “Tuy không thể làm tình nhân nhưng Thư Nhã vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của anh, anh không muốn làm cho mọi người khó xử, nên khi cô ta đề ra yêu cầu lần cuối, anh đã chấp nhận.”

“Vậy chị ta đồng ý chia tay?”

“Đồng ý rồi.” Ánh mắt Lữ Thiên Ba lóe sáng: “Cô ta là người phụ nữ thông minh, biết anh không thể li hôn để cưới cô ta nên dù bám riết anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Sắc mặt căng cứng của Hứa Gia Trì dịu đi nhiều: “Nói thế thì anh chưa từng muốn li hôn với Mân Quân.”

“Đương nhiên.” Lữ Thiên Ba tỏ ra tự nhiên, nhưng lại có phần nặng nề: “Cô ấy là mẹ của con trai anh, là người vợ duy nhất của anh.”

Hứa Gia Trì nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, cuối cùng quyết định tin lời anh ta nói: “Tôi có thể không nói cho Thiệu Mân Quân biết mối quan hệ của anh và Thư Nhã, nhưng hai người phải cắt đứt ngay.” Từ xưa tới nay thà phá sập mười ngôi miếu cũng không cắt đứt tình cảm với người thân, Hứa Gia Trì tin mình làm như vậy cũng là nghĩ cho Thiệu Mân Quân, dù sao chị ấy và Lữ Thiên Ba không phải không có tình cảm cũng chưa tới mức nhất định phải chia tay.

Lữ Thiên Ba gật đầu như gà mổ thóc: “Cậu yên tâm, phía Thư Nhã thì không có vấn đề gì. Nhưng cậu phải nhận lời anh, chuyện này cũng không được nói cho Dư Tịnh.”

“Tại sao?” Hứa Gia Trì không muốn giấu Dư Tịnh bất cứ chuyện gì.

“Anh sợ cô ấy sẽ nói với Mân Quân, nếu anh đã đảm bảo rồi thì sẽ không làm chuyện có lỗi với Mân Quân nữa, lỡ Dư Tịnh nói ra thì chẳng phải đã khiến cô ấy tổn thương nặng nề hay sao.”

Hứa Gia Trì nghĩ ngợi rồi đồng ý. Với tính cách ‘không chịu nổi nửa hạt bụi trong mắt’ của Dư Tịnh, e rằng sẽ thật sự nói rõ với Thiệu Mân Quân, vậy xem như tâm huyết của anh đều bằng không.

“Gia Trì cảm ơn cậu.”

Hứa Gia Trì lắc đầu: “Anh đừng cảm ơn tôi, Mân Quân là người phụ nữ tốt, trước kia chị ấy đã cùng anh chịu đựng bao gian khổ, anh đừng lừa dối chị ấy.”

Lữ Thiên Ba chua chát: “Anh biết.”

Hứa Gia Trì khẽ thở dài, thực ra anh giúp Lữ Thiên Ba giấy chuyện này vì còn nguyên nhân khác, Lữ Thiên Ba giúp anh lúc khốn khó nhất, còn Thiệu Mân Quân lại là bà mai mát tay của anh và Dư Tịnh, về tình về lí, về công về tư, thì anh đều phải bảo vệ hai người họ.

Dư Tịnh về nhà một lúc rồi mà tâm trạng vẫn chưa bình phục, cô có thể giả vờ thản nhiên trước mặt Trình Lãng nhưng không thể nào lừa gạt bản thân. Những lời Trình Lãng nói đã găm sâu vào tim cô. Những chuyện đã qua, dù vui hay buồn, cô cũng chưa từng quên. Trình Lãng là người con trai đầu tiên cô yêu, trút hết ruột gan để yêu, kí ức đó đã khắc sâu vào xương tủy, hòa vào trong máu thịt, cô đã tưởng trải qua ngần ấy năm thì không còn để tâm đến nữa, nhưng phòng tuyến trong tim cô ngay từ khoảnh khắc anh xuất hiện, đã hoàn toàn sụp đổ.

Chuông cửa reo vang, Dư Tịnh lấy lại tinh thần, cố nặn ra một nụ cười, đi mở cửa: “Về rồi à, sao muộn thế anh?”

Hứa Gia Trì không dám nói chuyện mình chứng kiến ở công ty, đành viện bừa lí do để đối phó cho qua.

Dư Tịnh đón lấy túi laptop: “Chưa ăn cơm phải không?”

Hứa Gia Trì mệt mỏi gật đầu: “Lát nữa nấu mì tôm ăn là được.”

“Thế sao được, em nấu cho anh bát mì.” Dư Tịnh đứng lên.

Hứa Gia Trì ngăn cô lại: “Để anh.”

Dư Tịnh mỉm cười: “Anh ngồi đi, dù sao em cũng đói, nấu cơm thì em không làm được nhưng nấu mì thì khá tâm đắc đấy nhé.”

“Anh phải tính sổ với Hạ Sính Đình mới được, cô nàng tổ chức họp lớp kiểu gì mà để vợ anh đói bụng thế này.” Hứa Gia Trì đùa.

Dư Tịnh cười gượng gạo: “Không đổ lỗi cho cô ấy được, là em về sớm thôi.”

“Sao thế? Không vui à?”

Dư Tịnh né tránh ánh mắt: “KHông có gì, chỉ là hơi không khỏe thôi.”

Hứa Gia Trì lo lắng: “Gần đây em thường xuyên không khỏe, sắc mặt cũng không tốt lắm, hay bớt chút thời gian đi khám thử.”

“Em làm việc trong bệnh viện, anh còn gì mà không yên tâm?” Dư Tịnh nói.

“Lại không nghe lời anh à?” Hứa Gia Trì cố ý sa sầm mặt, lườm cô.

Dư Tịnh vội chịu thua: “Em nghe lời anh, được chưa?”

“Thế còn được, bây giờ em ngồi nghỉ , anh đi nấu mì.”

Dư Tịnh bĩu môi: “Vậy em phụ anh một tay là được chứ gì?”

Hứa Gia Trì hôn nhẹ lên mũi cô: “Được, nghe theo em.” Ở cạnh Dư Tịnh, anh lúc nào cũng yêu chiều cô trong vô thức, mặc cô muốn làm gì thì làm.

Dư Tịnh rửa rau, rồi lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra: “Đúng rồi, lúc nãy Thư Nhã gọi điện đến tìm anh, em nói anh không có ở nhà thì chị ta không tin, hỏi chị ta có chuyện gì thì không chịu nói, cứ bí bí ẩn ẩn chẳng biết đang làm gì, lát nữa anh gọi lại nhé.”

Lòng Hứa Gia Trì trĩu nặng, trên đường về Thư Nhã gọi điện cho anh vô số lần, anh đều bấm tắt, anh thực sự không có tâm trạng ứng phó với Thư Nhã, hơn nữa chị ta có thể nghe được tin tức từ Lữ Thiên Ba, cứ để chị ta khốn khổ một thời gian đi. Anh hờ hững đáp:

“Chuyện công ty, không gấp, ngày mai quay lại xử lí là được.”

Dư Tịnh thấy kì lạ, Hứa Gia Trì xưa nay luôn đặt chuyện công ty lên hàng đầu, trung thành với Lữ Thiên Ba dốc sức tận tụy, hôm nay hình như hơi lạ. Nhưng cô vốn chưa từng hỏi anh về việc công, nên cũng không hỏi thêm. Nhưng đã nhắc đến Thư Nhã thì tất nhiên cô sẽ nhớ tới nghi vấn giữa chị ta và Lữ Thiên Ba, cô hỏi vu vơ:” Hôm nay anh làm thêm ở công ty, vậy Lữ Thiên Ba và Thư Nhã cũng ở đó phải không?”

Hứa Gia Trì hơi nhíu mày, tuy anh rất không muốn tiếp tục chủ đề này, nhưng người hỏi là Dư Tịnh, anh không thể trốn tránh. Anh đáp gọn “Ừ.”

“Cả hai đều có?” Dư Tịnh hỏi tới.

“Đúng.”

“Ừm.” thực ra Dư Tịnh cũng biết không thể nghe ngóng gì từ Hứa Gia Trì, để tránh cho anh nghĩ cô rảnh rỗi kiếm chuyện, cứ nên im lặng thì hơn.

Hứa Gia Trì nhìn cô, thấy chột dạ nên vội vàng nhìn đi nơi khác, thay Lữ Thiên Ba giấu chuyện này, cũng không biết là làm đúng hay sai, hi vọng Lữ Thiên Ba có thể làm anh tin tưởng, mau chóng tuyệt giao với Thư Nhã, quay về bên Thiệu Mân Quân.

Ăn mì xong đã khuya, Dư Tịnh và Hứa Gia Trì lần đầu tiên nằm trên giường mà ai cũng ôm tâm sự riêng, mãi vẫn không ngủ được.

Dư Tịnh lăn lộn mãi đến nửa đêm, bỗng trở mình chui vào vòng tay Hứa Gia Trì, thầm nghĩ: Quá khứ không thể nào níu kéo, nên phải biết trân trọng những gì đang có lúc này. Trình Lãng là quá khứ, Hứa Gia Trì mới là hiện tại và tương lai của cô, cô bắt buộc phải cắt đứt với quá khứ, không thể để Trình Lãng phá vỡ cuộc sống bình lặng của cô. Tránh gặp mắt là vấn đề đầu tiên, sau đó mới dần dần phai nhạt được. Thời gian là phương thuốc trị liệu tốt nhất, và cũng là vũ khí quên lãng tốt nhất, cô có thể, cô nhất định làm được.

Hứa Gia Trì ôm chặt cô, thề từ ngày mai sẽ theo dõi chặt chẽ Lữ Thiên Ba, nếu phát hiện anh ta lại có bất kì hành động nào có lỗi với Thiệu Mân Quân, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ. Nếu Thiệu Mân Quân tổn thương vì chuyện này, không chỉ Dư Tịnh không tha cho anh, mà anh cũng chẳng thể nào tha thứ cho bản thân mình.