Quán Trọ Hoang Thôn

THIÊN ĐƯỜNG HOANG THÔN

Sáng sớm, 6 giờ.

Trời.

Trời xầm xì.

Mây đen kín đặc chắn gió, phủ kín bầu trời mùa thu, gió rít qua những đồng cỏ rậm rạp, phóng tầm mắt không nhìn thấy chân trời.

Đường.

Đường khúc khuỷu.

Côn bằng mà nói là không có đường, chỉ là một đường mòn trong bụi rậm, miễn cưỡng để bốn bánh xe chèn qua.

Xe.

Xe màu trắng bạc.

Mercedes SLK nguyên kiện kiểu dáng mới nhất của Đức, vừa cầm trong tay chưa tới một tuần đã lái vào con đường hoang vu, bảo sao người ta không xót?

Phanh xe!

Dưới chân chắn động mạnh, trước mặt sừng sững vài tòa nhà cao tầng đột nhiên đập vào mắt.

Mở to mắt, thò đầu ra ngoài cửa kính xe, xác nhận không phải là ảo giác. Đây là đâu? Trong vòng bán kính không thấy bóng người, càng không có bất cứ nhà cửa nào, giữa khung cảnh phủ đầy rác và cỏ hoang lại bỗng nhiên mọc lên mấy tòa nhà cao tầng này.

Nghĩa trang cấm vào?

Lý trí đang cảnh cáo, nhưng hoóc môn lại khiến tôi nhấn ga, rón rén cẩn thận, chẹt qua cỏ hoang đá vụn, lái vào lâu đài nguy nga.

Không, là địa ngục nhếch nhác.

Bên trái hai tào nhà cao tầng, bên phải hai tòa nhà cao tầng, chính giữ là tòa nhà cao tầng.

Tổng cộng năm tòa nhà, số tầng giống nhau, kích cỡ giống nhau, cũ nát giống nhau, chỉ có phương hướng khác nhau.

Kỳ lạ, chính là nhà cổng đá của Thượng Hải xưa.

Nhưng mà, mỗi tòa đều phóng đại rất nhiều lần, lại cao tới mười tầng! Chỉ có trong mơ mới có, sao lại nhìn tận mắt được chứ? Nhà cổng đá của Thượng Hải không hiếm, nhưng cao nhất cũng không quá ba tầng, chỉ dài vài mét mà thôi, từ trước tới giờ chưa từng thấy quy mô lớn nhường vậy.

Chưa từng nghe thấy.

Hay là sau này bắt chước? Hoặc là trường quay phim ảnh nào đó? Nhưng từng cánh cửa thủng lổ chỗ, cửa sổ phủ bụi, mặt tường bong tróc đều đã nói lên lịch sử của công trình kiến trúc này.

Năm tòa nhà sắp xếp cũng rất kỳ quái, trái phải hai bên đều có hai tòa nhà giống như hai bức tường vây không lồ, tòa nhà cuối cùng nằm ngang tạo thành một không gian nửa đóng kín, giống như một chữ “U” lộn ngược.

Nếu không vì cô ấy thì nơi hiểm ác kỳ quái thế này tuyệt đối phải quay đầu bỏ đi, nhưng tôi lại tò mò chầm chậm lái xe vào, xuyên qua hang núi trước mặt, vào trong nơi sâu nhất của chữ “U”.

Rời khỏi tòa nhà cuối cùng chỉ vài mét, một người đàn ông quần áo rách rưới lam lũ bỗng xông ra từ trong cửa động, tóc xõa, ánh mắt dữ dằn, điên cuồng gào thét giống như tôi đang điều khiển một con quái vật vậy.

Vội vã phanh xe, gã điên này tay chân khua khoắng, dồn sức ném một viên gạch trúng vào cửa xe tôi.

Rầm…

Gạch và kim loại va đập kêu lên khiến tôi đau lòng làm sao! Tuần trước vừa mới trả 70 vạn tiền mua xe, coi nó như báu vật, đền cả chạm vào một nhành cây đều khiến mình hét lên, huống hồ là cả một viên gạch nặng?

Ôi SLK của tôi ơi!

Tức tối mở cửa xe, muốn đánh cho gã một trận nên thân. Không ngờ sua lưng lại mọc lên một đống người, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, ăn mặc trăng điểm cũng bình thường, tay năm tay mười tóm chặt lấy gã điên, ra sức kéo gã vào trong cửa động.

Có một người đàn ông trung niên mặc áo đen, thân hình cao gầy, sắc mặt trắng bệch, không chút biểu cảm, lạnh lùng tiến lại gần tôi: “Xin lỗi! Não anh ta không bình thường”.

“Thật đen đủi!”

Phải chăng công ty bão hiểm sẽ bồi dưỡng, hà tất phải tính toán với gã điên? Đang định dừng xe lại, người đàn ông áo đen cảnh báo: “Người ngoài thôn, nhanh rời khỏi đây”.

“Người ngoài thôn?”

Cách thành phố chỉ mấy chục cây số, sao lại có lẽ đấy?

Nơi sâu nhất của giếng trời, tôi chau mày, ngửa mặt lên bầu trời trong xanh, chỉ thấy toàn mái ngói kín như mây đen, năm tòa nhà kỳ dị giống như thế giới dị hương xa xôi đang vây trói lấy mình tôi cô độc.

Quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời u ám, hiện lên khuôn mặt âm u của tôi, tôi tiên miệng hỏi: “Xin hỏi, đây là đâu?”

Người áo đen chán nản thở dài, từ từ nhả ra bốn chữ:

“Quán trọ Hoang thôn”.

Ở đây là quán trọ Hoang thôn, người áo đen mặc nhiên quay người bỏ đi, những viên gạch tường đỏ sẫm lạnh toát như bia mộ.

Tay nắm lấy cửa xe, chần chừ do dự, bỗng nhiên ảm thấy có một đôi mắt ai đang nhìn tôi chằm chằm?

Tầng ba tòa nhà bên trái, một cô gái trẻ đang tựa cửa sổ, cúi đầu thẫn thờ nhìn tôi.

Hoàn!

Tôi kích động tới mức suýt nữa kêu lên, dụi dụi mắt ngỡ là nằm mơ, cẩn thận nhìn, lại thất vọng lắc đầu – cô ấy không phải là Hoàn, chỉ là tướng mạo hơi sành điệu mà thôi.

Nhưng khuôn mặt Hoàn đã im đậm trong trái tim tôi từ lâu, cho dù là trong hàng vạn người, cũng tuyệt đối không thể nhận nhầm.

Vậy cô gái trong cửa sổ căn hộ tầng ba, ánh mắt giấu giếm điều gì? Sợ hãi tới tận xương tủy chỉ vì khuôn mặt của mình?

Bất giác sờ lên mặt, thật sự đáng sợ vậy sao?

Cô ấy quả thật là đẹp giống Hoàn, ánh mắt cô ấy chạm ánh mắt tôi, hoảng loạn đóng cửa sổ lại.

Dưới mây đen buổi sớm, mù mịt ngửa mặt nhìn năm tòa nhà, tất cả cửa sồ đều đã đóng chặt, không thấy bất cứ hơi người nào.

Vậy là, tôi quyết định ở lại.

Nhưng không thể đỗ xe ở đây để gã điên lại lấy gạch đập. Tức tốc quay đầu chiếc Mercedes SLK thân yêu, lái ra khỏi thế giới quán trọ Hoang thôn hình chữ U.

Trở lại con đường mòn rậm rạp cỏ dại, đỗ trên một bãi hoang, bốn bề là cỏ lau cao vút, là nơi ẩn náu rất tốt, cho dù là đứng trên tầng 10 dinh tòa nhà, e rằng cũng khó mà phát hiện ra.

Lúc xuống xe duỗi lòng bàn tay, chiếc nhẫn ngọc màu xanh là cây chói mắt, dính cả thân nhiệt và mồ hôi của tôi.

Nhẫn ngọc.

Cứ nằm mãi trong lòng bàn tay tôi từ nãy tới giờ, nó dày hơn những chiếc nhẫn thông thường, tỏa ra ánh sáng trong xanh. Đặt dưới ánh hoàng hôn, có chút hoa văn rắn uốn kỳ dị, phát ra ánh sáng phản quang mờ mờ ảo ảo như mắt mèo. Một bên mặt nhẫn có một vệt đỏ đun, dường như là vệt máu của hàng nghìn năm trước bị giam cầm trong ngọc thạch.

Hoàn.

Tôi đặt nó lên môi, dịu dàng hôn nó, giống như hôn lên mọi cô ấy.

Một tiếng trước, xe chạy qua vùng ngoại ô lúc rạng sáng. Con đường này thưa thớt xe cộ, hai bên toàn là ruộng vườn và bãi hoang, còn cò không ít mèo hoang vượt qua. Tất cả đèn đường đều hỏng, đành phải mở đèn khai viễn, cẩn thận nhìn chăm chú về phía trước, cưỡng chế bản thân tuyệt đối không được ngủ gật. Đột nhiên, trong ánh đèn bỗng vụt qua một bóng phụ nữ, tôi đạp mạnh phanh xe mới dừng lại. Theo tiếng phanh xe rít lên, chắc chắn chưa đâm vào cô gái đó, nhưng cô ấy lại ngã gục trên đất. Tôi vội vàng xuống xe đỡ cô ấy dậy, hóa ra là một cô gái trẻ, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, trên người không có bất cứ vết thương nào, rõ ràng không phải do bị tôi đâm.

Vẫn chưa kịp nói câu gì thì tôi đã phát hiện ra trên ngón trỏ của cô ấy có đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh lá cây!

Tôi biết chiếc nhẫn này.

Khuôn mặt này thật xa lạ, tôi vội vã hỏi: “Chiếc nhẫn ngọc! Chiếc nhẫn ngọc ở đâu ra?”

Miệng cô ấy trào ra chút máu tươi, yếu ớt đáp: “Quán trọ Hoang thôn”.

“Quán trọ Hoang thôn? Lẽ nào trên thế gian thật sự có chốn ấy? Ở đâu?”

“Con đường này… con đường này… đi thẳng phía trước… có một cái cây héo… cây héo… con đường nhỏ… rẽ vào đó… đi thẳng về phía trước…”

Những lời nói này khiến tôi hoảng sợ, còn chiếc nhẫn ngọc của cô gái bỗng tự động rơi xuống, tay tôi vừa kịp hứng lấy.

Chiếc nhẫn ngọc lạnh toát phát ra ánh sáng âm u dưới ánh đèn, vệt máu đỏ trong màu xanh non như đang muốn chuyển động một cách ngu ngốc.

Sắc mặt cô gái hoảng hốt, cổ họng phát ra tiếng kêu rên thảm thiết: “Đừng… nhất định đừng… đeo nó lên…”, chưa nói hết câu thì cô ấy không sao nói tiếp được nữa, tôi hoảng hốt sờ lên mũi cô ấy.

Cô ấy chết rồi.

Sáng sớm ngày ra, cô gái không rõ lai lịch này chết trước xe tôi.

Không, cô ấy không phải do tôi đâm chết, không phải sợ đến vậy, tôi lập cập móc điện thoại, gọi điện báo cảnh sát.

Đứng dậy tựa vào xe, chỗ hoang vu hẻo lánh này, mãi vẫn không thấy một chiếc xe nào thông qua, không biết xe cành sát bao giờ tới? Vội vàng nắm chiếc nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, tôi thấp thỏm không yên mím môi, phóng tầm mắt về phía bóng tối, nhớ lại lời cô gái trước lúc chết, chiếc cây khô đang đợi tôi, chỉ dẫn tôi phát hiện ra quán trọ Hoang thôn?

Trước khi xe cảnh sát tới, tôi bỏ lại cô gái đáng thương đã chết, lái chiếc Mercedes SLK lao về hướng chí mạng đó.

Chết vì tò mò.

Mấy phút sau, đèn xe quả nhiên soi rọi vào một chiếc cây to! Trong sắc trời bình minh hừng sáng, một chiếc cây khô cao to kỳ dị, giống như một xác chết khô, chết không nhắm mắt, tứ chi duỗi thẳng, khẩn cầu thượng đế minh oan.

Cạnh cái cây khô không có đường, nhiều nhất là đường mòn trong cỏ hoang, do dự hồi lâu, rút cuộc có lỗi với xe cưng, cố chấp lao đầu vào.

Cả đường đau lòng nhìn vào kính phản quang, trước mặt toàn là rừng núi hoang vu, hoàn toàn không thấy bất cứ kiến trúc nào, rất khó tin ở đây là rìa thành phố.

Rút cuộc, cũng đã phát hiện quán trọ Hoang thôn trong truyền thuyết.

Một mình trở về trước năm tòa nhà, không còn thấy bất cứ bóng người nào. Sắc trời vẫn xanh xám âm u đè nén khiến người ta phát điên, giống như gã điên dùng gạch đập vào xe tôi.

Tôi vẫn chưa điên.

Lặng lẽ dò dẫm vào quán trọ Hoang thôn, bên tai lặng thinh tới mức kỳ quặc, men theo bên trái đi tới tận cùng, nhớ tới cánh cửa sổ trên tầng ba, cô gái giống như Hoàn, tôi bèn hít một hơi thật sâu, xông vào cửa động tối om bên cạnh.

Hang núi không thấy ngày đêm, không khí lạnh lẽo ẩm ướt phả vào mặt. Ai ai bẩm sinh cũng đều sợ bóng tối, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc, tôi sợ hãi chạy vài bước về phía trước mới thấy sáng ánh treo trên không, hiện lên một hành lang sâu hun hút.

Quán trọ Hoang thôn? Sao phải xây thành giống ngôi mộ cổ? Hay là để che dấu đường vào địa cung?

Tiếp tục nhìn về phía hai bên hành lang, cách vài mét lại có một cửa phòng, tôi cẩn thận rón rén tiến về phía trước, tiện tay đẩy một cánh cửa ra nhưng nó đã bị khóa chặt không sao nhúc nhích được.

Đi tới cuối đường, cầu thang gỗ chật hẹp, tôi dẫm lên mặt cầu thang lung lay sắp đổ, thật khó tưởng tượng vẫn cò người sống ở đây? Theo tiếng lắc lư cót két, tới hành lang tầng hai. Ánh đèn ở đây sáng hơn một chút so với dưới tầng trệt, tôi cũng có chút tức giận, sáng sớm mà những người này đi đâu hết rồi? Tôi thử hét lên một tiếng to: “Có người không?”

Đột nhiên, đầu bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân vồn vã.

Tức tốc lao tới, tiếng bước chân đầu bên kia càng mạnh liệt, chỉ thấy một bóng người lướt qua, tôi xông lên một cầu thang khác. Hấp tấp lên tầng ba, gió lạnh buốt thổi qua bên tai, hình như rất nhiều mảnh vỡ quẹt ngang trong não tôi.

Dưới ánh đèn trắng trong hành lang, bóng đen đã lẻn vào một cửa phòng. Tôi lao như bay đạp cửa xông vào thì dẫm lên một đống bụi, không thể không lấy tay che mũi và miệng, khó khăn lắm mới nhìn rõ, cánh cửa sổ phủ một lớp bụi đầy, phát ra ánh sáng âm u vàng vọt, trong phòng giống như mấy chục năm không có người ở, nhưng vẫy bày biện đồ nội thất kín phòng. Trên tường treo một khung ảnh cũ, bên trong không thấy tấm ảnh nào. Còn có cả chiếc giường to khắc hoa đỏ, lộ ra những sợi cọ cũ nát, giống như một cái xác bị mổ xẻ. Lấy hết can đảm mở chiếc tủ quần áo, không ngờ nó được làm bằng gỗ gụ, bên trong có treo rất nhiều quần áo cũ nát, toàn là sườn xám của phụ nữ tỏa ra mùi ẩm mốc nồng nặc.

Không có người.

Hoặc là không phải người?

Bụi từ từ trở lại mặt đất, tôi nghi ngờ quét mắt khắp phòng, tới trước bàn trang điểm, có tấm gương phủ đầy bụi, chiếu lên bóng tôi mờ ảo.

Hiếu kỳ lấy giấy ăn ra, lau sạch sẽ bụi trên tấm gương, giống như kim loại phản quang, chiếu lên một khuôn mặt đàn ông trẻ tuổi.

Lần đầu tiên phát giác mình xa lạ nhường vậy.

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ “Đây là ai” thì trong gương lại hiện lên một gương mặt thứ hai, một gương mặt phụ nữ.

Hoàn!

Cô ấy đang đứng sau lưng tôi,tấm gương thấy rõ vị trí cô ấy, khiến tôi mừng rỡ quay đầu lại.

Cô gái hoảng hốt bỏ chạy, chưa được vài bước đã bị tôi tóm lấy vai, thô bạo xoay lại, ôm chặt vào lòng: “Hoàn! Quả nhiên em ở đây! Tại sao? Tại sao phải rời xa anh?”

“Bỏ tôi ra! Anh nhận nhầm người rồi!”

Giọng của cô ấy khiến tôi kinh ngạc, nhưng không dám buống tay ra, chỉ nhìn mặt cô ấy.

Đúng, cô ấy không phải là Hoàn của tôi.

Cô ấy chính là cô gái ban sáng nhìn trộm tôi trên cửa sổ tầng ba.

Tôi tuyệt vọng lắc đầu, buông tay lùi lại vài bước, yếu ớt đáp: “Xin lỗi, tôi nhận nhậm người rồi”.

“Không sao”. Cô ấy sợ hãi khoanh tay lại, lộ ra thần sắc ngượng ngùng bối rối, “Hoàn mà anh nói ban nãy là ai?”

“Bạn gái tôi”.

“Cô ấy cũng ở trong quán trọ Hoang thôn?”

“Tôi nghĩ là vậy”.

Vừa nói tôi vừa sờ lên ngực, túi áo trước ngực đựng chiếc nhẫn ngọc, tôi có dũng khí xâm nhập vào nơi này hoàn toàn là bởi chiếc nhẫn ngọc này. Tôi chưa từng từ bỏ kiếm tìm cô ấy, kiếm tìm người con gái đeo chiếc nhẫn ngọc này. Tên cô ấy là Hoàn, Hoàn của tôi.

Âu Dương Hoàn, sinh ra trong ngọc khí thế gia cổ xưa, có một gia cảnh khá giả, khuôn mặt xinh đẹp. Năm năm trước, tôi chỉ là một sinh viên nghèo, không biết kiếp trước tích bao nhiêu đức mà được số phận ban phát có được một người bạn gái thông minh xinh đẹp. Dưới sự giúp đỡ toàn tâm toàn lực của cô ấy, tôi mở một cửa hàng chơi đồ cổ, kinh doanh buôn bán ngọc, đặc biệt là cổ ngọc Lương Chử hàng ngàn năm trước đây, tất cả đều thắng lợi nhờ vào học gia uyên bác của cô ấy khi làm vài phi vụ buôn bán mấy trăm vạn, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi đã mua được nhà được xe.

Một năm trước, chúng tôi đi nghỉ ở hải đảo của Chiết Giang, nửa đêm đi dạo trên bãi biển thì phát hiện có vật phát sáng đỏ lên, thì hóa ra là một chiếc nhẫn ngọc thần bí, theo như Hoàn – người sinh ra từ ngọc khí thế gia nói rằng, đây là cổ vật của văn minh Lương Chử, cách đây ít nhất cũng phải tới năm nghìn năm!

Phát hiện này khiến tôi mừng rỡ lạ thường, ở biển hóa ra lại có báu vật đắt giá nhường vậy, lẽ nào là tín vật do ông trời có ý giao phó?

Cô ấy thử đeo chiếc nhẫn lên ngón tay, không ngờ sáng sớm hôm sau đã mất tích.

Không phải là chiếc nhẫn mất tích, mà ngay cả người đeo nhẫn, người con gái mà tôi yêu tha thiết cũng mất tích rồi.

Hoàn không để lại bất cứ manh mối nào, không biết là bị bắt cóc tống tiền hay là bỏ trốn, hoặc là xảy ra sự cố nào đó? Nhưng tôi nhất quyết cho rằng cô ấy chỉ trốn ở một nơi nào đó, chờ đợi tôi phát hiện và giải cứu.

Vậy mà, tôi đã tìm kiếm tròn một năm, cho mãi tới tận sáng hôm nay tại quán trọ Hoang thôn.

Vĩnh viễn không thể quên chiếc nhẫn ngọc, không thể quên vệt đỏ đun đó, một năm trước mò được nó từ dưới biển lên, đeo lên ngón tay của Hoàn rồi mất tích cùng cô ấy.

Tìm thấy chiếc nhẫn ngọc, đồng nghĩa với việc tìm thấy Hoàn.

Cô ấy ở trong quán trọ Hoang thôn!

Hồi tưởng lại vài giây, đột ngột ngẩng đầu lên, người con gái xa lạ trước mặt tuy rất giống Hoàn nhưng cô ấy là một người khác.

“Cô là ai?”

“Lam Ngọc Nhi”.

“Ngọc Nhi?”, chiếc nhẫn dấu trước ngực hình như đột nhiên động đậy, tôi cười bối rối, “Tên hay”.

“Anh đang tìm bạn gái của mình? Cô ấy trông thế nào?”

“Rất giống cô, cũng mắt to, tóc dài, đến cả dáng người cũng gần giống”.

Tôi rút tấm ảnh gìn giữ trong ví ra cho cô ấy xem.

“Hình như… có từng gặp ở đây”.

Kỳ lạ, sao ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại hoảng hốt như vậy? Giống như đang nói chuyện với ma quỷ vậy? Tôi luôn cho rằng mình mặt mày tuấn tú sáng sủa, chưa từng có người nào nhìn tôi như vậy.

“Cái gì? Cô ấy thực sự ở quán trọ Hoang thôn?”

“Có lẽ, nhưng không dám khẳng định”.

"Gặp cô ấy ở đâu? Còn ở đây không?”

“Tại hành lang bên ngoài, mấy hôm trước”.

Tôi lao như bay ra ngoài, dưới ánh đèn trắng trống trải, chỉ còn bóng tôi đang lay động.

“Cô chỉ gặp cô ấy một lần thôi sao?”

Ngọc Nhi theo sau rụt rè đáp: “Đúng vậy, nhìn thấy từ xa, chưa kịp nói chuyện thì đã không thấy cô ấy đâu cả”.

“Ở đây có bao nhiêu người?”

"Không rõ”.

“Xin lỗi, cô có thể dẫn đường cho tôi không? Tôi bắt buộc phải tìm thấy bạn gái mình”.

Cô ấy hoang mang lùi lại phía sau vài bước, nhưng lại nói ngược lại với biểu hiện của bản thân: “Được thôi”.

Quán trọ Hoang thôn ngày đầu ngao du.

Thật không ngờ lại to lớn nhường vậy, mười tầng lầu nhưng không có lấy một chiếc thang máy, không biết trước đây những người ở tầng mười phải cố tình để giảm béo?

Trên đường đi không gặp bất cứ ai, Ngọc Nhi nói thường thì buổi tối mới nhìn thấy. Ở đây có năm tòa nhà, có lẽ Hoàn của tôi không ở trong tòa nhà này, bởi thế Ngọc Nhi mới nhìn thấy cô ấy có một lần. Thế này thì tìm chết mất, mỗi tòa nhà cao mười tầng, mỗi tầng mười mấy phòng, tổng cộng sáu chục phòng, tìm từng phòng một phải mất bao nhiêu ngày đây?

Bẵng đi đã tới trưa, mây đen vẫn dày đặc ngoài cửa sổ, lúc này cảm thấy đói không thể chịu được tôi mới nhớ ra vẫn chưa ăn sáng: “Ở đâu có gì đó ăn được?”

Ngọc Nhi chau mày nói: “Đi theo tôi”.

Từ tầng mười chạy xuống tầng một khiến tôi thở hổn hển từ lúc nào, vậy mà sắc mặt cô ấy vẫn không biến đổi, chắc là quen leo cầu thang rồi cũng nên.

Tưởng rằng phải đi ra khỏi tòa nhà, nhưng Ngọc Nhi lại đưa tôi tới cuối hành lang, một cầu thang khuất tầm mắt thông xuống lòng đất. Hóa ra vẫn còn tầng hầm hay là huyệt mộ?

Cẩn thận bước xuống dưới, tôi một phòng khách rộng rãi âm u, hòa ra là một siêu thị lớn!

Ánh đèn tối soi lên những kệ hàng, phóng tầm mắt nhìn chắc là có điểm cuối, thậm chí có thể thấy hoa quả tươi và rau xanh, còn có lác đác vài nhân viên bán hàng.

Chỗ quỷ quái này mà cũng có siêu thị, thật là khiến người ta kinh ngạc, huống hồ lại là tầng hầm. Tôi tùy ý chọn vài thức ăn chín, nhìn kĩ cũng được coi là tươi mới. Coi như bữa sáng gộp với bữa trưa, hỏi Ngọc Nhi có muốn ăn gì không? Cô ấy lắc đầu nói không ăn nổi.

Vội vã ăn cho no bụng, phát hiện nhân viên bán hàng thật nhàm chán, sắc mặt xầm xì, lúc thu tiền cũng giữ im lặng, ánh mắt lộ ra vẻ thù địch giống như gã điên buổi sáng tấn công tôi vậy, có lẽ họ chỉ bán cho khách quen, không hoan nghênh khác từ xa tới như tôi? Càng kỳ quái ở chỗ, mười mấy phút đi lòng vòng trong siêu thị to thế này nhưng lai5 không hề thấy người khách nào khác, ngoài nhân viên bán hàng chỉ có tôi và Ngọc Nhi. Buôn bán ế ẩm nhường vậy không biết họ làm thế nào mà duy trì được nhỉ?

Đột nhiên, tôi cả gan lôi tấm ảnh của Hoàn ra, đưa lên trước mặt một nữ nhân viên bán hàng trung tuổi hỏi: “Xin hỏi cô đã từng gặp cô gái này chưa?”

Nhân viên bán hàng im lặng như bị câm, lắc đầu không nói thêm gì nữa.

Có trời mới biết được là đã gặp hay chưa?

Tôi nghi ngờ hỏi Ngọc Nhi: “Những nhân viên bán hàng này bị câm sao?”

Ngọc Nhi cũng có chút không hiểu: “Không, bình thường họ vẫn nói chuyện với tôi”.

“Xin lỗi,c ó phải ngài không hài lòng với sự phục vụ của chúng tôi không?”

Một giọng đàn ông ồm ồm cất lên sau lưng tôi, khiến tôi và Ngọc Nhi sợ suýt chết.

Quay đầu lại mới thấy một người áo đen, chính là người đàn ông trung niên cao gầy nói với tôi đây là quán trọ Hoang thôn.

“Xin hỏi ông là…”

“Cửa hàng trưởng của siêu thị này”.

“Ngài cửa hàng trưởng, rất vui vì gặp ngài!”

Rút cuộc cũng gặp người đã từng nhìn thấy, tôi lại lấy ảnh của Hoàn ra cho ông ta xem.

Cửa hàng trưởng mặc nhiên trả lời: “Xin lỗi, tôi chưa từng gặp”.

“Thật không?”

Nói xong tôi lại nhìn về hướng Ngọc Nhi, cô ấy cũng lộ vẻ kinh ngạc, không giống vẻ gì là nói dối.

Cửa hàng trưởng bỗng nhiên thốt ra một câu: “Thấy thật tiếc cho anh”.

“Cái gì?” Câu nói này giống như mật mã khến tôi đề cao cảnh giác, đáng tiếc?

“Thật đáng tiếc, một thanh niên trẻ khỏe như vậy”.

Sao tự nhiên lại nói giọng này với tôi! Một thanh niên trẻ khỏe không lo kiếm tiền mà lại chạy tới cái nơi quái quỷ này hoang phí tuổi thanh xuân phải không?

Vẫn muốn lý luận với cửa hàng trưởng vài câu nhưng Ngọc Nhi lại kéo tôi đi rồi xin lỗi ông ta: “Xin lỗi, tôi không nên dẫn anh ấy đến đây”.

Rời khỏi siêu thị.

Buổi chiều, tiếp tục khám phá quán trọ Hoang thôn, hi vọng có thể tìm thấy Hoàn của tôi.

“Ngọc Nhi, những người ở đây kỳ quái quá, không phải người bình thường đúng không>:

Ý là bệnh viện tâm thần?

“Thực tế, họ đều là những người xa lánh thế giới”.

“Người xa lánh thế giới?”

Những từ này khiến tôi thấy xa lạ, nhưng lại đồng tình trong lòng.

“Tức là những người mất tích trong xã hội, họ rời bỏ thế giới bên ngoài, từ bỏ người nhà và bạn bè, ẩn cư trong quán trọ Hoang thôn, vĩnh viễn tuyệt giao với thế giới bên ngoài… không ai biết tung tích của họ, có thể có người vẫn đang đau khổ tìm kiếm, có người dứt khoát cắt hộ khẩu coi như vĩnh viễn rời khỏi nhân gian”.

“Cái này gọi là xa lánh thế giới?” Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, “Thà nói là chán ghét thế giới còn hơn?”

“Không hẳn! Nguyên nhân xa lánh thế giới rất nhiều, có những người bị bệnh trầm cảm kinh niên, cũng có người bị xâm hại gì đấy, thậm chí để trốn bị truy sát… Nếu như thực sự chán ghét thế giới thì hà tất phải tới quán trọ Hoang thôn? Tự mình tìm chỗ nào chết đi có phải càng sạch sẽ hơn không?”

Cô ấy nói có lý, mỗi người trốn chạy đều có nguyên nhân cả. Hoàn nhất định cũng ở đây, một người mất tích xa lánh thế giới vì một lí do nào đó hoặc là do chiếc nhẫn ngọc nên trốn tránh khỏi thế giới hiện thực đến ẩn cư ở quán trọ Hoang thôn.

Những nhân viên bán hàng trong siêu thị ban nãy, sao thái độ lại lạnh nhạt đến vậy? Chắc cũng là do nguyên nhân xa lánh thế giới, đến với không gian kín bưng, chỉ phục vụ cho những người xa lánh thế giới giống mình, hình thành nên tiểu khu tự mình thỏa mãn mình. Còn tôi là vị khách từ nơi khác tới nên đã khiến họ phẫn nộ và tẩy chay. Họ không muốn bị tôi quấy nhiễu, thậm chí lo sợ người ngoài tới sẽ phá vỡ Đào Hoa Nguyên vồn xa cách hiện thực.

Ngước lên nhìn mắt Ngọc Nhi, thật sự rất giống Hoàn của tôi:”Vậy cô thì soa? Nguyên nhân cô tới đây là gì? Cũng là một người xa lánh thế giới sao?”

“Không, tôi yêu cuộc sống, càng không thể trón chạy hiện thực!”, thần thái cô ấy có chút tủi thân. “Tôi tới quán trọ Hoang thôn là để tìm cha tôi”.

“Ông cũng mất tích?”

“Đúng vậy, cha tôi là một nhà khảo cổ, nghiên cứu văn minh Lương Chử cổ đại, hai năm trước bỗng dưng mất tích”.

“Đợi đã! Cha cô nghiên cứu văn minh Lương Chử sao?”

“Anh chưa từng nghe qua sao? Văn minh Lương Chử của năm nghìn năm trước được lấy tên bởi nơi đầu tiên phát hiện ra nó chính là vùng Lương Chử ở Chiết Giang, vùng tam giác quan trọng của văn minh tiền sử, cũng là một trong những khởi đầu của văn minh Đông Á thời kỳ đầu, đẹp ngang hàng với Ai cập cổ và Mesopotamia. Đặc điển lớn nhất của văn minh Lương Chử chính là số lượng ngọc khí khổng lồ tinh xảo tuyệt sắc, ảnh hưởng sâu sắc văn hóa ngọc của Trung Quốc”.

Những điều này tôi đương nhiên biết!

Lương Chử - hai từ này khiến tôi nhớ tới Hoàn, gia tộc nhà cô ấy truyền lại rất nhiều đồ ngọc Lương Chử, về mặt này tôi rất tinh thông, nếu như không có những bảo bối này, tôi cũng không thể kinh doanh buôn bán và chơi đồ cổ.

Hoàn thường nói tới văn minh cổ Lương Chử, miêu tả tỉ mỉ cung điện hùng vị cổ đại. Lăng vương thần bí và kim tự tháp đông phương, giống như quay lại xuyên qua năm nghìn năm trước. Khi cô ấy nói tới sự diệt vong của nền văn minh huy hoàng này sẽ lại vặn tay than thở: tổ tiên em chìm đắm trong đồ ngọc, cuối cùng dẫn tới văn minh suy tàn và diệt vong.

Kỳ lạ, Lam Ngọc Nhi xinh đẹp trước mắt tôi cũng vô cùng hứng thú với Lương Chử, biểu hiện cao độ phía trước thật giống với Hoàn năm nào.

“Cô thật sự xác nhận, không quen biết bạn gái của tôi?”

“Đương nhiên”.

Tôi đành phải che giấu sự hoài nghi của mình: “Xin lỗi, mời cô nói tiếp”.

“Hai tháng trước, tôi vô tình tìm thấy trong nhà một ổ cứng di động, bên trong có thành quả nghiên cứu của cha. Mấy tháng trước khi mất tích, ông tổ chức khai quật một di chỉ cổ đại ngoài vùng ngoại ô, chôn giấu một lượng lớn đồ ngọc văn minh Lương Chử, ở đó còn được cho rằng đây là mộ phần của nữ vương Lương Chử”.

“Mộ phần của nữ vương?”

"Đúng, cha đã đào được hài cốt của nữ vương Lương Chử! Di chỉ đó phía sau quán trọ Hoang thôn, đi thẳng thì không xa tới một trăm mét. Tài liệu cho thấy, cha rất hứng thú với quán trọ Hoang thôn, phát hiện ra năm tòa nhà nay2 được xây dựng vào thập niên 40, thuộc gia tộc Âu Dương ở Chiết Giang”.

“Nghe có vẻ rất giống một tiểu thuyết ăn khách?”

“Không phải tiểu thuyết, đây là sự thật! Cha thông qua chứng cứ nghiên cứu, quán trọ Hoang thôn của gia tộc Âu Dương chính là hậu duệ của nữ vương Lương Chử, họ phát hiện mộ địa năm nghìn năm trước nên đã xây dựng năm tòa nhà ở đây để trông giữ mộ tổ!”

“Cô nghi ngờ… cha cô trốn trong quán trọ Hoang thôn?”

Biểu hiện của Ngọc Nhi nghiên túc lạ thường: “Đúng vậy, ông ấy tin rằng ở đây chôn cất báu vật vô giá, có thể giải đáp câu đó cuối cùng của văn minh Lương Chử, và ông cũng không muốn bị thế giới trần tục quấy nhiễu nên đã từ bỏ gia đình và mọi thứ, ẩn cư giống như những người xa lánh thế giới, nhưng ông không phải là trốn chạy mà là muốn tìm kiếm báu vật được cất giấu!”

“Cô đã phát hiện ra ông chưa?”

“Chưa, tôi vẫn chưa tìm thấy cha. Nhưng tôi tin rằng, ông đã ẩn giật ở nơi nào đó trong năm tòa nhà này, hoặc đang bí mật khai quật dưới lòng đất”.

Đúng lúc hai người đang nói chuyện sôi nổi, đột nhiên có người phía đằng sau vỗ vỗ vai tôi, nếu nửa đêm nhất định sẽ sợ chết khiếp, tôi hoảng hốt quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt đang tức tối.

Gã điên!

Chính là gã điên ban sáng, điên cuồng dùng gạch đập vào Mercedes của tôi.

Theo phản xạ tôi nắm chặt lấy tay Ngọc Nhi, vội vàng lùi lại mất bước để tránh gã điên này làm tổn thương cô ấy.

Gã điên gào thét lên với tôi: “Đừng đến! Đừng đến! Đây không phải là chỗ của ngươi!”

Trước khi gã lao bổ vào người tôi thì tôi đã lôi Ngọc Nhi chạy lên cầu thang.

Hoàng hôn, không nhìn thấy mặt trời, chỉ thấy bầu trời tỏa ra ánh sáng âm u, giống như màn đêm có thể đổ xuống bất chợt lúc nào, bao trùm lấy cả quán trọ Hoang thôn.

Tôi và Ngọc Nhi ngao du trong tòa nhà, tôi đang tìm Hoàn của tôi, cô ấy tìm cha mình. Nhưng, kể từ sau khi gặp gã điên đó, tôi không còn gặp thêm bất cứ ai khác, lẽ nào tất cả mọi người đều đã trốn hết? Không muốn bị người từ nơi khác tới như tôi nhìn thấy?

Lần lượt kiểm tra từng căn phòng, đều không giống như có người ở, tôi nghi ngờ tòa nhà này căn bản không có người ở.

“Không, tôi sống ở đây!”

Ngọc Nhi phản bác lại ý nghĩ của tôi, tôi cố ý kích cô ấy: “Thế cô sống ở đâu?”

Câu hỏi này khiến cô ấy do dự, liếc xéo tôi hồi lâu, có chút sợ hãi thực sự lướt qua.

Nhưng, cô ấy vẫn gật đầu nói: “Theo tôi nào”.

Ở cuối hành lang tầng ba, nơi khuất tầm mắt nhất, cô ấy lấy chìa khóa mở cửa phòng, rút cuộc đã trở lại nhân gian.

Đây là một căn phòng rộng rãi với một phòng khách một phòng ngủ, còn có cả một nhà vệ sinh nhỏ, bày biện các kiểu đồ nội thất hiện đại, trên bàn học đặt một chiếc laptop, trong phòng thu dọn không có lấy một hạt bụi, quả là phòng của con gái. Lúc trước hồi yêu Hoàn, cô ấy cũng thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ, bây giờ thì ngôi nhà đó đã bị tôi làm rồi tung, bừa bộn hết cả lên. Phẩm chất của Ngọc Nhi rất giống Hoàn của tôi, đến cả màu sắc yêu thích cũng giống nhau, rèm cửa sổ màu vàng, ga trải giường màu xanh ngọc, máy tính màu tím.

Tất cả đều khiến tôi cảm thấy thân thuộc, tôi bất giác chạm lên tủ lạnh nói: “Rõ ràng là đầy đủ tiện nghi, nếu như ẩn cư như thế này có lẽ về sau tôi cũng sẽ cân nhắc tới”.

“Bà chủ nhà cho tôi thuê đấy, nhưng mọi thứ trong phòng đền do tôi tự bố trí. Bà chủ mỗi tháng chỉ tới một lần, nhưng tôi chỉ dọn tới đây hay tuần lễ, lần sau muốn gặp bà ấy phải mười mấy hôm nữa”.

Cô ấy nói mà hấp tấp lo lắng, run rẩy đứng ở cửa, hình như muốn mời tôi đi khỏi đây, hay là sợ tôi sẽ làm hãi cô ấy?

Nghi vấn này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã định hình trong lòng tôi, hay là nói ra vậy: “Ánh mắt cô nhìn tôi sao lại sợ hãi vậy? Trên mặt tôi có vết nhọ nào sao?”

“Không, tôi không sợ”.

Mấy từ cuối rõ ràng là run rẩy, tôi cười đau khổ: “Ngọc Nhi, cô không biết nói dối đâu!”

Rút cuộc, cô ấy không chống chế được nữa: “Xin lỗi, tôi thừa nhận, nhìn thấy anh tôi rất sợ”.

“Cho tôi lí do!”

“Sáng sớm hôm nay, tôi mở cửa sổ, nhìn thấy dưới lầu có chiếc xa màu bạc, anh đứng cạnh xe, là một chiếc Mercedes đúng không?”

“Đúng”.

Mở cửa sổ ra, nhờ ánh sáng âm u, nhìn xuống tầng ba, là chỗ sau nhất của chữ U, là vị trí tôi đứng buổi sáng.

“Tôi nhìn thấy… nhìn thấy… trên cửa kính ô tô của anh hiện lên bầu trời rực rỡ! CÒn cả tòa nhà dưới ánh mặt trời, cả mặt của anh cũng dưới ánh nắng soi rọi”.

“Không! Sao lại như thế được? Buổi sáng trời không phải âm u sao? Cả ngày không xuất hiện mặt trời, bầu trời đặc kín mây đen, trên kính sao lại hiện lên mặt trời được?

“Thế nên tôi mới cảm thấy khủng khiếp! Bởi vì, mắt tôi nhìn thấy, bầu trời cũng âm u như thế, cả thế giới đều u ám, chỉ có duy nhất cửa kính xe của anh hiện lên bầu trời rực rỡ ánh nắng!”

“Ảo giác”. Tôi cố chấp lắc đầu. “Đó là ảo giác của cô! Rời xa đám đông dân cư lâu ngày, rất dễ xuất hiện ảo giác này”.

“Tôi biết thế nào là ảo giác, nhưng tôi tin vào mắt mình”.

“Bởi vậy, cô mới sợ tôi như thế? Tôi thật sự sẽ ăn thịt cô sao?”

“Tôi không biết, nhưng bây giờ tôi tin anh rồi. Chỉ trừ sáng nay tôi sợ khủng khiếp, thời gian còn lại anh cũng không đến nỗi. Xem ra anh rất yêu bạn gái mình, nếu như có người nào đó si tình chung thủy như anh yêu tôi thì tốt quá”.

Câu nói này có chút kỳ quái, tôi vô thức sờ lên ngực, chiếc nhẫn ngọc lạnh giá chạm vào tim.

Trời tối rồi.

“Xin lỗi, tôi không nên ở lại trong phòng cô”.

Tôi cúi đầu bước ra khỏi phòng Ngọc Nhi.

“Anh phải đi rồi sao?”

“Không, tôi bắt buộc phải ở lại để tìm Hoàn của tôi, cô ấy nhất định ở trong quán trọ Hoang thôn. Nhưng tôi không dám qua đêm ở đây, những tòa nhà này quá kỳ dị, còn cả những người quái dị ở đây nữa. Tôi muốn trở vào trong xe ngủ một đêm, sáng ngày mai sẽ quay lại”.

“Được, nếu như có gì cần giúp đỡ,có thể đến tìm tôi”.

“Tạm biệt”.

Cáo từ Lam Ngọc Nhi, tôi vội vàng chạy xuống cầu thang, lao ra khỏi hang động tối om.

Bầu trời đêm vẫn phủ kín những đám mây đen, nhìn không thấy trăng sao. Chỉ còn đường viền của năm tòa nhà giống như ánh mắt của ác mộng dựng trong không trung. Tất cả tòa nhà phủ đầy bóng tối, nhìn không thấy bất cứ cửa sổ nào sáng đèn, bao gồm cả phòng của Ngọc Nhi trên tầng ba.

Không phải cô ấy bảo những người ở đây sống về đêm sao? Sao lại không bật đèn?

Nghi hoặc này khiến nhịp chân tôi tăng tốc, lao ra khỏi quán trọ Hoang thôn, trở lại đêm đen hoang dã.

Gió thu hun hút xung quanh, cỏ dại cọ sát vào gấu quần tôi, giống như nghĩa trang hoang vu chỉ còn lại mình tôi sống sót.

Dùng màn hình điện thoại làm đèn pin, trên đường dò dẫm tới chỗ giấu xe thì phát hiện ra đồng cỏ hoang trống hươ trống hoắc, xe của tôi không thấy đâu cả!

Không thể tìm nhầm được, tuy buổi sáng nhìn không rõ, nhưng tôi đã đi một vùng xung quanh, xe không thể vượt qua khoảng cách xa như vậy, buổi sáng nhất định là đỗ ở đây.

Nhưng Mercedes SLK của tôi thật sự không thấy đâu cả, móc chìa khóa ấn vài cái nhưng không nghe thấy bất cứ phản ứng nào.

Có người lấy cắp xe của tôi?

Hay là nó mất tích trong không khí?

Tôi tuyệt vọng ngửa đầu lên, một ngôi sao băng cứa rạch bầu trời.