- Yên tâm đi bí thư Thái. Kỷ luật Đảng tôi hiểu mà.
Diệp Phàm xém tí là vỗ ngực rồi, trong lòng nổi lên nguồn sóng cuồn cuộn, thầm nghĩ: "Hôm nay sự việc có chút kỳ lạ. Chủ nhiệm Lý hình như cố tình đứng dưới lầu để mời mình ăn cơm. Mình là một kẻ bình thường không quyền không thế tại sao ông ta lại đặc biệt đợi mình, hơn nữa tại sao lại trùng hợp đến vậy đúng lúc gặp phó Bí thư Thái Đại Giang? Thế nào cũng có âm mưu trong này. Hai người đó liên kết lại đào ra cái hố để cho mình nhảy vào, mình cần cẩn thận một chút, không khéo sẽ nhảy vào cái hố này. Thường nghe nói trong quan trường cũng phân bè phái, hai người này phỏng chừng là một bè, không biết có phải thuộc phái của bí thư Tần không. Mình phải cẩn thận nhìn rõ tình thế để không dính phiền phức. Chưa biết có theo đuôi Bí thư Tần không, tuy nhiên tạm thời quan sát là lựa chọn tốt nhất".
Diệp Phàm trải qua gần mười năm luyện tập Dưỡng sinh thuật", cộng thêm cao nhân lánh đời như Phí lão đầu thỉnh thoảng chỉ bảo. Hơn nữa dù sao cha của hắn cũng thuộc thể chế quan trường tầng lớp trung cấp. Tục ngữ nói "Chưa ăn qua thịt heo chỉ nhìn thấy heo chạy".
Bình thường cha mẹ của hắn ở nhà hay than vãn Diệp Phàm có thể học được gì. Giờ đây tâm trí cũng vững vàng hơn nhiều, xem xét sự việc cũng tốt hơn một chút, cho nên vẻ mặt cũng thể hiện sự kính trọng như thể đã được lãnh đạo giao cho nhiệm vụ quan trọng. Thật ra toàn là giả vờ, hơn nữa giả vờ một cách rất tự nhiên, Diệp Phàm cảm thấy trời sinh có dáng làm "diễn viên", lúc đó không thi học viện điện ảnh thật có phần đáng tiếc, nói không chừng có thể có một minh tinh "Diệp ca".
- Được! Chàng trai này không tệ. Nếu như làm tốt lãnh đạo huyện ủy còn có thưởng. Cái này về sau cậu sẽ biết, cố gắng mà làm!
Thái Đại Giang không một chút nghi ngờ, phỏng chừng y cho rằng Diệp Phàm nên như thế này là bình thường. Trong lòng coi thường cũng phải cầm ly lên uống với Diệp Phàm ba ly.
Ăn cơm xong Diệp Phàm ra phố mua ít đồ chuẩn bị. Lúc về thì thấy Lý Xuân Thủy đang đợi mình ở trong sảnh. Thấy Diệp Phàm tiến vào, cô dáng bộ hơi ngượng ngùng nói:
- Tổ trưởng Diệp, phòng của anh chủ nhiệm Vương đã an bài xong rồi. Bây giờ chuyển sang hay là sáng mai chuyển?
- Bây giờ đi! Nhà khách này là chuyên dùng để cho khách ở, ở đây không tiện. Dù sao tôi cũng không có gì để dọn, gọi chiếc xe đến là được rồi. Hơn nữa sáng mai còn có chút việc phải giải quyết, đừng làm lỡ việc.
Diệp Phàm vui trong lòng, cảm thấy cái nhà khách này không bằng cái ổ của mình. Tục ngữ có nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của chính mình.
Lý Xuân Thủy ra đường gọi một chiếc xe lớn, sau đó hai người đi thẳng đến ủy ban dân nhân thị trấn.
Vận khí cũng không tệ, được phân tới một căn phòng lớn khoảng ba mươi mét vuông. Bên trong có một tấm giường ván gỗ, một cái bàn làm việc đã tróc hết sơn và hai chiếc ghế cũ. Kì lạ là căn phòng này vô cùng sạch sẽ, Diệp Phàm còn tưởng là Lý Xuân Thủy giúp hắn dọn vệ sinh trước rồi, có chút ngượng ngùng nói:
- Cô Xuân Thủy, làm phiền cô rồi. Dọn dẹp sạch đến vậy, căn phòng lớn như vậy phí hết bao nhiêu công sức!
- Đâu có! Vừa rồi tôi cũng mới gặp Chủ nhiệm Vương văn phòng Đảng ủy lấy chìa khóa, cũng không biết ai dọn dẹp giúp nữa.
Lý Xuân Thủy cũng không hề tham công, thuận miệng nói ra.
Thật ra trong lòng cô ta vẫn còn khá mơ hồ. Bởi vì cô nhớ rằng căn phòng này tối qua hình như không ai ở hết. Gần đây cũng không nghe có người bị điều đi, tại sao lại có phòng? Hơn nữa phòng tốt như vậy đáng lẽ đám chủ nhiệm sẽ giành trước, chẳng lẽ là do chủ nhiệm Vương chiếu cố Diệp Phàm, hoặc là Diệp Phàm phía sau có hậu thuẫn lớn?
Tuy nhiên nếu nhìn từ cái bàn đến phòng làm việc thì chủ nhiệm Vương cũng không có chiếu cố gì Diệp Phàm. Bởi vì đồ dùng qua của cố Chủ tịch huyện thì không ai dám động vào. Hơn nữa tổ công tác đập nước Thiên Thủy đang dùng cái văn phòng to rộng thật ra cũng là nơi mà chủ tịch Ngô khi còn sống mở cuộc họp.
Thường lệ đều bị chủ tịch Ngô coi như phòng họp riêng. Đoán chừng Ủy ban đương thời cũng không muốn họp ở nơi đó nữa, có lẽ vì vậy nên Diệp Phàm mới được ở đây. Thật ra đến nay tự mình trong lòng còn cảm thấy rờn rợn, không tự nhiên.
Đang lúc buồn bực đứng ở cửa không tránh khỏi đảo mắt nhìn qua phòng bên cạnh. Lúc này Lý Xuân Thủy cuối cùng cũng đã hiểu. Thì ra vốn dĩ phòng kế bên là phòng của chủ tịch Ngô, vì là Chủ tịch thị trấn nên chủ tịch Ngô có đến ba căn phòng.
Thật ra là bởi vì phòng của hắn nằm ngay lối đi, cho nên cũng che lối đi nhỏ, có phần giống như một dãy buồng, đoán chừng người chủ cũ căn phòng của Diệp Phàm muốn chiếm một chút lộc của Chủ tịch thị trấn.
Ai ngờ chủ tịch Ngô thắt cổ rồi, giờ phút này đoán chừng sợ bị ảnh hưởng chủ tịch Ngô mà đòi đổi phòng. Nếu không phòng lớn như vậy, rõ ràng là hai căn phòng gộp lại làm sao có thể ở đây đợi Diệp Phàm được? Cho nên cũng không thể nào đến lượt Diệp Phàm đến sửa mái. Phải biết rằng phòng của ủy ban nhân dân vốn dĩ đã thiếu, còn nhiều cán bộ bình thường vẫn phải mướn nhà dân để ở. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tuy nhiên Lý Xuân Thủy không dám nói. Có thể chiếm được phòng tốt như vậy ở thị trấn Lâm Tuyền nếu không là Phó bí thư cũng là Phó chủ tịch. Nếu như bị Diệp Phàm biết được rồi thanh niên tính nóng sẽ nổi điên lên, không kín miệng đi tìm chủ nhiệm Vương để hỏi căn nguyên thì bản thân mình cũng sẽ bị liên lụy.
Diệp Phàm không biết giờ đây mình đã là hàng xóm với Chủ tịch Ngô đã thắt cổ rồi. Theo cách nói của người nông thôn, tối nay âm hồn của Chủ tịch Ngô sẽ trở về thăm sau đó mới đi xuống âm phủ trình diện, tục xưng là " Chiêu hồn". Diệp Phàm vì không biết nên không sợ, cho nên cũng không có suy nghĩ gì. Hắn lại còn tưởng rằng bản thân may mắn vớ được căn phòng tốt, lòng thấy rất phấn chến, thật muốn hát lên một khúc " Hoa dại bên đường anh đừng ngắt".
Bởi vì căn phòng lớn như vậy nên hắn rất mãn nguyện, đi vài đường như bình thường. Không gian khá rộng, đá vài cái cũng không vấn đề gì. Cho nên hắn và Lý Xuân Thủy vừa trải giường vừa hát. Ánh mắt thấp thoáng nhìn thấy vực sâu mê người giữa cặp nhũ hoa của Lý Xuân Thủy khi cô khom người trải giường.
Khe ngực sâu hun hút, tiếc là mình không có khả năng nhìn thấu đặc biệt, thật là đáng tiếc. Mà cái vật phía dưới không kìm được tự nhiên ngẩng cao lên. Hắn vội vàng chạy ra ngoài rửa mặt. Vừa rửa mặt vừa mắng bản thân:
- Mẹ nó! Chỉ có mày là đúng! Muốn xông lên à? Nhịn cho tao, nhịn. Nhịn là đạo, đây là đạo âm dương, đây là đạo lý thiên địa, trường sinh. Ôi! Tạm thời vẫn chưa có mục tiêu ra tay. Cái lũ kia chưa có chỗ để thoát ra ngoài. Hình như sư phụ nói đây là nhân thể tinh hoa, không được phát ra mà ngược lại phải lợi dụng để luyện tập. Hòa thượng thiếu lâm không phải là luyện cái gì "Đồng tử công". Có quỷ mới tin được. Cái bản chất sắc thực này, nhịn thì chịu sao nổi, thể nào cũng bị thương thân cốt! Haizzz, đợi sau này vậy!
- Người anh em! Không có mục tiêu hay là tôi tìm cho cho cậu một cái vậy. Đừng nhịn rồi lại làm đau thân cốt. "Thú một lát trẻ vạn tuổi". Hơn nữa cũng không mắc, haha..
Lúc này đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông cười nhẹ.