- Hê! Người anh em cũng biết tiếng xấu của tôi à, ha ha, chỉ là đám người trong thôn nói vống lên mà thôi.
Ngô Thiên Lĩnh có chút đắc ý.
- Như vậy đi, anh Ngô, chúng ta làm một ván cuộc. Anh đã được xưng là cái hũ rượu thì đánh cuộc uống rượu, nếu như em thua thì sẽ nhận lời ra sức hỗ trợ nhà họ Ngô lúc chọn chủ tịch thôn, còn nếu như em may mắn thắng được một chút xíu, vậy thì......
Diệp Phàm bỏ lửng câu nói, nhìn Ngô Thiên Lĩnh vẻ khiêu khích.
- Thình thịch!
Ngô Thiên Lĩnh liếc tộc trưởng họ Ngô và hai ông cụ cùng ngồi tiếp khách với hai người một cái, thấy bọn họ cứ thế gật đầu một cách quỷ dị.
Thấy vậy, y lập tức cầm cái bát tô đựng canh uống ừng ực một hơi hết chỗ canh vào bụng rồi đặt cạch trên bàn, cười nói:
- Tổ trưởng Diệp, nói chuyện nên suy nghĩ nhé. Dân quê chúng tôi rất chất phác, giờ ba người cao tuổi trong họ Ngô bảo tôi đồng ý đánh cuộc. Nếu như thua, tôi sẽ toàn lực ủng hộ người anh em làm tốt công tác bầu cử, người họ Ngô tuyệt đối sẽ không sinh sự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngô Thiên Lĩnh nói như chém đinh chặt sắt.
Y thầm nghĩ:
- Thằng nhãi này không biết trời cao đất rộng là gì, uống được mấy bình rượu to bằng *** ngựa đã dám múa rìu qua mắt thợ, không biết anh mày có thể tu một hơi hết 12 chai bia sao, vò rượu tính là gì. Năm ngoái Lý Viêm Đình của nhà họ Lý uống rượu thua anh còn phải đi cấp cứu kia kìa, cái gì thì không dám nói chứ uống rượu anh mày chưa kém ai cả. Tối nay nhất định thắng rồi, có tổ trưởng Diệp ủng hộ trong bầu cử thì phần thắng chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Ngô Thiên Lĩnh phảng phất đã nhìn thấy cảnh tượng bản thân mình được chọn làm chủ tịch thôn.
- Ha ha! Tộc trưởng Ngô, hai ông, các vị làm chứng nhé!
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ! Được rồi!
Ba ông lão gật đầu, trên mặt ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nở hoa. Nói đến đánh cuộc rượu, bọn họ tuyệt đối tin tưởng Ngô Thiên Lĩnh, ở thôn đập Thiên Thủy, nói thứ hai sẽ không có người nào dám xưng thứ nhất.
Dưới con mắt của ba vị công chứng viên, một bình bia được đưa ra, đến bình thứ 18 thì cả hai đã bắt đầu ngà ngà, thân hình có chút lảo đảo.
Ba ông lão họ Ngô lúc này đã có cảm giác không ổn, thằng oắt họ Diệp trông bạch diện thư sinh thế kia, cái bụng cũng không lớn vậy mà một hơi đi hết 18 bình, bộ dạng trông vẫn còn có thể chiến đấu tiếp.
- Đưa chậu ra đây!
Diệp Phàm đột nhiên hô to, hắn muốn tăng thêm "đô" một chút.
- Chậu......lấy chậu ra làm gì?
Bà xã Chu Thụ Hoa của Ngô Thiên Lĩnh không hiểu câu nói của Diệp Phàm nhưng vẫn đưa ra một chiếc chậu vốn dùng để rửa mặt hàng ngày.
Diệp Phàm cũng không sợ bẩn, tùy tiện mở ra một chai bia rót vào, cứ vậy liên tục 8 chai đến khi đầy chậu mới thôi.
Ngô Thiên Lĩnh ban đầu còn ngơ ngác nhưng thoáng nhìn thì hiểu ngay,mặt biến sắc tuy nhiên cũng đành phải cương mặt bảo bà vợ mang tới một chiếc bình men vẽ hoa to bằng cái đầu người rồi ào ào rót cho đầy bình..
- Anh Ngô, bắt đầu đi! Uống vậy cho nhanh ha!
Diệp Phàm nói xong nâng cái chậu rửa mặt lên uống ừng ực, không để lọt ra ngoài một giọt, một hơi đổ hết vào bụng. Đương nhiên, thuật dưỡng sinh trong cơ thể cũng mở hết tốc lực hóa giải hơi bia.
Tuy nhiên thuật dưỡng sinh hóa giải dù sao cũng chậm, một chậu bia kia sau khi vào bụng thì bắt đầu quay cuồng, tuy nhiên Diệp Phàm vẫn liều chết chế ngự. Bia trong bụng trào ngược lên đến cổ họng lại bị bản thân hắn cường nghạnh đè xuống, sự khó chịu không khác với tra tấn.
Ngô Thiên Lĩnh bên kia cũng đang liều mạng uống hết chậu bia, con mắt khép hờ, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi toát ra như tắm, hai chân bắt đầu đánh võng dường như sắp không chịu được. Dù sao cái chậu này cũng chứa cả 8 chai bia, trước đó đã uống vào cả hơn 10 chai, nếu cứ bình thường uống vào mỗi lần một bình thì chắc cũng còn trụ được.
Diệp Phàm có thuật dưỡng sinh còn y thì không, toàn dựa vào bụng của mình để chưa. Nhìn ba ông lão trên bàn, vợ của y lo lắng không dứt, chỉ sợ y vỡ bụng một cái thì biết làm sao?
- Thiên Lĩnh! Anh nhận thua đi, đừng uống nữa.
Chu Thụ Hoa rốt cuộc nhịn không được, nói hơi nghẹn ngào.
- Cút ngay! Chuyện của đàn ông, đàn bà biết gì mà xen vào.
Ngô Thiên Lĩnh dùng khuỷu tay gạt đi.
Ta uống! Ta uống! Ta uống uống uống......
- Thiên...... Thiên Lĩnh, nếu thật sự không ổn thì bỏ đi.
Tộc trưởng Ngô cũng mở miệng, lão chỉ e cháu mình cứ gắng vậy thì tiêu mất.
- Không được!
Ngô Thiên Lĩnh nói một tiếng rồi tiếp tục.
Y uống được một nửa chậu rồi buông "bịch" một cái, cả người lẫn chậu văng ra đất, chân tay khuờ khoạng mấy cái rồi cố gắng rặn được mấy tiếng:
- Diệp......người anh em họ Diệp! Tôi phục.
Sau khi nói xong liền ngoẹy đầu sang một bên ngủ như chết.
Diệp Phàm cũng la đà được một thanh niên họ Ngô dìu về lão cung. Trong lúc mơ màng, hắn cảm giác được một bàn tay mịn màng chăm sóc, có thêm một mùi hương dịu dàng quen thuộc. Tuy nhiên Diệp Phàm chỉ ngoẹy đầu ngủ say, không biết thưởng thức một chút hương diễm, đáng tiếc a!
ngày 16 tháng 10.
Ngày này đối với người dân thôn đập Thiên Thủy mà nói là một ngày cực tốt, trường tiểu học đã sửa chữa mới hoàn toàn, còn được phó cục trưởng cục giáo dục Lưu Vĩnh Trạch của huyện Ngư Dương cùng với phó chủ tịch Trương Hi Lâm của thị trấn Lâm Tuyền đến thăm. Vốn ban đầu Diệp Phàm sẽ là ngôi sao bây giờ lại hóa ra là vai phụ, trên đài chủ tịch cũng có một ghế nhưng xếp ở góc.
Diệp Phàm buồn bực đồng thời cũng có chút kỳ quái, chỉ là sửa chữa trường tiểu học của một thôn, xây lại một nhà bếp tường đất mà phải cần cả Phó Cục trưởng Cục Giáo dục Lưu Vĩnh Trạch và trấn Ủy viên Đảng ủy, Phó Chủ tịch thị trấn Trương Hi Lâm đại giá quang lâm sao?
Chuyện này thật đúng là quá tà dị, tuy nhiên sau khi nghe hai vị lãnh đạo phát biểu thì hiểu ra bản thân mình làm việc cả nửa tháng trời đều là làm mai mối cho người khác.
Lưu Vĩnh Trạch hắng giọng một cái rồi bắt đầu phát biểu, bởi vì không có micro và ămpli nên cuối cùng vẫn là bí thư chi bộ Lý thông minh, không biết từ đâu đã lôi ra một bộ khuếch đại âm thanh bán dẫn bằng đồng đưa cho Lưu Vĩnh Trạch, đoán chừng là đồ mà Lí Lục Cẩu của thôn đập Thiên Thủy vẫn dùng rao bán thuốc chuột.
Lưu Vĩnh Trạch kích động lên tiếng:
- Các đồng chí, các hương thân, tôi rất vui mừng thấy trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy từ chỗ rách nát được sửa chữa gần như mới! Ngay cả sân trường cũng đã được lát xi-măng, là trường tiểu học cấp thôn đầu tiên trong huyện Ngư Dương của chúng ta làm được như vậy. Đừng nói là trường tiểu học cấp thôn, ngay sân trường của trường học trung tâm Lâm Tuyền vẫn là sân đất. Đối với việc này tôi phải cảm ơn bà con thôn đập Thiên Thủy và tổ công tác của thị trấn, đặc biệt là sự ủng hộ của Lưu Trì. Bởi vì lúc Lưu Trì đến thôn đập Thiên Thủy thấy trường học rách nát chỉ e bọn trẻ đi học gặp nguy hiểm.Cán bộ Lưu lập tức báo cáo lên chính quyền thị trấn và ngành giáo dục huyện Ngư Dương và tổ trưởng Diệp đề nghị sửa chữa trường. Sau khi lập được kế hoạch chu đáo, Lưu Trì lại chạy khắp nơi tìm kinh phí...... hơn một tháng qua, anh đã cắm chốt ở trường tiểu học Thiên Thủy này......
Lúc Lưu Vĩnh Trạch đang nói chuyện, mấy ngàn thôn dân đập Thiên Thủy đều cười một cách quỷ dị.
- Thiên Lĩnh, sao bảo người đề xuất sửa chữa là tổ trưởng Diệp mà, hơn nữa nghe Xuân Thủy nói tổ trưởng Diệp còn xin được gần một vạn đồng, giờ sao thành là cán bộ Lưu chạy được vậy?
Một người đàn ông chừng 50 tuổi hỏi.
- Phi! Đoạt công lao quá! Đồ chó hoang.
Ngô Thiên Lĩnh nhổ toẹt một bãi nước miếng.
Kể từ khi đêm hôm đó cùng Diệp Phàm biện rượu sau khi, Ngô Thiên Lĩnh lại là đối với Diệp Phàm là bội phục rất.
- Mẹ kiếp! Thật không biết cảm thấy thẹn, trứng đản cọng lông. Lời này cũng nói được đi ra ngoài, đoán chừng cái gì Cục Giáo dục chó má Phó Cục trưởng là Lưu Trì tiểu tử kia cái gì thân thích.- Lý Viêm Đình đã ở nhỏ giọng mắng.
- Có đạo lý! Cũng họ Lưu, nhất định có mờ ám rồi.
Một thanh niên bên cạnh tiếp lời.
Sau khi Lưu Vĩnh Trạch phát biểu thì Lưu Trì dẫn đầu vỗ tay, Trương Hi Lâm và mấy tay chân đắc lực cũng phụ họa. Tuy nhiên mấy ngàn người trong thôn lại tỏ vẻ hờ hững, chỉ lác đác có mấy người hùa theo. Quan sát thật kỹ sẽ thấy tên hăng hái nhất là Lý Đức Quý. Thằng ranh này nói là được xưng cái gì Lâm Tuyền tam phách, thật ra cũng chỉ là một tên vỗ mông ngựa cộng thêm là một con cọp giấy mà thôi.