- Rạng sáng nay, đội trưởng Lô Vỹ của đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố dẫn đội phối hợp với Bộ Công an đuổi bắt một gã tội phạm cấp a đang bị truy nã, nghe nói tên tội phạm cấp a này đã từ tỉnh Tích Ninh bên cạnh trốn sang huyện Ngư Dương.
Cho nên Lô Vỹ trong quá trình đuổi bắt lại vô tình điều tra ra một sòng bạc dưới đất cực lớn kinh doanh đạt đến năm sáu trăm vạn trong sơn trang Kính Nguyệt của Ngư Dương.
Chuyện sau đó tạm thời không thể nói cho anh biết, vì có liên quan đến bí mật quân sự, cho nên trực tiếp chuyển đến Liệp Báo.
Lúc ấy bắt được khoảng ba mươi người, có lẽ cũng không thiếu người của Ngọc gia, không lâu sau đó đã phát sinh ra chuyện ồn ào, có lẽ là do người Ngọc gia kích động.
Liệp Báo yêu cầu chính quyền địa phương phối hợp, anh là Tư lệnh phân khu quân sự, chuyện này xin anh ra mặt liên lạc với địa phương, phải rất nhanh chóng, thời gian cấp bách, nếu không sẽ xảy ra việc lớn, người nhà họ Ngọc đã ép tới rồi.
Tề Thiên chỉ nói hai ba câu đại khái, lại gọi cho Lô Vỹ, kêu y bàn bạc một chút với Vu Kiến Thần của cục Thành phố, giao đãi cho huyện phái ra một số cảnh sát duy trì trật tự trước.
- Thế này là thế nào? Sao lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy. Thằng cụ nó, sắp đến cuối năm rồi còn không để người ta nghỉ ngơi.
Cố Minh Khải lượn một vòng trong phòng, sau mấy phút đột nhiên vỗ đùi, hét lên:
- Có rồi, tại sao mình lại quên mất y chứ.
- Cục trưởng Vu, Ngọc gia tổ chức hơn 200 người đến gây chuyện. Hiện đang giằng co với một tiểu đội phái ra từ căn cứ Dương Đầu Phong, có lẽ do tên Kháo Sơn Hổ đó ở phía sau bày ra.
Bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh xung đột chảy máu, Thiếu tá Tề Thiên của Liệp Báo yêu cầu cục Thành phố điều động cảnh sát vũ trang phối hợp. Y đã nói qua với Tư lệnh Cố của phân khu quân sự rồi.
Yêu cầu chính quyền ra mặt phối hợp xử lý tốt chuyện này, tình huống vô cùng nguy cấp, hết sức căng thẳng- Lô Vỹ nhanh chóng giải thích tình hình, y cũng không dám chậm trễ, chuyện liên quan đến quần chúng thì lớn rồi. Nếu phát sinh xung đột chảy máu thì phiền toái.
- Anh nhìn xem, anh đẩy cho tôi vụ án gì vậy, có để người khác sống nữa hay không.
Vu Kiến Thần tức giận đến mức chửi thẳng một câu, vội vàng gọi điện cho Bí thư Ủy ban tư pháp huyện Ngư Dương Vương Xương Nhiên.
Vốn chuyện này phải báo cáo cho Bí thư Ủy ban tư pháp Tần Thiên Võng trước, nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, không còn kịp nữa, đầu tiên phải điều động cảnh sát vũ trang của huyện Ngư Dương trước tới ngăn chặn rồi hãy nói.
Phải biết rằng Ngư Dương là một huyện lớn, ở đó có ba trung đội cảnh sát vũ trang, năng lượng không nhỏ.
- Bí thư Vương, xung quanh sơn trang Kính Nguyệt có hơn hai trăm người tụ họp cùng nhau đang muốn gây chuyện, hiện tại giằng co với các binh lính canh gác, tình huống hết sức nguy cấp, hết sức căng thẳng. Quân đội yêu cầu chính quyền địa phương phối hợp giúp đỡ, khuyên bảo những kẻ gây chuyện giải tán, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm tất cả hậu quả. Yêu cầu huyện các anh lập tức xuất động bộ đội cảnh sát vũ trang tới duy trì trật tự ở sơn trang Kính Nguyệt trước.
Sau khi Vu Kiến Thần gọi xong điện thoại thì thở dài nhẹ nhõm, trên trán đầy mồ hôi.
Vu Kiến Thần cảm giác vẫn không yên tâm, lại gọi điện cho đội trưởng Hứa Phi Vân của chi đội cảnh sát vũ trang thành phố, yêu cầu y lập tức điều động trung đội cảnh sát vũ trang huyện Ngư Dương tới sơn trang Kính Nguyệt.
Bí thư Ủy ban tư pháp huyện Ngư Dương Vương Xương Nhiên vừa đặt điện thoại xuống, trên trán cũng tràn đầy mồ hôi to như hạt đậu, Nếu chuyện này thật sự phát sinh xung đột chảy máu thì một Bí thư như mình có lẽ cũng xong đời.
Cho nên không dám chậm trễ, lập tức hạ lệnh cho Cục trưởng Chu Bá Thành của cục Công an. Chu Bá Thành suýt chút nữa bị hù doạ đến ngã xuống đất, ngây người vài giây sau đó lập tức điên cuồng hét lên:
- Toàn thể tập hợp, cấp tốc chạy tới sơn trang Kính Nguyệt, ai rớt lại phía sau thì lập tức khai trừ cho bố mày.
- Bí thư Cổ, chuyện khẩn cấp, sơn trang Kính Nguyệt bị quần chúng bao vây, đại khái có hơn 200 người đang giằng co với một liên đội quân binh của căn cứ Dương Đầu Phong, tình huống vạn phần nguy cấp, chỉ sợ dẫn đến chảy máu quy mô lớn.
Vương Xương Nhiên sau khi cúp điện thoại lại vội vàng báo cáo tình hình cho Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn.
- Anh lập tức gọi điện cho trung đội huyện, yêu cầu bọn họ lập tức phái nhân viên của sở Công an bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới sơn trang Kính Nguyệt, khuyên can ngăn cản quần chúng không rõ chân tướng sự việc, nhất định không thể để xảy ra xung đột chảy máu.
Còn nữa, phải bảo vệ tốt các đồng chí của quân đội, tuyệt đối không thể để quần chúng xông vào sơn trang Kính Nguyệt phá hỏng cơ mật quốc gia.
Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn quyết định thật nhanh, quyết đoán hạ lệnh.
Suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này tốt nhất vẫn nên để trưởng ban Ngọc Nhã Chi của Ngọc gia ra mặt thì tốt hơn, nhưng khi Cổ Bảo Toàn gọi điện tới, điện thoại của Ngọc Nhã Chi luôn báo bận, không cách nào liên lạc được.
Lúc này Ngọc Nhã Chi đương nhiên cũng đang nghe điện thoại, người gọi đến là chú cô ta, cũng chính là phó Bí thư chuyên trách phân quản tư pháp thành phố Mặc Hương Ngọc Hoài Nhân.
Ngọc Hoài Nhân sau khi nhận được điện thoại của tư lệnh Cố Minh Khải của phân khu quân sự cả kinh đến mức thiếu chút nữa ra từ trên ghế ngã xuống sàn nhà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sau khi cúp điện thoại buột miệng mắng:
- Thế Hùng à Thế Hùng. Cháu đúng là hồ đồ. Ngọc gia có bao nhiêu người, bọn họ là đại diện của nhà nước, còn dám cổ động mấy trăm người đi đối kháng với quân đội, đó là quân chính quy của căn cứ Dương Đầu Phong, tinh anh trực thuộc quân khu Lĩnh Nam. Ngu ngốc! Quá là ngu ngốc.
Cho nên Ngọc Hoài Nhân cũng không dám chậm trễ, trực tiếp nhấc điện thoại gọi đến chỗ Ngọc Thế Hùng. Nhưng máy di động của Ngọc Thế Hùng cũng đang bận, không liên lạc được. Ngọc Hoài Nhân không còn cách nào, đành phải chuyển sang gọi cho Ngọc Nhã Chi.
- Nhã Chi, cháu muốn Ngọc gia ở Ngư Dương bị người ta nhổ tận gốc sao? Đối kháng với quân đội, cháu uống nhầm thuốc rồi có phải không? Thế Hùng được người ta gọi là Kháo Sơn Hổ, nó không có đầu óc, lẽ nào một Thường vụ huyện ủy như cháu cũng không có đầu óc sao? Nhanh chạy tới sơn trang Kính Nguyệt, yêu cầu tất cả người nhà họ Ngọc giải tán, không cho phép bọn họ gây chuyện nữa, nếu không Ngọc gia chúng ta không còn gì đâu.
Cho nên Ngọc Nhã Chi đang ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ vừa gọi điện thoại vừa chạy đến sơn trang Kính Nguyệt.
- Chú, cháu đang chạy tới đó. Vậy cha cháu phải làm sao đây? Dù sao cũng phải giải quyết trước mới đúng?
Ngọc Nhã Chi cũng đang vô cùng kích động, hỏa khí rất lớn, nhưng con người cô ta vẫn tỉnh táo, không có kích động như Ngọc Thế Hùng.
- Giải quyết, chuyện lần này rất lớn, đợi chú tìm hiểu rõ ràng rồi hãy nói.
Ngọc Hoài Nhân hừ lạnh rồi cúp điện thoại.
- Chủ tịch huyện Vệ, cô lập tức chạy tới sơn trang Kính Nguyệt trấn an quần chúng, tránh để chuyện này mở rộng thêm.
Cổ Bảo Toàn nói với Chủ tịch huyện Vệ.
9 giờ sáng.
Trưởng ban Tổ chức huyện ủy Miêu Phong đã đến cục Tôn giáo, đây cũng là lần đầu tiên y đến phòng làm việc trong miếu của cục Tôn giáo, đương nhiên là có cấp dưới đi cùng nếu không thật sự không cách nào tìm được.
Nhưng trong lòng trưởng ban Miêu cũng âm thầm buồn bức. Huyện Ngư Dương này cũng quá nhiều trò cười, trong huyện lại có miếu, cục Tôn giáo còn làm việc trong miếu. Thật sự có vẻ đặc biệt kì lạ, lẽ nào đây chính là chỗ đặc sắc?
Nhìn thấy ngôi nhà xập xệ, trong lòng Miêu Phong cũng có chút ái ngại cho Diệp Phàm, nhớ đến lúc hắn làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền thoáng cái đã bị quẳng đến xó xỉnh hẻo lánh này làm việc, tâm tình nhất định là đặc biệt phức tạp.
Nghe nói trưởng ban Tổ chức đại giá quang lâm, làm toàn thể các đồng chí trong cục Tôn giáo như ong vỡ tổ hoảng hốt vọt tới cửa miếu, tất cả đều nở nụ cười nịnh hót khom người nghênh đón.
Thấy Cục trưởng Diệp Phàm không xuất hiện ở cửa miếu, ngoài miệng Miêu Phong mặc dù mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, nghĩ thầm, " Hừ, cũng kiêu ngạo quá! Xem ra tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch này bị cách chức cũng có lý do của nó, chỉ dựa vào sự ngang ngược của hắn nhất định là đã đắc tội với không ít người.
Một lãnh đạo quản lý như mình đến mà hắn lại không thèm để ý, ài! Dù sao hắn cũng còn quá trẻ, quá xốc nổi, tính khí không tốt, trên quan trường nhất định sẽ chịu nhiều thiệt thòi."
Miêu Phong thầm nghĩ, trên mặt cố nặn ra một nụ cười tiến vào trong đại điện, nhìn nhìn pho tượng phật cười Di Lặc, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, thầm nghĩ có lẽ anh chàng này bị người ta đẩy tới lãnh cung trong lòng tức giận, chuyện này cũng bình thường, cá nhân ai cũng không chịu được.
Làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền một năm, quyền hành tài sản trong tay có mấy trăm vạn, nghe nói cục Tôn giáo chi phí công việc một năm chỉ có năm ngàn đồng. So với các nha môn nghèo nàn khác còn nghèo nàn hơn, còn không ngạo mạn bằng một Chủ nhiệm ban bệ ở dưới thị xã.
Nhưng tiến vào đại điện, Miêu Phong lơ đãng liếc nhìn qua căn phòng trên tầng, có lẽ phòng làm việc của Cục trưởng nằm ở trên lầu.
Nhưng vẫn không thấy Cục trưởng Diệp bước xuống, trong lòng Miêu Phong thật sự tức giận, thầm nghĩ Cục trưởng cục Tôn giáo cậu cũng quá kiêu ngạo rồi!
Bố mày tốt xấu gì cũng là một thường ủy, còn là người quản lý chức vụ, không sợ bố mày lột chiếc mũ Cục trưởng cho mày xuống sao.
- Trưởng ban Miêu, mời ngài ngồi. Cục trưởng của chúng tôi…Cục trưởng…
Phó Chủ nhiệm Văn phòng cục Tôn giáo Đinh Hương Muội, có lẽ đã nghe nói đến chuyện ngày hôm qua Cục trưởng Diệp đùa giỡn tiểu thư Ngọc Kiều Long của Ngọc gia ở trạm xe, cho nên có chút ấp úng, không dám nói.
Lúc ấy khi Đinh Hương Muội nghe thấy, vô cùng khẳng định cho rằng đấy là lời đồn đãi, " Lúc ấy mình nửa tỉnh nửa say vẫn là Cục trưởng Diệp bế mình lên giường. Lúc ấy mình đã nửa người ở trần, lẽ nào không so sánh được với Ngọc Kiều Long quần áo đầy đủ?
Nếu so về bộ ngực, mình tuyệt đối không thua kém cô ta, so về mông má, mình còn có mị lực hơn cô ta, nếu so về công phu trên giường thì cô ta lại càng ngây ngô, dù sao mình cũng là người từng trải.
Nhưng gương mặt và thân hình của Ngọc Kiều Long đúng là cấp bậc Tiên Thiên, đương nhiên mạnh hơn mình rất nhiều. Ài! Đúng là ông trời bất công.
Nhưng lúc ấy mình ở trên giường, hơn nữa lại hở nửa người. Cảnh tượng kiều diễm, có lẽ người đàn ông nào cũng muốn ăn thịt mình.
Hình như lúc ấy Cục trưởng Diệp cũng do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở cửa bước ra. Chuyện đó chứng tỏ Cục trưởng Diệp là người tốt, sao có thể giữa đường đùa giỡn Ngọc Kiều Long, Cục trưởng Diệp khẳng định là bị oan."
Đinh Hương Muội vừa pha trà vừa nghĩ lại những chuyện ngổn ngang này, hai má bắt đầu ửng đỏ.
- A! Cục trưởng Diệp đúng là người bận rộn, cô báo với cậu ấy, tôi có việc gấp cần tìm cậu ấy.
Miêu Phong suy đoán có lẽ Diệp Phàm không có ở đây, trong lòng loại bỏ hoài nghi, thầm nghĩ, "Nếu như ở đây thì nhất định phải xuống nghênh đón mình rồi. Xem ra mình quá đa tâm, tốt xấu gì cậu ta cũng có một thời gian làm Chủ tịch thị trấn, chút chuyện lễ phép này có lẽ vẫn có."
- Không, không phải không ở….là….là…
Đinh Hương Muội mang trà tới, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Sau khi Ngọc Nhã Chi chạy tới sơn trang Kính Nguyệt, đám người đó đã giải tán rất nhanh, sơn trang Kính Nguyệt lại khôi phục lại sự yên tĩnh. Chu Bá Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau mồ hôi trên mặt.
Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn sau khi nhận được điện thoại lại gọi cho Chủ tịch huyện Vệ, đương nhiên cô ta cũng có thể quay đầu xe về, cảnh sát vũ trang trong huyện dĩ nhiên cũng không cần xuất động.
Nhưng vì an toàn, vẫn chỉ thị cho Cục trưởng cục Công an Chu Bá Thành giữ mười mấy cảnh hình sự, canh giữ ở một đầu cầu treo để tránh người nhà họ Ngọc gây chuyện một lần nữa. Đương nhiên, bọn họ cũng biết, có Ngọc Nhã Chi ra mặt chỉ cần em trai Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng không gây chuyện, có lẽ tạm thời không xảy ra việc gì.
Nhưng chỉ cần lão gia tử nhà họ Ngọc còn chưa được thả ra, có lẽ Ngọc gia vẫn là một thùng thuốc súng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Đám người Chu Bá Thành đương nhiên không buông lỏng được, chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào.
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không có thời gian dông dài, mau nói đi.
Trưởng ban Miêu thấy thời gian không còn sớm, cũng có chút nóng lòng. Chuyện Bí thư Cổ giao cho không thể tiếp tục kéo dài, cho nên khi nói chuyện khẩu khí cũng nghiêm túc hơn rất nhiều. Khuôn mặt thật sự khiến mấy người của cục Tôn giáo cảm thấy sợ hãi.
- Nghe nói Cục trưởng Diệp bị bắt đi rồi, anh ấy bị bắt oan.
Đinh Hương Muội cố lên gân nói.
- Bắt đi?
Trong lòng Miêu Phong chấn động, nghĩ thầm lẽ nào Cục trưởng Diệp lại phạm phải chuyện gì - Xin hỏi nơi này có phải cục Tôn giáo không?
Lúc này một thanh niên đẹp trai cầm cặp da đi vào hỏi thăm.
- Đúng vậy, đồng chí, cậu cần làm chuyện gì sao?
Đinh Hương Muội hỏi.
- Không phải! Tôi vận chuyển bàn tới. Tôi là phó giám đốc Thượng Vinh của nhà máy giấy Lâm Tuyền, được tập đoàn Hoành Xương của Thủy Châu ủy thác, đặc biệt đưa bàn làm việc tới cho Cục trưởng Diệp.
Thượng Vinh rất lễ phép nói.
- Đưa bàn tới, lẽ nào là Cục trưởng Diệp đặt hàng sao?
Đinh Hương Muội cảm thấy mơ hồ, vì Diệp Phàm không có nói với cô ta.
- Không phải! Bàn này là quyên tặng. Tổng giám đốc Thượng Thiên Đồ của tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu trong một lần nói chuyện phiếm biết hiện trạng hiện tại của Cục trưởng Diệp ở cục Tôn giáo, biết rõ kinh tế ở trên không dư dả, rất là thông cảm.
Vì ủng hộ sự nghiệp tôn giáo dân tộc của huyện Ngư Dương. Tổng giám đốc Thượng chỉ thị cho tôi từ thành phố Phúc Xuân vận chuyển một số bộ bàn ghế làm việc về quyên tặng cho cục Tôn giáo. Ngoài ra còn đặc biệt quyên tặng 10 vạn, tính cả số bàn ghế này tổng cộng là khoảng 15 vạn.
Nhưng Tổng giám đốc Thượng chỉ thị nhất định phải để Cục trưởng Diệp đích thân tiếp nhận, số đồ dùng này cũng phải giao cho Cục trưởng Diệp toàn quyền phân phối xử lý.
Hiện tại bàn ghế đã vận chuyện đến, đang đặt ở bên ngoài Ủy ban nhân dân huyện, vẫn xin Chủ tịch thị trấn Diệp ra ngoài tiếp nhận một lát, sắp cuối năm rồi, chúng ta còn có việc phải làm.
Thượng Vinh lộ vẻ có chút gấp gáp, trên thực tế là đang giả vờ. Vì khi y vừa đi tới cửa vừa vặn nghe thấy Đinh Hương Muội nói Cục trưởng Diệp bị bắt. Trong lòng tức giận, cho nên mục đích làm như vậy đơn giản là ép phải thả Cục trưởng Diệp ra trước rồi nói nếu không sẽ không đưa bàn xuống.
- Xin chào phó giám đốc Thượng, tôi là Miêu Phong của ban Tổ chức huyện ủy Ngư Dương, anh ngồi xuống trước đã, Cục trưởng Diệp đang có việc bên ngoài, có lẽ một lát nữa sẽ quay lại.
Miêu Phong vội vàng ra hiệu cho Đinh Hương Muội, bên kia lập tức đưa trà tới.
- Được rồi! Tôi sẽ chờ một lát, nhưng thời gian không thể lâu quá, nhà máy bên tôi còn có nhiều việc phải giải quyết.
Tổng giám đốc Thượng chỉ thị, không gặp được Cục trưởng Diệp thì chúng tôi đành phải đem đồ về.
Thượng Vinh lại tiến thêm một bước trong bức vua thoái vị. Nhìn tư thế này rõ ràng không thấy Diệp Phàm thì không tặng bàn rồi.
Miêu Phong giả vờ đi vệ sinh bước nhanh ra bên ngoài, trực tiếp gọi điện cho Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn:
- Bí thư Cổ, nghe nói Diệp Phàm bị cục Công an huyện bắt đi rồi, rút cuộc xảy ra chuyện gì, tôi vẫn chưa kịp tìm hiểu.
Lúc này lại có một người xưng là phó giám đốc của nhà máy giấy Lâm Tuyền, tên là Thượng Vinh, nói là nhận được sự ủy thác của Tổng giám đốc Thượng Thiên Đồ của tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu, đặc biệt tới quyên tặng cho cục Tôn giáo huyện chúng ta đồ dùng làm việc và 10 vạn đồng, có lẽ tổng cộng có 15 vạn.
Nói là nghe Cục trưởng Diệp giới thiệu nên mới đến, hơn nữa chỉ đích danh muốn Cục trưởng Diệp ký nhận và toàn quyền xử lý số tiền và số bàn ghế làm việc này.
Hiện tại Cục trưởng Diệp đang ở cục Công an huyện, anh xem nên làm thế nào? Phó giám đốc Thượng nói cuối năm công việc bận rộn, không có thời gian, nếu không gặp được Cục trưởng Diệp thì quay về.