Tuy nhiên ông ta lại là người trực tính, Diệp Phàm vừa nhắc tới chuyện nhà họ Lư ở Thủy Châu thì ông ta thừa nhận ngay nhưng sau đó nói thêm là thôn đập Thiên Thủy và nhà họ Lư đã không liên lạc với nhau khoảng 150 năm nay. Có lẽ nhà họ Lư sớm đã chuyển ra nước ngoài hoặc lụn bại rồi. Mãi khi Diệp Phàm hỏi tới tên của người nhà họ Lư thì ông ta ương ngạnh nói:
- Đây là bí mật gia tộc không được nói cho bên ngoài, rất mong tổ trưởng Diệp thông cảm. Nhân đây cũng mong tổ trưởng Diệp ủng hộ cho nhà họ Lý tranh cử chức trưởng thôn.
- Đúng là một ông lão đáng yêu.
Đây là lời nhận xét của Diệp Phàm với Lý Viêm Đình.
Mười ngày sau, chuyện trường học đã được làm hòm hòm. Điều kỳ lạ là gã Lưu Trì hình như đã biến thành người khác, ngày nào cũng đến trường học, đi vào thôn tìm hiểu tình hình, làm việc bạt mạng. Diệp Phàm cũng khó hiểu, còn tưởng rằng gã đã hiểu chuyển nên đổi tính.
Chuyện thu mua Thiên Nhĩ Linh rồi làm khô lại càng thuận lợi. Lúc đầu mọi người ở thôn đập Thiên Thủy nghe nói một cân Thiên Linh Nhĩ có thể bán được tới 10 đồng thì chẳng ai tin.
10 đồng lúc đó quả thật rất lớn, sau lại thấy có người đến cung nhận được tiền từ tay Nhị Nha Tử thì ai nấy mừng rơn, cơ hồ tất cả người dân thôn đập Thiên Thủy đều giục nhau lên núi hái Thiên Nhĩ Linh khiến trường học thiếu chút nữa chẳng còn ai lên lớp. Sau đó Diệp Phàm phải ra mặt can thiệp thì các em học sinh mới chịu về trường học.
Ngày thứ hai, Diệp Phàm và Nhị Nha Tử thấy trong thôn không có việc nên lẻn sớm tới Thổ Gia Ao Tử, vì đã tổn thất năm con gà trốn nên sói chuột lông xanh cuối cùng đã hoàn toàn mất cảnh giác.
Lần này vô cùng thuận lợi, sau khi Diệp Phàm để con gà đã say mèm vì bị chuốc uống hai xái rượu 60 độ vào trong thùng gỗ, con sói chuột lông xanh lập tức chạy vù ra, có lẽ vì ngửi thấy mùi rượu.
Nhưng điều kỳ lạ là lần này sói chuột lông xanh không ngoạm ăn luôn mà lôi con gà bị say đó về hang của mình. Hai người cũng chẳng biết làm sao, nếu sói chuột lông xanh không ăn trong thùng thì lúc này có sập nắp cũng cũng vô dụng, vì sói chuột lông xanh quá giảo hoạt.
Nhưng điều khiến Diệp Phàm vui mừng là không lâu sau từ ổ của nó phát ra tiếng cắn xé sột soạt, hai người lại kiên nhẫn chờ đợi. Âm thanh trong ổ cứ nhỏ dần đi.
- Hành động!
Vì Diệp Phàm đã tập thuật dưỡng sinh nhiều năm nên đôi tai thính hơn người thường đôi chút, hắn áp đất nghe ngóng một hồi đoán rằng có lẽ sói chuột lông xanh đã gần như như hôn mê, sự cảnh giác đã kém đi rất nhiều. Hai người nhanh chóng tiếp cận ổ chặn lối ra và cửa động.
Bắt cá trong rọ!
Dễ như là 1+2=3
Bên trong có ba con sói chuột lông xanh to, có lẽ chúng hưởng chế độ một sói chuộtg hai vợ. Diệp Phàm bất chợt chửi:
- Mẹ kiếp! Cậu đây còn chẳng có lấy một mà mày lại có tận hai, đây là cái giá của phong lưu, biết chưa?
Nói xong Diệp Phàm đá con sói chuột lông xanh đực một cái thật mạnh, cục tức cũng vơi đi phần nào.
Hơn nữa còn có mười hai con sói chuột lông xanh chỉ bé bằng nắm tay. sói chuột nhỏ không say, trông thấy Diệp Phàm và Nhị Nha Tử thì giật mình sợ hãi kêu rối rít rồi luồn chạy vào trong hang.
Điều khiến Nhị Nha Tử bất ngờ là trong hang của sói chuột lông xanh còn phát hiện được một chiếc mũ lưỡi trai bẩn thỉu toàn phân vẫn còn gắn ngôi sao năm cánh rỉ sét loang lổ. Cậu thoáng nhìn qua rồi thuận tay ném nó đi, còn bịt mũi rên thối. Diệp Phàm tức suýt nữa tát cậu một cái, hắn vội vàng nhặt nó lên nâng niu như bảo vật, cũng không cần biết thối hay không mà quan sát nó một lúc, lòng thầm chửi:
- Đúng là cái đồ không có mắt! Cái món này nói không chừng còn là đồ cổ, là di vật của các liệt sĩ trước kia của chúng ta.
Sau đó cẩn thận cất đi.
Diệp Phàm cất luôn cả chiếc mũ sắt bị thủng năm lỗ đạn ở bên cạnh đi khiến Nhị Nha Tử không hiểu đầu cua tai nheo gì hỏi:
- Tổ trưởng Diệp, cái mũ đấy nát bét rồi, cầm đến thị trấn Lâm Tuyền bán cũng không được bao nhiêu tiền.
Cậu còn tưởng rằng Diệp Phàm muốn đem chiếc mũ sắt này đến hàng phế liệu ở thị trấn Lâm Tuyền bán lấy tiền vì nó là đồ sắt, chắc cũng bán được vài hào. Diệp Phàm dĩ nhiên cũng không giải thích với một đứa trẻ hắn coi là chíp hôi làm gì.
- Nhị Nha Tử, có thể nuôi đám sói chuột lông xanh này được không?
Diệp Phàm hỏi. Nếu có thể nuôi lớn được, mười hai con sói chuột lông xanh mỗi con một nghìn đồng thì có thể bán được hơn chục nghìn đồng. Đó là hai năm rưỡi tiền lương của Diệp Phàm, một số tiền không hề nhỏ.
- Không nuôi được! sói chuột lông xanh chỉ ăn thịt, bản thân chúng ta cả ngày cũng chỉ ăn rau, lấy đâu ra thịt cho chúng ăn.
Nhị Nha Tử lắc đầu, cảm thấy tổ trưởng Diệp sao lại hỏi câu thấp kém vậy.
- Không sao! Cứ bắt về đã, Phía sau Cung không phải có một khe đá bí mật sao, nhốt ở đó nuôi thử xem sao. Chúng ta dĩ nhiên không cung cấp nổi thịt cho chùng. Dùng rau xanh với ngô, khoai thử xem. Nếu chúng chịu ăn thì có cơ hội. Không ăn thì cho đói chết thôi, nhưng chuyện này em phụ trách, đồ ăn thì để anh giải quyết.
Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói.
Thật ra sói chuột lông xanh nhỏ trông rất đáng yêu, con nào trông cũng giống một quả cầu nhung màu xanh biếc.
Khi làm xong mọi việc thì cũng đã sắp chiều, hai người trở về thôn đem nhốt sói chuột lông xanh ở khe đá rồi mới trở về Cung.
Vừa nhìn thấy Cung đã thấy Lý Xuân Thủy đi đi lại lại trước cửa, hình như có chuyện gì gấp nên trông mặt cô cứ bồn sói chuột lo lắng.
- Xuân Thủy, có việc gì vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Suỵt!
Lý Xuân Thủy vừa trông thấy Diệp Phàm trở về vội ra hiệu đừng lên tiếng, kéo sang một bên nói nhỏ:
- Tổ trưởng Diệp, hắn đi đâu mà bây giờ mới về. Phó chủ tịch Trương sáng nay tới thôn kiểm tra công tác, không thấy hắn có mặt nên tỏ vẻ khó chịu lắm. Bây giờ vẫn ở trong cung, lát hắn vào phải cẩn thận đấy.
À! Tôi đi tuần núi thôi, không sao!
Diệp Phàm cũng không để tâm mấy mà bước luôn vào trong.
- Tổ trưởng Diệp! hắn mới về đấy à!
Lưu Trì mỉm cười buông ra một câu khiến mấy người trong cung nhìn chằm chặp vào Diệp Phàm.
" Thằng nhãi này không có ý tốt, muốn làm mình khó xử đây.", Diệp Phàm thầm nghĩ bụng, ngoài mặt lại cười nhạt nhìn qua mấy người trong phòng, phát hiện có một người đàn ông mắt to đang ngồi ở chỗ chính giữa bàn mà mình thường ngồi, lập tức bước tới đưa tay ra nói:
- Chào mừng phó chủ tịch Trương đến tổ công tác thường trú thôn thôn đập Thiên Thủy kiểm tra công việc, tôi là Diệp Phàm trong tổ công tác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hừ! Tổ trưởng Diệp, cậu không có chút tính kỷ luật nào hả? Là tổ trưởng tổ công tác thôn, cậu không giải quyết các vấn đề khó khăn của thôn mà lại chạy đi chơi núi ngắm sông. Nhà nước trả lương không phải để cậu đến đây chơi, thật chẳng ra thể thống gì.
Trương Huy Lâm lạnh mặt nhìn Diệp Phàm, chưa thèm bắt tay đã mắng thẳng vào mặt.
- Phó chủ tịch Trương phê bình phải lắm. Tổ công tác chúng tôi còn phải cố gắng nhiều. Hôm nay tôi lên núi chính là để tìm hiểu thêm tình hình ở địa phương, thử xem có thể giới thiệu được giống cây trồng gì không, chẳng hạn như cây lấy quả v.v…Tôi nghĩ rằng thôn thôn đập Thiên Thủy có chút loạn chính là vì nghèo quá. Nếu như kinh tế phát triển lên…
Diệp Phàm thu tay về giải thích.
- Giới thiệu! hắn cho rằng mấy kỳ chủ tịch, bí thư, trưởng thôn trước đều là thằng ngu chắc? hắn bạn trẻ ạ, làm việc gì cũng phải thực tế một chút, không được có cái bệnh viển vông được. Thành thật ở trong thôn làm những chuyện thực tế mới là quan trọng nhất. Cậu là tổ trưởng tổ công tác, không đi làm công việc lãnh đạo thị trấn giao mà lại cả ngày đi làm những việc vớ vẩn …Đây là thất trách có hiểu không?
Phó chủ tịch Trương càng nói càng phấn khích, ông đập phịch tay xuống bàn, quét mắt nhìn mọi người nói:
- Đối với chuyện ngày hôm nay cậu phải làm kiểm điểm sâu sắc, chủ tịch Thái giao việc quan trọng như vậy mà cậu lại coi như trò đùa, hừ, chúng ta đi.
Trương Hy Lâm nói xong hừ một tiếng rồi dẫn mọi người bỏ ra ngoài.