Cô gái này đúng là có vẻ đẹp tự nhiên trời sinh, có thể xưng là nghiêng nước nghiêng thành. Mấy người đang vây quanh chiếc xe thể thao để xem chuyện đều há to miệng sững sờ, trong đó tới sáu phần là chảy cả nước miếng.
Còn có một phần các bậc lão luyện vì đã thấy qua nhiều mỹ nữ nên không chảy nước miếng, tuy nhiên con mắt cũng đang có xu hướng lồi ra ngoài, bàn tay còn phải mịt mờ đưa xuống bên dưới để che, tránh cho người ngoài nhìn vào lại mắng bọn họ già rồi mà còn háo sắc.
Chỉ còn dư lại ba phần đương nhiên là phái bên kia, trong mắt lộ ra vẻ chua xót tức giận.
Bọn họ dĩ nhiên là tức giận ông trời sao quá bất công, sao dung nhan như ngọc kia không phải là mình, nếu không thì có thể câu dẫn bao nhiêu đàn ông rồi!
Trong đầu Diệp Phàm cũng vang lên ầm một tiếng, trái tim đập nhanh một cách bất thường, thầm nghĩ, " Quái, làm sao lại đột nhiên có loại cảm giác chấn động mãnh liệt của mối tình đầu như vậy, chẳng lẽ mình bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng. Một cô gái ngang ngạnh như vậy làm sao mà cưới."
Lúc này chiếc xe thể thao màu đỏ đã khởi động, chắc là định rút lui, Diệp Phàm mới tỉnh mộng, thầm mắng, " Mình là loại đàn ông gì vậy, chỉ là một mỹ nữ mà thôi, chẳng qua hơi tuyệt sắc một chút, hàng hiệu lẫn điện thoại di động của lão tử cũng phải cần tìm người bồi thường chứ.
Ngọc Kiều Long, lão tử nhất định phải làm La Tiểu Hổ mới được, ha ha ha"
Diệp Phàm bước tới, vừa khéo ngăn chiếc xe kia chạy đi, một đôi mắt sâu thăm thẳm từ trong xe nhìn ra. Kỳ quái là Ngọc Kiều Long cũng không lên tiếng, chỉ có ánh mắt lạnh băng như có ý hỏi vì sao chặn xe của tôi?
Dưới ánh mắt băng lạnh đó, Diệp Phàm còn thật sự cảm thấy lúc này bản thân như một tên nông dân chính cống.
- Cô nương, cô đụng phải người còn tính bỏ chạy sao. Cô xem chân của tôi cũng bị thương, quần áo cũng rách hết rồi.
Diệp Phàm vừa nói như vậy, cả đám đàn ông xung quanh trong tâm khảm đều âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng vì biểu hiện vừa rồi của cả đám quá mức hèn yếu. Cho dù cô gái này là em gái của Kháo Sơn Hổ, lại còn là mỹ nữ tuyệt sắc đi chăng nữa nhưng nhưng cả đám vẫn hy vọng có ai đó đứng ra nói câu công đạo lấy lại mặt mũi cho cánh đàn ông.
Thế giới này dù sao vẫn là phái mạnh xưng hùng, tuy quốc gia vẫn đề xướng nam nữ bình đẳng nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi, cánh đàn ông dĩ nhiên là không hy vọng phái yếu chiếm nửa bầu trời, cho các cô ba phần cũng là đủ rồi.
Bởi thế cho nên bây giờ có một đại diện đứng ra đối mặt với Ngọc đại tiểu thư của phố huyện, các vị đàn ông thảm hại đứng đó coi như cũng lấy lại được chút mặt mũi.
Cả đám đều ngầm lộ vẻ tán thưởng, thậm chí còn một tên huýt sáo trợ uy.
Tên trẻ ranh này còn chưa biết uy phong của Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng, tuy nhiên có mấy người lão luyện đứng bên cạnh vội vàng bịt miệng gã lại.
- Tại sao?
Gã kia không phục dãy giụa muốn thoát ra để tiếp tục trợ uy cho đồng chí Diệp Phàm, thuần túy là điếc không sợ súng.
- Đừng chém gió nữa, có muốn anh trai cô nương ngồi trong xe cắt ** cậu đi không?
Người bên cạnh vội vàng ghé tai thì thầm với gã kia, hiệu quả lập tức có ngay, gã kia vội vàng bưng lấy chỗ kín. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Ánh mắt gã vô tình còn thấy đáy quần của đồng chí Diệp Phàm bởi vì vụ va chạm vừa rồi mà hơi toác ra, dĩ nhiên là chỉ một chút xíu nên vẫn chưa lộ quần lót nên không biết con giun kia có lớn hơn của mình hay không.
Tuy nhiên gã vẫn cảm thấy rất buồn bực, " Vị ca ca kia làm sao mà không sợ bị cắt giun nhỉ. Có lẽ cái gì mà Kháo Sơn Hổ chuyên đi cắt những con giun nhỏ mềm như mình, nhắm rượu chắc ngon hơn."
Đồng chí Diệp Phàm cũng không biết dưới đáy quần bị toác, nếu không đã không chặn xe của mỹ nhân Ngọc Kiều Long, đi sửa đáy quần đầu tiên mới là vương đạo.
- Sao lại chặn tôi, muốn tìm thì đi tìm hai cái xe kéo đối diện đi, là bọn họ đụng vào anh.
Ngọc Kiều Long bình tĩnh, lại càng chọc giận đại sư quốc thuật thất đoạn Diệp Phàm.
Hắn cười lạnh:
- Tìm bọn họ phải là cô. Tôi chỉ biết tôi bị tổn thất, cô là chủ chiếc xe này, đụng vào người đã không để ý còn nói giọng như vậy. Lão tử suýt nữa thì mất mạng rồi.
Hai chữ "lão tử " chọc đúng vảy ngược của Ngọc Kiều Long, ánh mắt cô lóe lên vẻ tức giận, khinh thường hừ nói:
- Cút ngay, bổn cô nương không rảnh nghe anh nói lý lẽ. Còn cái gì mà là lão tử, nói rõ cho tôi nghe nào, nếu không ….
Khẩu khí uy hiếp của Ngọc Kiều Long rất rõ ràng.
- Nếu không thì làm sao. Hừ, cô đụng vào người rồi không thèm để ý, thiên hạ này làm gì có chỗ không nói lý lẽ như vậy. Xuống ngay cho lão tử, nếu không lão tử đập nát chiếc xe này.
Diệp Phàm cũng giận điên lên, một cô gái mà không hề có một chút phong phạm thục nữ nên hắn cũng không nể nang. Người ta thì sợ Kháo Sơn Hổ nhưng trong mắt Diệp Phàm có coi vào đâu.
Kháo Sơn Hổ xưng huynh gọi đệ với Lý Tuyên Thạch của thôn đập Thiên Thủy, điều này nói rõ y cùng lắm chỉ có thân thủ tam đoạn đỉnh phong, một đại sư thất đoạn sao có thể sợ một người có thân thủ thấp như vậy.
Huống chi bản thân mình có lý, tuy không thể nói là hoàn toàn nhưng cũng là phần lớn.
Quan trọng nhất là Diệp Phàm vừa rồi thấy biểu hiện của Ngọc Kiều Long quá sức cuồng ngạo, chọc tới bản lĩnh đàn ông của hắn.
Nếu như Ngọc Kiều Long là một cô gái dịu dàng thì chưa chắc làm Diệp Phàm cảm thấy hứng thú, đây chính là thích thú chinh phục của phái mạnh.
- Đập xe, anh dám sao?
Ngọc Kiều Long đột nhiên lớn tiếng, giọng nói hơi run rẩy.
Ngọc Kiều Long ở huyện Ngư Dương chưa từng thấy gã đàn ông nào dám cuồng vọng như thế với mình.
Cô vốn là bảo bối của Ngọc gia, từ nhỏ đã được mọi người trong nhà sủng ái, vì thế đã hình thành một tính cách coi thường đàn ông trong thiên hạ.
Bình thường thì tính cách này cũng ít khi thể hiện, chỉ là có chút lạnh lùng nên trong huyện vẫn gọi cô là Hàn cung tiên tử, ý nói cô là Hằng Nga lạnh lùng trên cung Quảng Hàn.
- Còn không xuống?
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, giọng nói cũng hòa hoãn đi rất nhiều, nghĩ đến bản thân là một đại sư quốc thuật thất đoạn nói với một cô gái như vậy cũng hơi quá đáng..
- Hừ! Anh dựa vào đâu mà nói vậy? Bổn cô nương không xuống đấy, anh làm gì tôi nào?
Ngọc Kiều Long ương ngạnh.
- Ý cô là không muốn giải quyết chuyện này?
Diệp Phàm lại càng bình tĩnh.
- Không có gì để nói.
Ngọc Kiều Long khởi động xe hơi, nhìn tư thế sắp phải lái đi rồi.
- Phải không?
Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn sắc trời đã sắp tối lại còn phải chạy lên thành phố nên cũng cảm thấy gấp gáp.
Hắn thò tay vào trong xe ngăn Ngọc Kiều Long lại, bởi vì vội vàng nên lại tóm ngay vào ngực cô gái. Cảm giác trong bàn tay mềm mại khiến hắn ngệt ra, định thần nhìn lại cũng thấy hối hận, " Chuyện gì xảy ra vậy, mình định túm cổ áo cô ta cuối cùng lại túm phải ngực."
- A- Lưu manh, anh thả ra.
Ngọc Kiều Long tức giận hét lên, Ngọc Nữ Phong mình gìn giữ bao năm nay thế mà để bị một tên lưu manh tóm được.
Ngọc Kiều Long thậm chí chỉ muốn chết ngay đi, liều mạng giãy dụa để bộ ngực thoát khỏi ma trảo, cảm giác thấy có chút quái dị.
- Ừ!- Diệp Phàm cũng vội vàng buông tay.
- Anh! Anh mau tới đây, em, em…, ô ô.
Ngọc Kiều Long gọi điện thoại được mấy tiếng thì khóc ồ lên.
Cô thật sự chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, dù sao cô vẫn chỉ là một sinh viên đại học năm thứ tư, thuần túy ở trong tháp ngà, gặp phải cảnh này đúng là chỉ muốn chui đầu xuống đất.
Huống chi còn có mấy trăm người vây quanh đứng xem, Ngọc Kiều Long chỉ muốn nhấn xe hất tung tên lưu manh này.
Tuy nhiên khi cô thấy Diệp Phàm lạnh lùng ghé sát mặt thì cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ e hắn lại thò móng vuốt ra nữa thì đúng là ngượng chết.
Vì thế nên Ngọc Kiều Long cũng chỉ còn cách trợn mắt tức giận mà thôi.
Mấy phút sau, Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng vẫn chưa thấy mặt vì y ở xa không thể đến kịp.
Tuy nhiên cảnh sát lại đến trước, vì bác gái bán nước trái cây bên đường sợ là Diệp Phàm bị người nhà họ Ngọc đánh nên len lén chạy tới phía ngoài báo cảnh sát.