Quan Thuật

Chương 3610: Trở lại thời trẻ con

Cô giống như một pho tượng nữ thần, lúc này giống như đang ngủ, nằm im trong rổ.

- Quả nhiên có tình huống.

Bao Nghị vẻ mặt vui vẻ bước qua.

Bốp…

Trên cây cột có một chữ quăng đến người Bao Nghị khiến cậu ta ngã chỏng vó. May mắn không bị thương, cậu ra đứng lên run run có chút lo sợ nhìn cây cột thần bí kia.

- Có lẽ là không vào được.

Hồng Tà nói.

Thiên Đao đập một quyền…

Thiên Đao lui mấy chục bước mới có thể đứng vững, tay cũng run run lên nhất thời cũng là vẻ mặt kinh hãi.

Ông ta có vẻ bị chọc giận, bảo kiếm được đưa ra một kiếm đâm qua, răng rắc một tiếng, bảo kiếm không ngờ bị chặt đứt.

Thiên Đao cũng giống như Bao Nghị bị quăng ngã chỏng vó, mặt có vẻ xưng lên.

- Chẳng lẽ bên trong pho tượng kia là Thần Xử nữ?

Hồng Tà hỏi.

- Có thể.

Bao Nghị gật đầu nói.

- Được rồi, chúng ta không thể trêu vào cô, trở về thì hơn. Đừng chọc cô tức giận chúng ta lại bị giam cả ở đây.

Thiên Đao nói.

Diệp Phàm từ từ đi qua rồi, chuyện làm cho mọi người ngạc nhiên đã xảy ra, Diệp Phàm đi qua không ngờ không bị gì.

Hắn tự nhiên đi xuyên qua khe hở giữa hai cột đá dẫm chân lên sàn cung điện đến trước mặt rổ.

- Mỹ Nhân Ngư, cô không sao chứ?

Diệp Phàm thân thiết hỏi.

Nhưng Mỹ Nhân Ngư không có phản ứng.

- Đúng vậy, tôi hại cô, ôi…

Diệp Phàm thở dài nhìn pho tượng càng nhìn càng giống Mỹ Nhân Ngư

Chẳng lẽ cô là mẹ của Mỹ Nhân Ngư? Cũng không đúng. Tam Hóa đại sư nói Mỹ Nhân Ngư là ông ta dùng Thiên trọng nguyệt âm chi lộ tạo ra cô không thể có mẹ.

Chẳng lẽ đại sư Tam Hóa đang nói dối?

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, Diệp Phàm giật mình. Nếu đại sư Tam Hóa nói dối vậy thì ra ông ấy lừa dối hắn. Vậy Thái Cực thất đạo mộ địa đại diện cho cái gì?

Hình như có ý dẫn hắn đến đây.

Thiên Đao cao thủ như vậy cũng không vào được, hắn không ngờ được pho tượng tán thành. Chẳng lẽ bởi vì Mỹ Nhân Ngư? Diệp Phàm suy nghĩ không thể hiểu được nguyên nhân trong đó.

Diệp Phàm nhẹ giọng dùng suy nghĩ đánh thức Mỹ Nhân Ngư nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Cảm giác mấy tiếng sau, có lẽ là trời sắp sáng Diệp Phàm cuối cùng vái ba vái trước bức tượng chuẩn bị lui về.

- Em gái, tôi đi đây. Tôi thân thủ quá thấp không có cách thức tỉnh em. Nhưng em yên tâm, một ngày nào đó tôi sẽ trở lại. Chờ anh Diệp của em đến đón em. Chúng ta phải sống sót, anh đi rồi em phải bảo trọng.

Diệp Phàm nói xong xoay người đi.

Đúng lúc này két một tiếng.

Diệp Phàm xoay người phát hiện bàn tay pho tượng hình như sáng lên một chút, hắn không tin đi đến.

Nhất thời sợ ngây người.

Bởi vì trong tay pho tượng không ngờ là một đôi cánh mà mắt thường khó nhìn thấy. Tất nhiên là làm bằng Nước trinh nữ, cánh không lớn chỉ bằng đầu ngón tay cái.

Giống như một món đồ chơi vậy, hình dạng giống như một đôi cánh thiên sứ. Có vẻ giống như cánh của Á Thủy Thanh Thanh.

Đây có ý gì? Chẳng lẽ là tặng cho mình? Diệp Phàm suy nghĩ không thể tưởng tượng được cánh lại sáng lên một chút, không ngờ như bay nhẹ nhàng đi đến nhẹ nhàng đậu trên tay Diệp Phàm.

Lúc này có một vài chữ từ pho tượng bay ra. Diệp Phàm sợ đến mức cảnh giác toàn thân. Bởi vì chữ này chính là cách tấn công của Thần Xử nữ lợi hại đến mức Thiên Đao cũng khó chịu nổi một kích.

Nhưng lần này chữ cũng không có tấn công, mà đi thẳng xuống đất dưới chân Diệp Phàm.

Không lâu cảm giác đất có một chút như đau đớn. Không lâu cảm thấy trong đâu hình như có một cái gì đó – phép thuật những đôi cánh bí ẩn.

Đôi cánh tên là “Cánh niềm vui bí ẩn” được chế tạo từ Thiên trọng nguyệt âm chi lộ có thể trong suốt vô hình. Trừ phi là người có cảnh giới cao hơn mới có thể cảm thấy sự tồn tại của cánh nhưng mắt thường khó thấy.

Nhưng muốn cánh có thể kết hợp hoàn mỹ với thân thể của anh cần phải luyện. “Bí mật của người A Cổ Lạp”.

Chỉ có thể luyện đến cảnh giới Thập nhị đẳng mới có thể làm cho cánh kết hợp với cơ thể, nếu không cảnh này chỉ có thể nhìn mà không thể dùng.

Thánh nữ của người A Cổ Lạp luyện cái này từ nhỏ cho nên, từ nhỏ đã bắt đầu dung hợp “Cánh niềm vui bí ẩn” với cơ thể. Một khi đạt đến Thập nhị đẳng tất nhiên có thể sử dụng đôi cánh này.

Người A Cổ Lạp cũng là một dân tộc dũng cảm, hi vọng cậu có thể quan tâm đến bọn họ. Sau đât chính là luyện tập “Bí mật của người A Cổ Lạp”.

Diệp Phàm nhắm mắt ngồi xếp bằng nhìn kỹ một lần. Cảm giác phương pháp này chỉ cần luyện tốc độ cũng nhanh.

Dù sao hiện giờ hắn có cơ sở cao, phương pháp tấn công này chính là dùng chữ để tấn công.

Đối với việc pho tượng kia quan tâm đến mình Diệp Phàm cảm thấy có lẽ liên quan chặt chẽ đến Mỹ Nhân Ngư. Chữ này là chữ của người A Cổ Lạp nhưng Diệp Phàm cũng có thể đọc không thể hiểu.

Nhưng sau đó cũng không nói cho Diệp Phàm Mỹ Nhân Ngư đã xảy ra chuyện gì, chỉ có hai chữ - trở về.

Trở về? ý gì vậy? Chẳng lẽ đây là nhà của Mỹ Nhân Ngư? Hiện giờ Mỹ Nhân Ngư đã về rồi? Giống như Phi Cương, Diệp Phàm thầm nghĩ cũng yên tâm hơn. Không chắc sau này có còn gặp lại Mỹ Nhân Ngư không?

Lần này Diệp Phàm cung kính vái ba vái, sau đó xoay người đi nhanh.

- Sao lại thế, anh giống như diễn trò trong đó.

Bao Nghị không nhịn được hỏi.

- Pho tượng kia chính là Thần Xử nữ, nhưng cũng không sống lại. Chỉ là truyền cho tôi một ít chữ, bảo tôi rời đi không cần quấy rầy cô.

Diệp Phàm nửa thật nửa giả nói.

- Vậy tại sao cậu có thể vào mà chúng tôi muốn vào lại bị đánh?

Bao Nghị căn bản không tin chuyện ma quỷ của hắn.

- Được rồi, chúng ta đi đi.

Thiên Đao nói mấy người trở về khôi phục lại tất cả như ban đầu.

Ngày hôm sau bàn với Thác Thái Thạch chuyện khai thác mỏ quặng. Thác Thái Thạch đưa ra hai yêu cầu. Yêu cầu thứ nhất chính là cố gắng không phá hỏng hoàn cảnh sinh thái của núi Bối Tây. Điểm thứ hai chính là ít nhất một nửa công nhân là người A Cổ Lạp.

Hai yêu cầu này Diệp Phàm đều đồng ý, mọi người quay lại công trường nhưng Á Nhĩ Ba Oa muốn đi xem trạm phát điện Bao Nghị không có cách nào được Diệp Phàm đồng ý dẫn cô đi.

- Ha ha nghe nói các anh đã nắm được mỏ quặng đồng núi Bối Tây, chúc mừng.

Không tưởng tượng được tướng quân Đức Lý đứng ở chỗ dừng chân chờ.

- May mắn thôi lúc ấy là đánh cuộc.

Diệp Phàm cười nói.

- Chủ tịch Diệp, cậu nói thoải mái nhỉ. Phải biết rằng đối với thánh nữ Á Thủy Thanh Thanh của người A Cổ Lạp đến giờ tôi còn sợ.

Tướng quân Đức Lý cười nói.

- Á Thủy Thanh Thanh đụng phải Chủ tịch Diệp đương nhiên là thất bại rồi.

Trương Hùng cười nói.

- Tốt, tốt.

Đức Lý nói chữ tốt hai lần, tất nhiên là cảm thấy trong lòng tức giận

- Chủ tịch Diệp chuyện của chúng ta thế nào?

Đức Lý nói nhỏ với Diệp Phàm.

- Yên tâm, các anh hi vọng khi nào chúng ta ra tay?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên càng nhanh càng tốt, nếu như có thể thành công thì ngày mai thì sao?

Đức Lý hỏi.

- Vậy ngày mai, nhưng tối anh phải cung cấp tài liệu rõ ràng nhất về liên minh kia. Chúng tôi cũng sẽ thuận lợi để làm hơn.

Diệp Phàm nói.

Những thứ này tướng quân Đức Lý thật ra mang đến rồi.

Diệp Phàm và mấy người Thiên Đao, Hồng Tà bắt đầu nghiên cứu tài liệu này.

- Tổng bộ của liên minh Tự do ở thành phố Kham Lạp. Theo tài liệu bọn họ có bảy tám nghìn người.

So với hơn trăm ngàn người của chính phủ thì ít hơn quá nhiều. Hơn nữa liên minh Tự do đánh nhau với chính phủ mười mấy năm rồi, kinh nghiệm tác chiến của bọn họ rất phong phú.

Mỗi người đều nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa, mấy trăm ngàn quân của chính phủ cũng không thắng được liên minh Tự do.

Chứng tỏ quân liên minh tuyệt đối có thực lực.

Cung Chí Quân nói.

- Binh lính của chính phủ gấp mấy lần liên minh tự do, vậy mà không đánh thắng được.

Từ đây có thể thấy được quân liên minh là không thể coi thường. Mà chúng ta hỏi tướng quân Đức Lý, ông ta không biết. Tôi đoán trong đó có phải có nguyên nhân khác?

Bao Nghị phân tích.

- Nguyên nhân thật sự thì phức tạp, nhưng chúng ta cũng không phải giúp họ đánh giặc. Đây là chuyện nội bộ của họ, chúng ta không cần can thiệp.

Chúng ta chỉ hoàn thành một số giao dịch. Chỉ cần bắt sống Lạp Thiết Cát trở về giao cho tướng quân Đức Lý là xong việc.

Muốn bắt Lạp Thiết Cát không khó, quan trọng là trong tài liệu mà tướng quân Đức Lý cung cấp cũng không rõ.

Không chỉ ra địa điểm ẩn trốn của Lạp Thiết Cát. Không có nơi ẩn trốn chúng ta giống như mò kim đáy biển.

Hơn nữa, đối với tình hình trong đó chúng ta cũng không quen thuộc. Nếu như bảo chúng ta giết một đám quan quân của liên mình thì chúng ta dễ làm.

Nhưng là nhân vật thần bí Lạp Thiết Cát chúng ta lại khó tìm.

Diệp Phàm nói.

- Tôi thấy Đức Lý đang làm khó chúng ta. Bọn họ hiểu rõ về liên minh cũng chưa làm được sao chúng ta có cách. Lạp Thiết Cát cũng không phải là cao thủ võ công. Nếu biết chỗ ẩn náu của y Đức Lý có lẽ đã tự mình ra tay rồi.

Hồng Tà có chút giận nói.

- Dù biết là khó chúng ta cũng phải làm. Đây là giao dịch mà hai bên đã đồng ý. Không khó người ta tìm mình làm gì. Việc này không cần phải nói. Quan trọng là tình báo thế nào.

Diệp Phàm nhìn Trương Hùng một cái.

- Bên đó cung cấp tài liệu cho chúng ta không khác gì của tướng quân Đức Lý lắm. Cũng không có gì liên quan đến

Lạp Thiết Cát.

Trương Hùng nhíu mày nói.

- Chi bằng rút củi đáy nồi thế nào?

Bao Nghị nói.

- Làm thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Lạp Thiết Cát chúng ta tạm thời không tìm thấy chỗ ở của y nhưng y luôn có thân tín. Ngoài ra còn có trợ thủ đắc lực của y không biết ở đâu. Chúng ta hỏi vài người cũng sẽ tìm ra một chút tin tức có phải không?

Bao Nghị nói.