Quan Thuật

Chương 3605: Trêu chọc

- Đánh cuộc, nhưng tôi muốn yêu cầu đánh cuộc với anh.

Á Thủy Thanh Thanh không chịu được, đồng ý rồi, hơn nữa chỉ vào Diệp Phàm.

- Không phải là nói muốn đánh cuộc với ông ta sao?

Diệp Phàm vẻ sửng sốt, có chút nhút nhát nói.

- Ha ha, tôi thay đổi ý định rồi, không phải là anh là người dẫn đầu của mấy người này sao? Không phải anh là người phương đông kiêu ngạo sao?

Nghe nói anh là thủ lĩnh của công ty. Anh không dám ứng chiến cứ trực tiếp nhận thua là được. Á Thủy Thanh Thanh tôi không hi vọng nói chuyện với một người nhát gan.

Sẽ ô uế miệng của tôi. Hơn nữa, anh chỉ là con hổ giấy thôi.

Á Thủy Thanh Thanh khí thế nổi dậy.

- Không được có phải không? Đã nói mọi việc không thể sửa đổi, chẳng lẽ người A Cổ Lạp các cô là người bội ước sao?

Diệp Phàm thái độ kiên quyết muốn phản đối.

- Ha ha, người A Cổ Lạp chúng tôi quan trọng lời hứa. Tôi không phải tôi không muốn luận bàn với vị Hồng Tà này.

Nhưng trước khi luận bàn tôi khiêu chiến với anh trước. Chính là vì giao hẹn vừa rồi. Điều kiện anh đã nói ra, anh không dám ứng chiến thì nhận thua đi.

Nếu thật sự anh không dám ứng chiến cũng có thể nhìn trời kêu mấy tiếng là tôi nhu nhược, tôi là người vô dụng.

Từ nay về sau người phương đông các anh không đước bước đến núi Bối Tây nửa bước.

Á Thủy Thanh Thanh ép tới.

- Việc này…

Diệp Phàm cố ý do dự.

- Ha ha, yếu không tìm lại đi tìm phải Diệp lão đại, mắt mù rồi.

Bao Nghị vẻ mặt cười cười nhìn Trương Hùng.

- Lạt mềm buộc chặt thôi, không thể tưởng được Diệp Phàm thật đúng là là hạng người lợn ăn hổ.

Trương Hùng thở dài.

- Cậu Diệp, lên đi, dù thua cũng không thể làm mất mặt người phương đông chúng ta, đến lúc đó trận thứ hai tôi sẽ giúp cậu tìm lại.

Hồng Tà cố ý hét lớn ra vẻ cổ vũ Diệp Phàm.

- Nhưng đó chính là một trăm triệu đô la Mỹ và một nghìn vị trí việc làm.

Diệp Phàm nói.

- Chẳng lẽ cậu thật sự muốn làm người yếu đuối.

Hồng Tà kêu lên.

- Được, đánh cược.

Diệp Phàm tức giận hét lên.

Thánh nữ tất thắng…

Diệp Phàm có vẻ lo sợ đi ra giữa quảng trường, hơn nữa ra vẻ ngay cả tâm trạng cũng chưa bình tĩnh lại, chân vẫn nhích tới nhích lui.

Đây rõ ràng là biểu hiện luống cuống trước trận đấu. Còn Á Thủy Thanh Thanh vẻ mặt bình tĩnh đứng trên không trung nhin Diệp Phàm.

Á Thủy Thanh Thanh đang đánh tâm lý, hai mắt cô bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Cô sẽ làm cho người kia không cần ra tay đã bị cô dọa thật sự. Như vậy càng có thể thể hiện sự uy nghiêm của Thánh nữ như cô.

- Tôi không chịu nổi rồi, đến đây đi.

Diệp Phàm đột nhiên hét lớn giống như phát điên, một quyền hướng lên không trung về phía Á Thủy Thanh Thanh.

Lần này Diệp Phàm dùng sức vừa phải, Á Thủy Thanh Thanh khinh miệt nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng một chưởng ấn xuống.

Diệp Phàm phát hiện chưởng lực của Á Thủy Thanh Thanh rất nhu hòa, làm cho người ta cảm giác giống như kẹo đường vậy. Hơn nữa, chưởng lực của nàng toát ra đầu tiên là một vài dòng chữ kỳ lạ.

Sau đó dòng chữ này nổ tung trên không trung tạo thành nội kình khí. Nhưng thật ra có chút lạ, hình như nội khí này được lưu trữ trong những dòng chữ.

Đây là một phát hiện mới. Nếu quả thật là như thế thì đem những chữ này viết thành sách thì chẳng phải sách này thành nơi cất trữ nội khí sao. Chẳng phải là nội khí cũng có thể cất trữ bên ngoài cơ thể sao? Đây chính là suy nghĩ của một người can đảm.

Diệp Phàm cố ý chau mày, răng rắc một tiếng giòn tay, đất dưới chân nứt ra một rãy sâu xuống mấy mét.

Hình như hắn tức giận, một cước vỗ xuống mặt đất. Một hòn đá giống như lưỡi dao dựng lên hướng về phía Á Thủy Thanh Thanh bắn tới.

Lần này lợi hại hơn so với lần trước nhiều lắm. Làm cho Á Thủy Thanh Thanh cảm giác lần này hắn dùng toàn lực. Trên thực tế Diệp Phàm dùng ba phần lực kình.

- Hừ…

Á Thủy Thanh Thanh khinh thường hừ một tiếng, một bên cánh đột nhiên đi xuống. Một số chữ kỳ lạ từ trong cánh bay ra nổ, đoàng một tiếng.

Một lực mạnh mẽ nổ về phía Diệp Phàm. Á Thủy Thanh Thanh rõ ràng muốn cho Diệp Phàm mất mặt. Cô nhất định là dùng trò đùa tâm lý.

Rầm…

Á Thủy Thanh Thanh trên không trung cũng ngây người một chút. Bởi vì cô không thấy Diệp Phàm, nhanh chóng dùng đôi cánh.

Nhưng muộn rồi, phát hiện Diệp Phàm đã ở trên đầu mình, không ngờ còn chớp chớp mắt với mình.

Có chút cảm giác bị tên đáng khinh này đùa giỡn. Ầm một tiếng giòn tan Á Thủy Thanh Thanh đón đỡ một chưởng.

Chữ và nội khí chạm vào nhau, bởi vì vội vàng chỉ dùng năm phần sức lực kết quả bị Diệp Phàm tát một cái ngã xuống đất.

A…

Người của bộ tộc A Cổ Lạp đều sợ tới mức hét lên.

Khá lắm Á Thủy Thanh Thanh, đôi cánh không nhìn thấy không ngờ chống xuống đất.

Nhưng bộ dạng có chút chật vật, ngay cả tọc cũng rối lên. Á Thủy Thanh Thanh tức giận đến vuốt tóc lại như cũ, vỗ cánh một cái đến độ cao trăm mét.

Một đôi cánh liều mình quạt xuống, một đám chữ lớn toát ra liên tục bùng bổ hướng về phía Diệp Phàm.

Rầm rầm…

Chữ nổ giống như lựu dạn nổ đuổi theo Diệp Phàm chạy. Nhưng Diệp Phàm là ai, Thần hành chi thuật thi triển ra đã chạy một vòng xung quanh mười cột đá ở Điện thánh nữ kia.

Người dân A Cổ Lạp sợ ngây người, bởi vì bọn họ phát hiện người thanh niên có nụ cười xấu xa này hình như thoắt ẩn thoắt hiện.

Ngay cả Á Thủy Thanh Thanh cũng nhìn chằm chằm bóng dáng kỳ lạ của Diệp Phàm thoắt ẩn thoắt hiện. Lúc này nhất thời xuất hiện mười mấy bóng Diệp Phàm.

Á Thủy Thanh Thanh không ngừng vỗ cánh dùng chữ tấn công mười mấy bóng Diệp Phàm kia.

Nhưng, cứ như vậy thì rất mất sức. Không lâu thái dương của Á Thủy Thanh Thanh bắt đầu đổ mồ hôi.

Đùa cho chết cô. Diệp Phàm ra vẻ như đang nhẹ nhàng luyện Thần hành chi thuật. Á Thủy Thanh Thanh không có cách nào, chỉ có thể không ngừng tấn công bằng chữ. Nếu không chỉ sợ bóng người kia là người thật mà không phải là hư ảnh thì nếu cô không tấn công lại quay lại tấn công cô thì phiền toái.

Két….

Thiên loan đạo bị Diệp Phàm quăng ra ngoài Á Thủy Thanh Thanh không kịp tránh, áo choàng màu đen bị Diệp Phàm cắt đi một mảng.

Tay hắn với qua đem vạt áo kia kéo lại phía mình, còn giống như suy nghĩ ngửi ngửi khen:

- Thánh nữ hương vị không tồi, mùi hương thanh thuần.

- Đồ hỗn đản

Á Thủy Thanh Thanh nổi nóng mắng một câu.

- Thánh nữ cũng mắng người?

Bao Nghị hét lên.

- Chị tôi mắng hắn là coi trọng hắn.

Không thể tưởng tượng được A Nhĩ Ba Oa nhìn Bao Nghị hét lên. Bao Nghị khá buồn bực nhún vai, mắng người cũng là coi trọng.

- Ai dám nói Diệp Phàm tôi là đồ hỗn đản.

Diệp Phàm đột nhiên dừng lại hét lên một tiếng, Sư tử hống của Phật ra được thi triển, chấn động khiến cho ngay cả Thác Thái Thạch và sư vương đều sợ tới mức quỳ xuống đất.

Còn những người dân A Cổ Lạp bình thường nhất thời ngã thành tảng lớn, loạn hết cả lên.

Ngay cả Á Thủy Thanh Thanh cũng có chút sửng sốt.

- Á Thủy Thanh Thanh, tôi sẽ cho cô xem thần công của Trung Quốc chúng tôi, Đây mới thật sự là thần công.

Khí thế của Diệp Phàm tăng vọt, Thần hành chi thuật lại thi triển ra, lại thêm bức công, tay vừa chuyển Thái Cực Vũ Càn Khôn được sử dụng.

Một bóng nước lớn như bàn tròn nháy mắt hình thành trên không trung bay thẳng đến chỗ Á Thủy Thanh Thanh.

Á Thủy Thanh Thanh trợn tròn mắt, một đôi cánh dài đến ba bốn mét đột nhiên hợp nhất trên không trung hình thành một vòng tròn màu trắng.

Một vòng tròn chữ xuất hiện, chữ lóe sáng màu xanh biếc lớn như cái sọt. Chữ xoay tròn hung hăng đánh vào cùng bóng nước của Diệp Phàm.

Rầm…

Giống như tiếng nổ của một quả đạn đạo nhỏ, từng lớp khí theo tiếng nổ khuếch tán ra.

Người A Cổ Lạp cách xa Diệp Phàm cả trăm mét lúc này giống như rơi vào một trận cuồng phong.

Sư vương cùng người A Cổ Lạp đều bị đẩy lên cao tới bảy tám thước. Mấy người Bao Nghị cùng phải dùng toàn lực chống lại luồng khí mạnh mẽ này. Bởi vì, đây là kết quả của chín đan điền của Diệp Phàm.

Quay đầu nhìn lại, mấy trăm người A Cổ Lạp đều bị thổi ngã. Phía trước chỉ có Thác Thái Thạch méo mó đứng đó, ngảy cả Cô gái áo hồng Á Nhĩ Ba Oa đều bị thổi ngã xuống đất, mắt trợn thiếu chút nữa rơi cả tròng mắt.

Còn Á Thủy Thanh Thanh sắc mặt khó coi. Nhất thời cả người bị gió thổi ngay cả áo choàng đều bị thổi bay đi. Tóc rối tung như rơm. Cô gái xinh đẹp biến mất, chỉ còn lại hình ảnh một người phụ nữ.

Hơn nữa, trên miệng không ngờ còn tràn ra máu tươi. Xem ra là bị thương. Những người A Cổ Lạp đứng phía xa còn đứng nhìn Diệp Phàm lo sợ, thậm chí khá nhiều người lộ ra sự kích thích cuồng nhiệt. Bởi vì người A Cổ Lạp tôn trọng chính là người mạnh mẽ, đó là một bộ tộc thích mạnh mẽ.

- Dũng sĩ!

Có mấy người kêu lên.

- Còn dám kêu cắt đầu lưỡi!

Cô gái áo hồng hung hăng nhảy dựng lên vung roi, sợ tới mức người dân nhanh chóng câm miệng.

- Thánh nữ vĩ đại, xin ban cho Á Thủy Thanh Thanh thần lực đi.

Á Thủy Thanh Thanh không ngờ đi đến chỗ trống giữa năm sáu cột đá trong thần điện hét lên.

Diệp Phàm vẻ mặt tự nhiên phất chút góc áo, lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng đứng nhìn Á Thủy Thanh Thanh chằm chằm.

Vừa rồi Diệp Phàm còn hạ thủ lưu tình, nếu không Á Thủy Thanh Thanh đã nổ tung rồi. Đương nhiên, không phải Diệp Phàm nhan từ, chủ yếu là hắn muốn nghiên cứu phương thức tấn công thần bí của Á Thủy Thanh Thanh.

Bởi vì cô tấn công ra chữ chứ không phải nội khí, cái này thật đáng giá nghiên cứu. Diệp Phàm động tâm.

Trời nổi gió, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện trên mười cột đá không ngờ toát ra một làn sương mù trong suốt.

- Mẹ kiếp, đây không phải là hương vị của Nước trinh nữ sao?

Bao Nghị mắng.

- Không phải nói hàng năm chỉ có mấy ngày tế lớn mới có Nước trinh nữ sao? Chẳng lẽ Á Thủy Thanh Thanh có thể hút được được Nước trinh nữ. Nhưng, hút Nước trinh nữ để làm gì, cũng không phải bom.

Trương Hùng cũng không hiểu.