- Còn không chỉ có 1 nhà này, hình như Mộc Nguyệt Nhi là người quăng ra cây thương đầu tiên. Buổi sáng hôm sau, bãi Yến Nguyệt hợp tác với Phương Đường Triều, Phó chủ tịch hội đồng quản trị cũng ra tay, phải rút vốn. Kiều Báo Quốc nói.
- Cái đó có gì lạ đâu, công ty của vợ đương nhiên là phải vì em mà ra tay rồi. Diệp Phàm cười thầm trong lòng: - Lẽ nào bọn họ cũng có lý do?
- Bây giờ phải cố mà tìm ra lý do, hơn nữa lý do phải khá đầy đủ. Thiếu một chút khiến Nhậm Thời Mãn tức chết.
Vỗ bàn ngay tại chỗ nói thẳng là cậu làm chuyện này.
Kiều Báo Quốc nói: - Buổi chiều lại đến, Đổng Oanh Oanh cũng ra tay khống chết việc đóng tàu của tập đoàn Hoàng Triều.
Lại không lâu sau, tập đoàn Kim Lăng Cổ vốn là chuẩn bị mấy trăm triệu đơn đặt hàng về máy móc cho tập đoàn Hoành Không thì phải dừng tay và đổi lại.
Còn chủ tịch Tra của tập đoàn Hồng Kông cũng mà khó dễ. Trong thời gian này tập đoàn Hoành Không rất rối loạn.
Căn bản là không thể làm chủ được tình hình, khiến cho bên hợp tác họ không muốn làm tiếp nữa. Cuối cùng đến công trình cảng Tân Môn cũng xảy ra vấn đề.
Cứ lộn xộn như vậy, tập đoàn Hoành Không như chong chóng quay. Chuyện này khến cho đến cả chủ tịch tỉnh Khúc Chí Quốc cũng phải nóng nảy.
Hôm trước Ủy ban nhân dân tỉnh mở cuộc họp khẩn cấp với tập đoàn Hoành Không. Nhưng lại không liên lạc được với cậu.
Cho nên cuộc họp về cơ bản vẫn chưa tìm ra cách gì để đối phó với tình thế khó khăn trước mắt này.
- Cho nên, bọn họ mời anh ra mặt giúp phải không? Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Chuyện này... chuyện này... Kiều Báo Quốc đỏ mặt lên, Diệp Phàm bình tĩnh theo nhìn anh ta. Trong lòng thầm nghĩ nhất định là Lam Tồn Quân làm chuyện này. Tuy Lam Bình Phong dời khỏi Tân Môn và Ủy ban trung ương nhưng cấp dưới thì vẫn còn không ít.
Dù sao thì người ta cũng đã công tác ở Tân Môn đã mười mấy năm. Trụ cột vững chắc, hơn nữa, các hạng mục công trình ở Tân Môn đều do Kiều Báo Quốc nắm trong tay anh ta không vội mới là lạ.
- Tôi nói thật vậy, có lẽ là Bí thư Ninh và Khúc Chí Quốc có quan hệ với nhau.
Cho nên, tạm thời ra quyết định mới. Quyết định cách chức Chủ tịch tập đoàn Hoàng Không của Dương Chí Thăng.
Còn điều chỉnh tôi từ bên máy móc Trung Quốc sang làm Phó Bí thư cho tập đoàn Hoành Không, đại diện cho chức Chủ tịch tập đoàn.
Mặt Kiều Báo Quốc đỏ lên, có lẽ là rất ngượng.
- Lão Ninh này rút củi đáy nồi, làm một vụ mua bán rồi. Diệp Phàm nói châm chọc, cũng biết rằng vì sao ông anh rể này lại tìm mình.
Còn Trưởng ban Kiều vì sao lại gọi mình về dẹp dám loạn này. Tất cả không còn không phải vì đứa con trai này của mình hay sao?
Ninh Chí Hòa và Khúc Chí Quốc quá thông minh cứ như vậy Diệp Phàm ta không ra mặt cũng không được.
- Chuyện này anh cũng không đoán được họ sẽ làm thế nào. Kiều Báo Quốc vẫn còn xấu hổ.
- Đó không phải là điều mà anh hi vọng sao?Tôi chúc mừng anh. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Anh chỉ thay cho cậu, cậu về rồi anh sẽ quay lại bên kia. Kiều Báo Quốc nói.
- Không cần. Diệp Phàm khoát tay.
- Vậy chuyện này cậu tính? Kiều Báo Quốc xấu hổ vô cùng.
- Ha ha, không phải là anh còn có cấp trên Bí thư Phong Hồ Ninh và còn cả Chủ tịch Nhậm Thời Mãn đó sao?
Còn có cả Chủ tịch tỉnh Khúc và các ủy viên Tỉnh ủy Thiên Cân? Anh có thể tìm bọn họ nói chuyện nghĩ cách mà. Diệp Phàm cười lạnh nói.
Có lẽ trong chuyện này không thỉ có Phong Hồ Ninh và Khúc Chí Quốc mà chắc chắn còn phải có sự đồng ý của Kiều Viễn Sơn. Ba người này liên kết cùng làm chuyện này.
- Anh biết tâm trọng của cậu không tốt, nhưng chuyện này cậu phải giúp anh. Dù sao, chuyện của công ty, anh là Chủ tịch hội đồng quản trị thì chúng ta cũng vẫn là người một nhà. Trước kia cậu cũng có suy nghĩ như vậy đúng không? Kiều Báo Quốc kiên trì nói.
- Ha ha, bây giờ em là kẻ mang tội. Tạm thời còn bị tỉnh cách chức, em đâu có quyền đi xử lý chuyện của tập đoàn. Diệp Phàm cười nói.
- Em rể, lẽ nào em giương mắt nhìn anh gặp khó khăn sao? Kiều Báo Quốc bắt đầu nóng giận.
- Lẽ nào Kiều gia cũng thích nhìn Diệp Phàm tôi khó khăn hay sao? bây giờ tất cả mọi người đều chèn ép tôi.
Kiều gia các người làm gì chứ? Các người chẳng những không làm gì mà còn thừa nước đục thả câu, nhân lúc nhà người ta cháy mà chạy đến hôi của.
Làm cho cả thiên hạ cười chê vào thằng con rể Kiều gia là tôi. Tôi nhổ vào. Diệp Phàm tức giận, bốp một tiếng đập vỡ chén trà.
- Cậu tức cái gì? Không phải là tôi chỉ thay thôi sao? bây giờ tôi phải hạ mình đến cầu cạnh cậu? Hơn nữa, chuyện này không phải là Kiều Báo Quốc tôi chiếm vị trí của cậu mà đây là quyết định của cấp trên. Tôi không chấp hành được sao? Kiều Báo Quốc cũng đứng lên vỗ bàn, hai mắt gà trọi nhau.
- Hai anh làm gì thế? Có gì từ từ nói. Đừng như vậy. Hai anh đều là người lớn, đều làm quan sao lại hành động như bọn lưu manh thế? Kiều Viên Viên nghe thấy tiếng cãi vã vội vàng chạy ra.
- Tỉnh Thiên Vân không cho tôi một lời giảit hích, Diệp Phàm tôi là kẻ mang tội, không có quyền quản lý đến chuyện này. Diệp Phàm ra vẻ sĩ diện.
- Lẽ nào cậu muốn nhìn thấy người ra làm cho tập đoàn cậu vất vả gây dựng phải chết non hay sao?
Bây giờ từ quản lý đến nhóm công nhân đều hoang mang. E rằng nếu không trấn an sẽ loạn hết.
Đến lúc đó đám công nhân không khống chế được cảm xúc không tiếp tục làm việc. Đồng chí Diệp Phàm, cậu cũng là Đảng viên, tôi hy vọng cậu lấy đại cục làm trọng. Kiều Báo Quốc nghiêm túc nói chuyện.
- Đường Quang Hùng cũng được, Nhâm Thời Mãn cũng có thể được, còn đồng chí Ninh Chí Hòa cũng vậy. Bảo bọn hộ đi mà xử lý. Tôi còn có việc, tôi đi trước. Diệp Phàm tức giận quay người lại đi nhanh.
- Kiêu cái gì chứ, trái đất này không có cậu thì không quay được chắc? Kiều Báo Quốc tức không nhịn được, cầm đập vỡ một chén trà rồi bỏ đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Kiều Viên Viên.
Kiều Báo Quốc lại quay về Tỉnh ủy Thiên Vân, hơn nữa còn báo cáo về thái độ của Diệp Phàm với Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân.
- Thế nào, vẫn vừa chứ? Sau khi thấy Lệ Vô Nhai lắp chân giả thì vẻ mặt hưng phấn, Diệp Phàm cười hỏi.
- Tốt quá, tốt quá rồi! Ông ta cười nói.
- Giống như chân thật của chính mình vậy, thực sự là rất tuyệt. Đỉnh của Hồng Đàm Cung này tốt thật. Lễ Vô Nhai cười hớn hở, đồng chí lão làng này đã lâu lắm rồi không được vui vẻ như vậy.
Còn Hồng Tà bên cạnh Diệp Phàm cũng đang vui sướng không kém.
- Chúng ta đi xem tiểu xà đi! Diệp Phàm cười nói, mấy người đi về phía...
Nhìn con rắn rất khỏe mạnh nhưng khối u trên đầu cũng càng rõ hơn. Còn 4 chân thì hơi thô.
Thấy Diệp Phàm đi vào, con rắn nhỏ vẫy vẫy cái đôi cánh, quấn lên cổ tay Diệp Phàm.
- Lạ thật, sao mà hình như lại nhỏ đi một chút. Lẽ nào càng dài ra thì càng nhỏ sao? Diệp Phàm nhìn con rắn cảm thấy lạ.
- Ừ, là một số nhỏ. Hiện tượng này không có cách giải thích. Nhưng chuyện này đối với đôi cách của nó sẽ càng mạnh hơn. Có khi còn bay được xung quanh ra bên ngoài một vòng rồi quay về. Nhưng, đến giờ cánh vẫn chưa lớn lắm. Nó rất nghe lời. Lệ Vô Nhai nói.
Đúng lúc này Diệp Phàm lại nhói đau trong đầu, bốn chư "mễ tác bỉ khâu" bống chốc lại hiện lên.
Diệp Phàm cảm giác được 4 chữ này bay ra đều chui vào đầu con rắn nhó. Chuyện lạ đã xảy ra, con rắn nhỏ hình như rất đau, ra sức giãy dụa. Không lâu sau lại rút nhỏ đi một số.
Nhưng mấy giây sồng hồ sau nó lại phồng to thô lên. Đám Hồng Tà nhìn thấy cũng nghẹn họng không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Mẹ kiếp, con rắn này còn có thể nhỏ đi được, lẽ nào có là rắn ma sao? Hồng Tà mắng.
- Vương... Vương... Trong đầu Diệp Phàm lại vang lên một tiếng gọi kì lạ, hắn nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra ai đang gọi "Vương"...
- Nhìn này, thần kinh rồi! Hồng Tà tức giân nói.
- Vương... Vương...
Âm thanh kia lại vang lên, Diệp Phàm nhìn về phía con rắn nhỏ, phát hiện ra hình như nó đang gật đầu với mình, nhấc con răn lên mặt đất cả người nó như hình cung, dường như đang vái mình vậy.
- Mày gọi tao là "Vương" không phải chứ? Diệp Phàm nói thầm trong lòng, lệnh này khiến con rắn nhỏ suýt nữa rơi xuống, những tiếng "Vương" ngân dài lại vọng đến.
- Ta thành Vương sao? vương quái gì chứ?
Diệp Phàm cảm thấy nực cười trong lòng, cảm giác đau trát lại nhớ đến 4 chữ quay về Nê Hoàn Cung.
Bốn chữ này đúng là tà môn, lẽ nào có liên quan đến kích thước của con rắn này? Diệp Phàm buồn bực thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, có tiếng chuông điện thoại. Là điện thoại của Phượng Khuynh, yêu cầu buổi tối Diệp Phàm phải đến khám bệnh cho ông nội cô.
Buổi tối sau bữa cơm triều Diệp Phàm đến thẳng Phương gia, Phượng Khuynh chờ ngay ở cửa.
- Bệnh của lõa Phượng gần đây ổn định chứ? Diệp Phàm hỏi.
- Khí sắc có tốt hơn trước, nếu sống được thêm vài năm nữa thì tốt biết bao. Vẻ mặt của Phượng Khuynh Thành có vẻ u buồn.
- Chắc Phượng lão sẽ được phúc lớn mệnh lớn thôi. Diệp Phàm cười thần bí.
- Cậy có cách gì mới sao? Phượng Khuynh Thành mừng quýnh nắm chặt lấy tay Diệp Phàm.
- Thơm tôi một cái tôi sẽ nói cho. Diệp Phàm cười.
- Còn lâu! Phương Khuynh Thành quyệt miệng rồi đi vào phòng khách. Diệp Phàm cười khổ một tiếng nói thơm một cai mà cũng không được, buồn bực, hắn cho rằng số mình may vậy sao? Hắn tức trong lòng nhưng cũng đi theo vào. Phượng lão đang nằm dựa vào ghế đệm.
- Chào Phượng lão. Diệp Phàm cười chào hỏi.
- Ha ha, khá lắm. Phượng lão cười nói.
Diệp Phàm ngồi xuống cẩn thận kiểm tra cho ông ta một lần phát hiện bệnh tình cũng không có chuyển biến gì xấu. Còn khá lạc quan, hắn lập tức chẳng định không thể chết được.
Sau đó hắn liền kết hợp với thủ ô cùng tìm được với Bao Nhị điều trị cho Phượng lão. Sau khi xong việc đã là 8 giờ tối, hắn mệt đến mức toát cả mồ hôi.
- Đi thử một chút. Khuynh Thành lấy bộ quần áo ra đây. Phượng lão vẻ mặt điềm đạm cười.
- Không cần đâu, tôi về thử cũng được. Diệp Phàm vội từ chối, chuyện này cũng không được tự nhiên lắm.
- Yên tâm đi chủ tịch Diệp, bộ quần áo này chắc chắn sẽ hợp với anh. Phượng Khuynh Thành lầm bầm nói.