Quan Thuật

Chương 3560: Hành trình đến Bạch Hải

- Nói đến việc rời đảo tôi muốn nói hai câu, tôi vẫn rất thành thạo, vì sao ư, vì tôi vừa mới rời khỏi đó không lâu. Hơn nữa, tôi ở đó cũng được hơn một năm rồi. Akiyama Linyifu vuốt vuốt râu, cười nói.

- Ông đến cái nơi quỷ quái ấy làm gì, lạnh như vậy? Bao Nghị hỏi:

- Năm đó không phải có người nói rằng tôi vì đến đảo với sự tương trợ máu tươi của Hải Xà Vương để đột phá lên cấp bán tiên thiên sao? Akiyama Linyifu cười thần bí.

- Đó là truyền thuyết, hiện tại chúng tôi đều hiểu là anh không phải như thế. Bởi vì gia đình các ông có loại đao thuật rồi.

Bao Nghị nói:

- Cậu sai rồi Bao Nghị à, tôi đột phá lên mức bán tiên thiên đúng thật là vẫn dựa vào máu tươi của Hải Xà. Mà năm đó con rắn đó rất to, lúc tôi dời khỏi Bạch Hải không lâu thì phát hiện ra chỗ đấy.

Lúc đó tôi cũng nhất thời xúc động liền xuyên qua nước mà đến chỗ đó. Thiếu chút nữa là chết ở biển rồi. Nhưng, Hải Xà Vương này rất kỳ quái, tự nhiên lại không làm hại tôi.

Hơn nữa, tôi khiếp sợ phát hiện ra, trên mình Hải Xà Vương này tự nhiên toát ra máu tươi có màu đen.

Lúc ấy tôi còn tưởng rằng kiếm của tôi làm Hải Xà Vương bị thương. Cho nên đã đi đến chỗ đó ôm thật chặt mà hút chỗ máu tươi đó.

Tôi muốn hút cho đến khi nó khô đi để nó khẳng định là nó chết cũng sẽ không làm hại tôi. Sau khi hút máu xong kỳ tích đã đến tôi đột nhiên đột phá lên bán tiên thiên.

Nhưng sau đó nó lại lặn xuống biển sâu. Tôi không dám lại đi xuống lần nữa. Hơn nữa, tôi hút máu xong nó cũng không làm hại tôi nữa. Akiyama Linyifu nói:

- Lúc đầu có phải nó muốn làm hại anh không? Diệp Phàm hỏi:

- Đương nhiên rồi, lúc đầu nó rất hung ác. Tôi đã đánh nhau với nó ở dưới biển. Đến lúc hút máu xong, tự nhiên nó lại nhìn nhìn tôi phe phẩy cái đuôi rồi lặn xuống biển sâu. Việc này tôi vẫn chưa hiểu ra. Akiyama Linyifu nói.

- Tôi nghĩ, trong lúc Hải Xà Vương này đánh nhau với đồng loại hay cái gì đó mà bị trọng thương, máu này thực ra là một loại máu độc.

Nó cũng trúng độc rồi, mà ông lúc đó sau khi đánh nhau với đại sư Trần Vô Ba cũng bị trúng ám độc.

Đúng lúc ấy, lấy độc trị độc, kỳ tích nhưng thật ra lại tương trợ giúp anh đột phá lên bán tiên thiên rồi. Cho nên, họa hay phúc cũng ở chính chúng ta. Diệp Phàm nói.

- Theo như cậu nói như vậy đúng thật là có chút lý. Akiyama Linyifu nói.

- Nếu có thể đi tiếp, chúng ta phải cầm viên dung dưỡng đến Bạch Hải một chuyến là được rồi. Nếu như không có thu hoạch được gì thì coi như là đi du lịch vậy. Diệp Phàm cười nói.

Sau khi quyết định một đoàn người trực tiếp đến Bạch Hải.

Mùa này cũng coi như là mùa lạnh nhất ở Bạch Hải rồi, nhiệt độ từ 0 đến khoảng âm 20 độ, ở đó toàn là băng tuyết.

- Đảo Khâu Lí này thực ra cũng chỉ là một đảo nhỏ. Cách đó không xa có một đảo Lạc Vi Tỳ nổi tiếng.

Ở đây, kiến trúc vật kiến thời kỳ tân thạch khí cũng có từ cách đây 2000-1000 năm trước công nguyên, Lạc Vi Tỳ nổi tiếng sửa thành tu viện.

Công trình kiến trúc độc đáo, phong cảnh tự nhiên lạ thường thu hút khách đến nơi này. Thu Trì cũng nở mày nở mặt, vừa đi vừa giới thiệu giống như hướng dẫn viên vậy.

- Lịch sử dân cư sống ở đảo này có thể là có từ ba bốn nghìn năm trước đây rồi, điều này giống như là thời kỳ văn minh xuất hiện sớm nhất vậy. Bao Nghị cười nói.

- Nước biển rút xuống có nhanh không nhỉ? Diệp Phàm hỏi.

- Nước ở Bạch Hải chảy rất bình thường, hướng chảy cũng không cố định, tốc độ chảy dưới 0.8 km, mà ven vịnh chủ yếu tiếp giáp với eo biển, tốc độ chảy đạt tới 8km trên một giờ.

Ở vị trí tại eo biển, có thể quan sát được Bạch Hải và lúc đó cũng có thể quan sát được dòng nước đối lưu có ổn định hay không.

Thủy triều ở phía nam mực nước chênh lệch so với mặt biển là 0.9 mét, mà ở đảo Mai Loan đạt tới 10 mét. Tốc độ dòng chảy ở đảo Khâu Lí này cũng không thể biết trước được.

Nhưng, cũng có một số mạch nước ngầm. Nếu thật sự phải đi xuống đó thì phải đặc biệt cẩn thận. Thu Trì nói.

- Lạnh như thế, ngay cả có mặc áo lặn cũng không có tác dụng lớn gì. Bao Nghị thụt cổ lại có chút nhút nhát.

- Trên bộ phận đảo này, thật ra dưới nước cũng được. Đoán chừng nhiệt độ cũng khoảng từ 0 đến 0, 5 độ. Thu Trì nói:

- Chúng ta vẫn có thể chịu được nhiệt độ này, đặc biệt bọn họ đều là những cao thủ nên không cần phải lo lắng nhiều gì? Tôi thì có kém một chút. Bao Nghị cười nói.

Mấy người muốn làm xe trượt tuyết chó kéo trực tiếp lên mặt băng. Nhưng ngược lại lần này Akiyama Linyifu gật đầu có thể đi xuống nước.

Khi gặp những tảng băng gãy hoặc nói là khoảng cách giữa hai tẳng băng cách nhau cũng không xa cũng không thể làm khó mọi người được, rõ ràng lên xe trượt tuyết là có thể đi được rồi. May mắn là chủ nhân của xe trượt tuyết không đến, bằng không đoán chừng đã làm cho sợ hãi rồi.

Mênh mông

Có một cái đầu đặc thù rất to tất cả chó trượt tuyết tự nhiên đều dừng lại kêu lên.

Diệp Phàm đi ra phía trước, Akiyama đại sư cười nói: - Có hai con gấu bắc cực đang nằm trên mặt băng, những con chó này đang báo động.

- Có gấu bắc cực, ha ha, chúng ta đến đó vui đùa một chút đi.

Lão già Hồng Tà nổi máu ham chơi lên, nhảy xuống khỏi xe trượt tuyết chạy đi. Ông ta giống như một đứa trẻ bướng bỉnh lâu lắm rồi không được nhìn thấy gấu bắc cực.

- Đến đây, đến đây mà ăn ta nè! Tay Hồng Tà chỉ về phía gấu bắc cực khiêu khích.

Gấu bắc cực kêu to nhào về phía đó. Nhưng Hồng Tà là ai, là cao thủ tiên thiên. Cùng chơi trốn tìm với hai con gấu bắc cực. Ngược lại đám người Diệp Phàm đứng cách đó không xa xem người và gấu đại chiến.

Ước chừng sau mười phút Diệp Phàm kêu lên: - Không còn sớm nữa, chúng ta còn phải làm đại sự nữa.

- Chơi ba phút nữa thôi. Ba phút thôi. Hồng Tà nói.

Hai con gấu bắc cực gào khóc kêu to với Hồng Tà, đúng lúc này, hai con gấu bắc cực này tự nhiên đến chỗ mép tảng băng.

Còn nhìn nhìn Hồng Tà. Tự nhiên còn gật gật đầu nhảy xuống biển. Một lúc sau lại ngoi đầu lên nhìn nhìn Hồng Tà lắc lắc đầu.

- Hai con này đang làm gì nhỉ? Vẻ mặt Hồng Tà nghi hoặc nhìn.

- Ha ha, chúng nó mời anh xuống biển chơi đấy. Người ta ở trên mặt đất không có cách gì bắt được anh, ở dưới nước chắc là điểm mạnh của chúng nó.

Diệp Phàm cười nói:

- Thực sự nghĩ lão đây không dám sao? Xuống thì xuống. Kích thích tính ham chơi của Hồng Tà, bước một phát đến ven tảng băng rồi xuống nước.

- Mặc áo lặn vào đã, không sẽ lạnh đấy. Diệp Phàm kêu lên.

- Mấy phút đồng hồ không vấn đề gì, tôi trực tiếp dùng nội khí ngăn cách không cho nước biển ngấm vào người. Hồng Tà kêu lên. - Gấu người anh em, ông nội Hồng Tà của ngươi đến đây.

- Lão già này, ông đi nhưng tôi thì không thể. Bao Nghị nói có chút buồn bực, vẻ mặt của Phí Thanh Sơn và Akiyama đại sư giống nhau.

Dùng nội khí để ngăn cách nước biển vào người khi xuống biển kiểu này chỉ có người cấp tiên thiên mới có thể làm được.

Chính là cao thủ trong giới tiên thiên cũng bởi vì nội lực không đủ nên không thể làm như vậy được. Đương nhiên, đại viên mãn cũng không thể kiên trì được lâu, một giờ cũng không thành vấn đề.

Chủ yếu là quyết định được chất lượng nội khí và dự trữ trong người. Ở phương diện này Diệp Phàm có ưu thế rồi, ở dưới nước hoàn toàn có thể kiên trì được mấy tiếng đồng hồ không cho nước ngấm vào cơ thể. Bởi vì kiểu này có chín ngoại quải đan điền. Đây là "đạn pháo" có nhiều điểm tốt.

Đúng lúc này, hai con gấu bắc cực lại kêu thảm thiết trèo lên mặt băng.

- Sao vậy, không chơi nữa sao? Hồng Tà có chút buồn bực nhìn hai còn gấu này.

- Bị thương rồi, kỳ là thật. Cái gì ở dưới biển có thể làm cho hai con gấu này bị thương chứ? Diệp Phàm lo lắng, liếc mắt nhìn thấy trên đùi một trong hai con gấu bị chảy máu.

Ầm

Nước biển đột nhiên giống như một vụ nổ bùng lên, giống như cành hoa cao khoảng mười mấy mét lao thẳng từ chỗ hai con gấu ra.

- Không phải là cá kình chứ? Thu Sơn Lam Nhất Phu nói:

Bọt nước bắn ra tứ phía, một khuôn mặt to như cái chậu rửa mặt đầu rắn nhô lên. Mở cái miệng lớn đầy máu có thể nuốt chửng cả hai người như Diệp Phàm vào.

Cái lưỡi dài đến bảy tám mét, cái lưỡi dài giống như sợi dây thừng kia có thể đưa được hai con gấu trúc đáng thương kia vào miệng rồi.

- Đánh mất người bạn của ta, tự nhiên lão già ta lại bị cướp mất đồ chơi, đi chết đi.

Hồng Tà giận dữ, một quyền đánh vào cái đầu to của con rắn biển kia.

Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, trong miệng rắn biển đột nhiên phun ra một cái trụ nước hình dáng cũng phải bảy tám con thủy nước về phía Hồng Tà.

Nhưng Hồng Tà một quyền đã có thể đập bể nó vào trong nước rồi. Dưới biển ầm ầm một trận, đầu rắn lại xông lên. Một cái trụ nước lớn nữa lại giống như bức tường bằng nước ập về phía Hồng Tà.

- Aiya, con rắn biển này có chút kỳ quái. Diệp Phàm nói:

- Có chút kỳ lạ, anh xem nó làm bức tường nước như bình thường giống nội công của cao thủ. Chẳng lẽ con rắn biển này có luyện qua võ công hay sao?

Thiên Đao cũng có chút nghi ngờ.

- Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Con rắn biển này có điểm giống với con mà lần trước tôi gặp. Nhưng con lần trước không to lớn như vậy. Có phải là một con hay không. Akiyama Linyifu đột nhiên nói.

- Hồng Tà, đánh nó bị thương thôi, không cần đánh chết. Nếu nó trốn xuống biển chúng ta sẽ đuổi theo nó. Mọi người chuẩn bị một chút, trước tiên hãy mặc quần áo lặn đã. Diệp Phàm kêu lên. Loại quần áo này lặn xuống nước này đương nhiên phải đặc biệt chế tạo ra rồi, tính không thấm nước và tính phòng lạnh cũng khá cao.

Mấy người nhanh chóng mặc vào, lúc sau đã mặc xong quần áo lặn rồi. Nhưng Diệp Phàm thay Hồng Tà chuyển hướng đánh của con rắn biển.

Ô..

Lần này giống như bị đánh đau rồi, toàn bộ đầu rắn của Hải Xà Vương đều bị Diệp Phàm đánh cho ngoan nhéo một chút. Đầu rắn thiếu chút nữa bị cắm xuống biển.

Thằng nhãi này nóng tính quá, toàn bộ cơ thể dài tới mười mấy mét bắn vào không trung hướng về phía Diệp Phàm mà đánh.

- Người anh em bị thương rồi, phải nhẫn nại mà đánh nhau chứ. Diệp Phàm cười mắng một câu, ném một quyền. Một tiếng thình thịch vang lên.

Hải Xà Vương lần này không chịu nổi, quay đầu về biển mà chạy.

- Đuổi theo! Diệp Phàm kêu lên, tất cả mọi người đều phi nhanh xuống biển mà đuổi theo.

Thấy Diệp Phàm đuổi theo. Con rắn biển này sợ tới mức đẩy nhanh tốc độ xuống biển. Nếu nói Diệp Phàm không có mục đích, chỉ là ôm một tia hi vọng muốn nhìn thấy tột độ.

Bởi vì có thuốc dung dưỡng ở đây rồi, cho nên, mọi người không cần phải đem cái bình dưỡng khí cồng kềnh ấy. Có điểm này thôi nhưng thật ra bớt đi bao nhiêu đấy.

Đại khái lặn xuống sâu hai trăm mét, nhưng con rắn biển này còn lặn sâu xuống nữa. Khi mà xuống sâu 300 mét thì Diệp Phàm bảo Bao Nghị quay lên bờ.

Bởi vì, xuống sâu chút nữa công lực của Bao Nghị quá thấp không chịu được. Nhưng, Bao Nghị người này kiên trì nói mình chịu đựng được. Khi nào bản thân cảm thấy không chịu được thì liền quay lên bờ. Diệp Phàm cũng kệ anh ta.

Thiên Đao ở dưới biển người này như cá gặp nước, tuy nói là mất đi hai chân, nhưng có hai tay ở dưới nước tự nhiên bơi nhanh như bay í.

Đương nhiên, ở dưới nước nhẹ nhàng nhất vẫn chính là Diệp Phàm. Bởi vì đan phi tử của tiểu long nữ truyền vào hắn gấp 18 lần vốn nhằm mục đích bơi được tự do trong nước. Hơn nữa, lại thêm sự trợ giúp thủy công của Bức Vương, ngay cả thuật đi Diệp Phàm cũng đều dùng ở dưới biển này.

Cho nên, hắn căn bản như là người cá bơi rất bình thường thoải mái theo sát con rắn biển kia.

Nhưng, không quá 350 mét con rắn biển bị thương kia đột nhiên dừng lại.

Hơn nữa, toàn bộ cơ thể nó ở trong nước vặn vẹo giống như khiêu vũ vậy. Đám người Diệp Phàm cũng nhìn nhìn con này đùa giỡn.

- Nó giống như không sợ chúng ta đâu, chẳng lẽ nơi này có bẫy gì lợi hại hay sao? Hồng Tà nói vọng lại.