- Phạm vi lớn nhất mà nói có lẽ là đối thủ cạnh tranh chức vị với tôi lần này, nhưng khái nhiệm này cũng khá mơ hồ, rốt cuộc là người nào đang giở trò thì tôi không rõ lắm. Lô Minh Châu nói.
- Nghe nói hiện tại người có tư cách để cạnh tranh với chị có hai vị, một người là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ninh Thành Thiên, người còn lại là Cung Khách Đông đến từ tỉnh Chiết Ninh. Chẳng lẽ người thao túng là một trong hai người này hay sao? Diệp Phàm hỏi, muốn tìm ra nhiều manh mối một chút.
- Dựa vào điểm này mà suy đoán tôi thấy không khoa học lắm, tuy rằng hai vị này là người có tư cách nhất, nhưng thật ra cũng còn khá nhiều những người khác trong cuộc đua này, chăng qua hai người này biểu hiện nổi bật nhất mà thôi. Đối với vị trí này bước lên một bước cũng khó, mà quyền chủ động nhất là của trung ương. Cấp trên có ý tưởng gì thì mình cũng không thể nào biết được. Biết đâu cấp trên đột nhiên cử một người xuống đảm nhiệm cũng không biết chừng. Cho nên phạm vi rộng lắm. Lô Minh Châu cũng khá buồn rầu, đến hiện tại đối thủ là ai cũng chưa làm rõ được.
- Được rồi, việc này cứ giao cho tôi là được. Tôi nghĩ, bất luận đối thủ lợi hại đến đâu, nhưng người này chắc chắn có mối liên hệ với Hứa Lâm. Chị vất vả thêm trong này một thời gian ngắn nữa chờ tôi. Yên tâm, người của Lô gia bắt đầu hành động rồi, chúng tôi đều đang nghĩ cách. Diệp Phàm an ủi.
- Chuyện này tôi biết, người trong nhà chắc chắn đều rất lo lắng. Nhưng tôi cũng biết đối thủ của mình quá mạnh, người trong nhà căn bản không có cách nào giúp tôi bãi bình việc này. Cho nên, Chủ tịch tỉnh Diệp, tất cả nhờ cậu vậy. Lô Minh Châu vẻ mặt cảm kích nói.
- Tôi là huynh đệ của mà. Diệp Phàm nói một câu cuối cùng rồi đi ra ngoài.
Sau khi đi ra cũng không nhìn thấy Vương Phong, mà Tôn Vân thì đứng ở cửa sau. Thấy Diệp Phàm đi ra cũng không hỏi cái gì, chỉ cười cười để chào mà thôi.
- Dẫn tôi đi gặp Lâm Nhất Danh. Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Vâng. Tôn Vân chần chờ nói, Diệp Phàm và Vương Triều đi theo gã đến một căn phòng khác ở trong góc. Tuy nhiên vừa nhìn thấy cánh cửa kia, Tôn Vân liền cảm thấy nghi hoặc.
- Sao thế? Diệp Phàm hỏi.
- Đồng chí trông cửa không biết chạy đâu rồi.
Tôn Vân nói.
- Chắc là phải sắp xếp người trông cửa chứ? Diệp Phàm hỏi.
- Tuyệt đối có, tôi sắp xếp hai đồng chí là Lưu Sài và Lý Thủy thay phiên nhau trông cửa mà, một người canh cửa còn người khác ở trong phòng nhìn. Tôn Vân gật đầu nói.
- Liệu có phải đi WC không? Vương Triều hỏi.
- Không có khả năng, đi WC thì cũng phải gọi người đến trông giùm mới được đi. Kỷ luật của chúng tôi thật sự rất nghiêm.
Tôn Vân nói xong liền đi đến gõ cửa, bên trong quả nhiên không có động tĩnh.
Vì vậy, Tôn Vân lấy chìa khóa của mình ra mở, nhất thời, vẻ mặt Tôn Vân trắng bệch.
- Sao lại trống rỗng thế này? Người đâu? Vương Triều nhìn quanh phòng hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm, tôi sẽ gọi điện cho Lưu Sài. Tôn Vân vẻ mặt âm trầm, rút điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, một người trung niên dáng thấp bé đi đến.
- Sao lại thế này Lưu Sài?
Tôn Vân đần mặt hỏi.
- Cái nàycái này Lưu Sài nhìn Diệp Phàm và Vương Triều một cái, định nói rồi lại thôi.
- Đồng chí Lưu Sài, người anh canh giữ bây giờ đâu rồi? Có phải để người ta trốn thoát rồi không, vấn đề này sẽ rất nghiêm trọng đấy. Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- Khôngkhông có tôi đâu dám thả anh ta ra chứ? Lưu Sài sợ hãi vội nói.
- Không thì người đâu rồi? Nếu không thẳng thắn khai nhận thì anh có biết tính nghiêm trọng của việc này thế nào không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Việc này là Ủy ban Kỷ luật TW giao cho đồng chí Diệp Phàm trợ lý bộ trưởng Bộ công an xuống đóc thúc xử lý vụ án, Lưu Sài, anh có nói sự thật hay không? Tôn Vân cũng tức giận, lớn tiếng quát hỏi.
- Người bị Chủ nhiệm mang đi rồi. Lưu Sài nói xong, sắc mặt trắng bệch.
- Tại sao không báo cáo với tôi? Tôn Vân tức giận, mặt đen sì.
- Chủ nhiệm Vương không cho nói, bất luận thế nào cũng không được nói. Hơn nữa còn cảnh cáo tôi lần này ông ấy mới là tổ trưởng tổ điều tra, nếu tôi để lộ bí mật thì phải chịu kỷ luật. Lưu Sài nói.
- Thủ đoạn được lắm, dám giở trò này với tôi. Vương Phong gan to thật. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
- Bọn họ đi đâu vậy? Tôn Vân hỏi.
- Chủ nhiệm Vương không cho chúng tôi đi theo, bọn họ tự lái xe. Lãnh đạo cấp trên nói như vậy, chúng tôi còn làm gì được chứ? Lưu Sài vội nói.
- Đồ vô dụng, mấy năm nay cho ông ăn không ngồi rồi rồi. Tôn Vân tức giận, giáng cho Lưu Sài một cái bạt tai thật mạnh, thiếu chút nữa thì Lưu Sài đập vào cánh cửa. Sau đó lập tức nói với Diệp Phàm: - Trợ lý Diệp, việc này tôi thật sự không biết, tôi lập tức báo cáo với Bí thư Hướng ngay.
- Việc này có liên quan đến ông hay không thì trời mới biết, tuy nhiên, người là bị mất ở trong tay của ông. Vương Triều châm chọc nói.
- Chúng ta lập tức đến chỗ Hứa Lâm. Tôn Vân vì muốn chứng minh mình trong sạch nên cũng có chút nóng nảy.
- Có cần phải đi nữa không?
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.
Tôn Vân còn ôm hy vọng đi sang một phòng khác, nhưng không lâu sau đã trở lại, vẻ mặt uể oải.
- Có phải cũng không thấy người đâu không? Diệp Phàm hừ nói.
- Vương Phong, ông cũng thật quá đáng rồi. Dù thế nào thì đây cũng là chỗ của Tôn Vân tôi, ông muốn dẫn người đi thì cũng phải báo tôi một tiếng chứ, để tôi gọi điện cho ông ta. Nói xong, Tôn Vân liền rút điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, mặt ông ta càng đen hơn.
- Có phải người ta không thèm nghe điện thoại của ông hay không? Diệp Phàm hỏi.
- Bị ông ta gài rồi, tôi phải nhanh chóng báo cáo với Bí thư Hướng. Tôn Vân thở phì phì chạy ra bên ngoài.
- Tên Vương Phong này làm cũng thật tuyệt tình, chẳng lẽ việc này có liên quan đến ông ta sao? Người đứng sau việc này chính là ông ta sao? Hai người bước lên xe, Vương Triều nói.
- Đứng đằng sau thì không biết có phải ông ta hay không thì không rõ lắm, nhưng mà, người này lòng dạ rất cao mà, không ngờ lại còn muốn đấu với tôi, nếu ông ta muốn đấu thì chúng ta chiều vậy. Dừng xe, chúng ta quay lại thăm dò hiện trường một chút. Người vừa đi thì chắc chắn sẽ để lại chút dấu vết gì đó.
Diệp Phàm hừ nói, hai người lại vội vàng trở lại hiện trường.
Dưới sự phân hình của đôi mắt ưng, không lâu sau xuất hiện điểm sáng mơ hồ của phạm nhân.
- Đi. Diệp Phàm cứ theo dấu vết đó mà đi.
Một giờ qua đi, rốt cuộc cũng phát hiện mấy chiếc xe dừng ở bên ngoài chùa tượng đồng. Diệp Phàm và Vương Triều bí mật đi vào, không lâu sau thì phát hiện Vương Phong.
- Mẹ kiếp, giấu ở trong chùa à, Vương Phong thật biết giấu người đấy. Vương Triều nhịn không được bèn mắng một câu.
- Ha ha, người ta là cán bộ lâu năm của Ủy ban Kỷ luật mà, phỏng chừng làm việc này quen rồi. Diệp Phàm cười nói.
- Hay là chúng ta cướp người đi để bọn họ sốt ruột một hồi xem sao? Vương Triều cười gượng một tiếng.
- Vương Phong ddang phân cao thấp với chúng ta, không cho chúng ta nhìn thấy người. Một khi đã như vậy thì việc này cậu có thể làm. Diệp Phàm cười cười, Vương Triều gật đầu định đi vào, nhưng bị Diệp Phàm kéo lại.
Vương Triều không hiểu nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, thời cơ còn chưa đến mà. Diệp Phàm cười nói.
- Vậy khi nào thì làm. Vương Triều hỏi.
- Rất đơn giản, Vương Phong làm như vậy thì đồng chíHướng Đông Phương của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Nam Phúc sẽ thoải mái sao? Diệp Phàm cười nói.
- Chắc chắn là không thoải mái rồi, Tôn Vân bây giờ đang báo cáo với ông ta việc này. Nơi này là địa bàn của Bí thư Hướng mà, Vương Phong muốn làm gì thì cũng phải báo với ông ta một tiếng chứ. Vương Triều sửng sốt, không kịp phản ứng.
- Đúng rồi, không lâu nữa chắc Tôn Vân sẽ dẫn người đi tìm Vương Phong. Việc này chúng ta đã biết địa điểm thì có thể báo cáo với Bí thư Hướng một chút có phải không? Đến lúc đó tha hồ có kịch hay mà xem. Diệp Phàm cười nói.
- Hay lắm. Vương Triều vẻ mặt khâm phục nhìn Diệp Phàm.
- Hơn nữa, việc này nếu Lô Minh Châu đã vào rồi thì cậu nói xem, cái này chứng tỏ điều gì? Diệp Phàm hỏi.
- Chứng tỏ trươc đó đã được tỉnh Nam Phúc đồng ý, việc này chẳng lẽ là trong Tỉnh ủy Nam Phúc cũng có người muốn hại Lô Minh Châu? Vương Triều vẻ mặt kinh ngạc.
- Nếu đã có người muốn làm việc này, thì Hướng Đông Phương cũng muốn biểu hiện một chút chứ đúng không? Nếu công lao để Vương Phong cuỗm hết thì nói làm gì nữa. Diệp Phàm cười nói. - Vương Phong cướp công cũng quá thô thiển rồi. Vương Triều nói.
- Lần này Vương Phong không quan tâm đến cái đó đâu, ông ta đang phân cao thấp với tôi. Diệp Phàm cười, sau đó lấy điện thoại ra gọi choHướng Đông Phương.
Gần 20 phút qua đi, Lô Vĩ gọi điện đến nói làHướng Đông Phương đang tự mình dẫn người đến chùa tượng đồng. - Hướng Đông Phương tự mình đến, ha ha, vở kịch này càng ngày càng gay cấn đây. Vương Triều, cậu có thể động thủ rồi. Đúng rồi, động thủ nhanh lên, tí nữa chúng ta còn phải đứng bên đường đợi Bí thư Hướng nữa cơ. Diệp Phàm cười nói, Vương Triều dẫn theo Lý Cường lẩn vào bên trong.
Không lâu sau, chùa tượng đồng rôi loạn rồi.
Một lúc sau nữa, Vương Triều cười tủm tỉm đứng bên người Diệp Phàm.
- Không tồi, mười phút nữa là xong rồi, hiệu suất cao thật đấy. Diệp Phàm cười nói.
- Chẳng thú vị tí nào, đối phó với mấy tên chẳng có thân thủ chẳng khoái chút nào. Vương Triều lắc lắc đầu nói.
Không lâu sau, chiếc xe Audi A6 củaHướng Đông Phương đã đi đến đường cái, phía sau là chiếc Toyota.
Vừa thấy, Diệp Phàm liền đi ra nghênh đón.
- Người vẫn ở trong chùa à? Hướng Đông Phương vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Không thấy bọn họ xuống, chúng tôi chỉ có hai người, bọn họ nhiều người như vậy, cho nên chúng tôi vẫn đứng ở đây chờ các anh tới. Diệp Phàm nói.
- Đi thôi. Hướng Đông Phương vung tay lên giống như một tướng quân, từ xe Toyota có khoảng chục đồng chí đi xuống, Tôn Vân đích thân dẫn vào chùa tượng đồng.
Không lâu sau ở cổng chùa tượng đồng chợt truyền đến những tiếng ồn ào.
- Sao lại thế này, còn ra thể thống gì nữa. Hướng Đông Phương vẻ mặt nghiêm túc đi vào. Diệp Phàm phát hiện, người của Vương Phong và Tôn Vân đứng lại cũng có đến gần ba chục người. Vương Phong và Tôn Vân bắt đầu cãi nhau.