Quan Thuật

Chương 3270: Trộm

Hắn cho là công lực của mình không đủ nên không đi vào, vừa rồi Diệp Phàm trở ra hắn thử đụng vào nhưng vẫn bị bắn trở về. Thật ra, người này không đi đúng phong giới, hơn nữa may mắn người này có huyết mạch nhà họ Phác nếu không đã bị phong giới diệt.

- Vậy thì đúng rồi, vì việc này tôi làm.

Diệp Phàm cắn răng một cái, lại đi vào.

Sau đó khống chế con dơi bay về phía yêu quả, mà để Lô Định Tông nhìn thấy.

- Quái, yêu quả này sao lại chỉ là nửa hình tròn?

Lô Định Tông nói thầm.

- Có thể bị đá vụn bay lấy đi một nửa rồi?

Diệp Phàm nói, thầm nói may mắn vừa rồi không cắt theo luật lệ, vết đao không bằng phẳng, hơn nữa nhìn như bị kéo xuống, nếu không chắc chắn sẽ làm cho Lô Định Tông nghi ngờ.

Lô Định Tông không kịp nghĩ nhiều, bảo Diệp Phàm khống chế con dơi đánh về phía yêu quả.

Diệp Phàm có thể cảm giác được rõ ràng, Lô Định Tông dùng hồn khí hút yêu quả, không lâu, nửa yêu quả kia chỉ còn lại một chút vỏ.

Đương nhiên, Lô Định Tông hút là lúc con dơi của Diệp Phàm cũng không khách khí hút mạnh.

Lô Định Tông biết cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, dù sao cũng phải phân cho người khác một chút, nếu không con dơi của người ta cũng không nể.

- Thứ tốt thật, đáng tiếc là có quá ít, nếu không, nội khí hồn thân của tôi có năng lực thực hơn một ít. Nếu như có thể có được bảy tám yêu quả này, hồn khí còn sót lại của tôi có thể khôi phục, tôi có thể đi ra độc lập với con dơi của cậu.

Lô Định Tông thở dài.

“Ông đi ra, lừa quỷ đi, đến lúc đó ông đây có lẽ cũng bị ngoạm rồi” Diệp Phàm thầm khách sáo một câu trong lòng, miệng cung kính nói

- Sau này vãn bối sẽ tìm kiếm, hi vọng có thể phát hiện dạng quả thứ hai giống như yêu quả này.

Đến lúc đó tiền bối có thể đi ra, tôi cũng vui có phải không? Nhưng tốt nhất là tiền bối có thể cung cấp một ít manh mối.

Thời của các ông trước đây thứ tốt không ít có phải không?

- Ôi, không tổi, không tồi, Lô Vĩ thật tinh mắt không nhìn nhầm cậu. Đến lúc đó tôi thật sự có thể đi ra, sẽ đặc biệt quan tâm đến cậu. Còn yêu quả gì đó nhất định là có, nhưng với công lực trước mắt của cậu vẫn không cần đi tìm nếu không chết như thế nào cũng không rõ lắm.

Lô Định Tông nói.

- Lợi hại như vậy sao?

Diệp Phàm bị đánh vào lòng tự tin.

- Ha ha, đối với người hiện đại mà nói thì tiên thiên đã là nguy rồi. Nhưng thời chúng tôi, chỉ là cửu đẳng như thời các cậu bây giờ. Lúc đó giới võ lâm có thể nói là tiên thiên đầy trời.

Lô Định Tông cười nói.

- Thật đúng là có chút buồn bực, may mắn không phải thời cổ đại, nếu không, tôi đã không có đường sống rồi.

Diệp Phàm nói.

- Nhưng thời cổ đại có lẽ cậu đã đạt điến giai đoạn niệm khí. Với thiên phú của cậu hoàn toàn có thể làm được.

Thời điểm đó là thời điểm phồn vinh chưa từng có của võ lâm, luyện võ là chuyện bình thường. Tuy nói không phải ai cũng luyện võ nhưng cao thủ không ít.

Lúc đó cẩm y vệ trong hoàng cung mỗi người đều là cao thủ tiên thiên. Như Cẩm Y Sử võ công cũng đến Hồn ly, thậm chí có cao thủ Thoát thần cảnh.

Giống như Tổ đặc nhiệm A của các cậu bây giờ, không là gì

Một môn phái có thể diệt được.

Lô Định Tông nói.

- Ôi, giống như tổ chúng tôi bây giờ, yếu nhất, nhưng phong cách của Cẩm y vệ trên ti vi diễn là thật sao?

Diệp Phàm cảm thán nói.

- Đó là kỹ xảo điện ảnh, không phải sự thật.

Lô Định Tông hừ nói, lúc này phong giới chấn động kịch liệt, hình như là có vẻ sắp hỏng.

- Hiện giờ tiền bối có thể hỗ trợ tôi một phen, chúng ta đánh cho Phác Tín Đông tàn phế rồi nói sau.

Diệp Phàm hỏi.

- Vậy được, tôi giúp cậu một phen. Hai người bọn họ cũng đã không sai biệt lắm, chỉ cần đề phong bố trí trong phong giới này là được.

Lô Định Tông rất hài lòng.

Diệp Phàm có Lô Định Tông tương trợ, nội khí lập tức dũng mãnh đi ra ngoài, một quyền đánh hạ, Phác Tín Đông đang đấu với ông chủ Phác không kịp phòng bị bị đập trúng ngực. Rầm một tiếng, một nắm tay đầy máu, đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng.

Bởi vì, Diệp Phàm có thể cảm giác được quyền cương đập vào ngực Phác Tín Đông. Có cao thủ tương trợ, đúng là mạnh. Nếu không sao có thể một quyền làm cho cao thủ tiên thiên đại viên mãn thành ra như vậy.

- Ôi, cái đó…

Phác Tín Đông kêu thảm một tiếng, bị bay đến mấy chục thước có hơn đụng vào trên vách núi ngã xuống đất, máu tươi phun từ ngực phun ra, một dòng máu bằng đầu ngón tay bay ra chừng mười mét.

Diệp Phàm không chút nương tay, lập tức bắn người theo sát. Tiếp tục mấy chục quyền vào chỗ chảy máu trên người Phác Tín Đông. Mà Phác Nguyên Thông cũng không có chút tình cảm, cắn răng đi lên tương trợ Diệp Phàm.

Hai người cùng nhau đánh rắn giập đầu.

Ba ba ba.

Thình thịch thình thịch…

Một hồi đánh không ngừng, Phác Tín Đông cả người đầy máu, mắt mũi miệng đều là máu, ngực thì phun máu tươi

Đúc lúc này Phác Nguyên Thông một chưởng chụp xuống, Thái cực huyết hung hăng vỗ vào đầu Phác Tín Đông

Bàn tay Phác Nguyên Thông có một luồng sương khói màu đỏ, bàn tay Phác Nguyên Thông rời ra là lúc Diệp Phàm phát hiện trên trán Phác Tín Đông có một dấu hiệu Thái cực huyết.

Giống như thời xưa khắc hình, một mùi thịt khét tỏa ra, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm nôn hết.

A…

Diệp Phàm dùng Huyết trích tử định lấy đầu ông ta, nhưng Phác Tín Đông đột nhiên bắn lên, hai tay vung lên, không ngờ vẽ ra một hình Thái cực huyết kỳ lạ trên không trung. Hình này xoay tròn trên không trung, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã hung hăng đánh vào người Phác Nguyên Thông.

Lão già này hét thảm một tiếng bay đến mấy chục mét hơn, rơi vào trong thủy yêu, làm Mỹ nhân ngư tức giận quẫy đuôi một cái.

Phác Nguyên Thông hét thảm một tiếng, nhất thời hai chân đầu máu. Đuôi của Mỹ nhân ngư nhếch lên, ông ta bị cô đá bay lên một tảng đá hôn mê.

Huyết trích tử của Diệp Phàm cũng thất bại, chỉ thấy trước mắt tối sầm, phát hiện bóng Phác Tín Đông biến mất, lão già này không ngờ dùng Thái cực huyết mở đường chạy trốn.

- Quái, sao ông ta cũng có Thái cực huyết?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có gì kỳ lạ, huyết mạch nhà họ Phác thôi. Hơn nữa Phác Tín Đông võ công cao như thế, chắc chắn kế thừa Thái cực huyết của nhà họ Phác. Thái cực huyết còn là một vũ khí tấn công, hiệu quả giống như con dơi của cậu.

Lô Định Tông phân tích.

- Sao ông ấy phát hiện cửa của phong giới?

Diệp Phàm khá nghi ngờ.

- Có lẽ ông ấy thi triển Thái cực huyết mới tìm được cửa của phong giới. Bởi vì phong giới đã bị hao tổn nghiêm trọng ông ta mới có thể đi ra ngoài. Thái cực huyết thực ra là một bí thuật của nhà họ Phác.

Thi triển ra có thể tấn công người khác. Hai người đều bị thương, nếu không uy lực của Thái cực huyết sẽ rất lớn.

Hơn nữa, Thái cực huyết này có lẽ thi triển ra rất đặc biệt. Thời điểm bình thường đều không dùng được, hơn nữa đối với người dùng cũng có tổn thương rất lớn.

Không phải vạn bất đắc dĩ người ta cũng không dùng. Đương nhiên, sử dụng thì uy lực cũng kinh người.

Lô Định Tông nói.

Diệp Phàm nhanh chóng cố ý ngã xuống ao, giống như ngất đi.

Kỳ thật hắn ra sức khống chế con dơi hút dinh dưỡng trong yêu thủy. Hơn nữa, cả người ngâm trong nó thật thoải mái, trăm mạch, vạn lỗ chân lông đều hút dinh dưỡng của yêu thủy này.

- Loại đại bổ này vô dụng đối với tôi. Nhưng đối với cơ thể cậu thì rất tốt. CẬu cố gắng vận chuyển, đem nội khí kéo ra.

Hút khô dinh dưỡng của nước này, sau này nguyên khí của ao này có lẽ bị tổn thương nặng, không có mấy trăm năm không thể khôi phục lại.

Đương nhiên, nhìn ngoài không có gì, chẳng qua, nhà họ Phác sau này muốn dùng cho nhân sâm thì khó khăn.

Lô Định Tông nói.

Mà Phác Nguyên Thông muốn nhấc Diệp Phàm lên, chẳng qua không có chút khí lực nào, ông ta cả người đầy máu.

Tức giận giương mắt nhìn Diệp Phàm giãy dụa trong ao. Thật ra lão già này sợ Diệp Phàm phá hủy cái ao của ông ta, nhưng không có cách nào ngăn cản.

Nếu có sức lực, Thái cực huyết có lẽ cũng sử dụng.

Ước chừng một ngày qua đi, phát hiện dinh dưỡng trong ao không còn nhiều, Diệp Phàm cảm giác toàn thân tràn ngập năng lượng.

Nội khí không ngờ tràn ngập đan điền cửu cung niệm hồn thuật mở ra. Diệp Phàm cẩn thận gia tăng đến sáu cái.

Cửu cung niệm hồn thuật cũng đạt đến tầng thứ 6, cũng không biết luyện chín tầng hoàn thành sau mở ra chín đan điền có đột phá đến giai đoạn niệm khí không.

- Ha ha, hiện giờ cậu đã đến tiên thiên cảnh giới thứ ba, thêm chút nữa có thể đến viên mãn.

Nhưng nội khí của cậu đã đạt đến độ viên mãn. Hiện giờ thiếu chính là sự tinh luyện, ngoài ra tinh thần chưa luyện đủ.

Lô Định Tông cười nói

- Thằng nhóc, thêm chút nữa, cậu sẽ bước vào giai đoạn niệm khí. Mỹ nhân ngư của cậu hình như cũng có chút tiến hóa, cậu xe, đuôi hình như có chút đỏ.

Diệp Phàm vừa thấy, quả đúng là vậy, nhanh chóng thu Mỹ nhân ngư về trên lưng, sau đó, Diệp Phàm như người điên đi lên khỏi ao.

Nhất thời quyền đấm cước đá, cát đá bay đầy. trong phong giới.

A…

Diệp Phàm đánh cho thoải mái, nhưng thấy vậy Phác Nguyên Thông hét lớn

- Diệp đại sư, đừng đánh, đừng đánh, đánh phá hủy, đánh phá hư rồi.

Nhưng Diệp Phàm không để ý đến ông ta, tiếp tục gây sức ép.

- Đừng đánh rồi, cầu xin cậu, cầu xin Diệp đại sư, tôi cầu xin Diệp đại sư để cho nhà họ Phác một con đường sống.

Phác Nguyên Thông còn kém quỳ xuống bởi vì lúc này không có sức lực nếu không đã quỳ rồi.