Cái tên Quỷ Anh Than có từ lúc nào cũng không rõ, nghe nói là một pháp trường thời xưa! Ở đó giết không ít người, máu chảy thành sông, toàn bộ bờ cát cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Kỳ lạ là mỗi đêm ở đó vào lúc đêm khuya sẽ phát ra tiếng quỷ kêu, hơn nữa còn là đám quỷ trẻ con.
Mấy bà cốt ở thị trấn chúng ta có nói, quỷ trẻ con là do trẻ con chết oan biến thành quỷ, so với quỷ trưởng thành lại càng hung tàn hơn.
Bởi vì bọn chúng khao khát lớn lên, chỉ cần gặp người là sẽ nhập vào đến chết để chuyển thế đầu thai.
Phạm Xuân Hương kể tới đây thì hàm răng va vào nhau lộp cộp.
- Sợ cái gì, đều là lời đồn thôi, đi đâu mà có quỷ chứ. Nếu thật sự là có thì chẳng lẽ đi hại người tốt, có anh ở đây mà. Giờ anh muốn tới chỗ Quỷ Anh Than kia nhưng lại không biết đường, em dẫn anh đi nhé.
Diệp Phàm trấn an.
- Không được, anh không thể đi, em van anh đấy.
Phạm Xuân Hương kêu lên thất thanh, cũng may là phòng có cách âm nếu không sẽ làm người khác tỉnh giấc.
- Đừng sợ! Bản lĩnh của anh thì em biết rồi mà, tay không có thể bóp nát chén, nếu thực có quỷ đến anh cũng có thể tiêu diệt.
Thầy bói đã chẳng từng nói, người nào có dương khí thịnh thì ngay cả quỷ cũng không dám tới gần, nên em không cần lo lắng gì hết, anh có việc gấp phải tới đó, đi thôi!
Sau khi nghe Diệp Phàm trấn an mấy câu, Phạm Xuân Hương nghe nói hắn có việc gấp nên cũng cắn răng gật đầu.
Nhìn đến đồng hồ thì đã gần bốn giờ sáng, hai người lén đi cửa hông, đi lên xe rồi Phạm Xuân Hương chỉ dẫn một lúc thì tới vịnh Rồng.
Chỗ này thật ra cũng cách thị trấn không xa, chỉ cách chỗ trụ sở chính quyền chừng ba, bốn cây số, chỉ là đường khá vắng, nhà cửa rất thưa thớt.
Đến một ngọn rất dài và thấp, Phạm Xuân Hương nói:
- Khe núi trong này có một bãi trống rất lớn, đúng ra là một sân cỏ dại, toàn là đá và bùn đất.
Trước kia bởi vì có hồn quỷ kêu nên có xây một cung Chuông Húc Thánh Quân để bắt quỷ, mười năm đại tu một lần, tình trạng bảo tồn cũng khá tốt!
Tuy nhiên vào một trăm năm trước có một thợ mộc khi đang sửa cung thì bỗng nhiên té xuống rồi qua đời, nghe nói trước lúc qua đời cứ luôn hô, " Đừng bắt tôi, các ngươi còn gọi nữa tôi sẽ dùng bùa chém đầu các ngươi, cứu mạng a", rồi cứ thế nhắm mắt.
Mọi người đều xác định là ông ấy đã bị quỷ trẻ con nhập thân đoạt hồn rồi, vì thế sau đó không có thợ nào vào sửa cung, dần dần trở nên đổ nát.
Năm ngoái có một bà cốt nói là tình nguyện bỏ tiền ra để sửa cung, tuy nhiên không có ai dám. Ai! Tiền nhiều mà không có mạng để dùng thì để làm gì.
- Vậy chúng ta đi thôi?
Diệp Phàm cố ý cười nói.
- Không, không, em ở trong xe thôi, một mình anh đi là được rồi.
Phạm Xuân Hương tựa hồ bị giẫm trúng phải đuôi nhảy dựng lên đụng vào nóc xe đau điếng hét ầm ĩ.
- Được rồi, phụ nữ a, đều là tự mình dọa mình.
Diệp Phàm lắc đầu phì cười, cầm lấy đèn pin xuống xe.
- Phàm, anh Phàm, em đi với anh vậy.
Phạm Xuân Hương lắp bắp sau lưng rồi đi xuống xe.
Tuy nhiên thân hình run lập cập trong gió lạnh.
- Em đừng đi, cứ ở trong xe ngủ một giấc, nếu sợ thì mở nhạc lên.
Diệp Phàm cảm thấy ấm áp bởi vì Phạm Xuân Hương mặc dù sợ đến muốn chết nhưng thấy mình mạo hiểm thì vẫn tình nguyện đi theo.
Cái này kêu là đồng cam cộng khổ, người hiện đại thì lúc có rượu uống thì kéo đến.
Lúc có đại nạn thì biết hết không thấy ai, vì thế Diệp Phàm cũng thấy cảm động ôm Phạm Xuân Hương về xe, may là lúc nãy ra ngoài hai người đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả chăn màn cũng mang theo.
Diệp Phàm chiếu đèn pin lên lối vào, phát hiện thấy lấp trong đám cỏ tranh rậm rạp là một con đường nhỏ rộng chừng hai người đi.
Tuy nhiên có lẽ vì lâu ngày không có người đi nên trên lối đi vung vãi những cành khô lá rụng.
Diệp Phàm rất hối hận không mang theo dao ngắn bên người, nếu không vừa đi có thể vừa phát cây mở đường, hắn cứ thế chui theo đường nhỏ đi vào chừng một cây số thì thấy một bóng dáng đen ngòm.
Gần giống như cung cũ ở thôn đập Thiên Thủy, nằm vắt ngang sườn núi.
Thật ra thì trong lòng Diệp Phàm cũng có chút sợ hãi, đêm tối không đèn, cây cỏ rậm rạp nếu không sợ hãi thì mới là lạ, huống chi còn lời đồn đáng sợ như vậy.
Cung cũ trước mặt ước chừng còn lớn hơn cung cũ của thôn đập Thiên Thủy, đen ngòm không thấy đầu, áng chừng rộng hơn trăm mét.
Nơi đây bẩn thỉu, đầy rẫy phân dơi, may đang là mùa đông nên cũng không thối lắm. Tuy nhiên trên mặt đất vung vãi rác rưởi bao gồm cả vỏ hộp thuốc lá, đầu hương, chắc là có đám đánh bạc mò tới đây để sát phạt.
Bên trong cũng không thấy ai, thầm nghĩ chẳng lẽ Trần Nhị Ngưu còn chưa tới, theo lý mà nói gã đã gọi mình tới đây thì phải tới đây từ trước, có lẽ là gã đi bộ còn mình thì đi xe.
Hắn lấy đèn pin soi một vòng thì thấy ở ngay giữa chính điện thấy một người ngồi chồm hổm, chính là Chung húc thánh quân.
Chung húc theo truyền thuyết của Hoa Hạ là một trong bốn thánh quân trấn trạch. Sách cổ chép rằng ông ta là người núi Chung Nam ở kinh đô Trường An thời sơ Đường. Tướng mạo mắt nhãn đầu báo, tài cán hơn người, trong bụng chứa đầy kinh luân, chính khí hạo nhiên, đối đãi với người chính trực thẳng thắn.
Ông ta vốn là hảo hán bắt quỷ, pho tượng trong cung kia cũng có chút giống, tuy nhiên cặp mắt đã bị phá hủy, hiện giờ trông giống như người mù.
Diệp Phàm buồn cười:
- Mẹ nói chứ, mù thì còn bắt thế nào được quỷ, trừ khi quỷ cũng mù, hai bên đầu mò mẫm, ha ha!
Hắn cười xong thì tìm một cái ghế hỏng trong cung ngồi xuống, móc một điếu thuốc ra hút, còn Trần Nhị Ngưu có lẽ là người cẩn thận nên một lúc sau mới dàm thò ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Người này chắc cũng không phải hạng nhát ga, nếu không cũng không dám mò tới cái chốn quỷ quái này.
Không lâu sau!
Một cái đầu ló ra từ cửa hông hỏi:
- Là phó bí thư Diệp sao?
- Đúng vậy, anh là Trần Nhị Ngưu đúng không? Không có chuyện gì, ra đi, nơi này buổi tối không có ai đâu.
Diệp Phàm vỗ vỗ cái ghế hỏng, muốn tăng thêm can đảm cho Trần Nhị Ngưu.
Trần Nhị Ngưu có vẻ sợ hãi đi tới, chiếc đèn pin trong tay phát ra ánh sáng yếu ớt.
- Có chuyện gì anh cứ dũng cảm nói ra, tôi sẽ giữ bí mật cho anh, nếu quả thật phát hiện ra vấn đề gì có giá trị thì tôi sẽ có thưởng.
Diệp Phàm đưa cho điếu thuốc cho Trần Nhị Ngưu.
- Không cần đâu phó bí thư Diệp, thuốc của anh quá đắt, chúng tôi hút không quen.
Trần Nhị Ngưu không dám nhận điếu thuốc của Diệp Phàm mà móc ra một bao Đại Tiền Môn rẻ tiền.
- Cầm lấy đi, không có chuyện gì đâu, tôi cầm theo hai bao mà.
Diệp Phàm đút một bao Trung Hoa vào túi của Trần Nhị Ngưu khiến gã lại càng sợ hãi.
Cứ luôn tay đẩy ra từ chối, cứ mấy lần như vậy làm Diệp Phàm phát bực đẩy mạnh vào mới được.
Gã bất đắc dĩ phải cầm lấy, còn nâng niu như một bảo bối làm Diệp Phàm cảm thấy đau nhói, mình hiện giờ toàn hút Trung Hoa ba, bốn mươi đồng một gói, so với Mẫu Đơn ba đồng một gói còn căn ke, đó chính là chênh lệch về cảnh giới.
Nghĩ đến những công nhân ở nhà máy giấy Ngư Dương một tháng tiền lương cũng chỉ có chừng bốn mươi đồng còn phải nuôi cả gia đình, còn chưa kể bao chuyện phát sinh cũng cần đến tiền.
- Ai! Mình nhất định phải vực dậy nhà máy, phấn đầu tiền lương công nhân mỗi tháng cũng phải hai trăm đồng.
Diệp Phàm thầm hạ quyết tâm.
- Bí thư Diệp, tôi là phó chủ nhiệm phân xưởng nhà máy giấy. Nhà máy giấy chúng tôi vốn là kiếm được tiền, nhưng cuối cùng bị.
Đám người giám đốc Hoàng, Tần Minh Giai ăn sạch, mỗi ngày đều đi nhậu nhẹt, anh thử tìm hiểu xem chi phí chiêu đãi ở Tử Vân Lâu một năm chừng hai mươi vạn.
Chừng hai mươi vạn a! Đủ để phát tiền lương một tháng của toàn bộ công nhân, cho dù là khách tới suốt ngày cũng không đến mức như vậy!
So sánh với phòng hát Lam Nguyệt Lượng một năm doanh thu cũng chỉ bảy, tám vạn, toàn bộ quán ăn ở thị trấn Lâm Tuyền cũng chỉ mới mười mấy vạn, tại sao phí chiêu đãi lại nhiều như vậy!
Ai, trong xưởng có một bộ phận công nhân nghèo lúc sốt cao hôn mê còn không dám đi bệnh viện, sợ đi rồi thì tiền lương một tháng còn chưa đủ để đóng viện phí.
, đều chỉ dám nằm trên giường dùng khăn ướt để lau, một số phụ nữ bị đau đến lăn lộn cũng chỉ dám cắn áo không dám la lên chỉ sợ người bên cạnh biết được chê cười.
Trần Nhị Ngưu nói đến đây thì đau lòng không ngừng lắc đầu.
- Hừ.
Diệp Phàm giận đến hừ lạnh một tiếng làm Trần Nhị Ngưu sợ không dám lên tiếng liền vội vàng nói:
- Tôi không phải hừ anh, anh có chứng cứ không, nếu không có chứng cứ thì rất khó giải quyết.
- Có, có một chút.
Trần Nhị Ngưu vừa nói vừa run run đưa ra một tập giấy được bọc kín, nói:
- Tất cả đều ở bên trong, có khi là bằng chứng, có khi là chính tôi kí vào. Bí thư Diệp, ngài nhất định phải giữ bí mật cho tôi, nếu không giám đốc Hoàng sẽ cho cả đám bọn tôi đi đời. Ngài thấy đó, bọn họ ngay cả lãnh đạo thị trấn cũng dám gây sự, chúng tôi càng không phải nói rồi, nếu y biết được thì buổi tối trên bàn cơm sẽ có thêm một thanh mã tấu.
Nói tới đây, Trần Nhị Ngưu lại dáo dác nhìn quanh